Nhà họ Ngô, Ngô Phong ngồi bên bàn ăn đang ăn bữa tối, hẹn hò không thành công, chỉ đành ăn một mình.
A Đạt bước vào, nói với Ngô Phong: "Đại tiểu thư, tôi đã qua đó xem xét, thằng A Vượng kia đúng là đã xảy ra chuyện, Viên Quỳnh và mấy cảnh sát chìm có đụng tay đụng chân, sau đó thì đến nhà A Vượng", Ngô Phong gật đầu, nói: "Nghe nói A Vượng có con rồi?" A Đạt gật đầu nói: "Phải, đứa bé mới đầy tháng", Ngô Phong cầm khăn ăn lên, lau miệng, nói: "Biết rồi, không còn chuyện gì nữa, ăn cơm chưa? Ăn cùng luôn đi".
A Đạt nói: "Vẫn chưa, vừa đúng lúc", nói rồi ngồi xuống bàn, người hầu lại đưa một bộ bát đũa lên.
Ngô Phong đi đến bên ghế sô-pha, nhấc điện thoại cố định lên, quay số điện thoại của Viên Quỳnh, không bao lâu sau điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Viên Quỳnh: "Phong tỷ, có chuyện gì thế?" Ngô Phong nói: "Tình yêu à, tôi vẫn chờ cô quay lại cùng ăn cơm đấy, thế mà cô cứ bỏ mặc tôi như vậy?" Dường như Viên Quỳnh có chút không yên, nói: "Xin lỗi, vừa nãy tôi định gọi cho chị, tối này không qua nữa".
Ngô Phong nằm trên ghế sô-pha, lười biếng nói: "Tôi nhớ cô", trong điện thoại lại truyền đến tiếng cười khẽ của Viên Quỳnh: "Không phải là đang rót lời đường mật cho tôi đấy chứ?" Ngô Phong bật cười, nói: "Chẳng lẽ cô không muốn tôi nhớ cô? Hay là căn bản chẳng quan tâm?" Đầu dây bên kia điện thoại im lặng, Ngô Phong lại nói: "Cô không nhớ tôi à?" Đầu dây bên kia điện thoại vẫn im lặng, Ngô Phong thở dài, nói: "Cô đúng thật là... đả kích người ta quá... mất cả buổi, ra là tôi tự mình đa tình".
Cuối cùng Viên Quỳnh nói: "Không có, tôi chỉ là không biết phải nói thế nào", Ngô Phong cười, nói: "Tôi bảo mà, một người có sức quyến rũ như tôi theo đuổi cô, cô sao có thể không rung động được?" Viên Quỳnh lại im lặng, Ngô Phong nói: "A Quỳnh, cô xuất một chuyến hàng đi, mấy hôm nay tin tức căng thẳng, còn lô hàng vẫn nằm trong tay chưa xuất đi được, ngày mai cô tới đây", Viên Quỳnh "Ồ" một tiếng nói: "Biết rồi".
Viên Quỳnh không hỏi là hàng ở đâu, cũng không hỏi khi nào thì xuất hàng, đây không phải những vấn đề nàng nên hỏi, Ngô Phong muốn cho nàng biết, tự nhiên sẽ nói ra thôi.
Cúp điện thoại, Viên Quỳnh chợt cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cả tâm cả thân đều mệt.
Nàng và Ngô Phong, hai bên đều có mang theo phòng bị, nhưng lại không thể tránh được việc hấp dẫn nhau, thế là thăm dò từng chút từng chút một, như chơi trò trốn tìm vậy, một người tìm, một người trốn, người trốn muốn bị tìm thấy, cũng lại sợ bị tìm thấy, người tìm thì mỏi mệt, người trốn càng mệt hơn.
Châm hai điếu thuốc theo thói quen, một điếu đặt bên cạnh, một điếu bản thân hút, Viên Quỳnh nhớ lại trước đây.
Dạo đó nàng vẫn là một người mới, bạn gái cũ của nàng tên Trình An Nhi, là một cô gái bị bạn trai cũ quấy rầy không có chỗ ẩn thân, một lần bị bạn trai làm phiền đến phát điên, gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát ra mặt chính là Viên Quỳnh, khi Viên Quỳnh chạy tới địa điểm xảy ra chuyện, bạn gái cũ của cô ta vẫn còn ở đó, nhưng sau khi nhìn thấy Trình An Nhi, nàng lập tức hiểu cho bạn trai cũ của cô ta.
Trình An Nhi trông quá xinh đẹp, cô ta không giảm béo đến mức gầy như bộ xương khô giống các cô gái thời bây giờ, mà là kiểu tương đối đầy đặn, nhưng rất lả lướt, đúng tiêu chuẩn người đẹp miền nam, lông mày nhạt mà mảnh, đôi mắt to, khuôn mặt trái tim, làn da cũng đẹp vô cùng, có hơi châu tròn ngọc sáng (*) một chút, sau khi Viên Quỳnh đuổi được bạn trai cũ của cô ta đi, bèn nói với cô ta rằng: "Sau này có phiền phức gì, cứ tìm tôi là được rồi", còn để lại số điện thoại cá nhân của mình cho cô ta.
(* Gốc: 珠圆玉润 có hai ý, trong đây mang ý chỉ người phụ nữ có dáng người đầy đặn.)
Bạn trai cũ của Trình An Nhi vẫn quấn rịt không chịu buông tay, thế là Trình An Nhi có gọi điện nhờ Viên Quỳnh cứu trợ vài lần, hai người cứ vậy mà có tình cảm với nhau, Trình An Nhi là một người rất cởi mở, cũng không phải là rất bài xích đồng tính, nhưng cô ta từ đầu đến cuối cũng không đặt trái tim cố định trên người Viên Quỳnh, lòng hư vinh lớn, thường hay có quan hệ không rõ ràng với một số chàng công tử nhà giàu.
Nhưng Viên Quỳnh lại cứ khăng khăng không đổi ý, một mực thâm tình với cô ta, tuy rằng không hài lòng với hành vi của cô ta, nhưng vẫn hết lòng hết dạ mà che chở cho cô ta, thế rồi phiền phức đến, bạn trai cũ của Trình An Nhi không cam lòng, sau khi biết chuyện giữa nàng và Trình An Nhi, liền chạy tới đồn cảnh sát làm loạn, chỉ vào Viên Quỳnh mắng mỏ một trận, lời nói khó nghe cũng vẫn là chuyện nhỏ, nhưng lại làm ầm ĩ chuyện Viên Quỳnh là người đồng tính.
Thoáng cái, Viên Quỳnh trở thành người nổi tiếng trong cục, ánh mắt người nào người nấy khi nhìn nàng mang theo ba phần khinh thường, đều cố ý duy trì khoảng cách với nàng, lãnh đạo cảm thấy ảnh hưởng không tốt, muốn điều nàng đi, lúc bấy giờ, Trình An Nhi lại quay lại với bạn trai cũ, sự nghiệp và tình cảm cả hai thứ đều bị đả kích nặng nề, Viên Quỳnh cũng không biết nàng đã vượt qua khoảng thời gian ấy như thế nào.
Chẳng qua bắt đầu từ khi ấy, nàng liền trở nên im lặng kiệm lời, sau đó, nàng biết được một chuyện, bạn trai cũ của Trình An Nhi vì để Trình An Nhi một lần nữa trở lại bên cạnh hắn, nên đã dụ dỗ Trình An Nhi hít thuốc phiện, Trình An Nhi để có thể có được thuốc phiện, thế là làm lành với bạn trai cũ, cùng bạn trai cũ rời đi, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Viên Quỳnh.
Vì vậy Viên Quỳnh tự yêu cầu với lãnh đạo, nàng muốn lên tuyến đầu của phòng chống ma túy, cục trưởng vốn đã có ý định điều nàng đi nên đã gật đầu đồng ý ngay tức khắc, điều nàng đến một thành phố nhỏ, thành phố Cảnh Hồng ở Vân Nam, nơi này thật sự là tuyến đầu phòng chống ma túy.
Sau khi gia nhập đại đội cảnh sát hình sự thành phố Cảnh Hồng, Viên Quỳnh mới bắt đầu thật sự hiểu cái gì gọi là tàn nhẫn, cái gì gọi là gian nan.
Mặc dù nàng rất dũng cảm, cũng rất nhanh trí, nhưng nàng vẫn không có cách nào để hòa nhập vào trong quần thể đội cảnh sát hình sự, chuyện của nàng đồng nghiệp ở đây ít nhiều cũng có nghe nói, hơn nữa quan niệm của người nơi này tương đối bảo thủ, nàng ở đây chính là một giống loài khác, ai ai cũng đều giữ lễ độ ngoài mặt với nàng, nhưng cũng giữ khoảng cách với nàng.
Thật ra trước khi nằm vùng, Viên Quỳnh đã cảm thấy tương lai của mình chính là một mảnh ảm đảm rồi, thế nên khi đội cảnh sát hình sự cần một người trà trộn vào tổ chức buôn thuốc phiện để nằm vùng, Viên Quỳnh nói: "Để tôi đi cho", dù sao chỉ có nàng là không vướng không bận gì, mà trước nàng, người đồng nghiệp đã từng hút chung một điếu thuốc với nàng kia chính vì thất bại trên tuyến nằm vùng này, đã chết một cách bi thảm dưới sự tra tấn tàn nhẫn của bọn buôn thuốc phiện.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Viên Quỳnh đã tới, Ngô Phong chờ nàng trong phòng khách, thấy nàng bước vào, một phen ôm nàng vào lòng, ngả xuống sô-pha, Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong đang đè trên người mình, bất đắc dĩ chậm rãi thở ra một hơi nói: "Chẳng phải chị bảo tôi đi xuất hàng sao?" Ngô Phong nói: "Đấy là chuyện hai hôm nữa, tôi đã hẹn sẵn thời gian rồi".
Viên Quỳnh nói: "Vậy hôm nay chị gọi tôi tới đây làm gì? Tôi tưởng là ngay hôm nay chứ", Ngô Phong có chút không vui, nói: "Cô không muốn gặp tôi à", nói rồi sải một chân qua đùi Viên Quỳnh, quỳ trên sô-pha, hai tay chống bên cạnh Viên Quỳnh, cúi người xuống nhìn Viên Quỳnh thật kỹ, nói: "Đừng nghiện còn ngại như thế có được không? Tôi biết cô rất rung động với tôi", cô nói xong lại ấn tay lên ngực Viên Quỳnh, nở nụ cười, nói: "Nhịp tim của cô đập nhanh lắm đấy".
Viên Quỳnh thấy cô chỉ mặc một chiếc áo dây, lộ ra một rãnh thật sâu trước ngực, Viên Quỳnh gối tay sau đầu, híp mắt nhìn cảnh xuân trước mặt, nói: "Chị là lão đại của tôi, chị bảo tôi qua đây, tôi không qua mà được chắc? Còn cần phải dỗ tôi qua nữa à?" Ngô Phong nhìn một vẻ lưu manh, ánh mắt chăm chăm vào ngực mình của nàng, cố ý hạ cơ thể xuống thấp hơn, nói: "Khác chứ, tôi trực tiếp gọi cô qua đây, đó là ra lệnh cho cô, có vẻ không bình đẳng biết bao, nhưng tôi dỗ dành cô qua đây, là vì tôi quá nhớ cô".
Viên Quỳnh trộm cười, ánh mắt lại mang theo trêu đùa nói: "Không phải là chị yêu tôi thật rồi đấy chứ", Ngô Phong nói: "Tôi nói tôi yêu cô rồi, cô có tin không?" Viên Quỳnh đẩy cô ra, ngồi thẳng dậy, nói: "Không tin", Ngô Phong cười ngồi sang bên cạnh nói: "Thật lòng, tôi cũng không tin, nhưng tôi cảm thấy chúng ta vẫn có rất nhiều chỗ để phát triển". Nói rồi cô đứng lên nói: "Hôm nay cùng ăn cơm trưa đi, bù đắp lại buổi hẹn hò ngày hôm qua".
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)