Viên Quỳnh khó khăn lắm mới cắt đuôi được xe cảnh sát, phía trước lập tức xuất hiện hai chiếc xe cảnh sát chặn ngang giữa đường quốc lộ, vài cảnh sát dựa vào xe cảnh sát chĩa súng về phía họ, Viên Quỳnh hít sâu một hơi, lúc này tốc độ xe của họ quá nhanh, căn bản là không kịp giảm tốc thắng xe lại, ngay lúc chiếc xe gần như tông trúng xe cảnh sát, Viên Quỳnh đột nhiên giẫm chân ga xoay vô-lăng, chiếc xe quay ngoặt một trăm tám mươi độ, lái quay trở lại.
Chưa lái được bao xa, xe cảnh sát phía sau cũng đuổi tới, Viên Quỳnh vẫn đang giẫm chân ga, vừa rồi nàng trông thấy phía trước đoạn đường này có một con hẻm nhỏ, họ cách xe cảnh sát càng lúc càng gần, kim chỉ vận tốc vạch qua hai trăm.
Xe cảnh sát vẫn không có ý định dừng lại, Viên Quỳnh buộc phải cướp được lối ra trước họ.
Mắt ước chừng khoảng cách, mười mét, năm mét, một mét!
Bỗng nhiên Viên Quỳnh đảo vô-lăng, cuối cùng cũng giành được vào ngõ hẻm trước khi đụng xe, xe cảnh sát phía sau không kịp phản ứng, lái như bay vượt qua, ngay sau đó lại lùi trở lại, cũng đuổi tới gần sát ngõ hẻm. Nhưng trong con hẻm chật hẹp này, xe cảnh sát so với xe con, rõ ràng là không đủ linh hoạt bằng, rất nhanh đã bị Viên Quỳnh cắt đuôi bỏ lại phía sau.
Hoàng Vỹ Thịnh lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, bọn họ vứt xe lại trong con hẻm, vòng từ trong một con hẻm khác ra ngoài, đi trên đường, Hoàng Vỹ Thịnh nói: "Kỹ thuật lái xe của cô thật sự không phải là nói suông, có thể đi quay kỹ xảo điện ảnh được rồi đấy", theo thói quen, Viên Quỳnh mỉm cười, không nói gì.
Thật ra thời gian nàng rèn luyện kỹ thuật lái xe không nhiều, có thể có được kỹ thuật như bây giờ, không phải là không có liên quan tới việc nàng phải đối mặt với áp lực cực lớn mỗi ngày, một mình bị đè ép dưới áp lực nặng nề, trong sinh mệnh của nàng cũng sẽ bộc phát ra tiềm lực tương đương với áp lực
Trở lại nhà của Hoàng Vỹ Thịnh, A Minh mặc đồ ngủ chạy ra đón, bổ nhào vào cái ôm của Hoàng Vỹ Thịnh nói: "Cuối cùng cũng về rồi, em lo lắng chết mất", tâm trạng Hoàng Vỹ Thịnh tốt lên, vỗ vỗ lưng A Minh nói: "Không sao, hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đụng phải cớm", A Minh vội vàng kéo lấy hắn nhìn trái nhìn phải nói: "Anh không sao chứ?"
Hoàng Vỹ Thịnh nói: "Anh không sao, nhưng chết mất mấy người anh em, tổn thất không nhỏ", nói rồi hắn ngã xuống ghế sô-pha, tiếp tục nói: "Chuyện hôm nay chắc chắn có kẻ rò rỉ tin tức, xuất hiện nội gián, nếu như để anh bắt được, nhất định khiến nó chết không được tử tế", Viên Quỳnh ngồi trên tay vịn ghế sô-pha nhìn A Minh một cái, nhưng thấy A Minh cũng đang nhìn nàng, Viên Quỳnh cúi đầu xuống.
Ánh mắt Hoàng Vỹ Thịnh lại đảo qua từng người một có mặt ở đây, khi nhìn đến Viên Quỳnh, ánh mắt hắn dừng lại chốc lát, rồi lập tức lại thư thái hẳn đi, tiện tay nhấc chiếc vali xách tay may mắn đem về được qua mở ra, lấy ra mấy chồng tiền, ném trước mặt Viên Quỳnh nói: "Tôi nói rồi, cô không khiến tôi thất vọng, tôi nhất định sẽ không để cô phải thất vọng".
Viên Quỳnh vẫn cúi đầu, cất tiền đi, nói: "Cảm ơn Hoàng ca", Hoàng Vỹ Thịnh đốt một điếu thuốc, nói: "Điều nên làm, nếu không có cô, tôi cũng không thoát ra được", Viên Quỳnh cất tiền xong, lại nhìn A Minh một lần nữa, ánh mắt A Minh cũng vẫn đang đặt trên người nàng, lờ mờ mang theo chút ánh nhìn thù hằn cùng với mê hoặc.
Trở lại nơi ở, Viên Quỳnh nhìn vài chồng tiền Hồng Kông kia, lần đầu tiên trông thấy nhiều tiền như vậy, nàng lười đếm xem rốt cuộc là có bao nhiêu, đến cùng cũng không phải là của bản thân nàng, nhưng nhìn nhiều tiền như vậy, bày ngay trước mắt, cảm thấy cũng không tệ, khoản tiền này, đủ để nàng mua một căn nhà cao cấp cho bố mẹ nàng ở khu đất giá cao của Bắc Kinh rồi.
Bỗng nhiên nàng nhớ nhà, rất muốn gọi điện cho bố mẹ hỏi thăm một tiếng, nhưng bây giờ, nàng không thể liên lạc với người nhà được.
Nửa đêm Hoàng Vỹ Thịnh gọi điện thoại tới, bảo nàng sáng mai đón hắn đến khách sạn Hương Giang, phải đi gặp một người.
Ngày hôm sau đến khách sạn Hương Giang, Viên Quỳnh mở cửa xe ra, thấy Hoàng Vỹ Thịnh đã xuống xe, nàng đứng một bên theo thói quen, không tính đi lên theo, nhưng Hoàng Vỹ Thịnh lại nói: "Lên cùng đi, cho cô gặp một người".
Đến tiệm cà phê trên lầu, Viên Quỳnh nhìn thấy một người, là một người phụ nữ, đang mặc chiếc áo gió, xõa tóc ngang vai, lông mày đen nhỏ, mắt phượng hẹp dài, chân mày khóe mắt đều mang theo chút quyến rũ, khí chất tổng thể lại lộ ra sự lạnh lùng ác nghiệt cứng rắn, một làn tóc mượt mà vén sau tai cô, để lộ cái tai trắng ngần xinh xắn, trên vành tai đeo một chiếc khuyên tai đá kim cương nhỏ tầm đầu ngón tay út.
Hoàng Vỹ Thịnh đi qua hơi khom người nói: "Đại tiểu thư, cô ấy chính là Viên Quỳnh, đến từ đại lục, rất có năng lực", rồi lại nói với Viên Quỳnh: "Đây là đại tiểu thư, cô cứ gọi cô ấy là Phong tỷ".
Ngô Phong, hai mươi bảy tuổi, sinh viên xuất sắc tốt nghiệp ngành luật, con gái lớn của Ngô Thiên Dã trùm buôn thuốc phiên đứng đầu Hồng Kông, hiện tại Ngô Thiên Dã vì vấn đề tuổi tác nên ít giao du với bên ngoài, không dễ gì gặp được ông ta, phần lớn sự vụ đều do Ngô Phong thay ông ta xử lý, đây là tất cả những tư liệu mà Viên Quỳnh biết được về Ngô Phong.
Viên Quỳnh đi qua, hơi khom người xuống một chút nói: "Chào Phong tỷ", Ngô Phong đánh giá cô gái trước mắt, ăn mặc cực kỳ đơn giản, áo T-shirt ngắn màu xám, quần bò giá rẻ, không son không phấn, trên người không có bất kỳ đồ trang sức nào, cách ăn mặc như thế này nếu như đổi thành người khác, tuyệt đối trông sẽ vừa quê mùa vừa xấu xí, nhưng đặt trên người Viên Quỳnh liền trở thành thời trang, Viên Quỳnh có thể mặc quần áo bình thường ra thành khí chất đặc biệt.
Hoàng Vỹ Thịnh ngồi xuống đối diện Ngô Phong, Viên Quỳnh đứng ở một bên, Ngô Phong chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, thấp giọng nói: "Anh có dám đảm bảo mỗi một người bên cạnh anh đều không có vấn đề gì không?" Hoàng Vỹ Thịnh nói: "Người bên cạnh tôi đều theo tôi đã mấy năm rồi, họ sẽ không có vấn đề gì", Ngô Phong ngẩng đầu nhìn Viên Quỳnh, Hoàng Vỹ Thịnh cũng ngẩng đầu nhìn một cái, nói: "Cô ấy cũng không có vấn đề, tối hôm qua, cô ấy đã rất liều mạng".
Ngô Phong gật đầu, bỗng nhiên nói: "A Minh thì sao?" Hoàng Vỹ Thịnh ngây ra, rồi lập tức nói: "Cô ấy không có vấn đề, tôi đảm bảo, cô ấy tuyệt đối không có vấn đề gì hết", Ngô Phong cười nói: "Tốt nhất là như vậy", mỉm cười nhưng lại có chút âm u lạnh lẽo, ngay sau đó lại nhìn Viên Quỳnh nói: "Ngày kia tụ họp, dẫn cô ấy cùng đến đi".
Ngày kia là ngày mấy lão đại trong giới bọn họ gặp mặt, có thể để Viên Quỳnh đến, chính là bước đầu tiên chấp nhận Viên Quỳnh, đây là một tiến triển tốt.
Ngày hôm ấy Viên Quỳnh lái xe đến đón Hoàng Vỹ Thịnh, A Minh cũng phải đi cùng, sau khi vào cửa, Hoàng Vỹ Thịnh nhìn cách ăn mặc đơn giản của Viên Quỳnh thì nhíu mày, nói: "Cô định cứ thế này mà đi?", Viên Quỳnh nhìn bản thân, mang theo ánh mắt nghi vấn nhìn Hoàng Vỹ Thịnh, Hoàng Vỹ Thịnh cau chặt lông mày, nói: "Cô đi như thế này, sẽ làm tôi mất mặt, A Minh, tìm bộ đồ của em cho cô ấy thay, một cô gái, sao có thể không biết ăn vận chút nào chứ".
Viên Quỳnh có chút bất đắc dĩ, đi theo A Minh lên lầu, A Minh tìm cho nàng một chiếc áo ngắn trễ vai, một chiếc quần bó thời trang màu đen, rồi lại bảo nàng đổi đôi giày chạy bộ dưới chân, tìm một đôi xăng-đan cao gót dây nhỏ để nàng đeo, Viên Quỳnh mang đôi xăng-đan cao gót vào, toàn thân đều không thoải mái, không được tự nhiên đứng trước gương nhìn bản thân.
A Minh nhìn điệu bộ mất tự nhiên của nàng thì cười, nói: "Cô thả lỏng một chút là được", quần áo có chút rộng, vóc dáng của A Minh đầy đặn lả lướt hơn Viên Quỳnh một chút, quần áo của cô mặc trên người Viên Quỳnh không vừa người cho lắm, A Minh đỡ cằm ngẫm nghĩ, xoay người tìm vài cái kim băng từ trong ngăn kéo ra, chỉnh quần áo cho nàng.
Viên Quỳnh nhìn A Minh thông qua chiếc gương, A Minh mặc một bộ lễ phục dạ hội trễ ngực màu bạc, ôm quanh vóc dáng đầy đặn lả lướt của cô, trên mặt trang điểm nhạt, càng để lộ làn da trắng tinh gần như trong suốt, đẹp không sao tả xiết.
Viên Quỳnh đang nhìn A Minh trong gương mà thất thần, bỗng nhiên A Minh thấp giọng nói: "Chuyện gặp tôi hôm ấy, cô nói cho Hoàng ca biết rồi?" Viên Quỳnh nghe vậy thì lắc đầu nói: "Chưa", A Minh đứng thẳng người, cười với Viên Quỳnh trong gương, nói: "Xong rồi", Viên Quỳnh nhìn trong gương, bộ quần áo ấy được A Minh dùng kim băng thu lại một chút, bây giờ trông vừa người vô cùng, A Minh không chỉ đẹp người, mà khéo tay sáng dạ.
Hai người đi xuống lầu, Hoàng Vỹ Thịnh nhìn Viên Quỳnh, ánh mắt sáng lên một chút, nói: "Vậy còn được, đi thôi".
Trong cuộc tụ hội, cũng không thấy Ngô Thiên Dã đâu, từ đầu đến cuối đều là Ngô Phong giao tiếp với tất cả mọi người, trong những người đến, Viên Quỳnh không quen biết một ai, Hoàng Vỹ Thịnh dắt A Minh đi trò chuyện với người khác, nhìn qua đây chính là một bữa tiệc rượu xã giao hết sức bình thường, Viên Quỳnh lặng lẽ ngây người trong góc mà uống rượu.
Có thể nhìn ra được Ngô Phong là một người rất có năng lực quản lý và điều khiển, trong những người đến, có rất nhiều nhân vật thuộc hàng ngũ lão đại, đều đã mấy chục tuổi rồi, nhưng vẫn khúm núm với Ngô Phong, Viên Quỳnh không khỏi nhìn cô thêm vài cái, trên người Ngô Phong dường như mang theo loại sức hút nào đó, hấp dẫn lấy ánh mắt của nàng.
Viên Quỳnh vừa chú ý đến Ngô Phong, vừa uống rượu, trong lúc bất tri bất giác dường như đã uống hơi nhiều, có chút khó chịu, thế là nàng đi đến ban công hít thở không khí, nàng đứng đó một hồi, cửa ban công phía sau bỗng nhiên được mở ra, Viên Quỳnh quay đầu nhìn qua, thế mà lại là Ngô Phong đi tới ban công, Ngô Phong mang theo nụ cười nói với nàng: "Đứng đây làm gì thế?"
Viên Quỳnh nói: "Hình như tôi uống hơi nhiều, có chút khó chịu", Ngô Phong đi qua đứng bên cạnh nàng, hai tay chống lên lan can ban công, đứng được một lúc, bỗng nhiên nói: "Vừa rồi cô cứ một mực nhìn tôi", Viên Quỳnh hơi sửng sốt, rồi lập tức thấy xấu hổ, nhưng Ngô Phong lại nói: "Thật ra tôi cũng đang nhìn cô, nếu không làm sao tôi biết được cô nhìn tôi chứ?"
Viên Quỳnh cười nói: "Phong tỷ chị thật vui tính", Ngô Phong lại híp đôi mắt phượng hẹp dài đánh giá nàng nói một câu: "Tối nay ở lại đi".
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)