Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17

1808 0 7 0

Đường lớn Phổ Thuận nằm ở khu Tây Đạt, cách nhà bố cô rất xa, sau khi Thời Ý lên tiểu học, gần như chưa từng đặt chân đến khu vực này. Trong ấn tượng, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô đến Đông lộ Phổ Thuận, năm đó sau khi Giang Tồn Hi bị thương và xin nghỉ nhiều ngày, cô xin mẹ địa chỉ để tài xế đưa cô sang thăm. Nhưng lúc cô đi đã muộn, căn nhà ngang cũ xưa đã không còn ai. Không hề có tiếng chào hỏi, cô bé kia vì che chở cô, ăn một trận đòn rồi biến mất trong biển người.

Rất nhiều năm, thỉnh thoảng Thời Ý sẽ nhớ đến cô bé ấy mỗi khi gặp được các cô bé đáng yêu trên đường. Không biết vết rách trên môi cô bé có để lại sẹo không? Liệu có bị bắt nạt, trưởng thành có tốt không.

Phó Tư Điềm nhìn chăm chú vào sườn mặt ngoài cửa sổ xe, cũng có hình môi và cánh môi xinh đẹp. Thời Ý rõ ràng cảm thấy cảm xúc của Phó Tư Điềm trầm xuống.

Là trùng hợp sao? Thời Ý hơi động tâm niệm.

"Nơi này thay đổi rất nhiều, có rất nhiều nhà cũ bị phá vỡ." Thời Ý mở miệng.

Phó Tư Điềm ngẩn ngơ, rầu rĩ lên tiếng: "Đúng vậy."

Trái tim Thời Ý đập lên, đè nén cảm xúc, cố gắng bình thường hỏi: "Cậu biết? Trước kia cậu từng đến?"

Phó Tư Điềm vừa định trả lời, đèn xanh sáng, xe đằng sau sốt ruột ấn kèn thúc giục. Thời Ý hoàn hồn lái xe, Phó Tư Điềm cũng rút cảm xúc ra.

"Có phải sắp tới rồi không?" Phó Tư Điềm kéo cửa sổ xe lên, nhìn chằm chằm đường cong quanh co khúc khuỷu trên bảng hướng dẫn hỏi.

"Ừm, thêm mười phút nữa."

Phó Tư Điềm cầm lấy điện thoại, dáng vẻ như đang ghi chú: "Chúng mình xuất phát khoảng lúc tám giờ. Bây giờ là tám giờ hai mươi mốt phút, hành trình xe gần ba mươi phút."

"Ừm." Ngón tay cái Thời Ý vuốt ve tay lái, không tiếng động mà dùng dư quang đánh giá Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm nhìn chăm chú vào con đường phía trước, lại không khác gì bình thường.

Thời Ý cau mày. Nàng không phải họ Giang, mẹ nàng cũng không phải họ Giang. Lý trí nói cho Thời Ý là không có khả năng.

Thôi. Cô tăng ga một chút, chuyên tâm lái xe.

Sớm hơn dự kiến ​​hai phút, xe của Thời Ý đã lái vào bãi đậu xe của khu thắng cảnh núi Chu Hổ. Bởi vì tới sớm nên bãi đỗ xe không có xe nào, Thời Ý đỗ xe rất dễ dàng. Sau khi xuống xe, nhân viên thu phí ung dung đi về phía các cô.

Thời Ý vừa đi vừa mở balo ra, lấy ví tiền từ trong đó. Phó Tư Điềm nhanh hơn cô một bước, đưa năm đồng cho nhân viên thu phí: "Mình có tiền lẻ."

Thời Ý sửng sốt. Nhân viên thu phí không nói chuyện, nhận tiền rồi xe vé đưa cho Phó Tư Điềm, quay đầu đi về.

"Mình cũng có tiền lẻ." Thời Ý lấy năm đồng từ trong ví tiền ra, đưa cho Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm mỉm cười không nhận, nói sang chuyện khác: "Đột nhiên nhớ tới, cậu có mang nước theo không?"

Thời Ý hiểu rõ ý của nàng, cất tiền vào lại ví. "Có mang, cậu có mang không?"

"Mình cũng có."

Hai người đi tới cổng vào khu thắng cảnh, câu được câu không mà nói chuyện.

Chu Hổ cũng không phải khu thắng cảnh đứng đầu Thân Thành, hiện tại cũng không phải mùa cao điểm du lịch, suốt đường đi chẳng thấy mấy ai trên đường. Chính thức vào khu thắng cảnh, lập tức thấy một con đường bằng xi măng đi lên theo hình xoắn ốc bao quanh núi. Ngay lối vào là một tấm biển lớn bắt mắt, là bản đồ của toàn bộ khu thắng cảnh.

Thời Ý dùng điện thoại chụp ảnh, chuẩn bị đi theo lộ tuyến chỉ thị trên bản đồ, đi hết một lượt các điểm quan trọng, để lúc đó quy hoạch đường lên núi.

Các cô quyết định lúc đi lên sẽ đi tham quan các điểm thắng cảnh phía Tây trước, khi trở lại xuống dưới lại đi tham quan các điểm thắng cảnh phía Đông.

Nhưng tưởng tượng tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc. Sơ đồ mặt bằng khác với lúc đi thực tế, đặc biệt là sau khi đi lên một đoạn đường, đường xi măng lớn biến mất, thay vào đó là đường nhỏ lát sỏi đá, quanh co khúc khuỷu, chưa đi được bao lâu, Thời Ý đã bị lượn quanh tới choáng.

Có điểm tham quan phải đi đường nhỏ mới vào được. Thường xuyên đi về điểm tham quan nào đó ở phía Tây, đi được một nửa thì bỗng phát hiện các cô không những bỏ sót, mà còn đi lệch, đi thẳng đến điểm tham quan phía Đông.

Sau vài lần, Thời Ý mất tin tưởng vào việc phán đoán phương hướng của mình.

Phó Tư Điềm thật ra không để ý, vừa chụp ảnh vừa ghi chú trên điện thoại, lại vừa an ủi Thời Ý: "Không sao, trước sau cũng phải đi, bây giờ đi qua, lát nữa không đi là được. Chưa đi thì chốc lát bổ sung."

Thời Ý đáp lại nàng tiếng "Ừm", mày lại không giãn ra, trong lòng hơi rối rắm.

Phó Tư Điềm đã nhận ra. Tiếp theo, khi Thời Ý lấy bản đồ ra, nàng cất ghi chú lại, đến gần xem với Thời Ý, yên lặng đối chiều đường trên bản đồ và đường dưới chân.

Sau đó có một con đường mòn trên núi rẽ vào điểm tham quan, Phó Tư Điềm luôn có thể nhắc nhở Thời Ý đúng lúc. Qua vài lần, Thời Ý khá hiểu rõ sự phán đoán phương hướng của Phó Tư Điềm, ăn ý mà đổi nội dung công việc với nàng… Cô viết ghi chú, Phó Tư Điềm dẫn đường.

Một đường dừng dừng quan sát, các nàng rốt cuộc đến đỉnh núi Chu Hổ lúc mười một giờ. Điểm cao nhất trên đỉnh núi là một ngôi chùa, điểm kế tiếp là một khu vui chơi giải trí rộng lớn. Bên trong khu giải trí, bên trái có mấy tiệm cơm với cây đàn tỳ bà nằm khuất giữa những tán cây xanh tốt, bên phải là một đồng cỏ quy mô to lớn, có thể tự do ra vào giữa sân nhưng không thể nướng BBQ. Nếu muốn có thể tham gia trượt cỏ, bắn cung, leo núi, nhảy bungee và các hạng mục giải trí khác cần được tính phí riêng.

Phó Tư Điềm đứng trên chỗ cao bên ngoài đồng cỏ nhìn mọi người đang chơi trượt cỏ trong đồng cỏ, vẻ mặt mang theo vẻ mới lạ.

Thời Ý định nói "Đi vào trải nghiệm chút đi" thì Phó Tư Điềm quay đầu hỏi cô trước: "Chúng ta thử đi hỏi chút giá cả các hạng mục đi. Đến lúc đó mọi người nếu có hứng thú, cũng có thể đến đây trải nghiệm thử?"

Thời Ý đồng ý, xoay người đi tìm quầy bán vé, Phó Tư Điềm đi theo đằng sau cô. Cửa sổ bán vè giấu dưới cây đại thụ cách đó không xa, trước cây có dựng một cái bảng, ghi cụ thể mức giá của các hạng mục.

Thời Ý muốn chạy đến gần chút để chụp ảnh, vừa mới đứng yên trước bảng, cây cối phía sau cái bảng đột viên vang lên tiếng sột, một con mèo đen có đôi mắt màu xanh lá cây xông ra từ đám cây cối, nhe răng trợn mắt kêu một tiếng về phía Thời Ý: "Meo~"

Thời Ý kinh hoảng, liên tục lui vài bước, suýt dẫm phải Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm chưa kịp phản ứng lại có chuyện gì xảy ra, đỡ lấy Thời Ý, theo bản năng vượt lên một bước bảo vệ trước người Thời Ý, như gặp kẻ địch lớn.

Mèo đen nhìn hai người các nàng, lại kêu một tiếng: "Meo~"

Phó Tư Điềm: "..."

Mèo đen dường như ngáp một cái, lắc đuôi, thoáng cái đã về đám cây cối.

Phó Tư Điềm thả lỏng, quay đầu hỏi Thời Ý: "Cậu sợ mèo sao?" Trong giọng nói lập lòe sự ngạc nhiên.

"Không phải." Giọng Thời Ý bình tĩnh đến cứng đờ, nhấn mạnh nói: "Là sợ mèo đen."

Đó không phải là sợ mèo à? Phó Tư Điềm nhìn vẻ mặt không cảm xúc hiện tại của Thời Ý, nhớ lại cô gái tội nghiệp ban nãy đối mặt với một con mèo bị dọa đến kinh hoảng thất thố, bỗng nhiên bị chọc trúng điểm manh, khó mà giấu nụ cười đi.

Quá rõ ràng! Thời Ý híp mắt, dùng ánh mắt lẳng lặng tỏa định Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm tiếp nhận được tín hiệu, cố gắng khống chế cơ bắp khóe miệng mình, ánh mắt lại hoàn toàn không giấu được. Dáng vẻ Thời Ý thẹn quá hóa giận ra là như thế này.

Quá đang yêu rồi.

Đáy mắt Thời Ý lóe lên vẻ xấu hổ, chuyển mắt, cố tình xem nhẹ phần nhạc đệm này, lại lần nữa nhấc chân tiến về phía trước, muốn đi chụp bảng giá.

Phó Tư Điềm giữ chặt cánh tay cô, dịu dàng nói: "Mình chụp cho." Nàng sợ con mèo lại đột nhiên nhảy ra.

Thời Ý nhớ lại con ngươi xanh mơn mởn kia, lông tơ dựng đứng, thân thể dừng lại nhanh hơn tư tưởng một bước.

Phó Tư Điềm khó nén nụ cười, sợ Thời Ý phát hiện, nàng vội vàng cúi đầu, bước nhanh về phía trước. Chụp bảng giá xong, nàng còn cố ý tới cửa sổ hỏi có vé mua theo nhóm không, từ mấy người, ưu đãi cụ thể là bao nhiêu.

Sau đó đi đến từng tiệm cơm bên trái hỏi xem có cung cấp sân và dụng cụ nướng BBQ, cung cấp nguyên liệu nấu ăn hay không. Rồi cung cấp nguyên liệu nấu ăn là giá nào, không cung cấp nguyên liệu nấu ăn lại tính giá nào và có thể cho các nàng xem nguyên liệu nấu ăn trước không. Tất cả đều do Phó Tư Điềm đi trước dò đường, hơn nữa chủ động trò chuyện với chủ quán các vấn đề đó.

Điều tra xong thêm một tiệm cơm, Phó Tư Điềm và Thời Ý đứng bên đường núi, nhìn chằm chằm thông tin và so sánh ba nhà.

"Nhà đầu tiên giá cả đắt nhất nhưng hoàn cảnh cũng thuộc dạng tốt nhất, có thể quan sát toàn thành phố. Nhà thứ hai giá cả vừa phải, vệ sinh còn tạm được nhưng không cung cấp nguyên liệu nấu ăn, phải tự mang theo. Nhà thứ ba đắt hơn nhà thứ hai một chút, hoàn cảnh vệ sinh cũng tạm, nhưng có cung cấp sân và dụng cụ, tự mang nguyên liệu nấu ăn. Giá cả nhà thứ tư là rẻ nhất, có thể tự mang nguyên liệu nấu ăn, lại còn tặng kèm một cái nhà bếp tự phục vụ, nhưng tất cả đều dùng cơm trong nhà, hoàn cảnh vệ sinh khá đơn sơ." Phó Tư Điềm đưa ra kết luận.

"Cậu cảm thấy cái nào thích hợp nhất?" Thời Ý hỏi.

Phó Tư Điềm hơi suy tư, trả lời: "Nhà thứ ba đi. Một là nướng BBQ thì ở ngoài trời có không khí hơn, cái khác là chúng ta đi nhiều người như vậy, vấn đề vệ sinh an toàn là quan trọng nhất. Tuy giá cả nhà thứ hai tốt hơn chút nhưng mình nhìn nguyên liệu nấu ăn cảm thấy không được tươi. Chúng mình mang đi an tâm hơn. Cậu thấy sao?"

Thời Ý gật đầu: "Mình cũng nghĩ giống cậu." Cô nhìn Phó Tư Điềm, trong mắt hiện lên vẻ thưởng thức.

Cô phát hiện khi Phó Tư Điềm nghiêm túc làm việc là một người rất tỉ mỉ và đáng tin cậy, hơn nữa còn rất rộng rãi, không sợ cuộc sống, rất khác biệt dáng vẻ dễ xấu hổ thường ngày của nàng.

"Vậy nếu đến núi Chu Hổ, chúng ta đặt nhà này ha? Mình lưu lại số điện thoại của họ, đợi xác định thì gọi điện tới đặt chỗ?"

Thời Ý nói: "Được."

Sắp tới giữa trưa, hai người liên tục đi đường dốc gần hai tiếng, tuy không đến mức mệt mỏi nhưng chân dù sao cũng khá mỏi. Thời Ý thấy bên mái tinh tế của Phó Tư Điềm đã ướt át.

"Cậu muốn ở đây dùng cơm trưa không?" Thời Ý đột nhiên hỏi: "Nhà thứ ba trừ nướng BBQ ra, trong tiệm vẫn có cung cấp phần ăn bình thường và mì sợi." Quan trọng nhất là có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.

Phó Tư Điềm hơi giật mình, ngay sau đó đồng ý: "Muốn chứ." Nàng cho rằng Thời Ý đói bụng. Nàng hối hận, buổi sáng nàng quên hỏi Thời Ý dùng bữa sáng chưa.

"Vậy đi thôi." Thời Ý đi phía trước dẫn đường.

Lại lần nữa bước vào nhà có nhiệt độ thích hợp, giải phóng hai chân, cả hai đều thoải mái mà thở dài một hơi trong lòng. Đợi lật xem bảng giá thực đơn, Phó Tư Điềm càng thêm thở phào nhẹ nhõm. May, còn xem như trong phạm vi nàng có thể thừa nhận.

Thời Ý gọi nhân viên phục vụ tới, gọi một suất cơm thịt lớn nướng đơn giản và một phần súp. Phó Tư Điềm chỉ cần suất ăn, không cần súp.

Thỉnh thoảng có tiếng cười đùa truyền đến từ khu nướng BBQ bên ngoài cửa tiệm, trong tiệm lại khá yên lặng, chỉ có hai ba bàn có khách. Không cần chạy đua thời gian, Thời Ý vừa ăn cơm vừa nghỉ ngơi, ăn chậm rì rì. Phó Tư Điềm thấy thế, cũng tự giác thả chậm tốc độ.

Lúc sắp ăn xong, Thời Ý lấy cớ đi toilet, vòng đến trước quầy rồi thanh toán hóa đơn. Quầy thu ngân và chỗ ngồi của họ được ngăn cách bởi một tấm kính trang trí, khi nhân viên thu ngân đang tìm tiền lẻ, Thời Ý lơ đãng quay đầu, thấy Phó Tư Điềm cong lưng bóp bóp giày cao gót chân phải.

Thời Ý như suy tư gì đó, nhân viên thu ngân nhắc nhở: "Xin chào quý khách, tiền lẻ của quý khách đây, mười lăm đồng." Thời Ý nhận lấy tiền, đi về phía toilet.

Khi trở lại chỗ ngồi, Phó Tư Điềm đang lau miệng. Thời Ý hỏi: "Ăn xong rồi?"

Phó Tư Điềm gật đầu, Thời Ý đẩy ghế dựa vào: "Chúng ta đi?"

"Ừm." Phó Tư Điềm đứng dậy, tự nhiên đi đến quầy thu ngân.

Thời Ý gọi nàng lại: "Mình trả tiền rồi."

Phó Tư Điềm ngốc lăng, ngay sau đó phản ứng lại rất nhanh: "Mình về chuyển lại cho cậu."

Thời Ý khẽ nhướng mày, ngữ điệu rất bình thường nói: "Nơi mình chọn, tất nhiên phải để mình mời khách." Cô kéo cửa kính cửa tiệm ra, đứng đợi Phó Tư Điềm ra ngoài trước.

Phó Tư Điềm nhíu nhíu mày, há mồm định từ chối thì Thời Ý bình tĩnh nói thêm: "Lần sau cậu có thể mời lại."

Lần sau! Đây là một từ quá tốt đẹp. Rõ ràng biểu đạt ví tiền nàng có lẽ sẽ chảy nhiều máu, nhưng Phó Tư Điềm vẫn rất vui. Nàng bị thuyết phục, môi cong cong, bàn bạc với Thời Ý: "Thế xem như mình thiếu cậu một bữa cơm, được không?"

Môi Thời Ý cong lên cực nhạt, xem như ngầm đồng ý. Phó Tư Điềm không rối rắm việc này, ngoan ngoãn bước ra tiệm cơm theo cánh cửa cô mở.

Thời Ý cố tình đi sau Phó Tư Điềm vài bước. Đi ra một đoạn đường ngắn, Thời Ý bỗng nhiên giữ chặt dây xích túi xách sau lưng Phó Tư Điềm, hỏi: "Giày của cậu có phải hơi cọ xát chân không?"

"Hả?" Biểu cảm ngạc nhiên của Phó Tư Điềm và hành động vô thức của chân phải đã bán đứng đáp án từ nàng.

Thời Ý buông tay, dặn dò: "Cậu ở đây đợi mình một chút." Nói rồi cô xoay người vòng về, sải bước tới phía tiệm cơm vừa rời khỏi.

"Thời Ý…" Phó Tư Điềm chưa phản ứng kịp.

Thời Ý rất nhanh đã trở lại. Cô sải chân, đi qua con đường nhỏ như mang theo một trận gió. Những cành lá dọc đường phát ra âm thanh đung đưa nhẹ, như thể được khuếch đại sau buổi trưa yên tĩnh, khuếch đại trong tai Phó Tư Điềm.

Không phân biệt rõ đó là gió hay trái tim rung động.

Phó Tư Điềm mơ hồ dâng lên dự cảm trong lòng, trái tim đập thình thịch.

Rốt cuộc Thời Ý đứng yên trước người nàng, mặt mày thanh lãnh, hơi hụt hơi, lại rất dịu dàng mà phát ra tiếng: "Cho cậu."

Cô mở tay ra, vài miếng băng keo cá nhân hẹp dài lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: