Hai người đi đến một nhà hàng kiểu Trung, Ngô Phong đẩy thực đơn cho Viên Quỳnh, vừa bảo nàng gọi món, vừa nói: "Ăn cơm xong, tôi dẫn cô đi mua ít quần áo", Viên Quỳnh nhìn thực đơn nói: "Thôi khỏi, quần áo chị mua, chắc tôi cũng chẳng mặc được, phí tiền, không bằng đưa thẳng tiền cho tôi".
Ngô Phong bật cười, nói: "Cô đúng thật nói năng không uyển chuyển tí nào", Viên Quỳnh nói: "Sao phải thế, ngày nào cũng dùng súng để kiếm sống, chẳng phải là vì tiền à", Ngô Phong cười, nói: "Đúng vậy, nhưng tôi thấy bản thân cô cũng không phải là kiểu người thích vung tiền, thế tiền kiếm được, để làm gì?" Viên Quỳnh cười cười nói: "Em trai tôi bị bệnh tim dị tật bẩm sinh, cô biết đấy bệnh này tốn rất nhiều tiền".
Ngô Phong chợt hiểu ra nói: "Thì ra là như vậy", Viên Quỳnh nói đều là sự thật, nhưng nàng là đang nói về tình huống chân thực của người mà nàng đang mạo danh bây giờ, thật sự Viên Quỳnh đúng là vì bệnh tim của em trai nên mới bước đi trên con đường này, cuộc sống bức bách, không khỏi khiến người ta phải thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
Ngô Phong nhìn nàng, không trông thấy được khuôn mặt của Viên Quỳnh, khuôn mặt của Viên Quỳnh bị thực đơn che mất quá nửa, cô cười nói: "Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, tốt xấu gì cô cũng là người của tôi, cô không ăn mặc sáng sủa một chút người ta sẽ chê cười tôi", Viên Quỳnh bỏ thực đơn xuống nhìn cô, dường như có chút không hài lòng, nói: "Tôi là người của chị? Tôi là thủ hạ của chị mới phải", Ngô Phong cười nhưng không nói gì.
Viên Quỳnh gọi hai món khác nhau, lại hỏi Ngô Phong: "Chị thích ăn gì?" Ngô Phong nói: "Tùy, thanh đạm chút là được", Viên Quỳnh lại gọi hai kiểu món thuộc ẩm thực Hoài An (*), không lâu sau thức ăn được đưa lên, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, trong nhà hàng, một đôi nam nữ vừa mới ăn cơm xong, chuẩn bị ra về, khi đi ngang qua bên cạnh hai người, cô gái kia, đã đi qua rồi, nhưng lại quay đầu nhìn Viên Quỳnh, vẻ mặt mang theo ngạc nhiên mừng rỡ, lại quay đầu qua gọi một tiếng: "Lỵ Lỵ", Viên Quỳnh vẫn cười nhẹ với Ngô Phong, cũng không phát hiện có người gọi nàng.
(*Ẩm thực Giang Tô còn được gọi là Ẩm thực Hoài Dương, dùng để chỉ các khu vực kết hợp xung quanh Hoài An và Dương Châu ở phía nam tỉnh Giang Tô với đặc điểm về hương vị là nhạt, mặn, và ngọt nhẹ.)
Quả thật, nàng đã quen với cái tên Viên Quỳnh này rồi, cái tên lúc trước đối với nàng mà nói đã quá xa lạ, nàng thật sự không nhận ra cô gái kia đang gọi nàng, người cô gái thấy nàng không có phản ứng gì, thế là đi tới, nhìn nàng thật kỹ, nói: "Lỵ Lỵ, phải chị đấy không", Viên Quỳnh lúc này mới có chút kinh ngạc quay đầu nhìn cô ta, nói: "Cô đang gọi tôi?"
Ngô Phong bưng chén trà lên, chậm rãi nhấp một hớp, nhìn Viên Quỳnh, cô gái vịn bả vai Viên Quỳnh nói: "Không phải là chị không nhận ra em đấy chứ", Viên Quỳnh nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt mang theo sự ngạc nhiên, nhìn kỹ cô nàng mà nói: "Tôi quen cô sao?" Trong ánh mắt của cô gái dường như ngập tràn thất vọng, nhưng lại mang theo đôi chút không cam lòng, nói: "Em là Trình An Nhi đây".
Trong lòng Viên Quỳnh rất đỗi kinh ngạc, nàng đúng là không nhận ra Trình An Nhi, Trình An Nhi trước mặt đây thay đổi quá lớn, gầy trơ xương, mặt mũi trang điểm đậm. Khác quá nhiều so với trong ký ức của Viên Quỳnh, nhưng vẻ mặt Viên Quỳnh vẫn thờ ơ, cười nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ cô nhận nhầm rồi, tôi cũng đâu có quen cô".
Ánh mắt Trình An Nhi dại ra một chút, ngay sau đó "Ừ" một tiếng, đứng ngây ra đó, nhìn Viên Quỳnh, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, sau đó chậm rãi quay người, đi qua khoác cánh tay của người đàn ông đi cùng kia, rồi đi mất.
Ngô Phong vươn tay gắp thức ăn cho nàng, cười nói: "Cô thật sự không quen cô ta?" Viên Quỳnh cười lắc đầu, gắp đồ ăn lên bỏ vào miệng, Ngô Phong lại vừa dùng giấy lau tay, vừa nói: "Nhưng tôi thấy dáng vẻ cô Trình An Nhi kia, không giống như nhận nhầm người", Viên Quỳnh đặt đũa xuống, dựa vào bàn, ghé mặt sát gần vào Ngô Phong nói: "Khuôn mặt này của tôi hình như không đủ phổ biến, thế nên không lý nào cô ta nhận nhầm người đúng không?"
Ngô Phong cười không nói gì, Viên Quỳnh nghiêm túc lên, nói với cô: "Nói thật ấy mà...", nàng ngưng một hồi, nhìn biểu cảm trên mặt Ngô Phong, Ngô Phong nâng mắt nhìn nàng, chờ câu sau của nàng, lúc này Viên Quỳnh mới lại nói: "Tôi thật sự không quen cô ta", giọng điệu mang theo đùa cợt, nói xong thì tự mình cười trước, Ngô Phong cười ném giấy ăn vào mặt nàng, Viên Quỳnh một lần nữa cầm đũa lên ăn.
Một cuộc chiến tấn công và phòng thủ trên tâm lý, Viên Quỳnh dường như cũng không bị rơi vào thế yếu.
Ngô Phong đứng dậy nói: "Tôi vào nhà vệ sinh một chút", nói rồi xoay người rời đi, đến nhà vệ sinh, Ngô Phong lấy điện thoại ra bấm số gọi điện, nói: "Tôi muốn tìm một cô gái tên Trình An Nhi, điều tra rõ ràng chi tiết cô ta", nói xong hai câu đơn giản, cô cúp máy, soi gương chỉnh lại tóc, rửa tay, rồi đi ra.
Sao Viên Quỳnh có thể không biết rõ Ngô Phong làm cái gì được? Thấy Ngô Phong từ nhà vệ sinh đi ra mỉm cười trong trẻo đi về phía nàng, nàng cười nói: "Mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi", Ngô Phong cười rồi ngồi xuống, tiếp tục ăn.
Cơm nước xong xuôi, Ngô Phong đưa nàng đến trung tâm thương mại, khăng khăng đòi mua quần áo cho nàng, Viên Quỳnh chỉ đành theo cô, ngắm hết chiếc này đến chiếc kia, ngắm xong lại thử, Ngô Phong đứng bên nhìn, lấy chiếc nào, đều do cô quyết định.
Vóc dáng Viên Quỳnh rất đẹp, mặc bộ nào cũng đẹp, Viên Quỳnh mặc một bộ váy màu ngà, bước từ phòng thay đồ ra, soi vào gương, nhưng ánh mắt lại chú ý Ngô Phong ở phía sau, nàng biết Ngô Phong cũng đang quan sát mình, lúc này bất kể trong lòng nàng có sốt ruột đến đâu, trên mặt cũng tuyệt đối không thể thể hiện ra ngoài dù chỉ một chút, nàng cười quay người qua, nói với Ngô Phong: "Đẹp không?"
Ngô Phong gật đầu, quả thật Viên Quỳnh mặc cái gì cũng đẹp, nhìn Viên Quỳnh trước mặt, trong lòng cô âm ỷ nỗi chờ mong, mong rằng tất cả những điều cô nghi ngờ về Viên Quỳnh đều là sai lầm.
Viên Quynh lại bĩu môi nói: "Chị nói thật đi, có phải chị chê tôi không đủ đẹp, nên cứ đòi đóng gói tôi lại không?" Ngô Phong cười khều cằm nàng một chút, nói: "A Quỳnh, tôi là thật lòng với cô, muốn cho cô đồ tốt, nhưng chỉ sợ cô sẽ khiến tôi thất vọng", Viên Quỳnh nở nụ cười, nói: "Đây có tính là tỏ tình không?"
Nói rồi nàng xoay người, nhìn vào gương, tiếp tục nói: "Khiến chị thất vọng? Vậy thì tôi không dám bảo đảm hoàn toàn, chưa biết chừng một ngày nào đó tôi chuyển tình cảm cho người khác cũng nên", thật ra trong lòng nàng biết ý của Ngô Phong không phải chỉ chuyện tình cảm, nhưng khi nói chuyện nàng đã trộm thay đổi khái niệm. Ngô Phong đi tới, nói bên tai nàng: "Vờ tha để bắt thật, tôi rất thích kiểu người khiến người ta không nắm rõ được như em thế này, rất có tính thử thách".
Viên Quỳnh cười với Ngô Phong trong gương, Ngô Phong cũng cười với nàng, nhìn vào trông hai người gắn bó rất thân mật với nhau.
Buổi tối về đến nơi ở, trong tay Viên Quỳnh xách túi lớn túi bé, tất cả đều là mấy thứ như quần áo, mỹ phẩm mà Ngô Phong mua cho nàng, nàng ném những chiếc túi ấy lên giường, nhìn chúng, nàng ngẩn người, sau đó đứng trước cửa sổ trong bóng tối, rồi mở điện thoại ra, màn hình huỳnh quang của điện thoại phát ra ánh sáng màu lam nhạt, sáng lên được ba giây, gập lại, lại mở ra, bảy giây sau lại gập lại một lần nữa, sau đó một lần nữa mở ra, ba giây sau lại gập lại, đây là tín hiệu của nàng với đồng bọn liên lạc ngầm với nàng đã hẹn sẵn từ trước, nàng cần trợ giúp.
Sau đó nàng viết mấy chữ lên một trang giấy: Tôi đã gặp Trình An Nhi, cô ta nhận ra tôi, Ngô Phong cũng có mặt, buộc phải tìm thấy Trình An Nhi trước!
Sau đó nàng vo viên tờ giấy, vứt vào túi rác, trộn lẫn với một vài rác thải khác, xuống lầu ném túi rác vào thùng.
Nàng nhớ lại sự chấn động trong lòng khi gặp Trình An Nhi vào ban ngày, nàng không thể không thừa nhận, trước nay nàng vẫn không thể quên được tình cảm đối với Trình An Nhi, đây là mối tình đầu của nàng, khiến nàng khắc ghi sâu vào tận trong xương tủy, nhớ đến dáng vẻ tiều tụy gầy khô của Trình An Nhi, trong lòng nàng ân ẩn đau, mấy năm nay, rốt cuộc là Trình An Nhi trải qua những gì, có phải đã chịu rất nhiều khổ cực hay không.
Bây giờ nàng ở một mình trong căn phòng, cuối cùng nàng cũng có thể thả lỏng, để nghĩ về những chuyện bức thiết mà nàng muốn biết này, nhưng lại không hề nghĩ đến một khi Ngô Phong tìm thấy Trình An Nhi, thân phận của nàng chắc chắn sẽ bại lộ, với lòng dạ độc ác của Ngô Phong, nếu chỉ là bắn chết bằng một phát súng, vậy thì nàng đã may mắn quá rồi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)