Ngô Phong nhìn nàng, dường như đang nghĩ điều gì đó, qua một lúc mới nói: "Tôi muốn theo đuổi cô", vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang tuyên bố một chuyện rất trang trọng, Viên Quỳnh lại trộm cười, Ngô Phong nhìn nàng, vẫn nghiêm túc mà nói: "Đừng cười, tôi nói rất thật lòng, tôi chỉ muốn biết, tôi thật lòng với cô, liệu cô có khiến tôi thất vọng không?"
Viên Quỳnh im lặng lại, không nói một lời.
Ngô Phong là một người đã bỏ ra thì nhất định phải nhận được hồi đáp, Viên Quỳnh có thể hồi đáp gì cho cô đây? Lừa dối? Lợi dụng?
Ngô Phong thấy nàng không nói gì, thở dài, dựa vào đầu giường, lại châm một điếu thuốc, hút một hơi, Viên Quỳnh lấy đi điếu thuốc ấy từ trong tay cô, bản thân nàng hút một hơi, Ngô Phong cười, nhìn nàng hút xong một hơi, lại lấy điếu thuốc về, cô cũng hút một hơi, rồi đưa lại cho Viên Quỳnh, Viên Quỳnh nhận thuốc, hút sâu một hơi, mắt nhìn trần nhà, chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc.
Ngô Phong chợt nói: "Tôi tưởng cô là gái trinh đấy", Viên Quỳnh nhìn cô một cái, không nói gì, Ngô Phong lại nói: "Người trước kia là phụ nữ?" Viên Quỳnh vẫn im lặng, Ngô Phong nói: "Cô rất yêu cô ấy?"
Viên Quỳnh gật đầu, vẫn không nói gì, chuyện xưa nhớ lại mà đau đớn cõi lòng.
Khi đó nàng vẫn tên là Vương Lỵ Nỉ, sở dĩ nàng mạo hiểm thâm nhập vào hang cọp, mạo hiểm làm nội gián như thế này, có liên quan rất nhiều đến bạn gãi trước của nàng.
Ngô Phong nhìn nàng vẫn giữ vẻ im lặng, không hỏi tiếp nữa, chỉ nói: "Tôi hiểu tâm trạng cô, trước đây tôi cũng không quan tâm bất cứ điều gì mà yêu một người, người ấy bây giờ đã tự sát rồi", Viên Quỳnh quay đầu nhìn cô, Ngô Phong thấy nàng rất hứng thú với chủ đề này, thế là tiếp tục nói: "Tôi vì cô ấy mà suýt chút bị bố tôi đánh chết, lúc đó tôi vẫn đang học đại học, bố tôi vì ép tôi chia tay với cô ấy, đã cắt phí sinh hoạt của tôi, đánh tôi, không cho tôi tiền để tiêu, tôi thì lại chẳng sợ điều này, chỉ sợ cô ấy không có lòng tin với tôi, bỏ cuộc giữa chừng, khoảng thời gian đó, tôi vừa đi làm thêm ở khắp nơi để kiếm tiền, vừa sợ cô ấy nản lòng, dùng hết khả năng tìm thời gian ở bên cô ấy, chỉ cần là chuyện cô ấy muốn làm tôi đều cố gắng hết sức để cô ấy làm được, cực khổ kiếm tiền, còn nhịn ăn nhịn tiêu, mua cho cô ấy một sợi vòng tay bạc, coi như làm quà sinh nhật tặng cô ấy."
"Khi đó tôi thật sự không sợ gì, chỉ sợ cô ấy chùn bước, không kiên trì ở bên tôi nữa, thế nhưng, ngay lúc tôi đã kiên trì đến độ cuối cùng cũng được người nhà chấp nhận, thì cô ấy lại tự sát, trong di thư viết rằng, cô ấy cảm thấy áp lực quá lớn, không chống đỡ nổi, không muốn sống cực khổ như vậy nữa, cô biết tôi cảm thấy thế nào không, tôi hận cô ấy, cái chết của cô ấy, khến tất cả những gì tôi bỏ ra, tất cả sự cố gắng của tôi đều trở thành con số không, đến cùng, tôi vẫn không nhận lại được gì, vì vậy khi nhìn thấy di thư của cô ấy, bỗng chốc tôi cảm thấy, tôi hết yêu cô ấy rồi, cách làm của cô ấy, khiến tôi quá nghẹn lòng".
Viên Quỳnh kẹp đầu thuốc lá, nhìn Ngô Phong, đây chính là Ngô Phong, cách nghĩ của cô nằm ngoài dự liệu của người khác như vậy đấy.
Viên Quỳnh tưởng rằng cô đau đớn đến chết đi vì sự tự sát của bạn gái, nhưng cô lại nói, chính vì điều này, nên cô hết yêu cô ấy rồi, Viên Quỳnh nói: "Cô không thể yêu cầu người khác đều phải giống như cô", nhưng Ngô Phong lại cười lạnh một chút nói: "Đều cùng đối mặt với áp lực gia đình, áp lực của tôi còn lớn hơn cô ấy, vì sao tôi có thể kiên trì, còn cô ấy thì không thể?"
Viên Quỳnh cảm thấy có chút lạnh buốt, chui vào trong chăn, nói: "Buồn ngủ rồi, ngủ đi", Ngô Phong cười, cũng chui vào trong chăn, ôm nàng vào lòng, nói bên tai nàng: "Có muốn thêm lần nữa không", Viên Quỳnh lại không có chút hứng thú nào.
Nguyên một đêm, Viên Quỳnh đều không làm sao ngủ được, nhìn Ngô Phong đã đi vào cõi mơ, Viên Quỳnh nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô ra, cầm thuốc lá đi ra ban công, châm một điếu thuốc chậm rãi hút, nàng đã đoán trước được tương lai với Ngô Phong rồi.
Tương lai? Tương lai đối với nàng mà nói là hai chữ ảm đạm, nàng của bây giờ đều không biết ngày mai sẽ ra sao, có lẽ ngày mai nàng sẽ chết trong tay Ngô Phong cũng không chừng, nàng phải đối mặt với hiện thực vô cùng tàn khốc, mỗi ngày dưới loại áp lực tinh thần to lớn như thế này, nàng thường xuyên cảm thấy mình sắp sụp đổ mất rồi.
Sắc trời dần dần sáng lên, Ngô Phong còn đang ngủ say, Viên Quỳnh đã lặng lẽ rời đi rồi.
Nàng quyết định, cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn là nàng, Ngô Phong vẫn là Ngô Phong, họ vẫn là kẻ thù của nhau.
Ra đến phố, Viên Quỳnh đi lung tung không có mục đích, bây giờ còn sớm, trên phố vẫn chưa có ai.
Nàng cũng không biết mình đã đi bao lâu, trong làn gió buổi sớm, người đi đường dần dần nhiều lên, hối hả trên con đường đời của riêng mình.
Tư tưởng Viên Quỳnh mất tập trung nhất thời quên mất khoảng thời gian này mình không nên xuất đầu lộ diện.
Sau lưng truyền đến tiếng quát: "Đứng yên không được cử động, hai tay ôm đầu", Viên Quỳnh ngây ra một chút, giơ hai tay đặt lên sau đầu, chậm rãi quay người lại, đằng sau là vị cảnh sát trẻ mà nàng từng gặp kia, Viên Quỳnh nhìn cậu cười.
Vị cảnh sát trẻ lộ ra chút căng thẳng, một tay giơ súng, đi tới móc còng tay ra nói: "Theo tôi về đồn cảnh sát", Viên Quỳnh lại một phen bắt lấy còng tay mà cướp về, vị cảnh sát trẻ thoáng cái dí súng vào huyệt thái dương nàng nói: "Cô dám bắt giữ?" Viên Quỳnh liếc ngang cậu nói: "Cậu nổ súng đi".
Vị cảnh sát trẻ nhìn là biết mới vào ngành chưa bao lâu, chĩa súng vào Viên Quỳnh, nhưng lại rất căng thẳng, Viên Quỳnh lại cười, bỗng nhiên ra tay, một phen nắm lấy nòng súng, kéo ra khỏi đầu mình, ngay sau đó thúc một gối, thúc vào người vị cảnh sát trẻ, vị cảnh sát trẻ tức khắc đau đến mức rên lên một tiếng, toàn thân vô lực, Viên Quỳnh đã mượn cơ hội cướp lấy súng qua, sau đó đá một cú lên cằm vị cảnh sát trẻ.
Vị cảnh sát trẻ bị đánh nằm trên đất, cả miệng toàn là máu, chờ khi cậu dồn sức ngẩng đầu lên, trông thấy họng súng đen ngòm của Viên Quỳnh đã chĩa vào đầu cậu, cậu nằm trên đất, không dám cử động, nhìn Viên Quỳnh, Viên Quỳnh cười ngồi xổm xuống, nhìn cậu nói: "Em trai, chưa giết người bao giờ đúng chứ?"
Vị cảnh sát trẻ hung hãn nhìn nàng chằm chằm, không nói gì, Viên Quỳnh chậc lưỡi, nói: "Tiếp xúc với tay buôn ma túy, cậu như thế này thì không ổn...", lời còn chưa dứt, bên cạnh lại truyền đến một giọng nói: "Bỏ súng xuống, lùi về sau", Viên Quỳnh quay đầu nhìn qua, là nữ cảnh sát A Văn, lúc này dường như vừa mới đi ra từ tiệm bách hóa, trong tay xách túi đựng chút đồ ăn.
Viên Quỳnh cười bỏ súng xuống, nói với vị cảnh sát trẻ: "Cậu nên học cô ấy nhiều một chút", trong lúc nói chuyện bỗng nhiên nàng một phen túm lấy vị cảnh sát trẻ đẩy về phía A Văn, còn mình thì quay người tiến nhanh vào trong tiệm bách hóa bên đường.
Phía sau, hai vị cảnh sát lập tức đuổi theo vào trong, đến khi đã đi vào tiệm bách hóa, bên trong tầng tầng lớp lớp toàn là giá để hàng hóa chắn mất tầm nhìn của họ, căn bản là không thể nhìn thấy bóng dáng của Viên Quỳnh đâu, ngay lúc họ đang tìm kiếm bóng dáng Viên Quỳnh trong những giá để hàng, thì cửa tiệm bách hóa bị ai đó mở ra, Viên Quỳnh đã nhanh chóng chạy ra ngoài từ một đầu khác từ lâu rồi.
Hai người lập tức đuổi theo ra ngoài, trên đường phố lúc này người qua người lại bắt đầu nhiều lên, nhiễu loạn tầm mắt của họ, vài giây sau, A Văn mới trông thấy, Viên Quỳnh đi qua đường lẫn trong dòng người, cô gọi một tiếng: "Tiểu Triệu, cô ta ở bên kia", nói rồi đuổi qua ngay tức khắc, Viên Quỳnh thấy đã bị họ phát hiện, lập tức đẩy người đi đường trước mặt ra, chạy như bay về phía trước.
A Văn và Tiểu Triệu gắt gao đuổi theo, trên đường đã ngắm chuẩn mấy lần và muốn nổ súng, nhưng lại bị người đi đường chắn mất, không có cách nào ngắm trúng được, chỉ đành đuổi theo sát sao, mắt thấy Viên Quỳnh chớp cái chạy vào một con hẻm, A Văn đưa mắt ra hiệu với Tiểu Triệu, Tiểu Triệu hiểu ý, quay người chạy đi chặn đường, A Văn đuổi theo vào trong hẻm.
Viên Quỳnh chạy vào hẻm, muốn chạy sâu vào bên trong, chạy giãn khoảng cách ra được một đoạn, Tiểu Triệu đón ở một đường khác, hai tay giơ súng đang muốn ngắm chuẩn, Viên Quỳnh phi thân nhảy lên, nhìn lên bức tường ở bên cạnh, mượn lực đá xoáy một cái, một cước đá bay súng của Tiểu Triệu, Tiểu Triệu rơi mất súng, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, đấm một quyền hướng về mặt của Viên Quỳnh.
Người Viên Quỳnh trong không trung, linh hoạt lộn ngược ra sau một cái, tránh thoát một đòn này, bật chân đá tới, đá vào gáy Tiểu Triệu, Tiểu Triệu bị đá cho lảo đảo, sau đó lập tức lại xông về hướng nàng, lúc này A Văn cũng đã đuổi tới, thấy hai người đang đánh nhau, giơ súng nhưng lại sợ ngộ thương Tiểu Triệu, không dám nổ súng, cuối cùng dứt khoát cất súng đi, sử dụng cầm nã thủ (*) để tóm cánh tay Viên Quỳnh.
(* Tên môn võ, các kỹ thuật chủ yếu là sử dụng cổ tay nhằm chụp bắt khóa, làm trật khớp, tê liệt đối thủ..)
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)