Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11: Hẹn Hò

500 0 0 0

A Văn một phen bắt lấy cánh tay phải của Viên Quỳnh vặn về sau, nhưng cùng lúc đó tay trái Viên Quỳnh đã nắm ngược lại cổ tay A Văn, sau đó bẻ một cái, A Văn đau hô ra tiếng, khuỵu xuống đất, lúc này Tiểu Triệu đúng lúc xông tới, chặt đao tay vào gáy Viên Quỳnh, tay phải móc ngược ra, một phen bắt lấy cổ tay Tiểu Triệu, lôi vào lòng mình.

Tay kia của Tiểu Triệu đã chế trụ vai nàng, khoảng cách của hai người càng kéo lại càng gần vô cùng, Viên Quỳnh đánh đầu, đụng vào sống mũi Tiểu Triệu, Tiểu Triệu liền choáng váng đầu óc, Viên Quỳnh nhân cơ hội này kéo A Văn lên, đẩy vào lòng Tiểu Triệu, dồn hai người vào bên tường, chạy như bay vào con đường bên cạnh.

Mũi Tiểu Triệu bị đánh gãy, máu chảy ra, một bên cổ tay của A Văn gần như bị Viên Quỳnh vặn trật khớp, đau đến mức cắn răng, ôm cổ tay đuổi qua bên kia, Tiểu Triệu lau máu trên mũi, cũng đuổi theo.

Khi hai người đuổi qua, Viên Quỳnh đã trèo vào sân của một trường mẫu giáo trong con hẻm, xuyên qua hàng rào sắt có thể trông thấy một đám trẻ đang chơi trò chơi trong sân, nhìn thấy Viên Quỳnh đột nhiên xuất hiện, đám trẻ đều ngây ngốc mà nhìn nàng, cô giáo ở bên cạnh cũng nhất thời không kịp phản ứng.

Viên Quỳnh nhìn hai người đang giơ súng chĩa vào mình, nhếch miệng cười, ánh mắt như giễu cợt mà nhìn hai người, búng tay với các bé ở bên cạnh, chậm rãi lùi đến một bức tường khác.

Hai người chỉ có thể đứng đó nhìn, họ hiểu ý của Viên Quỳnh, Viên Quỳnh đang dùng đám trẻ để uy hiếp họ, họ mà dám đuổi theo vào trong, Viên Quỳnh sẽ khống chế đứa trẻ vô tội, hai người tức giận trừng mắt nhìn nàng, nhưng lại không có cách nào khác, nhìn nàng lùi đến bên tường, nhanh nhẹn nhảy lên đầu tường, chỉ trong một nháy mắt đó, nàng mới đưa lưng về phía hai người.

Động tác của Viên Quỳnh vô cùng tháo vát, cơ hội lướt qua nhanh như chớp, A Văn cắn răng giơ súng nhắm, Tiểu Triệu bên cạnh lại một phen giữ lấy súng, nói: "Đừng nổ súng", A Văn quay đầu nghi hoặc nhìn cậu, Tiểu Triệu nói: "Em cảm thấy cô ta không giống người xấu, vừa rồi cô ta căn bản không có ý định muốn giết em", A Văn căm hận nói: "Đấy là cô ta không dám, ban ngày ban mặt giết cảnh sát ngay trên đường, vậy cô ta đúng là chán sống rồi".

Vẻ mặt Tiểu Triệu không quá kiên định, dùng tay lau máu trên mặt một chút, A Văn nhìn cậu, móc giấy lau ra đưa qua, hỏi cậu: "Có nặng lắm không?" Thật ra cô cũng có cảm giác giống như vậy, lần trước cô bị Viên Quỳnh khống chế, khi Viên Quỳnh đẩy cô xuống xe, đã giẫm phanh xe một cái, rõ ràng là đề phòng lúc đẩy cô xuống sẽ khiến cô bị thương.

Trên đường chạy thoát thân, lại vẫn lo cho con tin bị khống chế liệu có bị thương hay không, nếu phải liên tưởng nàng với những phần tử buôn thuốc phiện lòng dạ hiểm ác kia, quả thật không giống, nhưng ngày ngày tiếp xúc với những kẻ liều mạng này, nàng cũng buộc phải trở nên hiểm độc giống như chúng, nàng sẽ không muốn vì nhất thời mềm lòng mà lôi mạng sống của mình vào.

Viên Quỳnh thoát khỏi hai người, trở về nơi ở của mình, vừa vào cửa, đã nhận được điện thoại của Ngô Phong, trong điện thoại Ngô Phong dường như mới tỉnh dậy, chất giọng khàn khàn mang theo biếng nhác, nói: "Cưng à, sao cô đã đi rồi? Không chờ tôi cùng đi thế", Viên Quỳnh nghe giọng nói lười biếng khàn khàn của cô bỗng nhiên trái tim đập dồn dập, nhưng nhất thời lại không biết phải tìm cớ gì, bèn nói: "Chị dậy rồi?"

Ngô Phong nói: "Vừa mới dậy, không nhìn thấy cô đâu, cô đáng ghét lắm đấy, cô có biết không?" Viên Quỳnh không biết phải tiếp lời như thế nào, im lặng một lúc, Ngô Phong ở đầu dây bên kia điện thoại nói: "Cô đúng là đã nghiện còn ngại, đêm qua H thành như vậy, bây giờ lại giả vờ đứng đắn với tôi", Viên Quỳnh nói: "Tôi đâu có?"

Ngô Phong trong điện thoại dường như có chút tức giận, nói: "Có phải cô muốn vờ như chưa có chuyện gì xảy ra không? Tôi nói cô hay, tôi nói muốn theo đuổi cô, cô đừng hòng chạy thoát", cách một chiếc điện thoại Viên Quỳnh cũng có thể cảm giác được dáng vẻ cắn răng cắn lợi của Ngô Phong, nàng thở dài một hơi, Ngô Phong lại nói: "Tối nay tôi đến đón cô, tôi muốn hẹn hò với cô", Nói rồi cúp điện thoại, Viên Quỳnh nhìn điện thoại ngây ngốc nửa ngày trời.

Viên Quỳnh kéo rèm cửa lại, quấn chăn ngủ, không biết đã ngủ được bao lâu, nghe thấy dưới lầu truyền đến một tiếng còi xe, nàng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện đã là chập tối, đi qua kéo rèm cửa, mở cửa sổ nhìn ra, thấy một chiếc xe đỗ bên dưới, Ngô Phong đứng dựa vào xe, áo ba lỗ quần bò, bên ngoài khoác một chiếc áo gió, đứng dựa ở đó, ngón tay kẹp một điếu thuốc đang hút, mái tóc dài xõa trên vai, toàn thân mang theo phong thái phong tình vạn chủng, hấp dẫn người đến người đi không ngừng quay đầu nhìn cô.

Cô trông thấy Viên Quỳnh thò đầu ra từ cửa sổ, vẫy tay với nàng, ra hiệu bảo nàng xuống, Viên Quỳnh hô với cô: "Chờ tôi một lát", nói rồi xoay người đi vào, Ngô Phong nghe vậy, dập tắt đầu thuốc lá, bước vào lối cầu thang, đi lên tìm nàng.

Đến cửa, cô ấn chuông cửa, Viên Quỳnh mở cửa cho cô, Viên Quỳnh vừa mới ngủ dậy, nét ửng hồng trên mặt vẫn chưa tan hết, mái tóc xõa tán loạn trên vai, mặc một chiếc áo T-shirt cổ rộng không có tay, cổ áo một bên trượt xuống, lộ ra bờ vai mượt mà, bên dưới chỉ mặc quần lót, trên đôi chân thon dài trắng như tuyết còn có mấy chỗ vẫn lưu lại dấu vết xanh tím bằng đầu ngón tay, trông giống như vừa bị ai chà đạp xong vậy.

Ngô Phong dựa vào cửa nhìn nàng cười, Viên Quỳnh cầm lược chải đầu, nghe thấy tiếng cô cười, quay đầu lại nghi hoặc nhìn cô, Ngô Phong cười nói: "Nếu như người nào không biết trông thấy dáng vẻ cô hiện giờ, chắc chắn sẽ tưởng cô vừa bị ai cưỡng bức rồi đấy", Viên Quỳnh xấu hổ và tức giận, ném chiếc lược qua, Ngô Phong vươn tay bắt được, nói: "Tôi chỉ là ăn ngay nói thật thôi".

Viên Quỳnh cầm chiếc quần dài mặc vào, Ngô Phong đi qua vỗ một cái lên mông nàng, nói bên tai nàng: "Mông của cô rất gợi cảm", Viên Quỳnh lườm cô một cái, nói với cô: "Đừng ngả ngớn như vậy có được không?" Ngô Phong đút tay vào túi áo gió, nói một tiếng: "Ok", xong rồi lại nhìn Viên Quỳnh cười nói: "Người đến từ đại lục trông ai cũng đứng đắn, nhưng thật ra đều lẳng lơ ngầm".

Viên Quỳnh hừ một tiếng, không đáp lời, Ngô Phong đi qua mở cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy trên bồn rửa mặt đặt một lọ sữa rửa mặt, một hộp kem dưỡng da dành cho em bé, ngoài ra thì không còn gì khác, Ngô Phong quay người đi ra, lại mở tủ quần áo của nàng, thấy bên trong chỉ có vài chiếc T-shirt, hai ba chiếc quần bò, một chiếc áo gió kiểu dáng đơn giản bốn mùa đều mặc được.

Ngô Phong nói: "Cô giản dị thật đấy, đừng nói với tôi là trong mấy năm cô lặn lộn này đều không kiếm được chút tiền nào nhé". Viên Quỳnh cười nói: "Tôi vốn không thích diện dàng, thêm nữa gia đình cũng cần tiền, thật ra tiền kiếm được trong mấy năm nay đều lót cho gia đình gần hết rồi". Nói rồi Viên Quỳnh cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nói: "Đi thôi, cả ngày nay tôi chưa ăn cơm, đói chết mất".

Ngô Phong cười nói: "Được thôi, muốn ăn gì?" Viên Quỳnh nghĩ nghĩ rồi nói: "Lẩu", Ngô Phong bĩu môi nói: "Chẳng thú vị gì", Viên Quỳnh nói: "Đừng nhắc đến món Tây với tôi, tôi ăn không no được". Ngô Phong nhìn nàng vẫn mặc chiếc áo T-shirt cổ rộng không có tay, quần bò, giày thể thao trắng kia, thì cười nói: "Cô đi ăn món Tây như thế này, người ta cũng sẽ không cho cô vào".

Viên Quỳnh nghe vậy, nổi khùng lên, tức anh ách mà nhìn Ngô Phong nói: "Phải đấy, tôi quê mùa, sao so được với người giàu có như chị? Không thích thì chị đừng đến thế là xong, thôi vậy, tự tôi đi ăn, không làm chị mất mặt đâu", nói rồi chạy xuống lầu, Ngô Phong vội vàng xuống cùng, đuổi theo nàng, một phen giữ lấy bả vai nàng nói: "Hơ, nóng tính thấy gớm luôn, tôi chỉ đùa thôi mà đã giận rồi?" Viên Quỳnh không nói gì, Ngô Phong kéo lấy nàng nói: "Đi nào, đi ăn lẩu".

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16