Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2: A Minh

599 0 1 0

Viên Quỳnh lái xe đến trước căn nhà cao cấp của Hoàng Vỹ Thịnh, nhấn chuông cửa, một người phụ nữ từ lầu hai tòa biệt thự ngó đầu ra, nhìn về phía bên này, A Minh, cô là một người phụ nữ rất đẹp, khuôn mặt trứng vịt đầy đặn, đôi mắt to, cánh môi đỏ dày căng mọng, làn da đẹp vô cùng, không cần phấn nền trông cũng trắng muốt, trong nét thanh thuần có mang theo sự lôi cuốn.

Nhìn thấy là xe của Hoàng Vỹ Thịnh, A Minh mở cánh cửa điện tử điều khiển từ xa, Viên Quỳnh xuống xe, cầm hoa đi vào, khi vào phòng khách, A Minh đã chờ nàng ở đó rồi, Viên Quỳnh cười đi qua, đưa hoa cho cô nói: "Chị dâu, đây là của Hoàng ca tặng chị, bảo tôi đến đón chị", A Minh nhận lấy hoa, cắm hoa vào bình, nói: "Tôi đi sửa soạn một chút, xuống ngay thôi".

Rất nhanh, A Minh đã thay một chiếc váy liền màu trắng, cầm túi xách đi xuống, Viên Quỳnh nhìn mà không nhịn được trước mắt sáng bừng, A Minh thật sự đẹp vô cùng, nhìn là thấy yêu, hai người lên xe, Viên Quỳnh lái xe đến Phân Thầm Nhã Cư, dẫn A Minh vào một phòng bao, Hoàng Vỹ Thịnh trông thấy A Minh, trên mặt lập tức tươi cười rạng rỡ, gọi A Minh qua.

A Minh đi qua, ngồi bên cạnh Hoàng Vỹ Thịnh như chim nhỏ nép vào lòng người, Hoàng Vỹ Thịnh vươn tay kéo cô nói: "Tối nay ăn gì? Khẩu vị vẫn ổn chứ", A Minh nở nụ cười, nói: "Có cần em phải viết một bản báo cáo, liệt kê hết tất cả những món em ăn trong một ngày cho anh không?" Hoàng Vỹ Thịnh cũng cười, ánh mắt chỉ đặt trên người A Minh, đưa micro trong tay cho cô nói: "Muốn hát bài gì em cứ nói, bảo A Thành mở cho em".

Lúc này A Thành đang ôm một cô gái xinh đẹp ngồi ở ghế tràng kỷ, hát song ca bài tình ca với cô gái đó, hai người liếc mắt đưa tình, ôm chặt lấy nhau, nghe vậy thì lập tức nịnh hót nói: "Chị dâu hát bài gì chị cứ nói, em mở cho chị". Hoàng Mao Tử cũng ôm một cô gái, lúc này đang nhỏ giọng thì thầm, thỉnh thoảng cô gái đó lại cười khúc khích.

Viên Quỳnh lặng lẽ ngồi xuống một bên ăn cá khô, trông có chút hiu quạnh, Hoàng Vỹ Thịnh cười nói với nàng: "Này, có cần gọi cho cô một người đẹp không", Viên Quỳnh ngớ ra một chút, ngẩng đầu nhìn Hoàng Vỹ Thịnh, trông thấy A Minh kéo cổ áo Hoàng Vỹ Thịnh nói: "Gọi con gái cho cô ấy? Thế mà anh cũng nghĩ ra được", nhưng Hoàng Vỹ Thịnh lại nói: "A Vượng nói cô ấy thích cái này".

A Minh quay đầu qua nhìn nàng, thoáng mang theo chút kinh ngạc cười nói: "Thì ra cô thích phụ nữ à, vậy thì gọi một người đi", Viên Quỳnh vội vàng lắc đầu, nói: "Tôi cũng đâu phải đàn ông, mà tùy tiện túm một người là được", Hoàng Mao Tử ồn ào: "Đàn ông cũng không phải tùy tiện túm một người là được đâu nhé, cô nhìn tôi đi, tối thiểu vẫn phải chọn mặt mũi tướng mạo đúng chứ", Viên Quỳnh nghe cậu ta nói năng ngọt xớt, bĩu môi, tiếp tục im lặng.

A Minh cũng không nói nhiều, lúc này mở một bài Kịch Một Vai mà hát, chất giọng của cô cũng rất hay, dịu dàng và mang theo chút khàn khàn, tràn đầy từ tính, Viên Quỳnh ngẩng đầu nhìn góc nghiêng của cô, không thể không nói, A Minh thật sự là một người phụ nữ hoàn hảo, tin rằng mỗi một người trông thấy cô trong lòng đều cảm thấy mềm mại, tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ làm tổn thương cô.

Khi Viên Quỳnh trở lại nơi ở của mình, đã rất muộn rồi, chỗ ở hiện tại của nàng là một căn nhà thuê khu dân cư, trong phòng bày biện vô cùng đơn giản, bàn ghế, tủ quần áo giản dị, một chiếc giường, và một số vật dụng cần thiết.

Nàng có bệnh ngăn nắp, bệnh ngăn nắp của nàng và bệnh sạch sẽ không thể đặt dấu bằng được, nàng không cần môi trường sống phải sạch sẽ đến đâu, rất nhiều chỗ trên khung cửa sổ vẫn còn bụi bặm mà nàng cố tình để lại, cái nàng cần là mỗi một dạng đồ vật đều phải chỉnh tề ngay ngắn, vừa liếc một cái là thấy ngay. Bởi vì như vậy nếu như có ai đó lẻn vào, bất kể là đối phương có cẩn thận đến đâu, chung quy cũng sẽ để lại chút dấu vết, khiến nàng có thể kịp thời nhận biết.

Mọi thứ đều như cũ, Viên Quỳnh đi qua, lấy một hộp thuốc từ dưới gối ra, ngồi trên bệ cửa sổ, ngắm bóng đêm bên ngoài, đốt một điếu thuốc, nhưng cũng không hút, mà đặt ở bên cạnh, sau đó lại đốt một điếu khác hút một hơi thật sâu, khói thuốc màu trắng dần dần bay lên, điếu thuốc bên cạnh nàng cũng đang cháy một cách chậm rãi.

Nàng đã quên mất mình bắt đầu nuôi dưỡng thói quen như thế này từ khi nào, điếu thuốc bên cạnh là cho người đồng đội của nàng, người đồng đội đã hy sinh, trái lại nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng, người đồng đội đã hy sinh kia của nàng trong một lần hành động làm nội gián bị phần tử phạm tội phát hiện ra thân phận, bị giết chết rồi ném vào thùng rác, đến khi thi thể của anh được phát hiện, thì ngay cả người thân của anh cũng gần như không nhận ra được người này là ai nữa, trước khi chết anh đã bị hành hạ đến mức mặt mũi biến dạng hoàn toàn.

Nàng và người đồng đội đó từng cùng nhau làm nhiệm vụ mấy lần, khi ấy, nàng vẫn chưa hút thuốc, trong lúc hành động, mỗi lần ngồi thủ là phải ngồi rất lâu rất lâu, thế là anh dạy nàng hút thuốc, để nâng cao tinh thần, hai người họ liền anh một hơi, tôi một hơi mà thay phiên nhau hút chung một điếu thuốc, bây giờ Viên Quỳnh nhớ lại, khi ấy người đồng đội đó rất có hảo cảm với nàng, mang theo tấm chân tình mông lung, đáng tiếc tấm chân tình này vẫn chưa kịp bày tỏ, đã vùi sâu trong trái tim anh mãi mãi rồi.

Sáng sớm thức dậy, nàng nhìn thấy tờ giấy nhét vào từ khe cửa, trên giấy viết: "Xuống lầu, ra cửa rẽ phải, năm mét, lại rẽ phải, thùng rác", nàng thở ra một hơi, đi ra cửa, đi theo phương hướng được viết trên tờ giấy, tìm thấy chiếc thùng rác kia, nàng nhìn xung quanh không có ai, mở nắp thùng rác ra, lục ra được một túi ni-lông nhỏ màu đen trong một đống rác, mở túi ra, bên trong là một chiếc điện thoại, nàng dùng chiếc điện thoại này quay số gọi cho một số điện thoại khác, đầu dây bên kia điện thoại, là một giọng nam trung niên: "Thế nào?"

Viên Quỳnh nói: "Trước mắt vẫn coi như thuận lợi, nhưng bọn chúng phòng bị rất nghiêm ngặt, tôi cần thời gian", đầu dây bên kia điện thoại thoáng im lặng một hồi, sau mới nói: "Biết rồi, cô cẩn thận", nói rồi đối phương ngắt điện thoại, Viên Quỳnh đóng điện thoại lại, nhìn xung quanh không một bóng người, ném điện thoại vào thùng rác, sau đó rời khỏi.

Nơi nàng ở nằm trong một khu phố hỗn loạn, xung quanh có buôn bán đĩa CD lậu, có bè lũ phi xe, có gái mại dâm, cũng có cả kẻ hít thuốc phiện, Viên Quỳnh vừa quay trở về, vừa nhìn đủ loại nhân vật bên cạnh, nàng biết, trong những người này, có một người phụ trách liên lạc với nàng, là người bán bánh rán nơi góc phố? Hoặc là người ngồi xổm dưới chân mình bán phim sex?

Lại hoặc có lẽ là người vừa mới đi lướt qua vai mình kia? Nàng cũng không biết.

Đi vào hành lang, bỗng nhiên nàng nghe thấy một tiếng chửi rủa từ trên lầu truyền xuống, giọng nói còn mang theo sự kinh hoàng, nàng đi lên lầu, trông thấy một bà cụ chạy đến cầu thang, là hàng xóm của nàng, bà cụ vừa hoảng hốt lo sợ mà chạy trốn, vừa chửi bới kêu la: "Thằng bất hiếu, thằng bất hiếu, mày đáng lẽ nên bị sét đánh, tại sao đến giờ mày vẫn không chết". Sau lưng bà cụ là con trai bà, hắn cầm con dao phay chạy đuổi theo bà cụ qua bên này, miệng thì gào thét: "Mau đưa tiền cho tôi, nếu không tôi chém chết bà".

Chân bà cụ không linh hoạt, con trai bà rất nhanh đã đuổi tới nơi, Viên Quỳnh sải bước xông lên, túm lấy cổ tay của tên đàn ông, rồi vặn một cái, com dao phay rơi xuống đất, tiếp đó Viên Quỳnh thụi đầu gối vào bụng dưới của tên đàn ông một cái, tên đàn ông kêu gào thảm thiết ngã xuống đất, bà cụ ngây ra một chút, quay người nhìn Viên Quỳnh, nhưng tên đàn ông lại giãy giụa bò dậy, một phát bắt lấy bà cụ, gầm thét: "Mau đưa tiền cho tôi, đưa tiền cho tôi".

Viên Quỳnh một phen túm lấy cổ áo của tên đàn ông, ném hắn lên đất, bà cụ lại bị con trai bà đẩy một cái, lúc này mới hoàn hồn, lại hỏi thằng con trai: "Không sao chứ, mày sao rồi", Viên Quỳnh đá phát lên bụng tên đàn ông, tên đàn ông kêu thảm thiết lăn lộn trên đất, bà cụ vội vàng giữ Viên Quỳnh lại, nói: "Đừng đánh nữa, cô đừng đánh nữa, là tôi không dạy dỗ được nó".

Viên Quỳnh cũng không để ý đến bà cụ, nàng dùng một tay bắt lấy cánh tay của bà cụ, đẩy bà cụ vào trong nhà bà, tay một mực đè lên cửa, bà cụ ở bên trong muốn đẩy cửa ra, nhưng căn bản là không đẩy ra được, Viên Quỳnh lại hung hãn đá tên đàn ông thêm mấy phát, lạnh lùng nói một câu: "Không có nhân tính", nói rồi xoay người trở về nhà của mình.

Kẻ hít thuốc phiện đều không có nhân tính, bọn chúng có thể vì để có được nguồn thuốc, mà làm bất cứ chuyện gì, đe dọa cha mẹ, sách nhiễu bạn bè, giựt dây bạn gái mình đi mại dâm, thậm chí là cướp của giết người, trong mắt chúng đã không có tình thân, tình bạn, tình yêu từ lâu rồi, chỉ có bột phấn màu trắng.

Viên Quỳnh nghe thấy bà cụ đẩy cửa đi ra, hỏi con trai bà: "Con ơi, mày vẫn ổn đấy chứ, có đau không?" Thế nhưng tên đàn ông lại vẫn kêu: "Mẹ, mẹ cho con chút tiền đi, cầu xin mẹ cho con chút tiền, chỉ lần này thôi, chỉ một lần này thôi", bà cụ tức đến mức run giọng nói: "Vốn quan tài của tao đã cho mày hít bạch phiến cả rồi, tao làm gì còn cái gì cho mày nữa, mày muốn thầy thì lấy cái mạng già này của tao đi", tên đàn ông nói: "Nhưng cái mạng này của bà không ai thèm". Viên Quỳnh thở dài một hơi, loại chuyện này nàng từng thấy quá nhiều rồi.

Nhân tính! Đã bị nghiền nát hoàn toàn trước thuốc phiện rồi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16