Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5

2039 0 12 0

Chóp mũi quanh quẩn mùi hương nhàn nhạt. Cánh tay bị lôi kéo của Phó Tư Điềm cứng đờ, trái tim lại kinh hoàng.

Nàng vừa di chuyển chân chuẩn bị quay đầu nhìn lên Thời Ý thì Thời Ý lùi về sau nagy, buông lỏng tay nắm tay nàng.

"Bên này cũng thiếu một bạn nữ." Thời Ý bình đạm nói một câu, xoay người đi về phía nhóm nam nữ đang vẫy tay cách đó không xa.

Phó Tư Điềm chưa kịp phản ứng "ồ" lên một tiếng, vì vậy chỉ có thể bắt được hình bóng cô ấy.

Nàng khôi phục nhịp tim, vô thức đặt tay trái lên cổ tay phải, im lặng, ngoan ngoãn đi theo Thời Ý đứng trong nhóm năm đồng năm mươi xu của họ.

Hai lần thay đổi trị số tiếp theo, Phó Tư Điềm đánh liều, Thời Ý chạy đi đâu nàng chạy theo tới đó.

Nàng cảm giác, Thời Ý chắc không có… chán ghét mình đi theo cô ấy nhỉ? Bởi vì lần thứ ba chiến đấu kịch liệt, bên các nàng thiếu một đồng, đội ngũ kế bên thiếu năm mươi xu. Một bạn nam thừa dịp mọi người không phòng bị, chạy tới định kéo tay nàng dẫn đi.

Là Thời Ý nắm lấy bàn tay còn lại của nàng kéo lại, nhắc nhở nàng: "Dây giày cậu bị tuột."

Phó Tư Điềm tận dụng khoảng thời gian giữa màn, ngồi xổm xuống cột dây giày.

Nàng vừa dùng hai ngón trỏ kéo dây giày, bỗng nhiên cảm giác có người kéo cổ áo sau lưng nàng.

Phó Tư Điềm khó hiểu, quay đầu nhìn sang chủ nhân cánh tay. Hai tròng mắt trầm tĩnh của Thời Ý đối diện nàng, môi mỏng bật ra bốn chữ: "Cổ áo hơi rộng."

Phó Tư Điềm sửng sốt một giây, nhận ra cái gì lập tức lấy tay che ngực, hai má nóng lên.

"Mình cầm cho, cậu buộc dây giày đi." Thời Ý cúi đầu nhìn Phó Tư Điềm, trong ánh mắt nhiều thêm chút tìm tòi nghiên cứu. Ban nãy cô vô tình nhìn thấy có một cái bớt rất đặc biệt phía trên áo ngực của Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm không nhận thấy, buông tay ra, mau chóng buộc cái nơ con bướm rồi đứng dậy, nhỏ giọng cảm ơn Thời Ý.

Thời Ý mấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng đáp lại tiếng "Ừm".

Chỉ còn lại bảy người, sắp phải quyết định người chiến thắng cuối cùng. Phó Tư Điềm chú ý hình như đám người trong sân bóng đều đang thu gom đồ vật đi ra ngoài.

"Trời mưa à?" Nguyên Ngưng vuốt vệt nước trên chóp mũi, bất giác hỏi.

Tùy Mộng trả lời: "Hình như vậy."

Cô ấy vừa dứt lời, nháy mắt cơn mưa lớn hơn rất nhiều, ti tách nện xuống.

"A, bất ngờ vậy…", "Gì thế trời…", "A, cậu có mang dù không? Mình quên mất rồi…". Mọi người oán giận, Phó Tư Điềm lại vội vàng chạy về phía đặt đèn bàn, nhắc nhở mọi người: "Mọi người mau mau gom đèn bàn vào đi, đừng để bị ướt hỏng."

Người mang theo đèn bàn tới chạy chậm theo nàng.

Phó Tư Điềm cất đèn bàn của Thời Ý vào túi giấy che chở, rồi mới đi nhặt đèn bàn khác và cất toàn bộ vào túi giấy trước. Nàng đứng thẳng lưng, phát hiện không biết Thời Ý đứng bên cạnh nàng từ khi nào.

Lúc này Phó Tư Điềm mới phát giác mình đang làm gì.

Nàng cắn môi, nở nụ cười, giả vờ tự nhiên mà đưa cái túi giấy cho Thời Ý: "Cái này là của cậu à?"

Thời Ý nhìn nàng chừng hai giây mới vươn tay nhận lấy: "Cảm ơn."

Phó Tư Điềm cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn mình có hơi quái lạ, đáy lòng dâng lên chút bất an không rõ.

Thời Ý lại lấy cây dù từ túi giấy, mở ra, tự nhiên chia một nửa cho nàng: "Đi thôi, đàn chị bảo sang bên kia trốn chốc lát."

"Ừm." Phó Tư Điềm nghĩ, có lẽ là ảo giác của mình nhỉ?

Hai người đi theo đoàn người cùng nhau tiến về phía khán đài bên cạnh đường băng. Mưa ngày càng lớn, nhìn dáng vẻ sẽ không dừng ngay. Dù không đủ nên mọi người không đi được, chờ đợi lại nhàm chán, Nguyên Ngưng và Tùy Mộng ra sức điều động bầu không khí, tìm đề tài cười đùa với mọi người.

Trò chuyện một hồi, Nguyên Ngưng bỗng nhiên tò mò: "Đêm nay có ai chưa từng bị phạt không?"

"Có không?"

Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi. Phó Tư Điềm im lặng không lên tiếng mà lui về sau một bước nhỏ, mong không ai nhớ tới nàng.

Nhưng nàng tuy không hay nói, có điều cảm giác tồn tại trong đám học sinh nam không hề thấp.

Có chuyện tốt, học sinh nam lập tức bán đứng nàng: "Bộ trưởng, Phó Tư Điềm có phải chưa từng bị phạt hay không?"

"Thật à?" Ánh mắt Tùy Mộng lộ ra vẻ vui vẻ ngay.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về đây, Phó Tư Điềm có dự cảm xấu, căng da đầu gật gật.

Quả nhiên Tùy Mộng hưng phấn, cười xấu xa nói: "Vậy sao được. Tất cả mọi người bọn chị đều bị phạt qua, còn bị em cười đùa. Em có sao cũng phải để lại gì cho bọn chị chứ. Mọi người nói có đúng không?"

Mọi người xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, lập tức hi hi ha ha phụ họa.

Phó Tư Điềm vốn là người không giỏi từ chối, yếu ớt từ chối hai ba lần, đều bị mọi người cậu một câu, tôi một câu mà vòng về.

"Sẽ không làm khó em quá được chứ?" Nguyên Ngưng cười tủm tỉm, ngữ điệu ra vẻ rất dễ bàn bạc: "Quy cũ, em chọn thật lòng hay đại mạo hiểm?"

Thật sự trốn không thoát. Phó Tư Điềm nghĩ tới họ đưa ra những vấn đề và yêu cầu kỳ quái, đành chịu thua: "Chị, nếu không… Em hát cho mọi người nghe một bài được không?"

Nguyên Ngưng và Tùy Mộng chỉ xem Phó Tư Điềm da mặt mỏng, chọc lên rất đáng yêu, định chọc ghẹo nàng nhiều chút. Vì vậy đạt được mục đích, hình thức chẳng còn quan trọng. Các cô ấy nhìn nhau, vỗ tay nói: "Được được, tới tới tới…"

Mọi người ồn ào rồi vỗ tay, có bạn nam mở đèn bàn, búng tay một cái với Phó Tư Điềm: "Ánh sáng vào chỗ, music lên."

"Ha ha ha ha ha, cậu thần kinh à…" Người xung quanh bị chọc cười.

Phó Tư Điềm vốn hơi căng thẳng, bị gián đoạn như vậy, cảm xúc căng thẳng cũng tan đi rất nhiều. Nàng rũ mi, đôi tay giao nhau đặt trước bụng nhỏ, kiên định, nhẹ giọng cất tiếng hát câu đầu tiên: "Người bạn lưu luyến đã rời đi…"

Là bài <About I Love You> của Trương Huyền.

Dưới ánh đèn mờ ảo, trong tiếng mưa rơi tí tách, mái tóc cô gái phất phơ theo làn gió, bóng dáng rõ ràng mảnh mai yếu ớt như vậy, lộ ra sự nhu nhược động lòng người khiến người thương tiếc, nhưng lại chọn bài hát phóng khoáng tự do, hoàn toàn khác biệt với khí chất của nàng.

Nàng hát: "Tôi có được là may mắn, cái tôi mất đi, là cuộc sống". Giọng ca thanh thúy sạch sẽ, còn mang theo một tia cảm xúc trầm thấp, làm người nghe lúc đầu cười giỡn, vô thức an tĩnh lại, tâm trung lắng nghe.

Thời Ý đánh đàn ghi-ta trong lòng, chăm chú nhìn Phó Tư Điềm, cảm thấy bây giờ nàng không giống con thỏ.

Giống cây cúc non nhỏ quật cường trong mưa gió hơn.

Nàng hát gần nửa đoạn đầu, hát đến: "Khi anh lãng quên và không muốn em từng yêu anh" thì đột nhiên im bặt. Mọi người sửng sốt hai giây, không hẹn mà đồng nhịp vỗ tay, vẫn chưa đã thèm, ồn ào muốn Phó Tư Điềm hát thêm một bài.

Hưởng ứng quá nhiệt liệt, Phó Tư Điềm bị ồn ào tới đỏ mặt, khẽ cắn môi thẹn thùng cười. Nàng biết Thời Ý đứng dựa vào lan can đối diện nàng, trong quá trình hát vẫn luôn ngại ngẩng đầu nhìn cô ấy. Cho đến khi nàng hát câu "I love you" cuối cùng, nàng rốt cuộc không kìm được mà ngẩng đầu nhìn cô.

Thời Ý cũng đang nhìn nàng, biểu tình rõ ràng có ý vị thưởng thức.

Trong lòng Phó Tư Điềm nổi lên gợn sóng, nhè nhẹ ngọt ngào.

Lại qua chốc lát, mưa nhỏ hơn rất nhiều, chỉ còn vài giọt lách tách. Nguyên Ngưng và Tùy Mộng thấy thời gian đã trễ, tỏ vẻ nếu không về luôn thôi. Mọi người ai có dù thì chia ra che, không có dù, vậy… chạy nhanh lên.

Mọi người đều không ý kiến, nói riêng với nhau vài lời. Có vài cặp nam nữ vô tình kết bạn đi cùng nhau, dùng tay che trán, lập tức dứt khoát chạy vào màn mưa.

Phó Tư Điềm đứng tại chỗ không di chuyển. Tầm mắt nàng dừng trên cây dù cạnh bắp chân Thời Ý.

Nàng không biết nàng đang chờ mong cái gì… Hay, thật ra nàng biết.

Câu dù được nhấc lên, Thời Ý mở dù ra…

Một cái bóng đổ xuống, chặn tầm mắt Phó Tư Điềm.

"Đi cùng không? Mình có mang dù." Cậu học sinh hơi luống cuống cười hỏi.

Phó Tư Điềm há mồm tính từ chối thì nghe thấy có giọng nữ vang lên cách đó không xa: "Thời Ý, đi chung ha?"

"Ừm, đi thôi." Thời Ý trả lời như thế.

Trái tim Phó Tư Điềm hụt hẫng. Cũng phải, vốn chỉ mới làm quen qua cái trò chơi thôi.

Phó Tư Điềm nhìn nhìn Nguyên Ngưng ở lại cuối cùng đang liên tục hắt xì hai cái, từ chối nói: "Không cần đâu, mình không sao, cậu đưa đàn chị về đi. Chị cẩn thận bị cảm lạnh."

Cậu học sinh còn chưa trả lời thì Nguyên Ngưng đã xoa xoa mũi, không để bụng lắm nói: "Em yên tâm, chị không có yếu đuối vậy đâu. Chị và chị Tùy Mộng của em đi chung với nhau là được rồi. Viễn Lâm, Tư Điềm, hai đứa đi nhanh đi, lát nữa mưa lớn hơn đấy."

Nguyên Ngưng đã nói vậy thì Phó Tư Điềm cũng không thể từ chối tiếp được, đành đi chung dù với bạn nam, cùng cậu ta dần dần dung nhập vào bóng đêm.

Thời Ý và các bạn học nữ tới dưới ký túc xá, mới nhớ ra mình quên lấy món quà nhỏ mà mình mang đến cho bạn bè vào buổi tụ tập ngày mai.

Cô nhìn đồng hồ, khoảng cách từ đây đến thời gian gác cổng còn sớm nên không theo bạn học nữ vào ký túc xá, vẫy tay với các cô ấy rồi lại cầm dù quay trở lại lấy đồ chuyển phát nhanh.

Tủ đựng nằm ở tầng hai của Trung tâm hoạt động sinh viên kế bẻn căn tin, ở giữa ký túc xá và sân vận động.

Cô lấy chuyển phát nhanh xuống lầu, phát hiện tiếng mưa rơi bên ngoài dường như lớn hơn. Cô ngóng ra ngoài quan sát, lơ đãng liếc mắt một cái, bắt gặp bóng dáng quen thuộc tại cổng lớn Trung tâm hoạt động.

Phó Tư Điềm?

Không phải nàng ấy đi chung với Mã Viễn Xa à?

Ban nãy cô không có nghĩ tới đi cùng Phó Tư Điềm, nhưng nhìn dáng vẻ nàng cũng không thiếu dù nên chưa tính đến. Sao bây giờ lại mắc kẹt ở đấy một mình?

Cô mang theo nghi vấn xuống lầu, đến gần xem thì thật là Phó Tư Điềm. Phó Tư Điềm ôm tấm giấy A4 trên tay, như vừa mới đi ra khỏi cửa tiệm in ấn.

Thời Ý suy đoán có lẽ trên đường đi nàng ghé vào tiệm in ấn, bảo Mã Viễn Lâm đi về trước.

Khi ý suy đoán nàng hẳn là trên đường đi tranh đóng dấu cửa hàng, làm mã xa lâm đi về trước.

“Đi sao?” Nàng ở phó tư điềm bên người mở ra dù.

Phó tư điềm chính nhìn nơi xa mưa rơi thất thần, nghe được thanh âm quay đầu, trong ánh mắt là chói lọi kinh ngạc.

Khi ý không thể hiểu được: “……” Có như vậy kinh ngạc sao?

“Trở về sao?” Khi ý nhìn nàng, kiên nhẫn mà lại hỏi một lần.

Phó tư điềm bỗng nhiên nở rộ ra một mạt xán lạn cười, nhẹ nhàng mà “Ân” một tiếng, lại nhanh chóng mà cúi đầu, đem gương mặt tươi cười dấu đi. Như là thực vui vẻ, lại có điểm…… Thẹn thùng.

Khi ý cảm thấy nàng phản ứng có điểm đáng yêu. Lại biến trở về con thỏ a.

Nàng nghĩ tới cái gì, xem phó tư điềm càng thuận mắt, khóe môi mang theo chút độ cung, tới gần phó tư điềm, đem nàng nạp vào dù phạm vi khu nội, “Kia đi thôi.”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: