Viên Quỳnh giãy ra khỏi tay cô, đi phía trước, Ngô Phong đi phía sau, nhìn bóng lưng nàng, lưng Viên Quỳnh duyên dáng nhỏ đẹp, mang theo cám dỗ khiêu gợi, Ngô Phong lại bỗng nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, sao bỗng dưng đầu óc quay cuồng, sau khi lên giường xong, mới chợt nhớ ra phải theo đuổi Viên Quỳnh nhỉ? Đã từng lên giường, tìm hiểu thân thể, rồi mới tìm hiểu suy nghĩ?
Cô thừa nhận, ban đầu điểm thu hút cô của Viên Quỳnh, vẻn vẹn chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp và phong cách riêng biệt, bản thân Ngô Phong cũng thừa nhận mình căn bản chính là một kẻ háo sắc, nếu chỉ là chơi đùa, có chút sức hấp dẫn ấy là đã đủ rồi, nhưng bây giờ cô cảm thấy tính nết và cách làm người của Viên Quỳnh như thế nào, thì nhìn chung trong lòng cô cũng rất mơ hồ.
Ánh mắt của cô trước giờ đều rất sắc sảo, chỉ cần trò chuyện đôi ba câu, một động tác rất nhỏ, là có thể hiểu thấu tính cách, tâm lý của đối phương, nhưng điều này không thể thực hiện được trên người Viên Quỳnh, Viên Quỳnh không chỉ im lặng kiệm lời, mà còn khống chế rất tốt một vài hành động nhỏ trong vô thức của mình, khiến cho người ta không có cách nào để tìm hiểu nội tâm nàng thông qua những thứ nhỏ nhặt như thế này.
Ngô Phong mãi mãi không thể tin tưởng hoàn toàn bất kỳ ai, những người kiếm sống dưới họng súng giống như họ thế này, đối với cô mà nói thì ai ai cũng đều có thể là kẻ thù.
Đến khi cô đi xuống, Viên Quỳnh đang đứng bên cạnh xe chờ cô, Ngô Phong mở cửa xe và lên xe cùng nàng, Viên Quỳnh ngồi ở vị trí phó lái, Ngô Phong khởi động xe, Ngô Phong nhìn Viên Quỳnh đang yên lặng ngồi bên cạnh một cái nói: "Cô là con cả trong nhà?" Viên Quỳnh thờ ơ nhìn về phía trước, gật đầu, Ngô Phong lại nói: "Trong nhà còn có em trai em gái? Chẳng phải chính sách của đại lục là một con sao?"
Viên Quỳnh cười nói: "Có một em trai, là ngoài chính sách", Ngô Phong "Ồ" một tiếng, Viên Quỳnh lại im lặng, không nói thêm gì nữa, một lúc sau Ngô Quỳnh thở dài nói: "Tình yêu à, cô có thể nào đừng như thế nữa được không, tôi hỏi một câu, cô nói một câu, tôi không hỏi, cô cũng không thèm nói nữa luôn".
Thế nhưng Viên Quỳnh lại nói: "Trước mặt là đèn đỏ kìa", Ngô Phong nhìn thấy ngã tư phía trước đúng thật đã bật đèn đỏ, giẫm chân phanh, điện thoại của Viên Quỳnh vang lên, Ngô Phong nhìn nàng một cái, Viên Quỳnh nhận điện thoại, trong điện thoại truyền đến giọng của A Vượng, nói: "Quỳnh tỷ, mau tới cứu tôi, tôi bị cớm để mắt rồi".
Viên Quỳnh ngạc nhiên nói: "Sao lại thế?" A Vượng đè giọng thật thấp sốt ruột nói: "Vừa xuất chút hàng, không ngờ lại bị cớm để mắt, bây giờ tôi đang ở trong siêu thị, những tên cớm kia đang tìm tôi, cô thương tình tôi còn đứa con nhỏ, mau đến cứu tôi đi".
Viên Quỳnh thấy Ngô Phong đang nhìn nàng chăm chú, thế là nói: "Là A Vượng, anh ta bị cớm quấy rồi, tôi qua đó xem sao". Nói vậy nhưng đã mở cửa xe xuống rồi, Ngô Phong gọi một tiếng: "A Quỳnh...", Viên Quỳnh lại đã cất điện thoại mà đi rồi, Ngô Phong lắc đầu, độc thoại: "Cô có thể nói địa điểm cho tôi, tôi gọi người qua mà".
Viên Quỳnh dựa theo nơi A Vượng nói, tìm thấy siêu thị A Vượng đang trốn, nàng đi vào, trong siêu thị không có nhiều người, nàng liếc một cái thấy ngay vài cảnh sát chìm chia ra quanh mấy giá đựng hàng hóa, đều đặt một tay trong ngực, ánh mắt cảnh giác đang tra xét bốn phía, Viên Quỳnh đẩy một chiếc xe đẩy, lơ đãng lướt qua bên cạnh cảnh sát chìm, không quen biết ai trong mấy vị cảnh sát này, nàng thở phào một hơi, tiện tay lấy một cái bánh mỳ trên giá, và vài lon nước ngọt.
Viên Quỳnh lượn qua một giá hàng, đi đến đầu cuối cùng, ở đó là chỗ bán đồ dùng cho phụ nữ, Viên Quỳnh đi qua, A Vượng trốn phía sau một chồng băng vệ sinh chất đống lên nhau, Viên Quỳnh nhìn sau lưng, một vị cảnh sát chìm nhìn trái ngó phải ở đầu giá hàng bên kia, Viên Quỳnh ra hiệu cho A Vượng, cứ trốn đó trước đã, nàng lại đẩy xe đẩy đi ngược trở lại, vị cảnh sát chìm kia cũng không chú ý đến nàng, Viên Quỳnh thản nhiên đi đến sau lưng anh ta, mượn cái che chắn của giá hàng, chặt tay lên cổ cảnh sát chìm, cảnh sát chìm không kêu lấy một tiếng đã ngất đi rồi.
Viên Quỳnh đỡ lấy cơ thể anh ta, kéo vào sau giá hàng, xoay người vẫy tay với A Vượng ở bên kia, A Vượng chui ra từ đằng sau băng vệ sinh, Viên Quỳnh túm hai bịch giấy to, vài bịch băng vệ sinh, thả vào trong lòng A Vượng, dẫn A Vượng đi ra từ phía sau giá hàng, đối diện có một cảnh sát chìm đi tới, hàng hóa trong lòng A Vượng che mất khuôn mặt anh ta, cảnh sát chìm nghi ngờ nhìn anh ta, lại nhận ra quần áo mặc trên người A Vượng, lập tức hô một tiếng: "Hắn ta ở đây", ngay sau đó đã móc súng ra.
Nhưng tốc độ của Viên Quỳnh nhanh hơn anh ta rất nhiều, súng của anh ta vừa mới lấy ra từ trong ngực, Viên Quỳnh đã đấm một phát lên cổ họng anh ta, cảnh sát chìm lập tức khó thở, súng rơi xuống đất, lúc này những cảnh sát chìm khác đã nghe thấy và chạy qua đây, Viên Quỳnh thấy trong những cảnh sát chìm qua đây có một tên bụng phệ, cả đường chạy tới đụng rơi biết bao hàng hóa, Viên Quỳnh bật cười, một phen đẩy xe đẩy về phía anh ta, vị cảnh sát chìm kia không tránh được, thoáng cái bị xe đẩy đâm cho ngã, nằm nhoài trên xe đẩy.
Vẫn còn hai cảnh sát chìm giơ súng chạy từ gian hàng bên trái qua, Viên Quỳnh nhấc chân ra sức đạp lên giá hàng, giá hàng bỗng chốc đổ xuống, đổ lên giá hàng ở bên kia, kẹp hai cảnh sát chìm ở giữa,trong siêu thị thoáng cái hỗn loạn hết cả, rất nhiều người cuống cuồng chạy trốn, Viên Quỳnh đẩy A Vượng đi trước, còn mình đi phía sau, quay đầu trông thấy bàn tay của một cảnh sát chìm bị kẹp cho biến dạng, e là gãy xương rồi, trong lòng có chút hối lỗi, thấy vị cảnh sát chìm luống cuống tay chân cứu trợ đồng nghiệp, thế là xoay người chuồn đi.
Ra đến ngoài, hai người đều thở phào một hơi, Viên Quỳnh nhìn A Vượng quở trách nói: "Không phải anh đã nói không làm nữa à? Sao thế không biết", khuôn mặt A Vượng khổ sở, nói: "Tôi đúng là không muốn làm nữa, nhưng tôi còn có thể làm gì được? Sức khỏe vợ tôi vẫn chưa bình phục, gì thì gì vẫn phải để cô ấy ăn uống đầy đủ chứ, con nhỏ cũng phải mua sữa bột nữa, làm cái gì mà không động đến tiền đâu, chúng tôi còn ở nhà thuê kìa, tôi không kiếm chút tiền về thì lấy gì trả tiền nhà? Cũng đâu thể để họ ngủ ngoài đường được?"
Viên Quỳnh thở dài, không biết nói thêm gì, ngẫm nghĩ, rồi móc một chút tiền trong túi ra nói: "Bây giờ trên người tôi chỉ có nhiêu đây, anh cầm trước đi, về rồi thì đến chỗ tôi, tôi đưa cho anh thêm ít tiền mà tiêu, sau này nghĩ cách học chút nghề, đừng làm cái này nữa", A Vượng nhận tiền nói: "Cảm ơn Quỳnh tỷ", nói rồi toan cất đi, nhưng Viên Quỳnh lại nhìn tiền trong tay anh ta nói: "Tí thì quên, tôi vẫn chưa ăn cơm, đói muốn chết, để lại cho tôi chút”.
A Vượng rút ra hai tờ tiền đưa cho nàng, ngẫm nghĩ, lại nói: "Hay là đến nhà tôi đi, để vợ tôi nấu cơm cho cô ăn, tay nghề cô ấy tốt lắm, tiện thể thăm con tôi luôn", Viên Quỳnh suy nghĩ rồi nói: "Thế thì đi".
Đến nhà A Vượng, một người phụ nữ bế bé con mới đầy tháng không lâu ra đón, trông thấy Viên Quỳnh theo sau A Vượng thì ngẩn ra chốc lát, rồi một phen nhéo tai A Vượng nói: "Cái tên chết tiệt nhà anh, con mới đầy tháng, anh đã không chịu được mà đi tìm gái rồi? Còn dám vác về nhà cho bà à?"
Viên Quỳnh thấy xấu hổ, ho khụ một tiếng, A Vượng vội vàng nói: "Em đừng nói vớ vẩn, cô ấy chính là Quỳnh tỷ", người phụ nữ nghe vậy thì nhanh chóng buông tay, ngượng ngùng cười, nói: "Mời vào, mời vào", A Vượng nói: "Cô ấy vẫn chưa ăn cơm, vợ à, tối nay em nấu bữa đi, tôi đi chuẩn bị, em cầm muôi nấu là được", người phụ nữ gật đầu nói: "Vậy thì anh mau đi làm đi".
Vợ của A Vượng tên là Lý Mẫn Mẫn, trông cũng được, nhưng bây giờ vừa mới sinh con xong, vóc dáng cũng chưa khôi phục, khuôn mặt vẫn còn mang theo sưng phù. Viên Quỳnh nhìn đứa trẻ nhỏ xíu trong lòng cô, đứa trẻ trái lại đáng yêu không chịu nổi, bụ bẫm, hai cái nắm tay nhỏ nắm thật chặt đặt hai bên má, đang say giấc nồng.
Viên Quỳnh nhìn, yêu thương vô cùng, nói: "Nào, cho tôi bế với", Lý Mẫn Mẫn cẩn thận đặt bé con vào lòng nàng, bé con rất mềm mại, Lý Mẫn Mẫn nói: "Chị đỡ lấy đầu nó", Viên Quỳnh vẫn chưa bế trẻ con như thế này bao giờ, dè dặt từng ly từng tí ôm vào lòng, nắn nắn khuôn mặt bé, sờ sờ cái miệng nhỏ, thích ghê gớm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)