Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Viên Quỳnh

1295 0 1 0

Khi A Vượng giới thiệu Viên Quỳnh với Hoàng Vỹ Thịnh đã nói như thế này: "Cô ấy đến từ đại lục, tên Viên Quỳnh, bên đó không lăn lộn được nữa, vì thế em đưa cô ấy tới đây, đừng trông cô ấy chỉ là một cô gái, thân thủ tốt lắm, biết đua xe, kỹ thuật súng cũng rất tốt, quan trọng là rất trượng nghĩa, để cô ấy ở bên cạnh, tuyệt đối sẽ không sai lầm."

Thật ra Viên Quỳnh không phải tên là Viên Quỳnh, nàng tên là Vương Lỵ Nỉ, chẳng qua cái tên Vương Lỵ Nỉ này đối với nàng mà nói cũng rất xa lạ, xa lạ đến mức đi trên đường người ta gọi một tiếng, nàng cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không phải là cố tình giả vờ, mà là cái tên này thật sự đã quá xa lạ rồi, nàng của hiện tại tên là Viên Quỳnh.

Hoàng Vỹ Thịnh nhìn Viên Quỳnh, một cô gái rất gầy, trông khá ổn, cao tầm 168 cm, lông mày lá liễu, mắt phượng, sống mũi cao thẳng, trên một gương mặt trái xoan gầy gò nhưng trông không hề mất đi vẻ hài hòa chút nào, cánh môi mỏng, làn da trắng trẻo tinh tế, mái tóc dài, buộc đuôi ngựa, vóc dáng cũng rất đẹp, nhưng trên người nàng không tìm thấy một chút hơi thở của người con gái thành thị nào, áo sơ mi trắng, áo ba lỗ đen, quần bò, trên chân mang một đôi giày chạy bộ, không son phấn gì, trên người còn ngửi thấy được một mùi kem dưỡng da cho trẻ em nhàn nhạt.

Nàng là kiểu người khí chất nội liễm, nhưng chính vì cái khí chất trầm ổn nội liễm như người già của nàng, lại càng lộ ra vẻ nàng khác với những cô gái khác, Hoàng Vỹ Thịnh hỏi nàng: "Lăn lộn bao lâu rồi? Một cô gái như cô lăn lộn trong cái nghề này làm gì?" Viên Quỳnh trả lời: "Thì thiếu tiền tiêu chứ sao, ra ngoài gần hai năm rồi, không nhìn rõ được lòng người, ba tháng trước buôn cho người ta, bây giờ cảnh sát đại lục đang truy nã tôi."

Hoàng Vỹ Thịnh cười, nói: "Thiếu tiền tiêu cũng không cần lăn lộn trong cái nghề này, chẳng phải bản thân cô trời sinh đã là một số tiền vốn không tệ sao, một cô gái chỉ cần có như vậy là đủ rồi, giang hai chân ra, có cả đống tiền, so với buôn hàng trắng thì dễ kiếm tiền hơn nhiều", hắn tự nói rồi tự cười, Hoàng Mao Tử và A Thành ở sau lưng hắn cũng cười theo.

Viên Quỳnh cũng cùng cười, chậm rãi nói: "Tiền vốn của Hoàng ca cũng rất được, khôi ngô phóng khoáng, hơn nữa còn cường tráng như vậy, nếu anh mà đến hộp đêm, những phú bà kia đảm bảo sáng bừng con mắt, số tiền anh kiếm được, tuyệt đối ít hơn tôi", sắc mặt Hoàng Vỹ Thịnh đột nhiên thay đổi, nhìn chằm chằm nàng, A Thành từ phía sau lưng hắn đi qua, giơ tay muốn tát nàng.

Viên Quỳnh trở tay nắm lấy tay A Thành, A Thành ngây ra một chút, rồi lập tức chửi: "Còn đàn bà thối tha, đừng có cho mày một chút sắc mặt thì mày vênh cái mặt lên", Viên Quỳnh cười nói: "Tôi nói đùa thôi mà, Hoàng ca là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể làm loại chuyện này được? Đều là người có tự tôn cả, tôi cũng vậy, tiền gì cũng kiếm, nhưng tiền bán thân thì không".

Sắc mặt Hoàng Vỹ Thịnh đã tốt hơn rất nhiều, nói với nàng: "Được lắm, gan dạ đấy, sau này đi theo tôi lăn lộn đi, chỉ cần cô không khiến tôi thất vọng, tôi cũng sẽ không để cô phải thất vọng."

Hoàng Vỹ Thịnh lại chưa bao giờ có ý đồ thế kia với Viên Quỳnh giống như những tên đàn ông bình thường khác, cũng không phải Viên Quỳnh không đủ xinh đẹp, không thể hấp dẫn được hắn, mà là vì bên cạnh hắn có một người tình, theo như lời hắn nói thì: "Không chơi nữa, đã có A Minh rồi, tôi cũng nên kiềm chế tính phóng đãng lại, không dễ gì mà gặp được một người khiến mình rung động, tôi chỉ thủ một mình cô ấy thôi", Viên Quỳnh có thể nghe ra được, Hoàng Vỹ Thịnh rất yêu A Minh.

Đối với những kẻ buôn ma túy tàn nhẫn này mà nói, gặp được một người phụ nữ có thể khiến hắn rung động, hơn nữa có thể khiến hắn tin tưởng, đúng là không dễ dàng gì, Hoàng Vỹ Thịnh dưới tình huống đối mặt với rất nhiều cám dỗ, vẫn có thể một lòng như vậy, trái lại Viên Quỳnh rất hiểu.

Viên Quỳnh còn biết, những kẻ buôn ma túy một khi phát hiện nếu có người khác lợi dụng tình cảm để dụ dỗ chúng, mà nội gián ở ngay bên cạnh chúng, thì sẽ trả thù một cách cực kỳ tàn nhẫn, bọn chúng cũng là người, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho sự lừa dối và lợi dụng tình cảm của bọn chúng giống như những người bình thường, vì vậy Viên Quỳnh không chỉ yên lặng nội liễm, mà còn rất lạnh lùng, dè chừng hết sức có thể để không gây ra bất kỳ rắc rối ngoài ý muốn nào cho bản thân, nàng mới hai mươi lăm tuổi, vẫn chưa chán sống.

Đêm khuya; bình thường đều là lúc phóng hỏa giết người, rất nhiều tội phạm hoạt động cũng thường mượn bóng đêm để tiến hành.

Trong sàn nhảy Ca Đăng, một đám người trẻ tuổi điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Viên Quỳnh nhìn rất nhiều người trẻ tầm tuổi mình điên cuồng đong đưa trên sàn nhảy, khẽ thở dài một hơi, trong này có bao nhiêu khách hàng là tay buôn ma túy?

Nàng chen chúc qua đám người theo Hoàng Vỹ Thịnh, đi vào một gian phòng bao, trong phòng bao đã có vài người đợi sẵn từ lâu, một gã mập dáng người ngũ đoản ngồi trên sô-pha, đang căng chất giọng vịt đực hát "Người đàn ông thâm tình", chỗ ngồi cạnh tay vịn của ghế sô-pha có hai người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, một người ngồi xổm ở cửa, một người đứng bên cửa sổ.

Một cuộc giao dịch thuốc phiện số lượng lớn, được tiến hành ở ngay tại nơi này, gã đàn ông mập lùn trông thấy Hoàng Vỹ Thịnh bước vào, đặt micro xuống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Mặt hàng thế nào, kém quá tao không lấy đâu", Hoàng Vỹ Thịnh đã ngồi xuống sô-pha, nói: "Bảo đảm đủ nguyên chất, tiền đâu?" Gã mập lùn không tỏ vẻ gì nói: "Xem hàng trước", Hoàng Mao Tử một tay nhấc rương đặt lên bàn rồi mở ra, cả một rương đầy băng phiến.

Gã mập lùn cầm một túi nhỏ lên rạch ra một chút, dùng móng tay ngón út gảy một ít cho vào miệng, hơi nếm thử một chút, gật đầu nói: "Được lắm, đồ rất được", nói rồi ra hiệu cho thủ hạ đưa tiền, thủ hạ của hắn lấy một cái túi nhựa ra, đặt lên trên bàn, A Thành cầm lấy túi đổ ra, một đống tiền mệnh giá nghìn tệ Hồng Kông đắp đống trên bàn, A Thành bắt đầu kiểm kê từng sấp một.

Gã mập lùn đặt ánh mắt lên người Viên Quỳnh đang đứng bên cạnh Hoàng Vỹ Thịnh, cười nói: "Vỹ Tử mày lại thay phụ nữ rồi à", Hoàng Vỹ Thịnh lắc đầu nói: "Vẫn là người trước, người này mới đến, bây giờ theo tao lăn lộn, sau này mày che chở cho nó chút", gã mập lùn híp mắt cười nói: "Không cần mày nói tao cũng sẽ che chở nó", nói rồi hàm ý sâu xa nhìn Viên Quỳnh cười, Hoàng Vỹ Thịnh cũng cười, A Thành lại ghé tới bên tai hắn nói: "Tiền giả".

Sắc mặt Hoàng Vỹ Thịnh thoáng cái thay đổi, mà tên tay sai thủ hạ của gã mập lùn gần như rút súng ra cùng lúc, nhắm thẳng vào họ, lớn tiếng quát tháo: "Ngồi yên không được động đậy", Hoàng Vỹ Thịnh hung ác nhìn bọn chúng, không dám cử động, gã mập lùn vươn tay túm rương thuốc phiện, cho thủ hạ một ánh mắt, ý là muốn bỏ đi.

Loại chuyện như thế này trong giao dịch thuốc phiện là rất thường thấy, bọn chúng là buôn bán số lượng lớn, hở ra là hơn một nghìn vạn tiền Hồng Kông, một lần thành công, đủ cho chúng ăn chơi đàng điếm một hai năm.

Chính vào lúc này, Viên Quỳnh đá một phát vào bàn, đá bàn lên, miệng hô: "Mau tránh ra", thật ra không cần nàng hô, ba người Hoàng Vỹ Thịnh cũng rất nhanh nhạy, ngay khoảnh khắc chiếc bàn bị đá lên, bọn chúng đã trở mình đến sau ghế sô-pha, móc súng ra rồi.

Trong lúc bàn bay lên, Viên Quỳnh cũng đồng thời phi thân, tung chân đạp lên bàn, chiếc bàn mang theo xung lượng cực kỳ lớn đập về phía mấy gã mập lùn, vài tiếng súng vang lên, đạn bắn vào bàn, vụn gỗ tức khắc vỡ tung tóe, khi chiếc bàn chia năm xẻ bảy, Viên Quỳnh đã tiến đến gần ngay trong gang tấc.

Gã mập lùn lập tức giơ súng nhắm về phía nàng, cũng vào một giây nhắm thẳng đó, tay phải của Viên Quỳnh đã nắm lấy nòng súng, ngay sau đó đè nòng súng xoay một cái, họng súng chĩa thẳng vào gã mập lùn, cũng vào lúc này, tay trái của Viên Quỳnh thực chất đã đè lên ngón trỏ thủ sẵn ở cò súng của gã mập lùn, nàng chỉ cần dùng lực, mạng của gã mập lùn sẽ đi ngay trong nháy mắt.

Viên Quỳnh lạnh lùng nói: "Bỏ chiếc rương xuống", gã mập lùn thở phì phò, một tay buông khỏi chiếc rương, Hoàng Mao Tử đã vọt lên lấy chiếc rương đi, Viên Quỳnh nói: "Hoàng ca, tên này, xử lý thế nào đây?"

Gã mập lùn nhìn họng súng đen ngòm, hai chân nhũn ra, gần như quỳ xuống, nhưng vì bị Viên Quỳnh túm một bên tay, nên không quỳ xuống được, thế là xụi lơ đứng đó, Hoàng Vỹ Thịnh giơ súng mở khóa nòng, hướng về bắp chân của gã mập lùn bắn một phát, gã mập lùn kêu thảm thiết một tiếng, liên tục nói: "Hoàng ca, Hoàng ca, anh tha mạng cho em lần này, em không dám nữa".

Hoàng Vỹ Thịnh lạnh lùng nói: "Cút đi, nhớ lấy lần này", Viên Quỳnh đoạt lấy súng của gã mập lùn, buông gã ra, nói: "Cút...", gã mập lùn dẫn theo bốn thủ hạ té lộn nhào mà chạy, Hoàng Vỹ Thịnh thở ra một hơi, vỗ vỗ vai Viên Quỳnh nói: "Tốt lắm, tối nay may mà nhờ có cô, nếu không thì quá mất mặt."

Viên Quỳnh cười, cất súng đi, nói: "Chuyện làm ăn bị phá hỏng rồi", Hoàng Vỹ Thịnh nói: "Không có thằng đấy thì còn người khác, đi, đổi chỗ an ủi cho mấy đứa ", mấy người rời khỏi sàn nhảy, ra đến đường phố, Viên Quỳnh lái xe, đi đến trước một tiệm hoa, Hoàng Vỹ Thịnh bảo Viên Quỳnh dừng xe, hắn xuống xe mua một bó hoa hồng, đưa cho Viên Quỳnh, rồi lại gọi Hoàng Mao Tử và A Thành xuống xe, sau đó nói với Viên Quỳnh: "Đi đón A Minh đến đây, chúng ta đến Phân Thầm Nhã Cư".

Viên Quỳnh gật đầu khởi động xe lái đi, một mở đầu tốt đẹp, Hoàng Vỹ Thịnh đã bắt đầu thử tin tưởng nàng rồi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16