Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 20: Được ăn cả ngã về không

531 0 0 0

Hành động của nàng nằm ngoài dự liệu của Ngô Phong, Ngô Phong nhìn nàng, trông thấy trong ánh mắt sáng ngời của nàng lộ ra sự căm phẫn đang cực lực đè nén, Ngô Phong nhất thời có chút không biết phải làm sao, Viên Quỳnh nắm lấy nòng súng, nhìn thẳng vào Ngô Phong nói: "Nếu cô đã không tin tưởng tôi, vậy thì nổ súng đi, tôi chính là người cung cấp thông tin của cảnh sát! Chị nổ súng đi, giết chết tôi, trong lòng chị không cần phải phiền muộn nữa!"

Ngô Phong lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, trong lòng lại đang phân tích lời nói của Viên Quỳnh, lời nói của Viên Quỳnh trái lại giống như đang giận hờn với mình, cơn giận bốc lên tận đầu, cố ý nói như vậy, để kích động cô, nếu là thế, thì lúc trước Viên Quỳnh cũng từng nói qua.

Mà thấy thái độ của Viên Quỳnh đối với Trình An Nhi, dường như đúng là không quen biết Trình An Nhi, mà chỉ là đem cơn giận xả lên người Trình An Nhi.

Lồng ngực Viên Quỳnh phập phồng kịch liệt, dường như là vì quá tức giận, trên thực tế là bởi vì nàng đang vô cùng căng thẳng, sử dụng chiến lược nguy hiểm, lúc này đây, nếu như Ngô Phong ác lên, chỉ cần cử động ngón tay một chút thôi, là có thể lấy đi mạng của nàng.

Ngô Phong lạnh lùng nhìn nàng, trông thấy trong tay kia của nàng cầm một chiếc hộp nhỏ xinh xắn, trong lòng cô bắt đầu ngờ vực, Viên Quỳnh lại nói: "Chị nghi ngờ tôi, chị có thể thẩm vấn tôi, chị sợ tôi không nói thật? Chị tra khảo tôi đây này, lôi hết thủ đoạn của chị ra, tôi không nói mà được à? Đúng không, Phong tỷ?" Mắt nàng vẫn luôn nhìn vào đôi mắt của Ngô Phong, trong lời nói mang theo đau xót: "Liên lụy đến một người ù ù cạc cạc, vụng trộm điều tra tôi, có cần thiết phải thế không?"

Bỗng nhiên Ngô Phong thở dài một hơi, thu súng lại, nói: "Bây giờ cô chạy đến đây làm gì?" Viên Quỳnh cười lạnh, ánh mắt vẫn nhìn vào cô nói: "Tôi đến làm gì? Tôi cũng không biết tôi đến làm cái gì nữa?" Nói rồi nàng ném hộp quà lên trước ngực Ngô Phong, cười lạnh nói: "Tôi mua cái này lâu lắm rồi, vẫn luôn muốn tặng cho chị, nhưng cũng vẫn luôn do dự có nên tặng cho chị hay không, hôm nay sau khi chị về, tôi nghĩ cả nửa ngày trời, cảm thấy nếu đã mua cho chị, thì nên tặng chị mới phải, con người tôi đây không chịu thua thiệt, vì thế vẫn luôn nén trong lòng, nhưng không ngờ... Tôi đặc biệt chạy đến đây lại trông thấy màn kịch này".

Ngô Phong đón được chiếc hộp, nhìn vẻ mặt nàng, khó mà phân biệt được Viên Quỳnh nói thật hay nói dối, nhưng khi cô nhìn thấy khóe mắt Viên Quỳnh cố nén giọt nước mắt, nơi mềm mại nhất sâu thẳm trong nội tâm dường như bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào một cái, cô mở chiếc hộp ra, thấy bên trong là một chiếc bật lửa tinh tế, cô bắt đầu thấy có chút áy náy, khóe mắt cô trông thấy vết cào trên cánh tay mình, màu sắc của vảy máu vẫn còn tươi.

Cô ngẩng đầu nói: "A Quỳnh...", Viên Quỳnh cắt ngang cô, nói: "Muốn giết tôi không, hay là chị tiếp tục tra khảo cô ta, đánh đến đến bao giờ cô ta nói ra đáp án chị muốn thì thôi", dứt lời nàng quay người đi qua, một phen nắm lấy tóc của Trình An Nhi, túm lên, đưa đến trước mặt Ngô Phong, nói với Trình An Nhi: "Nói cho chị ta biết, trước đây tôi chính là cảnh sát, chị ta muốn nghe là đáp án này, cô nói xong thì chị ta sẽ không giết cô nữa", lời của nàng là nói với Trình An Nhi, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Ngô Phong.

Trình An Nhi vừa đau vừa sợ, giữ chặt tay Viên Quỳnh mà khóc, Ngô Phong nhìn vào đôi mắt nàng, ánh mắt bi phẫn của Viên Quỳnh không giống như là giả vờ, cô nuốt khan một cái, lúc này cô cảm thấy mình dường như đã thật sự hiểu lầm Viên Quỳnh rồi, cô nhìn súng trong tay mình, không nói gì, Viên Quỳnh đẩy Trình An Nhi ngã dưới chân Ngô Phong, đến liếc Trình An Nhi tê liệt ngã trên đất thêm một cái cũng không buồn, xoay người đi ra ngoài, Hoàng Vỹ Thịnh chặn đường nàng đi, nhìn Ngô Phong.

Ngô Phong nhìn bóng lưng Viên Quỳnh, Viên Quỳnh yên lặng đứng đó, tấm lưng mảnh mai dường như đang hơi run rẩy,  Ngô Phong nghĩ: Chẳng lẽ là vì tổn thương đến trái tim rồi? Tức đến mức không khống chế được cảm xúc nữa?

Cô nhìn Trình An Nhi trên sàn nhà nói: "Tối qua là ai đưa cô đi?" Trình An Nhi kinh sợ cuộn tròn người lại, dạ vâng nói: "Là tự tôi rời khỏi đó, lúc ấy tôi trông thấy Đạt ca đầu đầy máu nằm trên đất, cũng bị dọa cho ngất đi, sau đó tỉnh dậy, thấy Đạt ca vẫn hôn mê, tôi bèn tự vùng vẫy ra, đi xuống lầu, tôi cũng không thấy rõ là ai".

Ánh mắt hung tàn của Ngô Phong nhìn vào cô ta nói: "Không phải A Đạt trói cô lại à? Cô có thể vùng ra được?", Trình An Nhi nức nở nói: "Đó chỉ là chơi đùa thôi, cũng đâu phải là trói thật để tra khảo tôi, tôi ra sức giãy một lúc là vùng ra được rồi", trong mắt Ngô Phong lộ ra sự ngờ vực, Trình An Nhi nơm nớp lo sợ nói: "Tôi còn tưởng là Đạt ca đắc tội ai, rồi bị người ta trả thù", Trình An Nhi nói không phải là không có lý, những người như bọn họ ai mà chẳng có kẻ thù?

Viên Quỳnh một phen đẩy Hoàng Vỹ Thịnh ra rồi chạy ra ngoài, Ngô Phong ngây ngẩn một chút, vội đuổi theo Viên Quỳnh, nói với nàng: "A Quỳnh, đều là kẻ xã hội cả, tôi cũng không muốn giải thích điều gì, làm cái nghề này, không cẩn thận thì không được".

Viên Quỳnh tiếp tục đi về phía trước, không để ý đến cô, Ngô Phong một mực đi theo ra ngoài, ra đến sân, cô giữ tay nàng lại, Viên Quỳnh giãy ra khỏi tay cô, ngồi xổm xuống đất, một tay đỡ trán, dáng vẻ mỏi mệt.

Ngô Phong trông thấy trên chiếc cổ trắng như tuyết của nàng vẫn còn lưu lại dấu hôn của mình, trong lòng không khỏi ấm áp và mềm mại hẳn lên, cô đi qua, cũng ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy vai nàng nói: "Được rồi, tôi thừa nhận tôi có chút hiểu lầm với cô, cô không chịu thua, tôi cũng không chịu thua, ai ai cũng đều cẩn trọng, không hiểu lầm mà được sao? Lăn lộn trên con đường này, cô cũng biết khó khăn đến nhường nào mà".

Ngô Phong định kéo nàng đứng lên, nhưng lại bị Viên Quỳnh tránh ra, Viên Quỳnh nói: "Chị không giết tôi, thì tôi đi, chuyện của mấy người, tôi quyết không tham gia thêm nữa, tôi với chị sau này cũng chẳng dính dáng gì đến nhau", nói rồi nàng đứng dậy, đi ra ngoài, Ngô Phong nghe thế, thì lửa giận cũng bốc lên, quát nàng một tiếng: "Cô đứng lại", Viên Quỳnh quay lưng về phía cô, dừng bước chân.

Ngô Phong tức giận lớn tiếng nói: "Cái gì gọi là sau này hai chúng ta không dính dáng đến nhau nữa? Cô đừng có không biết tốt xấu, nếu như tôi không có lòng với cô, sẽ chẳng ngấm ngầm điều tra cô, mà giống như cô nói đấy, tra khảo thẳng cô luôn, nếu như tôi không có lòng với cô, tôi cần gì phải nói với cô nhiều như vậy? Không có cô, tôi tìm người khác là được, cô tưởng thiếu cô thì không xong chắc?"

Viên Quỳnh quay người lại, cắn chặt môi, hơi nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt phiếm hồng, nước mắt đã xuôi theo gò má chảy xuống.

Ngô Phong lại ngây ra, ấy thế mà Viên Quỳnh lại khóc.

Ngô Phong liếm môi, đi tới nói: "Cô đừng khóc", Viên Quỳnh hơi nghẹn ngào một chút, dùng mu bàn tay gạt nước mắt trên mặt, sắc mặt lộ ra vẻ quật cường, nói: "Rõ ràng là chị sai trước, dựa vào đâu mà lớn tiếng gào thét với tôi?"

Ngô Phong lại ngây ra chốc lát, nhìn mắt Viên Quỳnh đong đầy nước mắt, tức đến mức mặt đỏ cả lên, thì bắt đầu thấy tiếc thương, lấy một tờ khăn giấy ra, đưa cho nàng để lau nước mắt trên mặt, Viên Quỳnh tức giận giật lấy khăn giấy, lau đi nước mắt trên mặt, Ngô Phong lại nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, cứ coi như tôi sai đi, tôi xin lỗi cô".

Thế cục trở nên như thế này, là điều mà không ai ngờ tới, cho dù trong lòng Viên Quỳnh cũng cảm thấy mình may mắn, có lẽ cách làm này vẫn không thể xóa bỏ hoàn toàn nỗi băn khoăn trong lòng Ngô Phong, nhưng có một điều mà Viên Quỳnh có thể khẳng định đó là, xem ra Ngô Phong thật sự nghiêm túc với nàng.

Viên Quỳnh lau khô nước mắt, quay người đi lên lầu, kéo Trình An Nhi xuống, mang theo nét mặt tức giận nói: "Nếu chị còn không yên tâm, cứ tra khảo tôi là xong, đừng gây phiền phức cho cô ta, sau này cô ta chính là người của tôi, ai cũng không được động vào", Ngô Phong thấy nàng mang theo ba phần điêu ngoa, vẻ mặt gây sự vô lý, bất đắc dĩ thở dài một hơi, chống hai tay lên eo nói: "Cô cố tình chọc tức tôi đấy à? Cái gì mà là người của cô cơ?"

Viên Quỳnh hừ một tiếng, kéo Trình An Nhi rời đi, Ngô Phong cắn răng nhìn hai người đi mất, trải qua một phen giày vò như thế này, bỗng nhiên cô cảm thấy tình cảm của mình dành cho Viên Quỳnh bắt đầu mãnh liệt hơn, trông thấy nàng giận dỗi bỏ đi, cô rất muốn đuổi theo, rồi giải thích với nàng, để nàng tha thứ cho mình, nhưng cũng lại cảm thấy làm như vậy, quả thực quá mất mặt, cô chưa bao giờ ăn nói khép nép với ai, huống chi còn có cả thủ hạ của cô đều đang ở trên lầu nhìn xuống cô.

Ngô Phong chán nản vỗ vỗ cái đầu của mình, ngồi xổm xuống đất.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16