Sáng tinh mơ, Ngô Phong rời khỏi nơi ở của Viên Quỳnh, Viên Quỳnh thò đầu ra từ cửa sổ lầu ba, vẫy tay chào tạm biệt với cô, Ngô Phong cũng cười vẫy tay với nàng, gió buổi sớm thổi phất qua, những sợi tóc tán loạn của Viên Quỳnh tung bay, mái tóc làm tôn lên nhan sắc vốn đã xinh đẹp như hoa nay lại càng thêm rạng ngời hơn, trên khuôn mặt trắng trẻo vẫn còn vệt đỏ hồng khi mới ngủ dậy.
Ngô Phong cười vẫy tay với nàng, xoay người lên xe, sau khi khởi động xe, cô ngồi trong xe bấm số gọi điện thoại cho Hoàng Vỹ Thịnh, điện thoại được kết nối, cô nói: "Tối qua đã xảy ra chuyện gì?" Đến nửa đêm hôm qua Hoàng Vỹ Thịnh mới tỉnh lại, khi tỉnh lại thì phát hiện mình bị ai đó lôi đến một xó xỉnh trong bãi đỗ xe, lúc đó hắn đã gọi điện cho Ngô Phong, nhưng Ngô Phong không bắt máy.
Tuy rằng cô không thăm dò được nội tình của Viên Quỳnh, nhưng cô vẫn không tin tưởng Viên Quỳnh, tình huống tối hôm qua khiến cô càng nghi ngờ Viên Quỳnh thêm sâu hơn, nếu như vẫn có người âm thầm giúp đỡ Viên Quỳnh, kỹ thuật lái xe của Viên Quỳnh rất tốt, với thân thủ của nàng, nếu đánh úp A Đạt, thì hoàn toàn có thể xử đẹp A Đạt trong vài phút, rồi sau đó chạy về.
Nhà A Đạt cách nơi ở của Viên Quỳnh hơn ba mươi ki-lô-mét, trở về trước khi Ngô Phong chạy đến, tuy rằng độ khó rất lớn, nhưng cũng không phải là không làm được.
Hoàng Vỹ Thịnh nói trong điện thoại: "Tối qua lúc ra ngoài chưa đi theo được bao xa, đã bị tên nào đó làm cho hôn mê rồi", Ngô Phong im lặng một lúc mới nói: "Biết rồi, anh đem Trình An Nhi tới cho tôi", sau đó cúp máy, rồi lại gọi điện cho A Đạt, A Đạt nói với cô rằng gã cũng không thấy rõ là ai đánh gục gã, nhưng hắn đã ngất nguyên một đêm, thân thủ của người đánh lén hắn rất nhanh nhẹn, sức lực cực kỳ lớn, không phải bất kỳ ai cũng có thể làm được điều này, nhưng Viên Quỳnh có thể.
Ngô Phong cúp điện thoại, trong lòng tự nói với bản thân rằng: Viên Quỳnh ơi Viên Quỳnh, tốt nhất là cô đừng khiến tôi lật ra được nội tình của cô, nếu không, tôi chỉ có thể giết chết cô.
Viên Quỳnh trông thấy Ngô Phong ra về, tâm trạng vẫn thấp thỏm, nàng không biết bây giờ Trình An Nhi liệu có an toàn hay không, nếu Ngô Phong vẫn không xóa bỏ nỗi nghi ngờ, vậy thì bước tiếp theo, sẽ là ra tay với Trình An Nhi, nhưng bây giờ chuyện của Trình An Nhi nàng tuyệt đối không thể nhúng tay vào, mà nên giao cho đồng nghiệp vòng ngoài xử lý, nhưng đồng nghiệp vòng ngoài vẫn luôn phụ trách liên lạc với nàng, hơn nữa còn phải bảo vệ sự an toàn của nàng, những gì người đồng nghiệp vòng ngoài có thể làm được chỉ là giúp Trình An Nhi trốn đi.
Trình An Nhi vẫn là một quả bom hẹn giờ, cô ta không thể biến mất, nếu như cứ vậy mà không trông thấy đâu nữa, chắc chắn Ngô Phong sẽ càng nghi ngờ thân phận của mình.
Cho đến bây giờ, người đồng nghiệp vòng ngoài này, Viên Quỳnh cũng chỉ mới gặp một lần vào tối qua, vả lại còn vì quá gấp gáp, không thấy rõ tướng mạo của đối phương, trong ấn tượng vội vã chỉ là một người đàn ông cao gầy.
Nghĩ nửa ngày trời, Viên Quỳnh vẫn không nghĩ được một cách hay nào để giải quyết vấn đề này, cho dù Trình An Nhi không nói ra thân phận mình, nhưng Ngô Phong là ai chứ? Cô muốn Trình An Nhi nói sự thật, tất sẽ có thủ đoạn.
Ngô Phong, nhớ lại dáng vẻ mềm mại mê hoặc của cô, bỗng nhiên Viên Quỳnh cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Hình như Ngô Phong thật sự có chút rung động với nàng, một người như cô, lại chịu để mặc cho mình chi phối cô, nếu không có tình yêu, chỉ sợ là không có thể được như vậy, nghĩ đến điều này, Viên Quỳnh cảm thấy đau lòng một cách khó hiểu, đây là tình yêu không có kết quả.
Mà cảm giác đau lòng lại cường liệt nhắc nhở Viên Quỳnh một vấn đề, lẽ nào nàng cũng yêu Ngô Phong rồi? Yêu phải người phụ nữ tâm địa rắn rết này ư? Loại chuyện này tuyệt đối không nên xảy ra, Ngô Phong chính là kẻ thù của nàng, một kẻ buôn thuốc phiện tội ác tày trời.
Điện thoại của nàng vang lên, Viên Quỳnh nhận điện thoại, là một dãy số quen thuộc, Viên Quỳnh giật mình, vội vàng nghe máy, dãy số điện thoại này là số mà nàng vẫn luôn liên lạc, vì để bảo mật, nàng chưa bao giờ dùng điện thoại mang theo bên người gọi cho số này cả, số điện thoại này cũng chưa từng gọi đến điện thoại của nàng, nhưng hôm nay lại bất ngờ gọi đến, xem ra tình huống rất khẩn cấp.
Giọng của người đàn ông trung niên trong đầu dây điện thoại bên kia nói: "Ngô Phong vẫn có nghi ngờ đối với cô, cô ta sai người đưa Trình An Nhi đến nhà cô ta, tôi vừa mới xin chỉ thị cấp trên, đầu mối này không thể bám tiếp được nữa, cô lập tức rút lui đi", Viên Quỳnh nói: "Không được", nàng nói một cách vô cùng chắc chắn, để tóm được đầu mối này, có thể nói họ đã phải trả cái giá đớn đau thê thảm cùng cực, không thể cứ để cho công sức đổ sông đổ biển vậy được.
Trong điện thoại nói: "Cô buộc phải rút lui ngay lập tức, chỉ cần Trình An Nhi nói ra tình huống thực tế của cô, bọn chúng sẽ không lấy mạng cô ta đâu", Viên Quỳnh vẫn nói: "Không được", giọng nói đầu dây điện thoại bên kia sốt ruột nói: "Chẳng lẽ cô muốn chờ chết?" Viên Quỳnh không nói thêm gì nữa, nàng cúp máy, nhìn chiếc điện thoại trong tay, nàng thở ra một hơi, chiếc điện thoại này không thể dùng tiếp nữa.
Nàng ném mạnh điện thoại xuống đất, linh kiện điện thoại rời rụng tung tóe, nàng gom linh kiện lại, vào nhà vệ sinh ném vào bồn câu, xả nước, sau đó đi ra ngoài.
Nàng chạy bước nhỏ đến tòa nhà trung tâm thương mại trên cả đường đi, mua một chiếc bật lửa paker ở quầy chuyên bán bật lửa, một thứ vô cùng đắt đỏ, nàng bảo nhân viên bán hàng đóng gói bật lửa vào một chiếc hộp nhỏ tinh tế, sau đó gọi xe chạy đến nhà họ Ngô.
Đến cửa nhà họ Ngô, nàng thở ra một hơi, ấn chuông cửa, người hầu mở cửa ra, Viên Quỳnh bước vào cửa, hỏi người hầu: "Đại tiểu thư đâu?" Người hầu trả lời: "Cô ấy ở phòng ngủ lầu hai".
Viên Quỳnh cố gắng kiềm chế sự căng thẳng của mình, đi vào trong nhà, nàng phải đối mặt với tình huống gì, vẫn là một ẩn số, nếu như Trình An Nhi đã nói ra thân phận của nàng, vậy thì nàng chính là đang xô phải họng súng.
Nàng lên lầu hai, nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở hành lang, trông thấy Viên Quỳnh đi lên lầu, trong mắt bọn chúng có chút kinh ngạc, khuôn mặt Viên Quỳnh mang theo nụ cười, đi lên, trong phòng của Ngô Phong truyền ra giọng nói mang theo tiếng khóc thút thít của Trình An Nhi: "Cầu xin cô, cầu xin cô, đừng đánh nữa, tôi thật sự không quen chị ấy, chị ấy chỉ là trông giống với một người bạn của tôi thôi".
Ngô Phong nói với giọng lạnh lùng: "Bạn? Bạn của cô mà cô dễ nhận sai như thế", ngay sau đó lại truyền đến một tiếng kêu đau đớn của Trình An Nhi, Viên Quỳnh thầm thở ra một hơi, vẫn không tính là đến muộn, sắc mặt nàng u tối, đi vào trong phòng, một người đàn ông nói vào bên trong: "Đại tiểu thư, cô ấy đến rồi".
Ngô Phong ở trong phòng ít nhiều hơi ngẩn ra một chút, cô cũng không sao ngờ được rằng, Viên Quỳnh sẽ đến vào lúc này, nếu như Viên Quỳnh nhận ra bất thường, thì nàng đã chạy trốn, nếu như không phát hiện ra nguy hiểm, lúc này có lẽ nàng đang ăn bữa sáng, chứ không phải là xuất hiện ở đây.
Hơn nữa nếu như Viên Quỳnh đến vì Trình An Nhi, vậy thì chưa gì đã biết được thông tin nhanh như vậy rồi, chắc chắn phía sau nàng vẫn còn kẻ khác, mà Viên Quỳnh đã biết nguy hiểm, vẫn muốn mạo hiểm tới đây cứu Trình An Nhi, vậy thì Trình An Nhi và nàng chắc chắn không phải là một mối quan hệ bình thường, nghĩ đến đây, bỗng nhiên cô cảm thấy trong trái tim mình bị nghẹn phát hoảng.
Viên Quỳnh đi vào, trong căn phòng, Ngô Quỳnh đang ngồi trên sô-pha, Trình An Nhi bị ấn quỳ bên bàn trà phía trước, hai tay bị Hoàng Vỹ Thịnh đè lên bàn trà, một người đàn ông bên cạnh cầm một đoạn cây sắt trong tay, hai mu bàn tay của Trình An Nhi máu thịt lẫn lộn, Viên Quỳnh nhìn thấy hai tay của Trình An Nhi, trong lòng bị quất đau, nhưng ánh mắt nàng cũng không dừng trên người Trình An Nhi, nàng quay đầu nhìn Ngô Phong, bình tĩnh nhìn một hồi, đi qua một phen đẩy Hoàng Vỹ Thịnh ra, kéo cánh tay Trình An Nhi đi ra ngoài.
Động tác kéo Trình An Nhi của nàng trông rất thô bạo, không hề có một chút biểu hiện thương xót nào, chỉ là để cho người ta cảm thấy trong lòng nàng đè nén nỗi căm uất rất lớn.
Ngô Phong lạnh lùng nhìn bóng lưng nàng nói: "Cô đứng lại", nói rồi cô giơ một khẩu súng lên, nhắm vào Viên Quỳnh, Viên Quỳnh đứng ở cửa, chậm rãi quay người qua, nhìn Ngô Phong, sau đó lại trở lại, bắt lấy tay Ngô Phong, dí họng súng vào trán mình nói: "Chị nổ súng đi".
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)