Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

3840 0 11 0

Bóng đêm thâm trầm, khắp nơi yên tĩnh, cây quạt điện đối diện giường trong phòng dường như hỏng rồi, tiếng ong ong biến thành khúc ca quái lạ, một tiếng rồi một tiếng, lớn kinh người.

Phó Tư Điềm nghe mà khó chịu, giãy giụa mở mắt ra từ trong lúc ngủ mơ.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, một người phụ nữ thanh tú xinh đẹp đang ngồi bên mép giường nàng, trên đùi đặt một con thỏ bông lông xù xù.

"Mẹ?" Phó Tư Điềm mơ hồ thốt ra tiếng, bỗng nhiên giật mình một cái, lăn long lóc ngồi dậy muốn nhào vào lòng người phụ nữ.

Người phụ nữ lại nháy mắt bay tránh đi, đứng cách bàn học vài bước, lẳng lặng mà nhìn Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm vồ hụt, chật vật té bên mép giường, nhìn lên người phụ nữ.

"Con sống có tốt không?" Nụ cười của người phụ nữ mang theo chút xa cách hỏi nàng.

Phó Tư Điềm cắn môi, không dám trả lời trực diện, chỉ lẩm bẩm nói: "Mẹ, con thi đậu đại học rồi."

"Lai lai…" Ngữ điệu người phụ nữ có vẻ bất đắc dĩ: "Con sống có tốt không?" Bà vẫn chấp nhất vấn đề này, hỏi đến dịu dàng lại tàn nhẫn.

Phó Tư Điềm không thể tránh, hốc mắt ươn ướt. Nàng bước chân trần xuống giường, khóc nức nở nhận sai: "Con sống không tốt, mẹ, con sai rồi, con sống không tốt…"

Nàng vươn tay muốn ôm người phụ nữ một cái, nhưng dù nàng chạy về phía trước thế nào, người phụ nữ vẫn luôn cách nàng vài bước.

Con đường phía trước ngày càng tối, gương mặt người phụ nữ mang theo vẻ trào phúng mơ hồ càng bay càng xa, càng bay càng ảm đạm…

"Mẹ, con sai rồi, mẹ đừng đi… Đừng đi…" Thân thể Phó Tư Điềm run mạnh một cái, bừng tỉnh.

Cửa sổ trong phòng mở toang, bức màn nhẹ nhàng lay động, vầng sáng yếu ớt vừa nhô kên chào ngày mới bên ngoài khung cửa.

Lại là mơ.

Nhưng cảm giác đau thắt ngực rất chân thật. Phó Tư Điềm một tay che mắt, một tay ôm chặt con thỏ bông vào ngực. Lúc lâu sau, nàng hít hít mũi, lau khô nước mắt, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức.

Năm giờ mười lăm phút.

Phó Tư Điềm ngồi dậy, lật chiếc gối ướt lên, đặt con thỏ bông ngồi trên gối đầu, vừa đeo đồng hồ, vừa xuống giường đi ra ngoài.

Rửa mặt thay quần áo xong xuôi cũng chỉ mới năm giờ rưỡi. Nàng cầm lấy chìa khóa, tay chân nhẹ nhàng đi ra chợ bán thức ăn mua đồ. Đây là việc nàng nhận từ Vương Mai Phân lúc năm mười hai tuổi.

Đợi nàng mua đồ ăn về, nấu cơm, xào đồ ăn xong thì Phó Kiến Đào và Vương Mai Phân cũng vừa vặn rửa mặt chải đầu ra ăn cơm.

Phó Kiến Đào là nhân viên thủy điện, tùy thuộc vào khoảng cách công trường xa hay gần, bảy giờ hơn là ra cửa. Vương Mai Phân đi làm ở một cửa tiệm tiện lợi hai mươi bốn giờ, làm ca sáng thì muộn nhất là bảy giờ rưỡi phải đi.

Khi ra cửa, Phó Kiến Đào dặn dò Phó Tư Điềm: "Tra được thành tích là gọi điện thoại báo cho chú ngay, biết không?"

Phó Tư Điềm gật đầu đáp.

Bảng tra thành tích sẽ mở vào lúc tám giờ, nàng trở về phòng lấy giấy thi rồi đi gõ cửa phòng Phó Tư Du: "Tiểu Ngư, em mở cửa được không? Cho chị mượn máy tính tra thành tích chút nhé?"

Trong phòng không có phản ứng, Phó Tư Điềm chần chừ lặp lại lần nữa.

"Aiz, phiền muốn chết." Giọng nói đầy gắt gỏng của Phó Tư Du rốt cuộc truyền từ xa đến gần, giây tiếp theo cánh cửa phòng cùm cụp mở ra.

Phó Tư Điềm đẩy cửa ra, Phó Tư Du đã ngã mình lên giường, đầu chôn vào gối đầu.

Phó Tư Điềm sợ làm ồn Phó Tư Du, nhẹ nhàng ngồi xuống cái ghế trước máy tính, mở máy tính rồi click tìm trang web tra cứu điểm.

Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân không lo lắng, nhưng tận đến khi nhập hết tất cả thông tin cần tra cứu, nàng phát hiện đầu ngón tay mình đang phát run, hóa ra nàng cũng lo lắng.

Chỉ là, sau khi nàng nhấp vào ô tìm kiếm, thấp thỏm hồi lâu thì trang web lại… Mất?

Phó Tư Điềm hơi ngẩn ra, nhanh chóng lặp lại các bước lần nữa, vẫn như cũ. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Phó Tư Du, cắn môi, tiếp tục lặp lại các bước.

Mười phút trôi qua, Phó Tư Du mất kiên nhẫn hỏi nàng: "Cô tra xong chưa?"

Phó Tư Điềm vừa nhấn tìm kiếm vừa xấu hổ nói: "Ừm, có lẽ do có quá nhiều người truy cập nên hệ thống xảy ra vấn đề."

Vừa dứt lời, nàng bỗng nhiên cất cao giọng thở phào: "A, ra rồi!"

Phó Tư Du không tự chủ được mà theo tiếng hoan hô của nàng đứng dậy, nhìn về phía màn hình máy tính. Đợi thấy rõ sáu điểm đầu và hai vị trí xếp hạng phía sau trên màn hình, Phó Tư Du nhỏ giọng mắng một tiếng: "Đệch…"

Tim Phó Tư Điềm thả lỏng, má lúm đồng tiền bên khóe môi ẩn hiện. Nàng vừa tắt trang web và máy tính là Phó Kiến Đào đúng lúc gọi điện thoại hỏi thành tích của nàng.

"Chú, cháu tra được rồi, vâng, cháu mới tra…" Nàng còn chưa nói xong, Phó Tư Du đã đuổi nàng: "Đi ra ngoài mà nói chuyện điện thoại, tôi còn ngủ đấy."

Phó Tư Điềm xin lỗi rồi gật đầu với cô ta, bước nhanh ra ngoài, đóng cửa đàng hoàng mới báo thành tích cho Phó Kiến Đào.

Phó Kiến Đào mừng rỡ: "Tôi đã bảo Điềm Điềm của chúng ta được mà." Ông dường như đang chia sẻ tin vui với người bên cạnh, vui vẻ vô cùng, hồi lâu sau mới tiếp tục dặn dò Phó Tư Điềm: "Chú gọi điện thoại báo cho thím cháu chút. Cháu gọi cho bà nội chưa? Mau mau gọi điện cho bà nội đi."

Nụ cười Phó Tư Điềm hơi phai nhạt, nhẹ giọng nói: "Vâng."

Nhưng cuộc điện thoại này, đến khi ra cửa nàng cũng không có gọi.

Chín giờ bốn mươi sáng, nàng đến chỗ thường đậu xe trước cửa tiệm trà sữa. Xe cộ trên đường lớn bên ngoài phố đi bộ như nước chảy. Sau khi Phó Tư Điềm đếm được một trăm chiếc xe, không thể không lấy điện thoại ra gọi cho bà nội.

"Bà nội, là cháu, Điềm Điềm."

Phía đối diện là giọng nói lạnh nhạt: "Ừ."

"Cháu có kết quả thi đại học rồi, sáu trăm năm mươi hai điểm, chắc hẳn sẽ học Đại học Thân Đại."

Giọng bà cụ không nghe ra chút vui mừng nào, bà chỉ im lặng hai giây, nói: "Biết rồi. Đại học Thân Đại ở Thân Thành đúng không? Bố cháu…"

Tim Phó Tư Điềm thắt lại, sợ bà nói gần bố cháu, đến lúc ấy cháu nhớ đi thăm bố mình.

May mắn, cái bà nói là: "Bố cháu cũng biết đọc sách. Hừ, cháu chỉ có điểm này là giống nó. Có học bổng không? Học phí bao nhiêu?"

"Cháu không rõ có học bổng hay không, học phí một năm là năm nghìn bốn trăm." Phó Tư Điềm thành thật trả lời.

Bà cụ mắng một câu: "Đắt như vậy. Thứ tốn tiền, chỉ biết mỗi tiêu tiền thôi." Mắng xong bà tức giận nói: "Bà tốn nhiều tiền nuôi cháu như vậy, sau này có tương lai sáng lạng phải hiếu thuận với bố cháu biết chưa?"

Phó Tư Điềm rũ mi, trả lời bà: "Cháu biết rồi bà nội."

Cúp điện thoại, cơn gió giữa hè tháng sáu thổi qua, nàng thế mà cảm thấy có hơi lạnh đến phát run.

Đang ngây ngẩn, phía sau lưng có người vỗ nàng một cái, ôm lấy bả vai nàng.

Nàng quay đầu thấy Trần Hi Trúc mặt mày hớn hở: "Sao hả? Điểm thế nào?" Đợi thấy rõ biểu tình của Phó Tư Điềm, Trần Hi Trúc thu lại nụ cười, có hơi thất lễ: "Cậu… Làm sao vậy? Sắc mặt cậu sao khó coi thế này? Là… là không như mong muốn à?"

Phó Tư Điềm lắc đầu, điều chỉnh cảm xúc rồi đột nhiên phụt cười.

Trần Hi Trúc ngẩn ngơ, cho rằng Phó Tư Điềm cố ý chọc cô ây nên không vui đánh tay nàng: "Cậu được nha, học hư như vậy từ khi nào? Cố ý chọc mình đúng không?"

Phó Tư Điềm xoa xoa cánh tay bị đánh, cười nhẹ nói: "Tâm trạng cậu tốt như vậy, xem ra chúng ta chắc chắn là bạn chung trường nhỉ?"

Trần Hi Trúc nhướng mày, kéo tay nàng cùng nhau đi đến tiệm trà sữa, khoe khoang nói: "Thế nào? Vui chứ? Chị đây có thể che chở cô em rồi."

Phó Tư Điềm tính tình vô cùng tốt mà đồng ý với cô ấy.

Hướng tiệm trà sữa ngược nắng, Phó Tư Điềm bị mặt trời làm chói mắt. Nàng bất giác nghĩ, mặt trời ở Thân Thành, sẽ ấm áp hơn nơi đây chút nhỉ?

Sẽ nhỉ.

Ít nhất trong trí nhớ là sẽ.

***

Sau buổi trưa, học sinh cấp ba xuất hiện ngày càng nhiều trước cửa tiệm trà sữa, kỳ nghỉ hè của Phó Tư Điềm cũng sắp kết thúc.

Ngày ba mươi tháng tám, là ngày đăng ký của Học viện quản lý công thương nghiệp Đại học Thân Đại.

Trong khoảng thời gian này công trường Phó Kiến Đào làm cần đẩy nhanh tiến độ, thoát không được nên bảo Vương Mai Phân xin nghỉ đưa Phó Tư Điềm đi. Vương Mai Phân vừa cau mày, Phó Tư Điềm lập tức biết điều nói trước bà: "Không cần đâu chú, cháu tự đi được. Cháu lớn vậy rồi, phải rèn luyện năng lực độc lập của mình chút. Huống gì không xa lắm, ngồi xe hơn một tiếng thôi."

Nàng từ chối ý tốt của Trần Hi Trúc bảo nàng đi cùng mẹ cô ấy, một mình lên giao thông công cộng tới nhà ga đi Thân Thành trước.

Đây là lần đầu tiên nàng đi tàu, lòng hơi thấp thỏm, nhưng cũng may từ việc lấy vé soát vé đều học theo người phía trước, không xảy ra sai lầm gì, thuận lợi lên xe.

Một tiếng rưỡi sau, tàu đã đến trạm cuối tàu tại Thân Thành. Phó Tư Điềm xuôi theo dòng người xuống xe. Nàng đứng ngay sân ga, ngửa đầu nhìn bầu trời nắng như thiêu đốt, nhìn ngựa xe như nước phía xa thành phố này, đáy mắt dần hiện ra vẻ hoài niệm.

Người trên sân ga dần ít đi, nàng thu hồi nỗi lòng, kéo hai chiếc vali, đeo một cái ba lô có chiều dài gần bằng nửa người mình, khó nhọc đi về phía cửa trạm.

Tại quảng trường tại lối ra cửa trạm có các đội ngũ của các trường khác nhau đến đón người mới. Phó Tư Điềm ra khỏi trạm, do dự dừng tại chỗ. Có ba cậu học sinh mặc đồng phục tình nguyện viên tiến lên quan tâm: "Bạn học, cậu là học sinh mới à? Là trường học nào vậy?"

Phó Tư Điềm báo tên trường Đại học Thân Đại, trong đó có một cậu học sinh nhiệt tình giơ tay, lại gọi thêm một cậu học sinh khác lại, hai người giúp nàng xách vali, dẫn nàng đi về phía xe trường Đại học Thân Đại dùng để đón học sinh mới.

Dọc theo đường đi từ xe bus đến điểm đăng ký của học viện, vì có các đàn anh đàn chị giúp đỡ đón người mới nên Phó Tư Điềm không vất vả gì lắm.

Đàn anh phụ giúp xách vali giới thiệu đại khái về ngành kế toán Đại học Thân Đại năm nay tuyển sinh, bao gồm tất cả các loại quản lý công thương nghiệp thì tổng cộng có mười bốn lớp và sáu hướng chuyên nghiệp chính. Phó Tư Điềm đứng trước bảng thông báo tìm tên mình, thật vất vả tìm được tên mình ở vị trí thứ năm lớp sáu. Nàng không khỏi mang theo chút chờ mong, tiếp tục dò tìm xuống.

Rất nhanh, nàng thấy hai chữ "Thời Ý" có màu chữ và phông đen ở khoảng giữa.

Đáy lòng Phó Tư Điềm như có pháo hoa nở rộ… Các nàng thế mà chung một lớp!

Nàng sung sướng quá đỗi rõ ràng, đàn anh nhìn đến cặp mắt tỏa sáng: "Tìm thấy rồi?"

Phó Tư Điềm cười gật đầu.

Hai người lại tìm bảng sắp xếp ký túc xá, đi đăng ký sách rồi nhận thẻ trường, cũng nhau tiến về phía ký túc xá.

Ký túc xá là một khu nhà cao tầng, tổng cộng có mười lăm tầng, có thể đi bằng thang máy. Phó Tư Điềm ở phòng số 1317, Thời Ý cách nàng một căn phòng, ở phòng số 1315.

Khi đi ngang qua phòng số 1315, Phó Tư Điềm cố ý ngó vào phòng nhìn nhìn. Phòng số 1315 trống rỗng, như không có ai ở.

Đàn anh đưa nàng đến cửa ký túc xá, lau mồ hôi nói: "Anh không vào ký túc xá nữ của các em được."

Phó Tư Điềm nhìn anh ta chảy mồ hôi ướt đẫm thì hết sức xấu hổ, lấy thức uống từ trong ba lô ra đưa cho anh ta. Đàn anh xua tay từ chối, ngay sau đó hỏi xin QQ của nàng, nói là về sau có vấn đề gì đều có thể hỏi anh ta, cuối tuần nếu rảnh tình nguyện làm người dẫn đường cho nàng, đưa nàng đi làm quen hoàn cảnh trường học.

Phó Tư Điềm nghe theo.

Nàng đẩy cánh cửa ký túc xá khép hờ ra đi vào, vừa đi chưa được hai bước đã nghe thấy tiếng cười truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Mình nghe thấy hết rồi nha."

Phó Tư Điềm hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn về phía trước thì phát hiện có cô học sinh mặt baby đang ngồi trên chiếc giường tầng trên, ló đầu ra tươi cười nhìn nàng: "Chào cậu, mình là Trương Lộ Lộ, học lớp sáu quản trị kinh doanh, bạn chung phòng của cậu."

Phó Tư Điềm cảm thấy cô ấy lớn lên rất hiền lành, thả lỏng rất nhiều, cũng cười đáp: "Chào cậu, mình là Phó Tư Điềm, cũng thuộc lớp sáu."

"Cậu thật xinh đẹp." Trương Lộ Lộ đột nhiên khen nàng: "Khó trách mới đây thôi đã có đàn anh muốn đánh chủ ý lên cậu."

Mặt Phó Tư Điềm lập tức hồng đến bên tai, lúng túng nói: "Đâu có đâu có, đàn anh có lòng tốt thôi."

Trương Lộ Lộ cười cười, cũng không làm khó nàng, chuyển đề tài hỏi nàng tới một mình hay sao rồi nói với nàng là cô ấy đến trước một ngày, hai người khác trong ký túc xá cũng đã tới mà giờ đi ra ngoài rồi. Còn chỉ giường ngủ cho nàng, ngăn tủ chia sao cho đều, ngoài ra còn dạy nàng đi đâu mua chiếu nệm và các loại đồ dùng hàng ngày.

Phó Tư Điềm ghi nhớ từng cái, sau khi cảm ơn cô ấy thì xuống lầu mua chiếu nệm, sau đó đi dọc theo bản đồ đàn anh cho nàng, đi đến quảng trường khu mua sắm ngay đối diện cổng Đại học Đông Đại để mua đồ dùng hàng ngày.

Trên đường, Phó Tư Điềm mở dù, vừa đi vừa ghi nhớ trên di động xem phải mua đồ gì. Bởi vì buổi tối trước khi rời đi, nàng nghe thấy Phó Kiến Đào và Vương Mai Phân cãi nhau về vấn đề cho nàng bao nhiêu phí sinh hoạt, cho nên Phó Tư Điềm không dám nhận phí sinh hoạt Phó Kiến Đào cho thêm nàng. Nàng xếp thứ hai của khoa văn huyện, chính phủ huyện và trường học đều phát tiền thưởng, nhưng học bổng bị bà nội ăn chặn làm học phí và phí sinh hoạt cho bốn năm. Bây giờ trong túi nàng chỉ còn số tiền lương một nghìn tám trong kỳ nghỉ hè và phí sinh hoạt sáu trăm bà nội đưa.

Phí sinh hoạt có hạn, khoản chi tiêu vừa khai giảng lại nhiều nên nàng chỉ dám mua trước một bộ phận nhỏ đồ vật không thể không mua.

Siêu thị đầy tiếng người ồn ào, rộn ràng nhốn nháo, trước mỗi kệ đặt hàng đều toàn bóng dáng học sinh và phụ huynh.

Phó Tư Điềm đứng tại khu đồ dùng vệ sinh, so sánh giá cả, chọn một chai dầu gội nhỏ và sữa tắm giá rẻ. Nàng xoay người, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường khu vực tiếp theo, bỗng nhiên bắt gặp một cô học sinh vóc người cao gầy đứng trước kệ đặt hàng nước giặt quần áo cách đó không xa.

Nhịp tim của Phó Tư Điềm bỗng chốc dồn dập hơn.

Cô học sinh kia để tóc dài quá vai, một bên mặt cô vén tóc ra sau vành tai, lộ ra lỗ tai trắng nõn phấn nộn.

Chỉ một bên sườn mặt mà Phó Tư Điềm đã nhận ra cô ấy… Đó là Thời Ý.

Là Thời Ý mà nàng trông ngóng.

Cô ấy mặc áo thun chữ T màu trắng đơn giản, quần jean màu xanh da trời, cổ tay trắng nõn vịn trên xe đẩy mua hàng, đeo một chiếc đồng hồ nhỏ tinh xảo và lắc tay mỏng màu bạc như trúc như lan, sạch sẽ như thể không hợp với hơi thở ồn ào náo nhiệt của phố phường xung quanh mình.

So với thoáng kinh hồng trên ảnh chụp thì cô ấy càng cao, càng trắng, càng gầy.

Cũng xinh đẹp hơn rất nhiều.

Phải quên mất hành động, nhìn đến không thể dời mắt.

Như nhận ra có tầm mắt nóng rực cách mình không xa, Thời Ý bỗng nhiên xoay người, chuẩn xác mà đối diện về phía tầm mắt của Phó Tư Điềm.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: