Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17: Căng thẳng cùng cực

388 0 0 0

Nàng phải xuất hiện ở nơi ở của mình trong vòng mười hai phút. Ngô Phong lái một chiếc xe thể thao cao cấp, tốc độ cao nhất có thể đạt đến gần ba trăm km/h, mà Viên Quỳnh chỉ là tiện tay tóm một chiếc xe, một chiếc xe cũ kỹ chỉ có ba mươi phần trăm là mới.

Viên Quỳnh lái xe nhanh như bay, nhìn kim chỉ tốc độ vẫn luôn phiêu về bên phải, trái tim Viên Quỳnh căng như dây đàn, thời gian đang trôi qua từng phút từng giây, phía trước có một chiếc xe container chạy chậm rì rì, Viên Quỳnh nhấn còi xe, xe container cũng không tránh ra, Viên Quỳnh xoay vô-lăng, lái xe vào làn đường ngược chiều.

Tuy rằng trong đêm số lượng xe ít đi rất nhiều, nhưng lái xe trên đường ngược chiều vẫn vô cùng nguy hiểm, chẳng qua Viên Quỳnh không để tâm quá nhiều, nàng hoàn toàn thả lỏng phanh xe, một chân giẫm chân ga, vận tốc đạt đến hai trăm hai mươi km/h, không ngừng linh hoạt lượn lách trong dòng xe chạy đến từ phía đối diện, một cảnh sát giao thông lái xe mô-tô đi tuần, đi tới từ phía trước, trông thấy xe Viên Quỳnh, dùng loa hô: "Chiếc xe phía trước, tấp vào lề ngay".

Viên Quỳnh quay ngược vô lăng, trở lại đường cùng chiều, lại tăng tốc độ, cảnh sát giao thông phía sau đã đuổi tới, Viên Quỳnh hít sâu một hơi, một lần nữa tăng tốc độ, cắt đuôi cảnh sát giao thông đi mô-tô tuần tra ở phía sau, nàng lái đến mức cả thân xe đã bắt đầu rung lên, cửa kính cũng kêu lên ù ù, nếu như còn tăng tốc nữa, sợ rằng chiếc xe này sẽ rời ra thành từng mảnh mất.

Mười một phút hai mươi ba giây, Viên Quỳnh cuối cùng cũng chạy đến dưới lầu, còn chưa kịp dừng xe, nàng đã trông thấy chiếc xe thể thao màu xám bạc của Ngô Phong đỗ ở đó rồi, nàng đạp sâu chân phanh, dừng lại cách xe thể thao của Ngô Phong mười mấy mét, nàng vẫn không thể khẳng định được liệu Ngô Phong có còn đang trên xe hay không, nhất thời không dám xuống xe, nhưng cửa xe nàng lại bị ai đó mở ra, là một người đàn ông mặc áo jacket màu xám, người đó nói với nàng: "Ngô Phong đã vào trong rồi, cô mau đi lên đi, tôi sẽ để xe về chỗ cũ".

Viên Quỳnh lập tức nhảy xuống xe, cũng không nhìn kỹ bộ dạng của người đàn ông đó, tức tốc chạy đến dưới lầu, trèo lên theo ống dẫn lắp bên ngoài.

Sau khi Ngô Phong đi vào tòa nhà, một bước hai bậc, chạy lên lầu ba, cửa nhà Viên Quỳnh đang khóa, cô đi tới gõ cửa, không có ai đáp lại, trong lòng cô bỗng nhiên bị nhéo đau một cách lạ lùng, dừng vài giây sau, một lần nữa giơ tay gõ cửa, trong tiềm thức, cô đang nghĩ, Viên Quỳnh chỉ là nhất thời không nghe thấy thôi, vì vậy lần này cô dùng sức hơn để gõ, không có lý nào Viên Quỳnh lại không nghe thấy, nhưng vẫn không có lời đáp trả nào.

Ngô Phong cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, cô điều chỉnh lại cảm xúc một chút, móc chìa khóa từ trong túi áo gió ra.

Viên Quỳnh dùng tốc độ nhanh nhất trèo lên lầu ba, chui vào phòng mình từ cửa sổ, ngay giây phút vào đến bên trong, nàng nghe thấy tiếng va chạm giữa sợi dây móc chìa khóa và chìa khóa, nàng nhanh chóng cởi hết quần áo trên người ra ném lên sô-pha, nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ ở ngoài cửa, nàng phi như tên bắn vào nhà vệ sinh, mở vòi nước.

Ngô Phong đã mở cửa ra, đứng ở cửa, nhìn quanh căn phòng, trong phòng khách không có ai, Ngô Phong thở ra một hơi, cô không biết lúc này là loại tâm trạng gì, mất mát? Đau đớn? Không muốn buông tha? Đủ loại cảm xúc lẫn lộn!

Bước vào trong phòng, thế nhưng lại nghe thấy tiếng nước chảy tí tách truyền ra từ nhà vệ sinh, còn có cả tiếng hát nho nhỏ của Viên Quỳnh: "Tôi đánh mất chìa khóa du đãng trong cơn gió, người người sẽ chẳng nhớ đó là ai, không gian vắng bóng người tối nay, nỗi cô đơn khiến tôi xinh đẹp như vậy đấy..."

Ngô Phong bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình thoáng nhẹ nhõm hẳn, tâm trạng cũng trở nên tốt đẹp, tự nói với bản thân: "Thì ra là đang tắm, chẳng trách không nghe thấy", cô đi về phía nhà vệ sinh, bỗng nhiên lại nhớ ra cửa vẫn chưa đóng, thế là bước chân trượt lùi về sau như điệu nhảy trong vũ đạo (*), dùng mũi chân móc cửa, lúc này mới đi đến cửa nhà vệ sinh, vươn tay mở cửa.

(* Moonwalk hay trượt về sau nổi tiếng từ sau khi được ca sĩ Michael Jackson biểu diễn.)

Viên Quỳnh quay lưng về phía cô, nghe thấy tiếng mở cửa, giật mình, người còn chưa quay đầu lại, chiếc khăn lông ướt đẫm đã ném lên mặt Ngô Phong, Ngô Phong một phen bắt lấy khăn lông, cười nói: "Tôi mà muốn giết cô, thì cô chết lâu rồi", Viên Quỳnh quay đầu lại, thấy rõ ràng là cô, lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Không phải là chị về nhà rồi à? Sao lại chạy đến đây?"

Ngô Phong không kiêng nể gì mà nhìn cơ thể xinh đẹp của Viên Quỳnh nói: "Đây cũng là nhà tôi", cơ thể trắng nõn mang theo bọt nước của Viên Quỳnh nhìn trông mê hoặc vô cùng, ánh mắt Ngô Phong say đắm, Viên Quỳnh vẩy nước lên mặt cô nói: "Đồ hám gái, ra ngoài trước đi, tôi xong ngay đây", nhưng Ngô Phong lại đứng ở cửa nói: "Tôi cứ đứng đây chờ cô cơ".

Viên Quỳnh cười đi qua, đẩy cô ra ngoài, Ngô Phong nhân cơ hội ôm nàng vào lòng, cho nàng một nụ hôn sâu, lúc này mới không tình không nguyện mà đi ra, ra đến phòng khách, cô ngồi xuống sô-pha, lại nhìn thấy rèm cửa sổ phòng khách chưa kéo vào, trong mắt Ngô Phong xẹt qua một tia ngờ vực.

Không lâu sau Viên Quỳnh quấn khăn tắm đi ra, Ngô Phong nhìn nàng nói: "Dạ dày đau đã đỡ hơn chút nào chưa?" Viên Quỳnh gật đầu nói: "Đỡ rồi, bệnh này của tôi lâu rồi, thỉnh thoảng lại bị", Ngô Phong nói, sao cô tắm mà cũng không kéo rèm cửa vào?" Trong lòng Viên Quỳnh giật mình thon thót, khi nàng vào phòng căn bản không nghĩ đến việc kéo rèm cửa sổ lại, quần áo của nàng rơi vãi trên sô-pha, không cần nói cũng biết nàng cởi quần áo trong phòng khách, đây là lầu ba, Viên Quỳnh không kéo rèm cửa, vậy thì lớn mật quá rồi.

Viên Quỳnh ngồi xuống bên cạnh cô nói: "Nóng quá, kéo rèm vào bưng bít ngộp kinh cả lên", Ngô Phong khều cằm nàng lên nói: "Cô cũng không sợ bị ai rình trộm?" Viên Quỳnh bĩu môi, cười đùa nói: "Rình trộm thì cứ rình, dáng tôi đẹp thế này, sợ gì ai nhìn". Ngô Phong nói: "Thế không được, dáng cô có đẹp đến đâu đi chăng nữa, thì chỉ cho tôi nhìn là được rồi, không được cho người khác nhìn".

Cô nói xong thì đứng lên đi qua kéo rèm cửa vào, rồi quay lại ngồi xuống, đặt tay lên chiếc đùi trắng nõn của Viên Quỳnh, cảm nhận tỉ mỉ cảm giác nhẵn nhụi trên tay, Viên Quỳnh dựa lên lưng ghế sô-pha nói: "Muộn thế rồi chị còn chạy tới đây, không phải chỉ là muốn xem xem bệnh đau dạ dày của tôi đã khỏe lên chưa đấy chứ?" Ngô Phong có chút uất ức nói: "Tôi ngẫm nghĩ vẫn thấy không yên tâm, cô ở đây một mình, bị bệnh không có ai chăm sóc, đáng thương biết bao, vậy nên muốn đến chăm cô, chẳng lẽ cô còn nghi ngờ tôi có mưu đồ khác?"

Viên Quỳnh trộm cười nói: "Chẳng lẽ không có?" Nói rồi khoanh hai chân lên, làm ổ trên sô-pha, một tay nắm lấy cổ áo khoác của Ngô Phong, kéo cô đến gần mình nói: "Chắc chắn chị có ý đồ khác", vẻ mặt lộ ra sự mập mờ, mang theo ý cười xấu xa, Ngô Phong hắng giọng, nói với vẻ đứng đắn: "Tôi thật sự là đến chăm sóc cô, nhưng bây giờ thấy cô khỏe rồi, tôi nghĩ chúng ta còn có thể làm chút chuyện khác nữa".

Hai người liếc mắt đưa tình, như thể hai bên là người thân mật nhất của nhau vậy, cuộc đọ sức căng thẳng cùng cực vừa rồi, đều đã lặng lẽ mà đè xuống đáy lòng, Viên Quỳnh kéo khăn tắm xuống, dán sát lên cơ thể Ngô Phong, nói bên tai cô: "Chúng ta còn có thể làm gì cơ? Sao tôi không biết thế nhỉ? Chị nói cho tôi biết được không?"

Ngô Phong vươn tay ôm nàng, vuốt ve cơ thể nàng, nhưng Viên Quỳnh đã ngậm lấy vành tai cô mà dùng sức mút rồi, Ngô Phong rên khẽ một tiếng, dường như có một dòng điện lén chạy vào trong lòng cô, toàn thân đều bắt đầu tê dại, còn Viên Quỳnh đã đè cô ngã xuống sô-pha, một tay thò vào trong chiếc áo ba lỗ của cô.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16