A Đạt thò tay vào trong váy Trình An Nhi, nắm lấy quần lót của cô ta, tụt xuống, Trình An Nhi giật mình hô một tiếng, giữ chặt váy, cười nói: "Đạt ca, đừng vậy mà", phía sau nụ cười ẩn chứa nỗi đau lòng thật sâu, liếc nhìn Viên Quỳnh đang hát một cái, Viên Quỳnh vẫn chăm chú hát, cũng không để ý đến cô ta, trong ánh mắt của Trình An Nhi lộ ra sự đau khổ.
Thật ra Viên Quỳnh vẫn một lòng chú ý đến động tĩnh bên phía Trình An Nhi, nghe thấy tiếng hô của Trình An Nhi, trong lòng nàng co thắt, lại nghe thấy A Đạt nói: "Con đ*, vờ vịt trong sáng cái gì, mày chẳng phải cũng bán thân đấy à?" Lòng Viên Quỳnh nổi cơn phẫn nộ, nhưng lại không thể thể hiện ra, hát xong bài hát, đặt micro sang một bên, nhìn Trình An Nhi một cái, trông thấy cô ta gắng gượng kìm nén nước mắt trong mắt, lồng ngực như bị ai đó hung ác đấm mạnh một phát, có chút cảm giác khó thở.
Nàng cầm chai bia lên, ngửa cô tu một hơi, Ngô Quỳnh ghé lên vai nàng nói: "Sao thế? Sao lại không vui rồi?", Viên Quỳnh cười với cô nói: "Không phải không vui, chỉ là dạ dày hơi đau", Ngô Phong "Ồ" một tiếng nói: "Tôi sai người đi mua ít thuốc cho cô", Viên Quỳnh lắc đầu nói: "Thôi khỏi, bệnh cũ này của tôi, chốc nữa là ổn thôi".
Ngô Phong cười đùa thò tay vào trong áo nàng, đặt lên phần bụng nói: "Tôi xoa giúp cô", Viên Quỳnh nở nụ cười, đẩy cô ra nói: "Đừng động vào, nhột...", Trình An Nhi nhìn nàng cắn môi, A Đạt chỉ Trình An Nhi nói với Ngô Phong: "Phong tỷ, tôi về trước đây", Ngô Phong tỏ vẻ hiểu ý, vung tay nói với gã: "Đi đi, đi đi, anh vừa vừa phải phải thôi, đừng làm người ta mất mạng", nói xong thì nở nụ cười.
Trình An Nhi thoáng nhìn A Đạt, ánh mắt có phần hoảng sợ, Viên Quỳnh cũng cười theo Ngô Phong, khóe mắt liếc nhìn Trình An Nhi, lại phát hiện Trình An Nhi cũng đang nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn sự bất lực và tuyệt vọng, Viên Quỳnh ngửa đầu uống thêm một hớp bia, quay đầu qua nói với Ngô Phong: "Chị muốn hát bài gì, tôi mở cho chị".
Ngô Quỳnh nhìn nàng nói: "Tình sâu mãi mãi, tôi đặc biệt hát riêng cho cô nghe", Viên Quỳnh cười lườm cô một cái, mở bài "Tình sâu mãi mãi", Ngô Phong một tay lấy micro qua tay kia ôm vai Viên Quỳnh hát, mới đầu Viên Quỳnh còn hào hứng nghe, không lâu sau, sắc mặt càng lúc càng kém, Ngô Phong nhìn nàng, sắc mặt hơi tái, hỏi nàng: "Sao thế?"
Viên Quỳnh nói: "Dạ dày đau quá", Ngô Phong ân cần vén những sợi tóc con của nàng, nói: "Tôi kêu người đi mua ít thuốc cho cô", Viên Quỳnh lắc đầu nói: "Không có tác dụng đâu, tôi vẫn nên về trước thôi", Ngô Phong nói: "Vậy tôi đưa cô về", nói rồi đứng dậy định về cùng nàng, nhưng Viên Quỳnh vội vàng nói: "Không cần đâu, chị chơi tiếp đi, tôi làm chị mất hứng rồi này, để tôi tự gọi xe về".
Ngô Phong cũng không khăng khăng nữa, chỉ nói: "Cô đi đường cẩn thận chút, về thì gọi điện cho tôi", Viên Quỳnh gật đầu, cầm áo khoác lên, một tay ấn lên bụng trái, đi ra ngoài.
Ngô Phong nhìn nàng rời đi, sắc mặt sầm xuống, trong lòng mang theo cảm xúc khó nói, đánh mắt ra hiệu cho Hoàng Vỹ Thịnh, Hoàng Vỹ Thịnh hiểu ý, đi theo sau ra ngoài, trông thấy Viên Quỳnh ra đến cửa, đi về phía đường đối diện, lặng lẽ theo phía sau, lúc này trên đường đã chẳng còn mấy ai nữa rồi, Hoàng Vỹ Thịnh đi theo hơn mười bước, thấy Viên Quỳnh cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh, vội vàng nấp vào bên cửa cuốn bên cạnh.
Chính vào lúc này, một người đi đường lướt qua bên người hắn, bỗng nhiên lại quay trở lại, trong tay cẩm một bình xịt, xịt ra một làn sương trắng, Hoàng Vỹ Thịnh im hơi lặng tiếng mà gục xuống.
Viên Quỳnh đi đến một bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đi vào đến bên trong, nhìn quanh bốn phía không thấy ai, móc một chiếc chìa khóa ra, nhẹ nhàng mở cửa xe của một chiếc xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, đi về hướng nhà của A Đạt, cả đường đi nàng gần như không đạp phanh, nhờ sự che lấp của bóng đêm, tăng tốc độ đến mức nhanh nhất.
Nhà A Đạt ở lầu năm, Viên Quỳnh đỗ xe dưới lầu, thấy đèn trên lầu năm còn sáng, hoạt động cánh tay một chút, xuôi theo lối ống dẫn khí mà trèo lên, lầu năm, độ cao mười mấy mét, cứ trèo lên như vậy, không có lực cánh tay kha khá thì không thể làm được.
Trèo lên đến lầu năm, Viên Quỳnh thò đầu nhìn vào từ cửa sổ, trông thấy Trình An Nhi bị trói trên ghế, tuy rằng Trình An Nhi đang bị trói, nhưng trên người không có vết thương nào, ánh mắt lộ ra sự kinh hoàng, nhìn vào A Đạt trước mắt, Viên Quỳnh thở phào nhẹ nhõm không ít, xem ra A Đạt chỉ vừa mới bắt đầu, A Đạt quay lưng về phía Viên Quỳnh, mặc một bộ đồ da nực cười, Viên Quỳnh đẩy nhẹ cửa sổ, cửa sổ cũng không khóa, thế là nàng đẩy mạnh cánh cửa sổ ra, cánh cửa sổ đập lên tường, kêu lên một tiếng thật to, A Đạt thoáng giật mình, quay đầu lại nhìn, Viên Quỳnh đã cực kỳ nhanh nhẹn mà nhảy vào cửa sổ, bổ nhào lên A Đạt khiến gã ngã xuống đất, nàng nắm tóc gã hung hãn đập đầu gã lên sàn nhà.
A Đạt còn chưa kịp nhìn rõ đối phương, đã ngất đi rồi, Trình An Nhi thấy là Viên Quỳnh đến, hết sức mừng rỡ, sau khi Viên Quỳnh cởi trói cho cô ta, cô ta nắm lấy hai cánh tay nàng nói: "Em biết là chị vẫn chưa quên em, rốt cuộc là chị làm sao vậy, chị đã có người khác rồi phải không? Chị không nhận em là sợ khiến người phụ nữ đó tức giận sao?"
Viên Quỳnh không nói gì, vội vàng ném cho cô ta một chiếc áo, kéo cô ta chạy xuống lầu, móc ra chút tiền nhét cho cô ta nói: "Tự cô gọi xe về nhà đi, tôi phải về đây, nhớ lấy, cô không quen tôi, chưa bao giờ gặp tôi hết, biết chưa?" Nói rồi xoay người định đi, Trình An Nhi giữ tay nàng, nói: "Lỵ Lỵ, em có lời muốn nói với chị".
Viên Quỳnh gạt tay cô ta ra nói: "Tôi phải về rồi, cô tự cẩn thận chút", dứt lời quay người lên xe, khởi động xe bỏ đi.
Ngô Phong vẫn luôn chờ điện thoại của Hoàng Vỹ Thịnh, đã trôi qua rất lâu rồi cũng không thấy cuộc gọi nào, cô nhận ra có chút bất thường, bấm số gọi cho Hoàng Vỹ Thịnh, không ai nhấc máy, cô ngắt điện thoại, gọi cho A Đạt, cũng vẫn chẳng có ai nghe. Ngô Phong nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua nửa tiếng, nếu như Viên Quỳnh về thẳng nhà, lúc này có lẽ đã sớm về đến nơi rồi, nếu như nàng chạy đến nhà A Đạt, cứu xong Trình An Nhi rồi mới về nhà, thì trong vòng nửa tiếng, căn bản là không kịp về đến nơi.
Ngô Phong lập tức chạy ra bãi đỗ xe, trên đường vừa đi vừa bấm số gọi cho Viên Quỳnh, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Viên Quỳnh: "Phong tỷ", Ngô Phong nói: "Cô khỏe hơn chút nào chưa?" Viên Quỳnh nói: "Vừa uống thuốc rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi", Ngô Phong nói: "Sao tôi lại nghe thấy tiếng động cơ?" Trong điện thoại truyền đến giọng cười khẽ của Viên Quỳnh, nói: "Tôi ở trên ban công".
Nơi ở của Viên Quỳnh là lầu ba, trên ban công có thể nghe thấy tiếng động cơ của xe cỡ lớn rất rõ ràng, trong điện thoại cũng không thể phân biệt rõ được, Ngô Phong nghe thấy một tiếng mở cửa, sau đó thì tiếng động cơ biến mất, Ngô Phong nói: "Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi cũng về nhà đây", Viên Quỳnh chúc cô một tiếng ngủ ngon trong điện thoại, rồi cúp máy.
Ngô Phong khởi động chiếc xe thể thao của cô, lái ra khỏi bãi đỗ xe, đi về phía nơi ở của Viên Quỳnh.
Khi Viên Quỳnh nghe điện thoại, đã tắt máy chiếc xe, lật gạt tàn thuốc trên tay ghế xe một cái, phát ra âm thanh tương tự như tiếng mở cửa, để Ngô Phong nghĩ lúc này nàng đang ở nhà, sau khi cúp điện thoại, một lần nữa khởi động xe, nhìn thời gian, nếu như bây giờ Ngô Phong lái xe đến chỗ nàng ở, thì chỉ cần mười hai phút là có thể tới nơi.
Nàng phải xuất hiện ở nơi ở của mình trong vòng mười hai phút. Ngô Phong lái một chiếc xe thể thao cao cấp, tốc độ cao nhất có thể đạt đến gần ba trăm km/h, mà Viên Quỳnh chỉ là tiện tay tóm một chiếc xe, một chiếc xe cũ kỹ chỉ có ba mươi phần trăm là mới.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)