Lời nói của Thẩm Khinh Vi khiến tất cả mọi người xanh mặt, đặc biệt là La Oánh, sắc mặt bà ấy đen kịt nhưng cũng không quá tức giận, thậm chí không nhìn Thẩm Khinh Vi đã quay lưng bỏ đi, vài người khác cũng đi theo, cuối cùng có hai người đàn ông không chịu được quay đầu lại: "Thẩm tiểu thư, cô thật sự không muốn đi cùng với chúng tôi sao?"
"Không." Thẩm Khinh Vi mỉm cười ngọt ngào, nghiêng đầu, mái tóc dài rơi trên vai nàng càng tăng thêm vẻ tinh nghịch đáng yêu, chỉ là một cô nương xinh đẹp như vậy sáng mai sẽ không được nhìn thấy nữa, ai cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối, Hồ Sinh Sinh quay đầu lại nói: "Thẩm tiểu thư, để tôi thêm WeChat của cô được không? Nếu nửa đêm thật sự gặp chuyện không may, tôi sẽ xin sư phụ tới."
Thẩm Khinh Vi suy nghĩ vài giây: "Được."
Nàng lấy điện thoại di động ra trao đổi WeChat với Hồ Sinh Sinh, sau khi mọi người ra về, nàng bấm vào vòng kết bạn, có rất nhiều thông tin của thiên sư môn, có người trông vô cùng tri thức, có người trông rất khắc khổ, sau khi Thẩm Khinh Vi xem xong liền nhận được một tin nhắn biểu cảm của Hồ Sinh Sinh.
Nàng trả lời: Meo meo ~
Hồ Sinh Sinh thấy nàng trả lợi lại như vậy, cả người anh ta đều rạo rực, anh ta vừa mới xem vòng bạn bè của Thẩm Khinh Vi, tất cả mọi người đều giống như nàng, nếu nói Thẩm Khinh Vi là một nữ livestream anh ta cũng tin, một cái gái xinh đẹp như vậy không nên ở trong một căn nhà có ma.
Hồ Sinh Sinh cảm thấy vô cùng đáng tiếc, siết chặt tay, trên đường về anh ta vẫn tiếp tục trò chuyện với Thẩm Khinh Vi, thỉnh thoảng La Oánh lại liếc mắt nhìn anh ta, khi về đến khách sạn, La Oánh hỏi: "Đang nhắn tin với ai vậy?"
Hồ Sinh Sinh giật mình: "Không có ai."
La Oánh nói: "Tu thân dưỡng tính kiêng kỵ nhất điều gì?"
Hồ Sinh Sinh đặt điện thoại xuống, La Oánh lại khiển trách: "Nóng nảy là điều cấm kỵ nhất, tại sao? Nhìn thấy mỹ nữ không thể bước đi? Chỉ có một con hồ ly mới mê hoặc cậu, khiến cậu Thẩm Khinh Vi hồn điên đảo, loại con gái này ngõ hẻm nào mà chẳng có, thật là đáng tiếc!"
Sao có thể giống nhau được?
Một tuyệt sắc sao có thể so với đám tục phấn, Hồ Sinh Sinh nén giận, không dám phản bác, đành cúi đầu xuống nghe La Oánh khiển trách, cuối cùng về đến khách sạn, anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thẩm Khinh Vi.
Thẩm Khinh Vi một mình nằm trên ghế sofa, nhìn xung quanh.
La Oánh vẫn còn việc phải làm, khi mới đến, bà ấy đã nhìn ra được nơi đó là một âm trạch, âm trạch chiêu tà, âm khí nặng, nhưng Thẩm Khinh Vi trời sinh đã là người thịnh âm, môi trường như vậy sẽ chỉ khiến nàng giống như cá gặp nước, sợ hãi? Hoàn toàn không tồn tại.
Đang nhàn nhã, điện thoại đột nhiên rung lên, có tin nhắn WeChat, Thẩm Khinh Vi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy tin nhắn của Hồ Sinh Sinh, không trả lời, tắt máy, thời gian vừa lúc, đúng mười giờ ba mươi.
Nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống, trong phòng khách bắt đầu có gió thổi qua, Thẩm Khinh Vi nhìn cửa sổ xung quanh, tất cả đều đóng chặt. Nhưng gió trong phòng khách càng lúc càng lớn, rèm cửa tung bay, nàng đứng lên, tai khẽ nhúc nhích, nhìn về một phía trong phòng.
Đây là một căn nhà hai phòng ngủ và một phòng khách, cửa hai phòng đối xứng nhau, vợ chồng chủ nhà ở trong phòng ngủ chính, bên cạnh là phòng của con gái hai người, lúc này Thẩm Khinh Vi liền đứng ở phía trước cửa hai phòng ngủ.
Tiếng cắt đồ đạc phát ra từ phòng ngủ chính, thùng thùng thùng thùng! Âm thanh rất lớn, chấn động cũng vô cùng mạnh, đứng ngoài cửa vẫn có thể cảm nhận được mặt đất cũng đang dao động, cả thế giới quay cuồng, Thẩm Khinh Vi nhắm mắt vài giây, sau đó lại mở ra, nàng đặt tay trước cửa phòng, đẩy ra, mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng vẫn khiến hô hấp ngừng lại!
Trong phòng ngủ, một người phụ nữ trong tay cầm đại khảm đao, giơ lên thật cao rồi hạ xuống thật mặt, trên giường trên đất đều là vết máu, thịt nát bay đầy trời, trên trần nhà có vô số vết máu, từng chuỗi huyết châu bốc lên rất cao, nhìn một bên sườn mặt là một cô gái trẻ, cô gái này trông giống như máy móc, không ngừng lặp đi lặp lại hành động chặt thịt, vẻ mặt vô cảm.
Thẩm Khinh Vi liền nghĩ đến tư liệu mà mình đọc được, nữ chủ nhà là một người mắc chứng trầm cảm nặng, thường xuyên tự tổn thương bản thân mình, sau đó bị chồng bắt ở nhà, thỉnh thoảng mới đi ra ngoài, ngày ấy đột nhiên phát nệnh, lấy dao bước vào trong phòng ngủ đâm bảy nhát dao vào người chồng mình, rồi tới phòng của con gái sát hại dã man, hơn nữa còn kéo con gái vào phòng mình tiến hành phân thây.
Một lần hai lần ba lần...
Con dao sắc bén, mỗi một nhát dao hạ xuống lại bật cười khúc khích, bộ đồ ngủ màu trắng của người phụ nữ bê bết máu, như thể thấm đẫm máu, máu tanh nồng nặc trong không khí khiến người ta phải gay mũi, Thẩm Khinh Vi đưa tay lên bịt mũi rồi mới đi tới.
Cạch cạch hai tiếng, nàng cúi đầu nhìn đôi giày cao gót của mình, khẽ nhắm mắt lại, có chút hối hận vì đã quên thay đôi giày, ngẩng đầu nhìn lại, nữ quỷ đang chặt thịt người liền xoay người lại, giơ cao con day phay trong tay lên, gắt gao nhìn Thẩm Khinh Vi!
Thẩm Khinh Vi khẽ thở dài, lui về phía sau hai bước, nói với nữ quỷ: "Làm phiền rồi, cô tiếp tục đi."
Khuôn mặt nữ quỷ dính đầy vết máu, hai mắt đen như mực, há mồm, lè lưỡi, một đoạn dài, mùi hôi xông lên mặt, Thẩm Khinh Vi không thể tránh được, quay đầu đi, ngay khi Thẩm Khinh Vi vừa quay đầu nữ quỷ liền bay tới bên người nàng, không có chút do dự mà chém xuống, ánh sáng từ con dao lóe lên!
Thẩm Khinh Vi đi về phía trước hai bước, đạp vào nữ quỷ một cái, khiến cô ta ngã vào góc tường, nói: "Đã cho cô tiếp tục, như thế nào còn không chịu phối hợp?"
Nữ quỷ hai mắt trũng sâu nhìn chằm chằm nàng, Thẩm Khinh Vi bất đắc dĩ cúi đầu, kẹp lấy cằm nữ quỷ, cúi đầu: "Nói chuyện."
Nữ quỷ vừa mở miệng, một mùi hôi thối khiến người khác không thở nổi, Thẩm Khinh Vi nhân cơ hội điểm ở phía dưới đầu lưỡi của cô ta hai cái, nhăn mặt nhíu mày buông nữ quỷ ra, lẩm bẩm nói: "Câm điếc?"
Không thể, thông tin cho thấy cô ta là người bình thường, tại sao lại không thể nói được? Chẳng lẽ là chuyện tốt do vị đại sự kia làm? Nuôi dưỡng lệ quỷ này thành cái gì? Thẩm Khinh Vi khẽ nhíu mày, vừa nghĩ tới, nữ quỷ đột nhiên dùng sức tấn công về phía nàng!
Thẩm Khinh Vi không kịp né tránh, bị đánh va vào bên cạnh bàn, nữ quỷ cũng nhân cơ hội mà bay ra ngoài! Thẩm Khinh Vi đuổi tới phòng khách liền nhìn thấy lệ quỷ vừa nãy nằm ở trên cửa, nhìn về phía nàng nở một nụ cười quỷ dị, xung quanh liền nổi gió, tiếng cười xuyên thủng màng nhĩ càng lúc càng lớn!
"Khanh khách….."
Nữ quỷ trước mặt chỉ là hình ảnh do camera của người livestream trước đó để lại, một chiếc váy màu đỏ rực, bê bết máu, khuôn mặt tái nhợt, hốc mắt sâu hoắm, nữ quỷ thấy Thẩm Khinh Vi không động đậy liền trực tiếp lao tới, mái tóc dài huongs về phía cổ nàng định siết chặt lấy, nhưng lại không hề nghe thấy được tiếng thét chói tai, ngược lại nhìn thấy một ánh lửa!
Thẩm Khinh Vi bật lửa, đốt tóc của nữ quỷ sau đó ném bật lửa về phía cô ta!
“A!” Nữ quỷ tìm đường chạy trốn nhưng cái bật lửa cũng theo sát không tha, Thẩm Khinh Vi vẫn còn đang trầm trồ trước dáng vẻ chật vật chạy chối chết của nữ quỷ. Màn hình điện thoại di động sáng lên, là tin nhắn của Hồ Sinh Sinh: "Thẩm tiểu thư, cô không sao chứ?"
"A !!! Cứu mạng!" Thẩm Khinh Vi gửi cho anh ta một tin nhắn: “Cứu cứu tôi! Mau tới cứu cứu tôi!”
Hồ Sinh Sinh ngay lập tức bật dậy khỏi giường! Ngay lập tức anh ta định đi tìm La Oánh nhưng nghĩ đến những gì La Oánh đã nói, anh ta liền ừng lại, sư phụ của anh ta nhất định sẽ không tới? Chỉ còn lại một mình anh ta đi?
Anh ta có năng lực này không? Ngay cả Hà chưởng môn cũng không có năng lực hàng phục con quỷ này, anh ta đến đó chẳng phải tự mình đâm đầu vào chỗ chết?
Hồ Sinh Sinh lui về phía sau, nhìn điện thoại, nhẫn tâm đặt điện thoại sang một bên, không bật lên nữa, trằn trọc một hồi, anh ta không ngủ được, lại mở điện thoại lên, tìm thấy WeChat của Thẩm Khinh Vi, hỏi: "Thẩm tiểu thư, cô không sao chứ?"
“Ô ô ô, có một con gián lớn, làm tôi sợ chết khiếp!” Thẩm Khinh Vi nhắn tin trả lời: “Tại sao lại có một con gián lớn như vậy?
Hồ Sinh Sinh nhíu mày: "Không phải gặp nữ quỷ sao?"
“Nữ quỷ?” Thẩm Khinh Vi nhắn lại: “Không có, tôi không nhìn thấy nữa quỷ, anh nói xem có phải cô ta sợ lá bùa trên người tôi không?”
Lá bùa do Hà chưởng môn đưa cho? Có lẽ nó thực sự có tác dụng cứu mạng, nếu không bây giờ cũng đã hơn mười rưỡi, sao Thẩm Khinh Vi lại không có chuyện gì chứ? Hồ Sinh Sinh thả lỏng, nhắn lại: "Không có nhìn thấy là tốt nhất."
“Hừ.” Thẩm Khinh Vi ngọt ngào nhắn lại: “Chỉ là ở đây một mình thật nhàm chán.”
Hồ Sinh Sinh có chút động lòng: "Tôi có thể nói chuyện với cô."
“Được.” Thẩm Khinh Vi trả lời anh ta: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Hồ Sinh Sinh cúi đầu gõ trả lời: "Cô có bạn trai chưa?"
Chậc chậc——Nàng không thích đàn ông.
Thẩm Khinh Vi cười lạnh nhắn lại: "Không có ai, không ai thích tôi."
Sao có thể như thế được! ! ! Hôm nay cô ấy mới ra ngoài, trước khi về khách sạn, chủ đề của đám đàn ông đều là về cô ấy, làm sao mà không ai thích được chứ? Tuy nhiên, Hồ Sinh Sinh vẫn bị chọc là chưa có bạn trai, tim đập chân run: "Không có nghĩa là duyên chưa tới, đừng lo".
“Ừ.” Thẩm Khinh Vi gửi cho Hồ Sinh Sinh một bức ảnh, phòng khách vẫn như trước khi đám người Hồ Sinh Sinh rời đi, sạch sẽ gọn gàng, không nhìn ra nữ quỷ từng xuất hiện ở nơi này.
Chẳng lẽ lá bùa kia thực sự dùng được? Vậy thì ngôi nhà rất an toàn, liệu có ổn không ...
Tim Hồ Sinh Sinh đập thình thịch, một khi đã xuất hiện, thì không thể nào dập tắt được ý nghĩ trong đầu, Hồ Sinh Sinh không kìm lòng được, nhắn tin hỏi: "Nếu không, tôi tới đó với cô?"
"A a a a! Thật không? Anh muốn tới đây giúp tôi sao?" Thẩm Khinh Vi có chút ngạc nhiên nói: "Anh thật tốt, vậy anh mau tới đây đi, tôi chờ anh."
Hồ Sinh Sinh nhìn thấy tin nhắn trả lời có chút do dự, Thẩm Khinh Vi lại gửi tới một biểu tượng cảm xúc, giống như đang làm nũng, hai chân Hồ Sinh Sinh lập tức mềm nhũn, cả người khô nóng, nghĩ tới dáng vẻ mấy tiếng trước của Thẩm KHinh Vi, anh ta nhịn không được nuốt nước bọt.
Có lẽ lần này anh ta tới đó, hai người sẽ có bước phát triển khác, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng có thể ôm Thẩm Khinh Vi, máu trong người Hồ Sinh Sinh sôi lên, bản thân cũng gan dạ hơn mọi khi không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Anh ta bật dậy thay quần áo đi ra ngoài, đến tiểu khu Bình An.
Sau khi Thẩm Khinh Vi gửi tin nhắn xong liền ném điện thoại sang một bên, dựa vào thành ghế sô pha, liếc nhìn nữ quỷ bị mắc kẹt ở một góc trên trần nhà, nữ quỷ đang cố khỏi sự truy đuổi của cái bât lửa. Cô ta bị dồn vào mép tường, ánh mắt oán hận nhìn về phía Thẩm Khinh Vi, giương nhanh múa vuốt, móng tay dài màu đỏ, không thể nghi ngờ chỉ cần một nhát có thể xuyên vào nội tạng!
Mười lăm phút, mười phút, năm phút ...
Thẩm Khinh Vi vẫn luôn chờ, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, dồn dập, liếc mắt nhìn nữ quỷ đang bị dồn vào đường cùng, búng tay một cái, chiếc bật lửa liền biến mất, nữ quỷ lập tức lao ra hướng về phía Thẩm Khinh Vi bay tới, đúng lúc này, cửa mở ra.
Hồ Sinh Sinh vừa mở cửa đã cảm thấy rùng mình, khí lạnh ập tới như nước, lạnh thấu tim, chưa kịp phản ứng thì một khuôn mặt nhăn nhó to lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt anh!
A! ! !
Hồ Sinh Sinh há miệng muốn hét lên nhưng dường như có thứ gì kẹt ở trong cổ họng, không thể phát ra tiếng, mặt anh ta đỏ bừng lên, sợ muốn chết.
Nữ quỷ nhìn thấy thế, mái tóc dài của cô ta liền bao vây Hồ Sinh Sinh, Hồ Sinh Sinh chỉ cảm thấy nữ quỷ trước mặt càng ngày càng gần, gương mặt toàn là máu, cặp mắt sâu hoắm đen sì, lưỡi dài, dường như sắp dán lên mặt anh ta, khí lạnh lập tức từ dưới chân ập tới, hai chân run như cầy sấy, sắc mặt biến thành màu gan lợn, cho dù thế nào cũng không phát ra tiếng, trợn mắt!
Hồ Sinh Sinh chậm rãi đưa tay lên, cầu cứu.
Thẩm Khinh Vi đứng cách đó hai mét lạnh lùng nhìn một màn trước mặt.
Khi Hồ Sinh Sinh đưa tay về phía cổ, phát ra âm thanh khó nghe, giống như âm thanh cuối cùng trước khi chết, tay phải của Thẩm Khinh Vi nhanh chóng lấy ra một lá bùa màu vàng, còn chưa kịp ném ra, liền nhìn thấy một bóng người hướng về phía Hồ Sinh Sinh!
Nữ quỷ và Hồ Sinh Sinh lập tức tách ra, âm khí ở cửa lập tức tiêu tán, bạch quang lóe lên, một bóng người mảnh khảnh đứng ở cửa, tóc mái khẽ nâng lên, lộ ra khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như gió và trăng, hai mắt Thẩm Khinh Vi sáng lên, ngay lập tức lao vòng tay của người này, ủy ủy khuất khuất nói: "Sư tỷ, cuối cùng chị cũng đến rồi! Con quỷ này quá dữ tợn, quá dữ tợn, em sợ lắm! Chị mau ôm em đi!"
Vừa tới đã bị một người nhào vào lòng, Ngân Tranh lẽ liếc nhìn nữ quỷ ở một bên không dám tiến tới tấn công.
Rốt cuộc ai mới là người sợ hãi?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)