Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2: Ngôi nhà ma ám.

636 0 2 0
  1. Ngôi nhà ma ám.

Tiểu khu Bình An là một tiểu khu chất lượng tầm trung, cách vài trăm mét bên phải là trường học, trước khi xảy ra tai nạn là khu trường học có tiếng, mỗi tháng đều có rất nhiều người tới xem phòng nhưng bây giờ nó trống rỗng, ngay cả một bóng ma cũng không thấy.

 

Kể từ khi tin tức về ngôi nhà bị ma ám này truyền ra ngoài, nhiều cư dân ở đây đã chọn cách bán lại với giá rẻ, một số người đến trực tiếp ầm ĩ đòi trả lại phòng, khu trường học, nơi từng là khu chất lượng nhất, giờ đây ngày nào cũng khẩu khẩu, sau sự cố xảy ra với những người livestream gặp chuyện không may, nơi này cũng trở thành vùng cấm, ngay cả xe đưa đón học sinh cũng chọn đi đường khác không muốn chạy qua tiểu khu này.

 

Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, danh tiếng của tiểu khu Bình An xuống dốc không phanh, ông chủ lo lắng đến bạc tóc, mời nhiều thầy phong thủy đến xem nhưng không hiệu quả, còn có hai thầy phong thủy khác bỏ chạy trong đêm, sợ tới mức tè ra quần. Càng như vậy cư dân ở đây lại càng hoảng sợ, không còn cách nào khác, ông chủ đành phải bỏ ra một số tiền lớn nhờ người tìm thấy âm dương ra mặt.

 

Thẩm Khinh Vi đứng ở dưới lầu, nhìn xung quanh, nơi xảy ra chuyện chính là ở tận trong cùng một tầng, số 17, tòa nhà 2403, ánh sáng ở trên lầu lờ mờ sáng, khiến người ta cảm thấy không chân thực, nàng chỉ nhìn nó vài giây rồi thu mắt lại, bước tới chỗ thang máy.

 

Trước thang máy có một người phụ nữ trung niên trên tay cầm một túi đồ siêu thị to, hơi thở rất khẽ, Thẩm Khinh Vi khẽ liếc nhìn chị ta, ấn đường bên phải có một tia hắc khí, bên dưới hàng lông mày là một gương mặt u sầu, ánh mắt vô hồn, tinh thần suy sụp, vừa bước vào thang máy ngay lập tức dựa vào tay vịn bên cạnh thở ra một hơi.

 

Thẩm Khinh Vi đứng bên cạnh, không bấm thang máy, liền nhìn thấy người phụ nữ bấm tầng 18. Trong vài giây, điện thoại di động của người phụ nữ này vang lên, bà ấy liền bắt máy: "Alo, mẹ."

 

"Con biết, Lão Trương đã đi ra ngoài tìm nhà. Chuyện này cũng không thể nhanh chóng được, có thể tìm được phòng gần trường học không phải chuyện dễ dàng."

 

"Con cũng không muốn đến chỗ mẹ? Đến chỗ của mẹ xa quá, bọn nhỏ đi học cũng không tiện, lão Trương cũng phải đi làm nữa."

 

"Con sẽ nhanh chóng tìm được nhà khác."

 

Người phụ nữ nói xong khẽ thở dài, căn nhà này do chồng chị ta nhiều lần chọn lựa mới đưa ra quyết định, nhà ở khu trường học, giá nhà cao ngất ngưởng, không ai nghĩ chuyện này lại xảy ra trước khi trả xong nợ, gần nhà chị ta có hai căn nhà đã dọn ra ngoài, hiện giờ cũng chỉ còn lại một mình nhà chị ta mà thôi, đôi khi đi trên hành lang cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

 

Cũng không biết đầu bên kia nói gì, chị ta liền nói: “Không sao đâu, gần đây có chút bực bội, nghỉ ngơi một chút là được thôi.”

 

Bực bội, khó thở, tâm tình không tốt lắm, chỗ ấn đường bên phải có hắc khí, đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng khác, tòa nhà này âm khí quá nặng, khi có nhiều cư dân ở đây, dương khí thịnh, âm khí suy, cho nên cơ thể chị ta mới không có trở ngại gì, nhưng một khi phong thủy thay đổi, nó cũng sẽ quyết định tới sự thay đổi bên trong cơ thể.

 

Cái gọi là nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân*, nếu cứ ở trong môi trường này lâu như vậy, bệnh tình cũng sẽ không có cách nào thuyên giảm.

*Câu gốc Địa linh nhân kiệt, nhất phương thuỷ thổ dưỡng dục nhất phương nhân", người phương đông chúng ta đối với phong thuỷ có sự nghiên cứu thâm sâu, các bậc thầy phong thuỷ nghiên cứu ra rằng mỗi vùng đất sẽ nuôi dưỡng ra mỗi kiểu người khác nhau.

 

Vẻ mặt Thẩm Khinh Vi hờ hững, không nhìn đi chỗ khác, người phụ nữ trung niên tò mò liếc nhìn Thẩm Khinh Vi bên cạnh.

 

Là một cô gái xinh đẹp, những cô gái trẻ trong tiểu khu này hầy như đều đã có gia đình, hiếm có cô gái nào trẻ đẹp như vậy, nhớ tới sự kiện livestream mấy ngày hôm trước, chị ta không khỏi kêu lên một tiếng: "Cô bé à?"

 

Thẩm Khinh Vi nghiêng đầu, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành: "Chào dì."

 

“Này.” Người phụ nữ trung niên nói: “Cô ở tầng nào? Tôi sẽ bấm cho cô.”

 

Thẩm Khinh Vi trả lời chị ta: "Tôi ở ngay phía trên."

 

“Không phải cô cũng tới đây livestream đấy chứ?” Người phụ nữ trung niên vẻ mặt lo lắng: “Cô gái, cô nghe dì khuyên một câu. Tầng trên không thể lên được, phía trước cũng đã có mấy người, cô còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, nhất định không thể mạo hiểm."

 

Thành khẩn nói, Thẩm Khinh Vi nghe chị ta nói không ngừng gật đầu: "Cám ơn dì đã nhắc nhở."

 

“Thực sự không thể đi được.” Người phụ nữ trung niên nói: “Tầng trên đó bị ma ám, mọi người trong tòa nhà của chúng tôi đã bỏ chạy hết rồi, cô gái, đừng có lấy mạng mình ra làm trò đùa!”

 

Thẩm Khinh Vi khẽ chớp mắt cười: "Được, tôi sẽ đi lên xem, không livestream."

 

“Vậy thì tốt rồi.” Người phụ nữ trung niên gật đầu: “Cũng đừng ở lại quá muộn, không an toàn, bọn họ còn nói hơn mười rưỡi sẽ có một bóng ma xuất hiện.”

 

Thẩm Khinh Vi gật đầu: "Được, tôi sẽ không ở lại đây lâu đâu."

 

Nàng thật ngoan ngoãn nghe lời, thật khiến người ta vui vẻ, người phụ nữ trung niên còn dặn dò thêm vài câu, vừa bước ra khỏi thang máy chị ta liền quay đầu lại: "A, còn có..."

 

Thẩm Khinh Vi đứng trong thang máy, nhìn thấy người phụ nữ trung niên lôi từ trong túi ra một lá bùa bình an: "Hôm qua tôi tới chùa cầu hai lá, con tôi không tin chuyện này sống chết không chịu cầm theo, nếu cô đã muốn lên đó thì cầm theo cái này, ít nhất cũng cảm thấy yên tâm."

 

Trên mặt chị ta có rất nhiều nếp nhăn, vẻ mặt ôn hòa, trông là một người hiền lành, Thẩm Khinh Vi cẩn thận nhìn kỹ, mỉm cười rồi nhận lấy.

 

Phía trên lá bùa đều viết sau, rất không chuyên nghiệp, nàng đặt lá bùa bình an trong lòng bàn tay, còn tay kia khẽ lấy ra một lá bùa giống như vậy, ngước lên  nói với người phụ nữ trung niên: "Dì à, chuyện này tôi cũng không tin lắm, dì cứ giữ lấy đi."

 

Người phụ nữ trung niên thở dài muốn tiếp tục thuyết phục, sau khi nhận lấy lá bùa bình an liền cảm thấy cả người thoải mái, dường như căn bệnh u sầu hơn một tháng liền được giải tỏa, đột nhiên đầu óc vui vẻ trở nên tỉnh táo. Chị ta không tin vào chuyện ma quỷ,đặt lá bùa xuống đất, cảm giác u sầu liền xuất hiện, người phụ nữ ngay lập tức nhặt lá bùa bình an lên, biết rằng mình đã gặp được cao nhân!

 

Tuy nhiên, chị ta còn chưa kịp nói lời cảm ơn với vị cao nhân này thì cửa thang máy đã đóng lại.

 

Thẩm Khinh Vi ấn vào tầng hai mươi tư, thang máy chậm rãi đi lên. Khi nàng lên đến tầng hai mươi, ngọn đèn trong thang máy đột nhiên nhấp nháy, thang máy chấn động hai giây. Cả người Thẩm Khinh Vi hơi nghiêng do quán tính, cả người dựa vào bên cạnh thang máy, nàng nhìn sang bên cạnh, toàn bộ đèn thang máy nhấp nháy, nhấp nháy rồi mờ ảo, dường như có rất nhiều bóng người lơ lửng, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không thấy gì cả.

 

Đột nhiên, thang máy kêu lên một tiếng rồi dừng lại.

 

Dừng lại ở tầng 21, cửa thang máy từ từ mở ra, bên ngoài tối om, hiển nhiên không phải là hành lang mà giống như lối vào địa ngục hơn, gió lạnh thổi vào xen lẫn mùi hôi tanh trong không khí.

 

Thẩm Khinh Vi khẽ nhíu mày, không  đi ra ngoài, mà đứng ở trong thang máy nhìn ra, hồi lâu thang máy đóng lại sau đó vang lên một tiếng rồi lại mở ra, bên ngoài thang máy chợt lóe một cái không rõ chấm đỏ, càng lúc càng gần, Thẩm Khinh Vi khẽ chớp mắt, hai giây sau, nàng muốn đóng cửa thang máy lại, khi bàn tay chạm vào nút đóng, trên mu bàn tay cô có thêm một bàn tay khác, móng tay không dài lắm nhưng màu đỏ tươi, mu bàn tay tái nhợt, mạch máu rõ ràng là màu đen, dường như phải là máu, mà là một đám hắc khí, bàn tay đó nắm lấy tay Thẩm Khinh Vi, khí lạnh ập tới, Thẩm Khinh Vi nghiêng đầu, trên vai nàng đột nhiên xuất hiện thêm một cái đầu!

 

Cái đầu này lơ lửng trên không, hai mắt không ngừng chảy máu, máu chảy ra theo khóe mắt, rơi trên vai Thẩm Khinh Vi, một mảng lớn màu đỏ đen, thấy Thẩm Khinh Vi quay đầy lại, nó đột nhiên nhếch miệng lên, bên trong thang máy yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng cười: "Hì hì..."

 

Đèn thang máy lại lóe lên, thang máy rung động dữ dội, Thẩm Khinh Vi bị xô sang trái rồi lại sang phải, bàn tay ma quái giữ lấy đầu Thẩm Khinh Vi đang nghiêng sang một bên, đầu nó sát lại gần miệng đỏ lòm há ra,  để lộ răng nanh sắc bén, lập tức cắn xuống!

 

“Ngươi chính là con ma nữ ở trên lầu?"

 

Dưới bầu không khí căng thẳng và đáng sợ, Thẩm Khinh Vi đột nhiên hỏi một câu,  cái đầu kia sửng sốt một chút, cũng hơi buông lỏng ra, nhìn Thẩm Khinh Vi, dùng thanh âm chói tai trả lời nàng: "Đoán đi, hì hì hì..."

 

Hì em gái nhà ngươi! Cảm thấy mình có chút dễ thương?

 

Thẩm Khinh Vi quay người lại, đối diện với cái đầu kia, nàng hỏi: "Rốt cuộc có phải không?"

 

Dáng vẻ này của nàng làm cho cái đầu kia có chút sững sờ, nó nói: "Đúng thế thì sao? Không phải thì thế nào?"

 

Xem ra không phải.

 

Thẩm Khinh Vi cười: "Ngươi chỉ có cái đầu?"

 

Cái đầu kia vô thức muốn lui lại, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Bị nhốt ở chỗ này hình như là rất buồn chán? Ngươi có muốn trải nghiệm cảm giác bay lên không?"

 

“Không—” Cái đầu kia còn chưa kịp nói xong đã bị Thẩm Khinh Vi đá bay, thang máy chật hẹp, nghe thấy nó va chạm vào mọi ngóc ngách, giống như một bản nhạc, Thẩm Khinh Vi đứng ở bên cạnh xem tâm tình rất tốt, nghe thấy tiếng nó cầu xin: “Chị ơi ~ Chị ơi ~ em sai rồi~”

 

"Chị gái ~ Em chưa từng làm ai sợ ~ Chị gái ~ Đây là lần đầu tiên ~ Chị tha cho em đi~"

 

Sau khi va qua va lại mấy phút, Thẩm Khinh Vi Thành vỗ tay, cái đầu rơi xuống nền gạch, nảy hai lần, lăn đến bên chân Thẩm Khinh Vi, run rẩy, nó nói: "Chị ơi, đây thật sự là lần đầu tiên em dọa người, trước kia mọi người đều không dám nhìn em, em sai rồi ô ô ô, về sau không dám..."

 

Giọng nói van xin lòng thương xót của cô ấy giống như một cô gái trẻ, còn rất trẻ, chưa trưởng thành, trên gương mặt đầy vết thương cùng vết máu, nhìn không ra tuổi tác.

 

Thẩm Khinh Vi ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn: "Vì sao lại phải ở chỗ này dọa người?"

 

“Quá nhàm chán.” Cái đầu thành thật thú nhận: “Không có ai thấy em cả, chị gái, chị là người đầu tiên.”

 

Trước kia cho dù cô ấy có trực tiếp xuất hiện trong thang máy cũng không có ai nhìn thấy.

 

“Đừng thấy người sang bắt quàng làm họ, tôi không phải chị của cô.” Thẩm Khinh Vi hỏi: “Cô có biết chuyện ma quái ở trên lầu không?”

 

“Biết.” Cái đầu có gì nói nấy: “Cũng đã náo loạn hai ba tháng rồi, là lệ quỷ đặc biệt hung tợn!”

 

Cô ấy cười, khi nói chuyện để lộ răng nanh cùng chiếc lưỡi đỏ lòm, trông vô cùng sợ hãi khiến người khác không dám nhìn lần thứ hai, trưng ra dáng vẻ như vậy mà nói, cũng không biết xấu hổ mà nói người ta là lệ quỷ?

 

Thẩm Khinh Vi coi như không thấy, nàng gật đầu: "Có biết lệ quỷ kia trông như thế nào không?"

 

Cái đầu âm khí dày đặc nói, "Tôi không biết."

 

  1. Đồ bỏ đi!

 

Thẩm Khinh Vi đứng lên, hất cằm với cái đầu nói: "Đi lên."

 

Cái đầu lơ lửng, trực tiếp nhìn Thẩm Khinh Vi, gương mặt đẫm máu, máu không ngừng chảy xuống từ khóe mắt, bên trong thang máy yên tĩnh có thể nghe thấy rất rõ ràng, Thẩm Khinh Vi mất kiên nhẫn, nói: "Không phải cô rất thích giúp người khác bấm thang máy sao? Đi lên, tầng hai mươi tư."

 

Nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc, cái đầu không phản ứng kịp, mấy giây đồng hồ, cô ấy nói: "Tôi là ma mà!"

 

Cho dù không sợ cô ấy thì cũng thôi đo! Có thể tôn trọng một chút được không?

 

“Ma thì làm sao?” Thẩm Khinh Vi khẽ liếc, “Không phải rất lợi hại sao?”

 

Cái đầu nhất thời nghẹn lời, nói: "Cũng không có gì quá lợi hại cả."

 

Thẩm Khinh Vi nhún vai: "Vậy có những chuyện mà ma không làm được à?"

 

Cái đầu bị nàng thuyết phục, gật đầu, Thẩm Khinh Vi nhẹ giọng nói: "Tầng hai mươi tư, nhanh lên, tôi rất vội."

 

“Ồ.” Trên khuôn mặt kinh khủng và u ám của cái đầu lộ ra chút buồn bực, cô ấy suy nghĩ hai giây, lơ lửng trên không, nhấn nút thang máy, tầng hai mươi tư sáng lên, lơ lửng trên đỉnh đầu Thẩm Khinh Vi, cái miệng đỏ lòm hơi há ra, máu sẵn sàng cho đợt phản công cuối cùng! Thẩm Khinh Vi liếc mắt lạnh lùng nhìn nó, cái đầu chậm rãi ngậm miệng lại, giật giật khóe miệng lẩm bẩm nói: "Vẽ một cái vòng tròn nguyền rủa cô..."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16