Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: A Quỳnh

533 0 0 0

Mấy ngày tiếp theo dường như rất rất yên bình, A Vượng lại tìm nàng, hẹn nàng đến một quán bar ở phụ cận, đây là một quán bar nhỏ, dưới ánh sáng tối mờ, rất nhiều nam nữ theo đôi theo cặp ngồi đó, nàng và A Vượng tìm một góc xung quanh không có ai để ngồi xuống, gọi bia, A Vượng cầm một chai bia lên, uống một hớp nói: "Mấy ngày nay đám cớm làm ra hành động lớn, cắn người khắp nơi như chó điên vậy, cô cẩn thận chút."

Viên Quỳnh trừng mắt nhìn hắn, không nói một lời, A Vượng ho khan một tiếng, sửa miệng nói: "Ok, là các đồng chí cảnh sát đáng kính làm ra hành động lớn, hình như là đang tìm người", Viên Quỳnh nghe vậy, trong lòng đã hiểu rõ vài phần, nói: "Anh cẩn thận chút, anh ở đây có tiền án đấy". A Vượng nói: "Tôi đương nhiên biết điều này", Viên Quỳnh cũng cầm  chai bia lên, uống một hớp bia, hỏi anh ta: "Bạn gái anh bây giờ sao rồi?"

Trên mặt A Vượng mang theo nụ cười, nói: "Bây giờ mỏng manh yếu đuối khiếp lắm, không chịu làm gì cả, từ sáng đến tối tôi đều phải phục vụ", Viên Quỳnh cười nói: "Sắp sinh rồi chứ hả?" A Vượng gật đầu nói: "Sắp sinh rồi", Viên Quỳnh cười, móc một xấp tiền trong túi ra, ném cho A Vượng, nói: "Mua nhiều đồ ngon cho cô ấy, phụ nữ mang thai đều thèm ăn".

A Vượng nhận tiền không chút khách sáo, miệng thì nói: "Cảm ơn", đang nói chuyện, bên cạnh có vài người đi tới, Viên Quỳnh quay đầu nhìn, không quen biết một ai, nhưng A Vượng lại nói: "Là cớm, cô mau đi đi", Viên Quỳnh đứng dậy, đi về phía sau, liếc mắt trông thấy tổng cộng có bốn cảnh sát, ba nam một nữ, họ thấy A Vượng, nên đi qua, một cảnh sát trẻ túm A Vượng lên, đẩy sát vào tường hỏi chuyện, Viên Quỳnh mượn cơ hội rời khỏi quán bar.

Trở về không lâu, Ngô Phong gọi điện thoại kêu nàng qua đó, khi Viên Quỳnh đi qua, Ngô Phong đang ở trong phòng tập thể hình lầu hai của cô, nhà họ Ngô vô cùng giàu có, chỉ nhìn khu nhà cao cấp của họ bây giờ, là có thể biết được họ giàu cỡ nào, nhưng trong lòng Viên Quỳnh rất rõ ràng, mỗi một đồng một cắc của họ đều là bán nhân tính để đổi lại.

Phòng tập thể hình của Ngô Phong lớn gấp hai ba lần phòng ở của Viên Quỳnh hiện giờ, khi Viên Quỳnh đi vào, Ngô Phong đang luyện đánh nhau với hai người đàn ông vạm vỡ, Viên Quỳnh đứng một bên nhìn, Ngô Phong mặc một chiếc quần thể thao màu đen, áo ba lỗ đen, để lộ hai cánh tay trông thon dài mà mạnh mẽ, có đường nét cơ bắp rõ ràng, cô không đeo đồ bảo hộ, và hai người đàn ông vạm vỡ là đối thủ của cô lại mặc đồ bảo hộ đầy đủ.

Trông thấy Viên Quỳnh đi vào, Ngô Phong dừng lại, nói với nàng: "Tới đây, luyện với tôi", Viên Quỳnh cười, cởi giày ra, chân trần đạp lên thảm trải nhà, nhưng Ngô Phong lại nói: "Bên kia có đồ bảo hộ, cô mặc vào trước đã", Viên Quỳnh nở nụ cười: "Phong tỷ xem nhẹ người khác rồi". Ngô Phong cũng cười, trong ánh mắt mang theo chút khen ngợi, bày tư thế nói: "Vậy thì tới đi".

Viên Quỳnh cũng chuẩn bị tư thế, đầu tiên là đánh một quyền giả về phía khuôn mặt của Ngô Phong, tiếp đó nhấc chân đá vào hông Ngô Phong, Ngô Phong giơ tay chặn một cái đá này lại, rồi tiến bước, quyền tay phải đánh hướng vào mặt Viên Quỳnh, khuỷu tay trái theo sát huých vào ngực Viên Quỳnh, Viên Quỳnh lui bước về sau, một tay tóm lấy nắm đấm của cô, một tay chặn khuỷu tay cô, Ngô Phong mang theo nụ cười tựa như đang khiêu khích, lui về sau một bước, xoay người đá một cú đẹp mắt, cú đá hướng vào mặt Viên Quỳnh.

Viên Quỳnh khom lưng, tránh né cái đá này, cách đánh chân của Ngô Phong tương đối sắc bén, Viên Quỳnh mới tránh khỏi một cái chân này, cô lại bật lại rồi ngay lập tức đá tới, ép cho Viên Quỳnh phải lui về, trên mặt Ngô Phong dường như có chút đắc ý, Viên Quỳnh nhất thời rơi vào thế yếu, nhưng trái lại lại khơi dậy tính hiếu thắng của nàng, thấy Ngô Phong lại đá tới một cú nữa, nàng ngả người về sau, hai tay chống lên đất, hai chân bắt chéo, kẹp lấy chân của Ngô Phong, Ngô Phong mất cân bằng, ngã xuống.

Nhưng trước khi cô vẫn chưa chạm đất, cơ thể linh hoạt xoay chuyển, một tay chế trụ mắt cá chân của Viên Quỳnh mà kéo một cái, Viên Quỳnh bị cô kéo cho trượt, hoàn toàn nằm xuống đất, còn chưa kịp phản ứng, Ngô Phong đã đè lên người nàng, một tay ấn một bên cổ tay nàng xuống đất, cười với nàng nói: "Cô vẫn còn kém lắm".

Viên Quỳnh nhìn nụ cười mang theo khiêu khích của cô, hừ một tiếng, tay còn lại túm lấy cổ cô, cổ chân ngoắc vào một chân Ngô Phong, dùng lực xoay, trở mình, đè Ngô Phong dưới thân, nói: "Chị cũng chẳng mạnh được đến đâu", Ngô Phong lại hoàn toàn thả lỏng, nằm dưới thân nàng, cười không ngừng.

Viên Quỳnh nhìn nụ cười của cô, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, cơ thể bị đè dưới thân mình mềm mại nhưng lại tràn trề tính đàn hồi, trong lúc nhất thời, Viên Quỳnh không biết nên tự xử lý như thế nào, ngay lúc nàng thất thần, bất chợt Ngô Phong lật người qua, hai tay chế trụ eo của nàng, nói bên tai nàng: "Cô mất tập trung, nếu cô là kẻ địch của tôi, thì đã chết rồi".

Lúc này Viên Quỳnh bị cô giữ lấy eo để ngồi trong lòng cô, nghe cô nói như vậy, tức khắc thấy xấu hổ, vùng ra khỏi tay cô mà đứng lên, nhìn nụ cười tà trên mặt Ngô Phong, ho khan một tiếng, nói: "Còn tiếp tục không?" Ngô Phong ngồi trên thảm trải nhà nói: "Thân thủ cô đúng là rất tốt, học từ đâu vậy?"

Viên Quỳnh nói: "Bố tôi là huấn luyện viên võ thuật", Ngô Phong chợt hiểu ra gật đầu, lại nói: "Quê cô ở đâu?" Viên Quỳnh nói: "Đại Liên", vẻ mặt Ngô Phong lại như chợt hiểu ra nói: "Khó trách, người đẹp Đại Liên rất nổi tiếng", Viên Quỳnh cười, nơi nàng nói đúng là quê của Viên Quỳnh, chẳng qua bản thân nàng cũng không phải Viên Quỳnh, chỉ là một người mượn tên người khác để thay thế mà thôi, Ngô Phong lại thở dài một hơi, nói: "Tôi hỏi một câu, cô mới đáp một câu, không có tiếng nói chung với tôi đến thế à?"

Viên Quỳnh túm tóc lên buộc tóc đuôi ngựa, không được tự nhiên nói: "Không biết phải nói gì", Ngô Phong lại nhìn nàng, đứng dậy móc một hộp thuốc lá từ trong chiếc áo treo trên giá ra, châm một điếu thuốc đưa cho Viên Quỳnh, rồi lại châm cho mình một điếu, sau làn khói thuốc híp đôi mắt phượng hẹp dài nhìn Viên Quỳnh nói: "A Quỳnh, hai hôm nữa đi một chuyện đến Loan Tể với tôi, tôi muốn nhập chút hàng".

Viên Quỳnh gật đầu, cũng không hỏi nhiều, nàng biết vấn đề gì nên hỏi, vấn đề gì không nên hỏi.

Ngô Phong gọi nàng là A Quỳnh, trong lúc bất động thanh sắc đã kéo gần quan hệ của hai người, rõ ràng đã lại tin tưởng nàng thêm một chút rồi, Viên Quỳnh không biết điều này đối với nàng mà nói là một chuyện tốt, hay là chuyện xấu.

Rời khỏi nhà họ Ngô, Viên Quỳnh dạo trên đường phố không chút mục đích, tận cho đến khi xác định không có ai theo dõi nàng, cũng không gây ra sự chú ý cho bất kỳ ai, mới đi đến bên một bốt điện thoại công cộng, quay một số điện thoại, điện thoại đã kết nối, Viên Quỳnh nói, "Tiến triển thuận lợi, tôi đã tiếp cận được Ngô Phong, qua hai hôm nữa họ có hành động, cần tôi đi cùng".

Giọng người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia điện thoại nói: "Ở đâu?"

"Loan Tể".

"Là chuyện gì?"

"Chị ta nói là đón hàng, nhưng không thể xác định được liệu có phải bạch phiến hay không".

"Ừ".

"Chị ta muốn theo đuổi tôi, tôi phải làm thế nào?"

"Ai?" Giọng đầu dây bên kia điện thoại mang theo lo âu.

"Ngô Phong".

Đầu dây bên kia điện thoại im lặng một hồi, nói: "Chú ý mọi việc, có thể từ chối thì từ chối, những kẻ này không chọc được, nếu thật sự không thể từ chối, cũng phải để lại đường sống cho bản thân".

"Đã rõ", Viên Quỳnh ngắt điện thoại, về phần Ngô Phong, có thể từ chối được sao? Vấn đề quan trọng chính là, nàng không biết mình có thể chống đỡ được sức hấp dẫn của Ngô Phong hay không, trước mắt hiện ra Ngô Phong cùng với đôi mắt phượng hẹp dài quyến rũ của cô.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16