Tuỳ rằng Viên Quỳnh hiểu rõ chỉ dựa vào một cái tên để tìm kiếm người đó ở một Hồng Kông rộng lớn thì phải cần có thời gian, nhưng nàng vẫn nơm nớp lo sợ, nghĩ mình bây giờ đang trong độ đẹp đẽ tràn đầy hứa hẹn, nhưng lại không thể sống một cuộc sống như những người trẻ tuổi khác, cứ như vậy mà toi đời, nàng không cam tâm.
Ngô Phong gọi điện cho nàng, bảo nàng đến một hộ dân cư đường MacDonnell, khi Viên Quỳnh chạy qua, A Vượng cũng có ở đó, nàng có hơi giật mình, Ngô Phong đi tới, cười nói: "Là tôi gọi anh ta qua đây, sau này để anh theo cô, và cả Tiêm Chủy Tử nữa", Ngô Phong nói rồi chỉ vào một gã thanh niên mỏ nhọn má hóp như khỉ cho nàng thấy, cậu ta chính là Tiêm Chủy Tử.
Tiêm Chủy Tử đi tới, cúi đầu khom lưng nói: "Chào Quỳnh tỷ", Viên Quỳnh gật đầu, nhìn quanh căn phòng, nơi này chính là một kho hàng, sau khi bọn chúng vận chuyển một lô hàng số lượng lớn vào, rồi lần lượt đóng gói ở đây, sau đó lại vận chuyển đi khắp nơi ở Hồng Kông, cũng có một phần kha khá ma túy, được vận chuyển vào nội địa theo đường biển.
Ma túy đã đóng gói xong đặt trước mặt, đều là đóng trong viên con nhộng, ngụy trang thành dược phẩm, trộn lẫn lộn với thuốc thật, tổng cộng có mười mấy thùng giấy, Ngô Phong bảo nàng đưa hàng đến Bắc Giác, nơi đó có thuyền nhận hàng.
Hàng đã đóng gói xong, Viên Quỳnh sai Tiêm Chủy Tử lái xe, còn mình và A Vượng ngồi trong toa xe, hỏi A Vượng: "Sao Phong tỷ lại gọi anh đến?" A Vượng lắc lắc đầu, nói: "Sáng sớm hôm nay tôi nhận được điện thoại, là Hoàng ca gọi, bảo tôi đến đây, tôi cũng không biết người xuất hàng lần này là cô".
Trong lòng Viên Quỳnh lờ mờ có chút bất an, nhưng đến tột cùng là đang lo lắng cái gì, bản thân nàng cũng không biết.
Lần này xuất hàng lại rất thuận lợi, trên đường bị kiểm tra một lần, cũng không bị phát hiện ra là ma túy, người nhận hàng, Viên Quỳnh có từng gặp trong buổi tụ họp lần đó, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, tên Bành Vượng Thành, là tay buôn thuốc phiện lớn của một vùng Cửu Long, khi gặp được Viên Quỳnh, Bành Vượng Thành có chút ngoài ý muốn, nói: "Sao lại là cô?"
Viên Quỳnh cười nói: "Tại sao không thể là tôi?" Bành Vượng Thành bật cười, Viên Quỳnh nói: "Bành ca có cần kiểm tra hàng trước không?" Bành Vượng Thành lắc đầu nói: "Không cần, hàng trong tay đại tiểu thư, tôi rất mực tin tưởng".
Nơi họ giao hàng là một bãi biển của bến cảng Victoria, giao dịch xong, hai người A Vượng và Tiêm Chủy Tử giúp đối phương đưa gói hàng lên thuyền, Bành Vượng Thành lấy ra một tập tiền khác đưa cho Viên Quỳnh, nói: "Đây là phí vất vả của cô, chờ có cơ hội, cùng đi chơi", Viên Quỳnh hời hợt nói: "Được", rồi nhận lấy tiền cất đi.
Sau khi trở về, Viên Quỳnh cũng không đến nhà họ Ngô, mà đưa tiền đến một hộp đêm trên đường MacDonnell, nơi này là sản nghiệp nhà họ Ngô, thật ra bọn họ kinh doanh hộp đêm chẳng qua là vì tiện cho việc rửa tiền, cũng tiện thu thập một số tin tức trên đường.
Viên Quỳnh tìm được Ngô Phong trong phòng trang điểm, giao hai vali xách tay đựng đầy toàn tiền là tiền cho Ngô Phong, rồi nói với Ngô Phong: "Bành Vượng Thành còn đưa cho tôi một khoản tiền khác", Ngô Phong mở vali ra, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng, Viên Quỳnh cười nói: "Tôi không có ý định giao nộp đâu, chỉ nói với chị một tiếng thôi", Ngô Phong hỏi nàng: "Tại sao?"
Viên Quỳnh nói: "Trực giác, cảm thấy hình như gã đang tính toán gì đó, bảo tôi có cơ hội thì cùng đi chơi", Ngô Phong gật đầu nói: "Vậy chờ khi nào gã hẹn cô, cô cứ đi, xem xem gã muốn làm gì", Viên Quỳnh gật đầu, Ngô Phong kiểm kê qua số tiền, rút ra hai tập tiền dày đưa cho Viên Quỳnh, khỏi phải đếm, trông độ dày kia, là Viên Quỳnh đã biết ít nhất không dưới mười vạn tiền Hồng Kông, nàng cười cất tiền đi.
Hết thảy bình yên, nhưng từ đầu đến cuối Trình An Nhi vẫn là một quả bom ngầm.
Màn đêm buông xuống, nàng lại nhận được cuộc điện thoại của Ngô Phong, bảo nàng đến hộp đêm trên đường MacDonnell, cô chờ Viên Quỳnh ở đó.
Khi Viên Quỳnh đi qua, Ngô Phong đang ở trong một phòng bao chờ nàng, đi cùng còn có Hoàng Vỹ Thịnh và A Đạt. Ngô Phong thấy nàng vào, kéo nàng ngồi bên cạnh mình, cười ôm nàng vào lòng, nói: "Có nhớ tôi không", Viên Quỳnh mím môi cười, Ngô Phong cấu một cái lên eo nàng, nói: "Trả lời tôi", Viên Quỳnh không tình nguyện mà xoa chỗ bị cấu, nói: "Mới xa chị ra có bao lâu đâu".
Ngô Phong ghé vào vai nàng nói: "Nhưng tôi nhớ cô, cô xem tôi quan tâm cô nhiều biết mấy, nào có vô tâm vô phế như cô", cửa bị đẩy ra, vài cô gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy bước vào, Hoàng Vỹ Thịnh, và A Đạt dùng ánh mắt xoi mói nhìn họ, Ngô Phong đảo mắt qua những cô gái kia một cái, nói với tú bà ở một bên: "Không phải là có một ca sĩ mới tới à? Gọi cô ta tới, tiếp A Đạt của chúng ta".
Sắc mặt tú bà có chút khó xử, nhưng vẫn đi ra, dường như tinh thần Hoàng Vỹ Thịnh không phấn chấn lắm, kéo đại một cô gái nào đó, để tiếp hắn uống rượu.
Không bao lâu sau, một cô gái trang điểm vô cùng kiều diễm bước vào, giây phút bước vào ấy, tuy rằng Viên Quỳnh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng trong lòng vẫn lộp bộp một chút, là Trình An Nhi, đôi mắt to của cô ta kẻ màu xanh đen khói, dặm một lớp phấn lót thật dày, son môi tím nhạt, dưới ánh sáng lờ mờ, trông diễm lệ đến mức có phần hung ác.
Ánh mắt A Đạt sáng rực lên, một phen kéo Trình An Nhi đến sô-pha, ôm vào lòng, trên mặt Viên Quỳnh mang theo nụ cười, cầm bia trên bàn lên, uống một hớp, Ngô Phong ôm vai nàng, nhìn Trình An Nhi, nói: "Đây không phải là Trần tiểu thư sao? Hình như mấy hôm trước chúng ta từng gặp nhau", Trình An Nhi nhìn Viên Quỳnh trong lòng Ngô Phong, mỉm cười, không nói gì.
Viên Quỳnh ngửa đầu dựa lên vai Ngô Phong, thổi một hơi vào tai cô, Ngô Phong quay đầu nhìn nàng, dưới ánh sáng tối mờ trên khuôn mặt Viên Quỳnh in chút bóng, một đôi mắt trong vắt tựa làn nước mùa thu, đường nét đôi môi mềm mại xinh đẹp như mạ một ánh huỳnh quang mong mỏng, nhìn trông mê người vô cùng, Ngô Phong liếm môi, Viên Quỳnh ở trước mặt khiến lòng cô dâng lên từng đợt cảm xúc không muốn buông tha.
Trên mặt Viên Quỳnh mang theo nụ cười, trong lòng lại căng thẳng cùng cực, nàng biết A Đạt có sở thích biến thái, Ngô Phong cố ý gọi Trình An Nhi cho A Đạt, dụng ý của cô, không thể rõ hơn được nữa rồi, A Đạt ôm lấy Trình An Nhi, hôn một cái lên cổ cô ta, mặt mũi cười rạng rỡ, trong ánh mắt lộ ra sự tàn nhẫn.
Phải làm sao đây? Ngô Phong kéo Viên Quỳnh đến bên máy chọn bài, để Viên Quỳnh chọn bài hát, Viên Quỳnh chọn bài "Nỗi cô đơn khiến tôi xinh đẹp như vậy đấy", cầm micro lên hát, chất giọng của Viên Quỳnh rất hay, hát cũng rất dốc lòng, tiếng ca mang nỗi u buồn dai dẳng, gần như khiến Ngô Phong chết mê chết mệt, sau khi hát xong một đoạn, Trình An Nhi lại phát ra một tiếng kêu đau đớn, cô ta bị A Đạt cấu mạnh một phát trên đùi.
Tiếng ca của Viên Quỳnh hơi dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Trình An Nhi, trông thấy A Đạt ôm Trình An Nhi, đang hôn không ngừng lên cổ cô ta, cơn giận trào dâng trong lòng Viên Quỳnh, nhưng nàng vẫn cố nén xuống, tiếp tục hát, đôi mắt phượng của Ngô Phong híp lại, đánh mắt ra hiệu cho A Đạt, A Đạt càng càn rỡ với Trình An Nhi hơn, vén váy của Trình An Nhi lên, vừa xoa nắn chiếc đùi mềm mại nhẵn nhụi trắng như tuyết của Trình An Nhi, vừa cầm một chai rượu lên, cưỡng ép đổ vài ngụm vào miệng Trình An Nhi, khiến Trình An Nhi bị sặc.
Trình An Nhi ra ngoài lăn lộn mấy năm nay, cơ bản vẫn là dựa vào việc đi hát khắp nơi để kiếm tiền sinh hoạt, tuy rằng cũng không ít lần bị bao dưỡng, lúc bất đắc dĩ cũng từng lên giường với người ta, nhưng bản thân cô ta cảm thấy dù sao ít nhiều cũng còn hơn là những con gà bị niêm yết giá công khai kia được một chút, nhưng loại tình huống bây giờ đây, cô ta chẳng hơn được con gà cái gì, vả lại trước mắt còn có Vương Lỵ Nỉ, một Vương Lỵ Nỉ trước đây dè dặt từng ly từng tí bưng cô ta trong lòng bàn tay, bây giờ không chỉ vờ như không quen biết cô ta, mà còn tận mắt nhìn cô ta để mặc người khác giày vò.
Có lẽ là sặc quá ghê gớm, trong mắt Trình An Nhi tuôn trào nước mắt.
Viên Quỳnh nghe thấy rõ ràng âm thanh nghẹn ngào của Trình An Nhi, trong lòng nàng giống như bị người ta nhéo thật mạnh một cái, nàng vẫn đang hát "Nỗi cô đơn khiến tôi xinh đẹp như vậy đấy", hát một cách nhập tâm vô cùng, Ngô Phong ngồi một bên, nhìn nàng, rõ ràng rất si mê, nhưng trên thực tế mỗi một sự thay đổi trên vẻ mặt của Viên Quỳnh, đều không thể thoát khỏi đôi mắt cô.
Trong tiếng hát, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Viên Quỳnh mang theo chút u buồn, trong mắt hiện lên nỗi cô đơn, mái tóc tùy ý xõa ra, tản trên vai và trước ngực, dáng người mảnh mai ngồi trên sô-pha, khiến Ngô Phong nhìn mà đau lòng, cũng có một loại xung động muốn ức hiếp một phen. Trong lòng Ngô Phong lại trào dâng cảm giác không muốn buông tha nồng đậm, cô cầu nguyện trong lòng, mong rằng Viên Quỳnh đúng thật không quen biết Trình An Nhi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)