Mấy người có mặt bao gồm cả Ngô Phong cũng đều cười rộ lên, Ngô Phong nói: "Bọn chúng tin?" Viên Quỳnh cũng cười, nói: "Đương nhiên không tin, tôi bèn nói tôi là cảnh sát phòng chống buôn bán ma túy đến từ Vân Nam, thì họ hơi tin một chút, thế là tôi mượn cơ hội cướp súng trốn về đây".
Ngô Phong trông thấy một vết tím bầm trên mặt nàng, nói: "Bị đánh rồi?" Viên Quỳnh sờ mặt, cười nói: "Không sao", Ngô Phong lại nói với Hoàng Vỹ Thịnh: "A Hoàng, chẳng phải trong nhà anh có tinh dầu hoa hồng sao, lấy ra đây bôi cho cô ấy", Hoàng Vỹ Thịnh nghe vậy thì lục lọ tinh dầu hoa hồng từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Viên Quỳnh.
Viên Quỳnh đang định vươn tay qua nhận, thì Ngô Phong đã lấy rồi, đổ ra một chút, bôi lên mặt cho nàng, nhẹ nhàng day, Viên Quỳnh có chút không tự nhiên, nâng mắt trông thấy ánh mắt Ngô Phong đang nhìn gò má nàng chăm chú, biểu cảm chuyên chú, khuôn mặt gần ngay trong gang tấc, trái tim đập rộn ràng, nàng quay đầu qua, khóe mắt lại trông thấy Hoàng Vỹ Thịnh và A Đạt nhìn nàng nghiền ngẫm, ánh mắt mờ ám.
Ngô Phong bôi tinh dầu hoa hồng lên mặt cho nàng xong, lại hỏi nàng: "Còn chỗ nào nữa", Viên Quỳnh cười có chút ngượng nói: "Tự tôi làm là được". Nói rồi nhận lấy tinh dầu hoa hồng: "Về rồi bôi", Ngô Phong cười nghịch chiếc bật lửa trong tay, nói: "Bây giờ cô ở chỗ nào?" Viên Quỳnh nói: "Bây giờ tôi ở phố Đèn Lồng, ở nhà thuê".
Ngô Phong thoáng suy tư một chút, nói: "Tôi có một căn nhà ở phố Di Hòa của vịnh Đồng La, cho cô đấy, trở về tôi sai người đưa chìa khóa cho cô", Viên Quỳnh nói: "Cảm ơn Phong tỷ", Ngô Phong gật đầu, nói: "Cô về trước đi, khoảng thời này cố gắng lộ diện ít thôi, những tên cớm kia bây giờ chắc chắn đã để ý cô rồi", Viên Quỳnh gật đầu.
Trở lại nơi ở, Viên Quỳnh không khỏi nghĩ đến ánh mắt vừa mập mờ lại vừa chuyên chú của Ngô Phong, trong lòng nàng bắt đầu phiền muộn, nàng vẫn không nắm rõ được tình cảm Ngô Phong dành cho nàng, thật sự đã rung động với nàng rồi ư? Không có khả năng cho lắm, liếc một cái là biết Ngô Phong là tay già đời trên tình trường, đối với cô có lẽ chỉ là ôm chút tâm thái chơi đùa mà thôi, người như vậy nếu thật sự thật lòng với ai, thì mới là lạ.
Nếu như chỉ là chơi cho vui, thật ra mình cũng không cần thiết phải lo lắng quá, chơi với cô là được rồi, thế nhưng lạ lùng thay, một khi nàng và Ngô Phong ở riêng với nhau, liền không tự chủ được mà bắt đầu căng thẳng.
Chẳng may cô thật sự rung động thì phải làm sao? Một ngày nào đó cô phát hiện ra thân phận thật của mình, biết được mình lừa cô, bán đứng cô, vậy thì thủ đoạn trả thù chắc chắn sẽ càng tàn nhẫn, nhớ lại tối hôm A Minh chết ấy, dáng vẻ của cô vẫn cực kỳ hào hứng mà tán tỉnh mình, Viên Quỳnh liền cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Ngày hôm sau Ngô Phong lập tức bảo Hoàng Vỹ Thịnh đưa chìa khóa nhà cho Viên Quỳnh, Viên Quỳnh gọi A Vượng dẫn hai người anh em đến giúp, chuyển đến phố Di Hòa, bạn gái A Vượng đã sinh, là một bé trai, A Vượng chuyển nhà cho nàng xong liền vội vội vàng vàng chạy về, trên mặt vẫn luôn mang theo niềm vui lần đầu tiên được làm cha, trước lúc gần đi, Viên Quỳnh nhét cho anh ta chút tiền, nói là tiền mừng cho đứa trẻ.
Buổi tối nàng lại nhận được điện thoại của Ngô Phong, Ngô Phong dường như đã uống không ít rượu, nói chuyện mang theo men say: "Tôi ở trong sàn nhảy Mackenzie phố Đường, cô qua đây tìm tôi đi", Viên Quỳnh do dự một chút nói: "Có chuyện gì sao?" Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ngà ngà say của Ngô Phong: "Tôi muốn cắn chết cô đấy, không có chuyện gì thì không thể tìm cô sao? Nói gì thế không biết". Viên Quỳnh bất đắc dĩ nói: "Ok, tôi qua liền đây".
Khi nàng chạy qua, Ngô Phong đang phủ phục trên quầy bar uống rượu, sau lưng có hai tên tay sai đi theo, Viên Quỳnh đi tới, gọi một tiếng: "Phong tỷ, tôi tới rồi", Ngô Phong quay đầu qua nhìn nàng, thấy nàng mặc một chiếc áo T-shirt màu đen không có tay, quần bò, giày chạy bộ màu trắng, mái tóc buông xõa, không buộc lên, tản ra bên gò má, trông vô cùng quyến rũ.
Ngô Phong vỗ quầy bar nói với nàng: "Nào, ngồi xuống, uống rượu cùng tôi", Viên Quỳnh ngồi bên cạnh cô, gọi một chai bia, một tay Ngô Phong chống lên quầy bar, không hề cố kỵ gì mà nhìn nàng, cơ thể đong đưa theo nhịp điệu của âm nhạc, Viên Quỳnh cũng nhìn cô một cái, lúc này mới để ý thấy cô đang mặc một chiếc áo ngắn cổ chữ V xẻ thấp xuống gần tới bụng màu cà phê, còn là mặc chân không nữa, ân ẩn lộ ra hai bên cơ thịt nở nang mê người, Viên Quỳnh uống rượu, bắt đầu tư tưởng không tập trung.
Bỗng nhiên Ngô Phong vươn tay chọc vào trán nàng một cái nói: "Cô đen tối quá nha, còn giả vờ đứng đắn", Viên Quỳnh xấu hổ, ho khan một tiếng, uống một hớp bia, Ngô Phong vươn tay kéo nàng, nói: "Đi, chúng ta đi nhảy", Viên Quỳnh đặt chai bia xuống, theo cô xuống sàn nhảy, Ngô Phong đã có chút men say, lắc lư cơ thể trong sàn nhảy, vòng eo mềm mại đong đưa giống như một mỹ nữ rắn vậy.
Viên Quỳnh cũng lắc lư theo âm nhạc, thoạt đầu còn không thể thả lỏng cho lắm, Ngô Phong kề tới, hai tay ôm lấy eo nàng, đong đưa cơ thể theo tiết tấu nhạc xập xình, trên mặt vẫn mang theo nụ cười khiêu khích, nhìn Viên Quỳnh, cảm xúc mang theo cuồng nhiệt, cảm xúc của Viên Quỳnh cũng dần dần bị cô lôi kéo theo, hoàn toàn buông thả.
Thật ra nàng nhảy rất tốt, chỉ là dường như rất lâu rồi chưa buông thả mà chơi như vậy bao giờ, nàng đứng tại chỗ xoay một vòng, lưng dán vào lồng ngực Ngô Phong, lắc lư phần hông, hai tay Ngô Phong đỡ hông nàng, cùng lắc theo nàng, nói bên tai nàng: "A Quỳnh, cô có thể khiến cho tôi sôi trào nhiệt huyết đấy", Viên Quỳnh xoay người một cái, hai tay ôm vai Ngô Phong, hơi nghiêng đầu híp mắt nhìn Ngô Phong.
Trên mặt Ngô Phong vẫn mang theo nụ cười khiêu khích, tay trượt từ eo nàng xuống đến mông, vuốt ve trên mông nàng, khóe miệng Viên Quỳnh gợi lên, ôm Ngô Phong vào lòng, bộ ngực đầy đặn của Ngô Phong dán lên ngực nàng, Viên Quỳnh cảm thấy trái tim bỗng nhiên đập thật mạnh, tư thế nhảy của hai người càng thêm cuồng nhiệt.
Bên cạnh có rất nhiều nam nữ đang nhảy đều dừng lại, đứng một bên nhìn họ biểu diễn, cơ thể bốc lửa dán sát nhau nhảy vũ điệu nóng bỏng, lại còn là hai người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, gần như đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Bỗng nhiên Ngô Phong nói bên tai Viên Quỳnh: "Làm người phụ nữ của tôi đi", Viên Quỳnh cười, ôm lấy vòng eo của Ngô Phong, dẫn dắt cô xoay nửa vòng, để lưng cô hướng về cái ôm trong lòng mình, cắn tai cô nói: "Tôi chỉ quen để người khác làm người phụ nữ của tôi thôi", Ngô Phong xoay một cái trong lòng nàng, hai tay nâng mặt nàng, không chút báo trước mà hôn nàng.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hô và tiếng huýt sáo, ban đầu Viên Quỳnh có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó không chút yếu thế mà một tay ôm eo cô, một tay đè lên sau gáy cô hôn đáp trả, trong miệng Ngô Phong mang theo vị rượu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng việc Viên Quỳnh cảm thấy sảng khoái khi đụng chạm đôi môi mềm mại của cô, cơ thể nóng rực của Ngô Phong dán vào cơ thể nàng, khiến nàng bắt đầu mơ hồ.
Đã bao lâu chưa tiếp xúc một cách chân thực với một người như thế này rồi? Nàng không nhớ nữa, nàng chỉ nhớ có nhiều lúc bản thân rất cô đơn. Ngô Phong trong lòng nàng bắt đầu thở dốc, ngậm môi nàng nói không rõ ràng: "Chúng ta đi đặt phòng đi", Viên Quỳnh buông cô ra, nhìn cô, Ngô Phong không chờ nàng trả lời, kéo tay nàng chạy ra khỏi sàn nhảy.
Viên Quỳnh đi theo Ngô Phong, nàng không biết trái tim mình đã bị cái gì đầu độc, ấy vậy mà nàng lại không muốn từ chối, hơn nữa còn tràn đầy khao khát, nhưng trong lòng nàng lại rất rõ ràng, Ngô Phong là một trùm buôn thuốc phiện, mà bản thân nàng là cảnh sát, họ là kẻ địch, không thể yêu nhau, tuyệt đối không thể.
Thế nhưng, chỉ lún sâu một lần thôi, trong lòng Viên Quỳnh hiểu rõ như vậy, nàng và cô, đã định sẵn không có kết quả rồi, vậy thì cứ hưởng thụ quá trình trước vậy, cứ coi như đây là một lần chơi trò chơi mạo hiểm đi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)