Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1 : Ngôi nhà ma ám.

917 0 5 0

Thẩm Khinh Vi xuống xe lúc chín giờ tối, trời lất phất mưa phùn, đèn đường bên ngoài nhà ga lờ mờ, ánh đèn mờ ảo, trên đường không có ai, chỉ có một vài chiếc taxi đậu hai bên lề đường. Cửa sổ xe mở một nửa, khói thuốc từ bên trong bay ra, Thẩm Khinh Vi hơi cau mày bước đến bên cạnh một chiếc taxi, người đàn ông trong xe rảnh rỗi cũng không treo biển đón khách, Thẩm Khinh Vi gõ vào cửa kính xe, người đàn ông quay đầu lại : "Tan làm rồi không tiếp..."

Chưa kịp nói xong, người đàn ông nhìn thấy Thẩm Khinh Vi, trái tim hơi loạn nhịp, người phụ nữ dưới ô sóng lớn, chiếc váy ngắn denim phía trên không tay màu trắng, một đôi chân dài nhìn rất cao, dáng vẻ khiến người ta cảm thấy hứng thú, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể khiến người ta lập tức trở nên nhiệt tình vì dáng vẻ này, hắn vội mở khóa cửa xe, Thẩm Khinh Vi mở cửa ra ngồi vào trong.

“Cô đi đâu vậy?” Người đàn ông nhìn Thẩm Khinh Vi qua gương chiếu hậu, còn rất trẻ, mới ngoài hai mươi, vừa nhìn lúc nãy mới chỉ nhìn dáng người, bây giờ khuôn mặt vô cùng đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta dễ mất kiểm soát, Thẩm Khinh Vi ngẩng đầu ánh mắt chạm phải ánh mắt của người đàn ông đang nhìn mình trong gương, mấy giây sau, nàng nói: "Đi tới tiểu khu Bình An."

Giọng nói vừa cất lên đã làm cho toàn thân người ta tê dại, còn có chút giống như đang làm nũng, người đàn ông nhất thời không phản ứng kịp, Thẩm Khinh Vi liền lặp lại: "Bác tài, đi tới tiểu khu Bình An."

Nói xong, nàng nhìn về phía gương xe nháy mắt một cái, quyến rũ mê người, người đàn ông nuốt nước bọt, hai tay đặt trên tay lái đổ mồ hôi, nói: "Tiểu thư, cô thật sự đi muốn đi tới tiểu khu Bình An sao?"

Gần đây tiểu khu Bình An đang xuất hiện những chuyện ma quái.

Được một thời gian, một người phụ nữ ở trong tiểu khu đột nhiên phát điên, đầu tiên dùng dao gọt hoa quả ám sát chồng, sau đó sát hại con gái dã man, cuối cùng thì tự sát, may mắn thay, nhát do đó không đâm vào chỗ hiểm, người chồng được đưa đến bệnh viện được cứu sống kịp thời nhưng mà người phụ nữ đó cùng con gái lại chết ở trong phòng, từ đó có vô số lời đồn đại ma quái, hàng xóm nghe tiếng gõ cửa lúc nửa đêm, tiếng khóc, tiếng sói tru, quỷ ảnh màu đỏ.

Mà căn phòng kia cũng trở thành căn nhà bị ma ám.

Chính vì chuyện ma quái này, cho nên số người đi tới tiểu khu đó cũng tăng lên gấp đôi, nếu chính quyền không cho phong tỏa thì e rằng nơi đây có thể trở thành một khu danh lam thắng cảnh, nhưng phong tỏa là chuyện của phong tỏa, cũng có không ít đội cảm tử, liên tiếp ba người dẫn chương trình truyền hình trực tiếp đột nhiên chết không rõ nguyên nhân ở trước cửa nhưng chuyện này cũng ngăn được những kẻ nhiệt tình khác.

Chẳng lẽ cô gái xinh đẹp này cũng là một người như vậy?

Nhìn dáng người nóng bỏng này quả thực có hai điểm thuyết phục, không biết có phải là cái loại livestream mà anh ta thường xem hay không, người này càng nghĩ càng thấy thân thể nóng bỏng, ánh mắt nhìn qua kính chiếu hậu dò xét đối phương không hề che giấu. Giống như hận không thể xuyên qua gương nhìn thấu hết thảy của Thẩm Khinh Vi còn nàng thì đang ngồi dựa vào ghế, gác một chân lên chân kia, đôi dép lắc lư lắc lư trên ngón chân, mà lòng người cũng run rẩy theo, người đàn ông đột nhiên nổi lên phản ứng, may mà anh ta ngồi ở phía trước Thẩm Khinh Vi không nhìn thấy, anh ta vẫn thay đổi tư thế, Thẩm Khinh Vi nói: "Đúng vậy, tiểu khu Bình An, có thể tới đó được không?"

Giọng nói lười biếng làm thay đổi bầu không khí trong xe, tay người đàn ông trên vô lăng siết chặt, lửa nóng trong người càng ngày càng tăng, anh ta vừa lái xe vừa hỏi: "Tiểu thư là người nơi nào?"

“Tuyên Thành.” Thẩm Khinh Vi hạ chân xuống, gương hậu trên xe vừa vặn nhìn thấy chân nàng, đôi chân thẳng tắp thon thả, không có một vết sẹo, người đàn ông lại nuốt nước bọt, người ngồi phía sau tựa như yêu tinh ngàn năm có một, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể bị câu mất hồn phách, người đàn ông cứ như vậy mà lái xe đi được nửa đường, đến chỗ đèn giao thông thì dừng lại, ổn định cảm xúc, lại hỏi: "Tiểu thư có phải là người livestream trên mạng không?"

Thẩm Khinh Vi khẽ liếc nhìn gương chiếu hậu, vẻ mặt của người đàn ông đều bị nàng thu hết vào trong tầm mắt, nàng đáp lời, có chút ủy khuất: "Đúng vậy, nhưng vừa làm không được bao lâu thì không có người nào muốn xem nữa."

Người đàn ông ngay lập tức nói: "Cô livestream trên nền tảng nào?"

"Tôi cũng có một người bạn làm chương trình phát sóng trực tiếp, cô lại ưa nhìn như vậy, tôi giúp cô một chút, nhất định sẽ nổi đình nổi đám!"

Thẩm Khinh Vi đang nghịch tóc, vẻ mặt ngây ngô: "Có thật không?"

Người đàn ông ngửi thấy một mùi hương không rõ, có chút say mê, anh ta dứt khoát nói: "Đương nhiên là thật, tên là gì, số phòng bao nhiêu?"

Thẩm Khinh Vi nói ra tên của nền tảng, người đàn ông này cảm thấy nó rất quen thuộc. Anh ta chợt nhớ ra ba người chết không rõ nguyên nhân ở tiểu khu Bình An, có hai người trong số họ là thuộc nền tảng này, anh ta cũng không hiểu những người này không sợ chết hay hiện tại vì để nổi tiếng mà chuyện gì cũng đều dám làm.

Người đàn ông sử dụng điện thoại di động của mình để tìm kiếm trên nền tảng: "Số phòng là gì?"

Thẩm Khinh Vi hơi nói: "Năm sáu."

"Số đẹp đấy..." Người này còn chưa nói xong thì đã được chuyển tới số phòng, vừa nhìn thấy, gãi gãi đầu hỏi Thẩm Khinh Vi: " Số phòng của cô là chính xác? "

Thẩm Khinh Vi khẳng định đáp lại: "Đúng vậy! Chính là nó!"

Nếu đúng như vậy thì số lượng người hâm mộ này còn tính là ít? Gần sáu mươi vạn! Người đàn ông lướt xuống, nhìn thấy ảnh bìa cùng bình luận, đột nhiên nhớ tới mình chú ý tới tài khoản này như thế nào.

Đây là tài khoản của người chết không rõ nguyên nhân thứ nhất.

Mẹ kiếp!

Một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể anh ta, trong nháy mắt điện thoại liền rơi xuống!

Đèn xanh bật sáng, còi của những chiếc xe phía sau vang lên chói tai, người đàn ông mặt mày tái mét, cẩn thận nhìn qua gương hậu nhìn Thẩm Khinh Vi, tay run run nắm vô lăng, anh ta gượng cười: “Tiểu thư, vừa rồi cô nói đùa tôi đúng không?"

Thẩm Khinh Vi hai tay chống xuống ghế, nghiêng người về phía trước, đầu xuất hiện bên cạnh vai tài xế không hề báo trước, vẫn là giọng nói lười biếng nhưng bây giờ nghe thật ảm đạm.

“Cái gì, nói đùa?"

Người đàn ông không dám quay đầu lại, khóe mắt liếc nhìn người phụ nữ phía sau, chỉ thấy màu đỏ tươi chảy ra từ khóe mắt Thẩm Khinh Vi, men theo gương mặt chảy xuống càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, giống như một người đã chết!

Người đàn ông nhớ ra! Dáng vẻ khi chết của người kia cũng giống như vậy! Đôi mắt mở to đến mức chảy máu!

Anh ta không dám quay đầu lại nhìn, vừa mới chỉ nhìn thoáng qua, anh ta suýt chút nữa không nhịn được kêu lên! Anh ta cắn chặt răng siết chặt tay lái! Nhịp tim dồn dập, vọt lên tận cổ họng, như sắp nhảy ra ngoài!

Thẩm Khinh Vi hỏi: "Còn bao lâu nữa?"

Giọng nói áp sát vào tai người đàn ông, thở ra một hơi lạnh khiến anh ta giật mình, sắc mặt của người đàn ông tái nhợt không dám nhúc nhích, cứng đờ như gỗ: "Nhanh, nhanh, nhanh thôi."

Chỉ để có thể trò chuyện nhiều với Thẩm Khinh Vi, anh ta cố ý lái xe chậm rãi, lúc này anh ta mới đạp ga, xe phóng nhanh trên đường, trán người đàn ông đầy mồ hôi, đèn đường chiếu vào khiến nó lóe sáng, Thẩm Khinh Vi ngồi phía sau hỏi: "Bác tài, vừa rồi anh có tìm được số phòng của tôi không?"

Người đàn ông nín thở, sắc mặt tái nhợt chuyển sang đỏ bừng, cả người run lên: "Tìm, tìm..."

Vừa dứt lời, anh ta lập tức nhận ra vấn đề, vội sửa miệng: "Tìm không thấy."

“Tại sao lại không tìm thấy.” Thẩm Khinh Vi khẽ thở dài: “Một tháng nay không có fan mới nào giao lưu với tôi.”

Sống lưng người đàn ông không ngừng toát mồ hôi, một tháng, một tháng, một tháng trước không phải là lúc cô ấy đột nhiên chết không rõ nguyên nhân sao? Hôm nay anh ta còn nghe đồng nghiệp kể về chuyện này, bảo anh ta lái xe tránh khu vực đó, lẽ ra anh ta có thể tránh đi nhưng lại bị mê hoặc bởi sắc đẹp!

Bầu không khí trong xe ngay lập tức giảm xuống mức thấp nhất. Xe chạy nhanh, gió đêm thổi vào từ khe hở trên cửa kính, bên tai vang lên âm thanh kỳ quái, ngay bên tai giống như ai đó đang khóc thầm, mà anh ta cảm giác như nó tiến vào bên trong lòng mình.

Số trên đồng hồ điện tử bắt đầu tăng vọt, 80, 90, 100, 101, 102!

Lốp xe ma sát với mắt đất tạo thành tia lửa, chiếc xe trông giống như một cơn gió, người đàn ông nhanh chóng lái xe tới cửa tiểu khu Bình An, mặt đỏ bừng, vẫn luôn nín thở, không nói một lời nào ngay cả thở cũng không dám, mặc dù đã đến nơi nhưng anh ta vẫn cứng đờ ngồi đó, cũng không dám quay đầu về phía sau, nói: "Khách, quý khách, tới rồi."

“Cám ơn.” Thẩm Khinh Vi vén tóc, thân người hơi hướng về phía trước, lần này người đàn ông ngồi ngay ngắn, hai mắt không liếc, thậm chí không dám động đậy, Thẩm Khinh Vi lại hỏi: “Bác tài, anh không tìm được số phòng của tôi sao?"

Da đầu người đàn ông tê dại, sắc mặt trắng bệch đỏ bừng, Thẩm Khinh Vi không nghi ngờ bởi vì tiếp theo rất có thể anh ta sẽ chết vì nín thở quá lâu, cố tình tới gần người đàn ông này, nhẹ giọng hỏi: "Anh có tìm được số phòng của tôi không?"

“Không, không, không có.” Hô hấp của anh ta trở nên khó khăn, vẻ mặt rưng rưng, khóc không ra nước mắt: “Điện thoại, điện thoại của tôi hỏng rồi.”

Thẩm Khinh Vi nói: "Vậy về nhà anh nhất định phải tìm đấy."

Người đàn ông dứt khoát gật đầu: "Được!"

“Còn có người bạn kia của anh nữa."

"Đều tìm, tất cả đều tìm, chúng tôi đều tìm hết!"

Thẩm Khinh Vi kêu lên một tiếng, nàng cúi đầu, nói: "Trong xe anh có đèn không? Tôi không tìm thấy ví tiền, tối quá, anh giúp tôi tìm đi."

Một bàn tay đưa ra, người đàn ông quay đầu lại, nhìn thấy cổ tay trắng nõn, mảnh khảnh, trên cổ tay có một sợi dây màu đỏ, trông giống như sợi dây dùng để buộc thi thể trong nhà xác, người đàn ông rùng mình: "Không cần. Miễn phí!"

Cầu xin cô mau xuống xe đi!

Anh ta vô cùng tuyệt vọng!

Thẩm Khinh Vi sờ soạng một hồi: "Tìm được rồi."

Mở ra lấy tiền đưa qua, người nọ lập tức sợ tới mức sắp ra quần! Giọng anh ta giống như đang khóc: "Tôi không cần, thực sự không cần! Cô màu xuống đi!"

Thẩm Khinh Vi không có cách nào khác đành phải cầm lại tiền, mở cửa xe, trước khi bước xuống nói một câu: "Bác tài, anh thật tốt, lần sao tôi sẽ lại đi xe của anh."

Giọng điệu lười biếng, giọng nói ảm đạm, cùng với tiếng gió và mưa phùn, người đàn ông không đợi Thẩm Khinh Vi đóng cửa xe đã đạp ga, chiếc xe lao ra ngay lập tức, bắn tung tóe vô số tia nước.

Sau khi không nhìn thấy đèn hậu của chiếc xe kia nữa, nàng lấy hai chiếc khăn ướt trong túi ra lau "vết máu" ở đuôi mắt, trong nháy mắt trở lại dáng vẻ xinh đẹp, sau khi vo khăn ướt lại, nàng vẫn nhịn không được mà nhìn về hướng chiếc xe kia vừa rời đi, giơ ngón giữa, vẻ mặt khinh thường.

Có vậy mà cũng dám nổi lên tà dâm với mình?

Dọa cho anh sợ chết khiếp!

Thẩm Khinh Vi ném khăn ướt vào thùng rác, điện thoại di động trong túi xách rung lên, nàng lập tức lấy ra xem, quả nhiên là sư tỷ gửi tới.

Ngân Tranh: "Khinh Vi, em đã tới nơi chưa?"

Thẩm Khinh Vi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ và giọng điệu nghiêm túc của sư tỷ, nàng nhanh chóng trả lời: "Ừm, em đang đứng ở dưới lầu."

Ngân Tranh thở phào nhẹ nhõm khi thấy tin nhắn trả lời, sau đó lại có một tin nhắn nữa gửi tới.

Thẩm Khinh Vi: "Sư tỷ, khi nào thì chị tới?"

Ngân Tranh: "Nhanh thôi, chờ chị giải quyết xong chuyện ở đây sẽ nhanh chóng qua đó."

Thẩm Khinh Vi: "Vậy chị phải nhanh lên đấy, hôm nay vừa tới đây em liền bị bắt nạt."

Ngân Tranh nhíu mày, Thẩm Khinh Vi là do một tay cô nuôi lớn, tính tình đối phương như thế nào cô là người hiểu rõ nhất, nàng bị người khác bắt nạt? Cô hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thẩm Khinh Vi: “Em ngồi xe taxi tới đây, tên lái xe đó cứ nhìn em chằm chằm, em rất đó!"

Giọng điệu quen thuộc, Ngân Tranh nhướng mày, suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời lại: "Mọi chuyện ổn chứ?"

Thẩm Khinh Vi: "Tất nhiên là em không sao, em thông minh cơ trí như vậy."

Ngân Tranh gõ xuống: "Chị muốn hỏi em, lái xe kia không sao chứ?"

Thẩm Khinh Vi nhìn thấy tin nhắn này lập tức nghẹn lời!

Vừa xem qua đã có thể xác nhận, nàng không phải là người sư tỷ yêu thương nhất.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16