Khi Thẩm Khinh Vi đi xuống lầu với Ngân Tranh, phía dưới tầng chật ních người, người bên phía bệnh viên cùng cảnh sát cũng đã tới, Triệu Tiểu Viên được chở đi, tầng dưới ồn ào. Cảnh sát nói muốn đi lên điều tra, Ngân Tranh nói với ông chủ vài câu, nói mấy người họ cứ chờ trước đã.
Chủ nhà khu vực xung quanh vừa gọi điện vừa than thở, sao lại chọn một nơi đen đủi như vậy! Thật là xui xẻo! Vừa trút giận, bọn họ vừa lôi kéo ông chủ đòi tìm cách giải quyết, hiện trường ồn ào, rất nhiều phóng viên đến sau khi nghe tin, chen chúc bên trong, đèn pin bật sáng, Thẩm Khinh Vi kéo Ngân Tranh về phía gốc cây.
“Tôi cũng không biết nữa.” Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Là vào lúc chũng tôi đi ăn bữa sáng. Thực xin lỗi cô gái nhỏ này!”
Tiếng than thở khóc lóc, Thẩm Khinh Vi quay đầu lại, liền nhìn thấy Triệu tiên sinh sắc mặt tái nhợt, ngồi ở bên cạnh bồn hoa cũng không còn tinh thần phấn chấn như lúc sáng, cả người vô hồn: "Có đôi khi tôi thật sự muốn đem cái mạng già của tôi để đền lại!”
“Lão Triệu, ngàn vạn lần ông không được nói như vậy.” Có người bên cạnh khuyên ông ta: “Ông vẫn là người bị hại, nếu không phải ông mạng lớn thì cũng đã sớm đi theo rồi.”
"Đúng vậy, nếu như có trách thì trách vợ của ông, còn sống đã không bình thường, đến lúc chết rồi cũng không yên."
"Phi phi phi! Đừng nói nữa theo tôi về nhà!" Người đàn ông kéo một người phụ nữ trung niên đi, Triệu tiên sinh đau lòng ngồi dưới đất, Thẩm Khinh Vi nghiêng đầu hỏi Ngân Tranh: "Tại sao phóng viên lại tới đây? Chuyện này cũng có thể đăng báo được sao?"
Những chuyện như vậy nhất định sẽ bị dẹp đi, trước đây cô cùng đã từng giảu quyết một vài chuyện, chính là những chuyện không thể giải thích bằng căn cứ khoa học, căn nhà này có ma, phóng viên lại tới đây, còn phóng vấn, có thể đăng báo?
“Có thể do nó là tin độc lạ.” Ngân Tranh nói: “Vấn đề này được quá nhiều người quan tâm. Tốt hơn là nên tìm lý do để dẹp nó xuống trước khi mọi chuyện được giải quyết.”
Thẩm Khinh Vi gật đầu, nàng nhìn đến vị trí mà Triệu Tiểu Viên vừa ngã xuống, mặc dù nàng và Triệu Tiểu Viên mới nhìn thấy nhau hai lần, cũng không có tình cảm già nhưng một người mới giây trước còn sống đột nhiên lại chết không rõ nguyên nhân, nàng trầm mặc hai giây, Ngân Tranh nói: “Đi thôi, chúng ta đi lấy lời khai."
Cảnh sát cũng bước tới, đưa hai người đến một bên làm biên bản, nghe nói họ đang làm việc tự do thì không khỏi liếc mắt đánh giá hai lần, dặn: "Nơi này không an toàn, tốt nhất là nên đi đường vòng."
Thẩm Khinh Vi ngoan ngoãn gật đầu: "Đã biết."
Đợi đến khi mấy người họ cho lời khai xong, những người tụ tập phía dưới khu nhà bị ma ám cũng đã rời đi, Hồ Sinh Sinh nhỏ giọng nói với La Oánh: "Sư phụ, chúng ta quay trở về thôi?"
Nữ quỷ sau khi bị phong ấn vẫn còn năng lực lớn như vậy, đêm qua anh ta tận mắt chứng kiến cảm giác nghẹt thở, anh ta cũng không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa!
La Oánh do dự hai giây, nói: "Trước tiên xem bọn họ nói như thế nào đã."
Ngân Tranh đã kể tất cả những phát hiệt vừa rồi cho mọi người, đương nhiên chuyện này lại khiến bọn họ được một phen ầm ĩ!
"Cái gì! Vẫn còn? Đó mới là lệ quỷ thực sự!"
"Làm sao có thể! Chúng ta căn bản không cảm ứng được!"
Vẻ mặt của Ngân Tranh trông vô cùng bình tĩnh, nặng nề, lông mày khẽ cau lại, gương mặt đầy vẻ đoan chính, Thẩm Khinh Vi nhìn cô, rồi mới nói: "Việc cấp bách trước tiên phải biết được đó là ai."
"Có thể nào là con gái của chủ nhà không?"
"Có lẽ chính là con gái của chủ nhà, sau khi bị phân thây liền biến thành oán quỷ."
Ngân Tranh gọi chủ nhà tới, mấy người họ đứng cùng nhau, nàng hỏi: "Tính cách của con gái ông như thế nào?"
"Hiểu Thiến..." Triệu tiên sinh còn chưa nói chuyện, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, ông ấy khịt mũi nói: "Hiểu Thiến rất ngoan, không thể nào là con bé được, tôi rất hiểu con gái mình!"
Ngân Tranh liếc mắt nhìn đôi mắt khóc đến sưng húp của chủ nhà, đuôi mắt vì lau quá nhiều máu ửng đỏ, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là vừa rồi ông ta vẫn chưa lấy lại tinh thần sau sự việc vừa rồi, La Oánh nói: “Đừng ở lại nơi này nữa, chúng ta đổi sang một địa điểm khác."
Thẩm Khinh Vi nhìn Ngân Tranh , thấy cô khẽ gật đầu liền nói: "Triệu tiên sinh, hiện tại ông sống ở đâu?"
“Tiểu khu phía sau.” Triệu tiên sinh nói: “Tôi thuê một căn hộ ở đó.”
“Chúng ta đi qua đó.” Sau khi Ngân Tranh nói xong những người khác nhìn nhau, chỉ có La Oánh theo sau, bà nhẹ giọng nói: “Hồ Sinh Sinh, đi thôi!
Hồ Sinh Sinh không muốn dính líu đến chuyện này nữa, những người khác lại càng sợ, họ phóng xe đi với lý do muốn về báo cáo với sư môn, cuối cùng chỉ còn La Oánh và Hồ Sinh Sinh cùng đi theo.
La Oánh không muốn đi nhưng bà ấy cũng không muốn vì mình mà đánh mất thể diện của tông môn? Vì vậy đành phải cắn răng đi theo phía sau Thẩm Khinh Vi.
Thẩm Khinh Vi khẽ liếc Hồ Sinh Sinh hỏi: "Tối hôm qua có nhìn thấy nữ quỷ không?"
Hồ Sinh Sinh không yên lòng, bị nàng nhắc lại như vậy, sắc mặt anh ta tái nhợt, cả người giống như cây liễu, sau khi lung lay hai lần, anh ta mới bình tĩnh lại: "Tôi thấy rồi."
"Nữ quỷ kia đã làm gì với anh?"
Đối với mình-Hồ Sinh Sinh nhắm mắt lại như thể anh ta có thể cảm nhận được khuôn mặt nhuốm máu, đôi mắt đỏ như máu, màu đỏ vô cùng nhức mắt, uốn lượn trên khuôn mặt trắng nõn, anh ta cố gắng chống lại nỗi sợ hãi trào ra khỏi lồng ngực, nhưng vẫn không khỏi rùng mình!
Thẩm Khinh Vi liếc nhìn anh ta một cái rồi bước đến gần Ngân Tranh.
Không lâu sau, mấy người họ đã đi tới nơi ở của Triệu tiên sinh, ấn tượng đầu tiên là rất sạch sẽ, đồ dùng được sắp xếp ngăn nắp, thậm chí hai chiếc điều khiển từ xa trên bàn cà phê cũng được đặt cạnh nhau, có ba đôi dép đặt song song, một đôi dép tình nhân cùng một đôi dép lẻ, đôi dép lẻ kia có màu hồng nhạt cỡ ba mươi sáu, vừa nhìn liền biết đây chính là của con gái.
Thấy Ngân Tranh nhìn xuống, Triệu tiên sinh nói: "Tôi xin lỗi, mọi người có bị dọa sợ không? Tôi luôn nghĩ vợ và con gái mình còn sống, vì vậy..."
Thẩm Khinh Vi lại tiếp tục xem xét, cách bài trí ở đây quả thực có chút giống với căn phòng kia, ngoại trừ mấy đôi dép này, ở cửa có ba chiếc ô, trên bàn trà có ba cái cốc, gối và đồ vật trong bếp.
Ngân Tranh bước vào, hỏi Triệu tiên sinh: "Tôi có thể xem được không?"
“Đương nhiên là có thể!” Triệu tiên sinh quay về phía cô: “Cô cứ tự nhiên!”
Ngân Tranh khẽ gật đầu, nơi đây cũng là hai phòng ngủ và một phòng khách, phòng ngủ thứ hai bên cạnh phòng ngủ chính, không giống như ngôi nhà bị ma ám kia, có một phòng tắm giữa hai phòng ngủ, Ngân Tranh mở một cánh cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy khăn trải giường màu hồng nhạt, trên giường có một vài con búp bê. Cửa sổ phòng đang mở, ánh nắng chiếu vào trong phòng, căn phòng này không lớn, liếc mắt một cái cũng đã thấy được toàn bộ, Ngân Tranh bước đến bàn học cạnh cửa sổ vừa cúi đầu nhìn xuống thấy trên bàn có hai khung ảnh để trên đống sách.
“Đây có phải là con gái của ông không?” Ngân Tranh cầm một khung ảnh lên hỏi, Triệu tiên sinh bước vào liền gật đầu: “Đúng vậy, đây là Hiểu Thiên.”
Cô gái trong bức ảnh khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, cười ngượng ngùng, không nhìn thẳng vào máy ảnh mang lại cho người ta cảm giác đó là một người rụt rè nhút nhát, một bức ảnh khác là cô bé chụp cùng với một cô gái trưởng thành khác.
“Đây là vợ của tôi.” Triệu tiên sinh nghẹn ngào, hai mắt lại đỏ lên, ông ta lau mắt, Ngân Tranh lại cầm một cái khác lên, sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, tuy rằng tươi cười, nhưng trong ảnh không có một tia vui vẻ, Thẩm Khinh Vi đi đến bên cạnh Ngân Tranh, nhìn lại hai tấm ảnh, phát hiện một chỗ rất kỳ quái.
Hai mẹ con đều không nhìn vào máy ảnh.
Thẩm Khinh Vi hỏi: "Triệu tiên sinh, là ông chụp ảnh cho hai người họ?"
Nàng không thể so với Ngân Tranh, gặp chuyện cũng không thể nghiêm túc như vậy, trên người Thẩm Khinh Vi mang lại cho người ta cảm giác ngây thơ và trẻ con, đặc biệt là cách ăn mặc của nàng không khác gì sinh viên đại học bình thường, rất dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác, có hảo cảm, Triệu tiên sinh nói: "À, đúng là tôi đã chụp cho họ, hôm đó vợ tôi nói muốn đi ra ngoài một chút, tôi liền đưa hai người đi cùng."
Thẩm Khinh Vi khẽ gật đầu, Ngân Tranh suy nghĩ hai giây, hỏi: "Triệu tiên sinh, tôi nhớ vợ ông bị bệnh mấy năm rồi. Cô ấy uống thuốc gì vậy, có thể cho tôi xem được không?"
“Đương nhiên.” Triệu tiên sinh lục tung trong phòng, nhìn thấy dáng vẻ bận rộn tìm kiếm của ông ta Ngân Tranh không khỏi nhíu mày, một lúc sau, Triệu tiên sinh tìm thấy nó trong một cái hộp, ông ta liền nói với Ngân Tranh: “Chính là nó.”
Ngân Tranh nhìn qua, đó là một lọ thuốc hình hộp, không giống với cái trước đó mà cô đã nhìn thấy, cô hỏi: "Chỉ có một lọ thuốc này thôi sao?"
“À, vâng.” Triệu tiên sinh hỏi, “Có vấn đề gì không?”.
"Không có." Ngân Tranh trả lại lọ thuốc cho ông ta: "Tôi chỉ muốn biết thêm nhiều một chút, liệu nó có liên quan tới con gái ông, ông có tiện nói không?"
“Không thể là con gái tôi.” Nói đến con gái, Triệu tiên sinh lập tức khẳng định: “Con gái tôi từ nhỏ đã rất nhút nhát, không thể làm chuyện như vậy được”.
"Mối quan hệ của ông với con gái như thế nào?"
Triệu tiên sinh khẽ thở dài: "Khi còn bé, tôi không ở nhà, làm việc ở bên ngoài, đều là do mẹ con bé một tay nuôi nấng, con bé cũng không thân thiết với tôi lắm, có chút sợ tôi."
"Một lần tôi đi họp phụ huynh, nghe thấy một người nào đó nói con bé là đứa trẻ không có ba, lúc đó tôi mới biết hóa ra ở trường con bé đã bị bắt nạt."
"Tính cách của con bé với mẹ có chút giống nhau, không dám cãi nhau với người khác, cho nên gặp chuyện gì cũng sẽ một mình chịu đựng, một mình chịu ấm ức, không dám nói chuyện với chúng tôi."
Lão Triệu lau hai mắt đỏ ngầu, trong mắt đầy tơ máu, nói: "Đứa nhỏ như vậy làm sao có thể hại người? Không thể nào, không phải lúc trước mọi người nói đại sư đã biến nhà của tôi thành nhà gì đó sao? Chẳng lẽ là hắn ta thả con quỷ đó ra?"
Ngân Tranh nói: "Chuyện này tạm thời vẫn không thể chắc chắn."
Triệu tiên sinh khóc: "Không thể để con gái tôi phải chịu oan uống như vậy được, không thể để con gái tôi phải chịu oan uống như vậy được..."
Ngân Tranh trầm mặc hai giây, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, cô và Thẩm Khinh Vi đồng thời nhìn qua, liền nghe thấy Triệu tiên sinh nói: "Đến đây."
Một vài người đàn ông mặc vest chỉnh tề đứng ngoài cửa, tìm Triệu tiên sinh muốn nói chuyện, La Oánh bước vào phòng hỏi Ngân Tranh: "Có phát hiện gì không?"
"Không có ai." Thẩm Khinh Vi nói: "La tiên cô có tìm thấy gì không?"
La Oánh lắc đầu, bà ấy hỏi: "Con quỷ kia liệu có phải là con gái của ông ấy không?"
Ngân Tranh giải thích: "Phải gặp mặt trực tiếp mới có thể xác định được."
La Oánh không muốn đến ngôi nhà bị ma ám kia nữa nhưng cũng không thể mất hết thể diện trước mặt đám tiểu bối kia được, chỉ xụ mặt xuống không lên tiếng, yên tĩnh như vậy, khiến cho thanh âm trong phòng khách vang lên vô cùng rõ ràng.
"Triệu tiên sinh, ông hãy cân nhắc kỹ càng. Giá cả không thành vấn đề. Tôi đặc biệt cảm thấy hứng thú với căn hộ kia của ông, muốn dùng nó làm nguyên mẫu để viết kịch bản."
"Đúng vậy, Triệu tiên sinh, ông nghĩ đi. Lần trước anh Đồng cũng nói muốn dùng nhà ông làm phim. Ông coi chưa?"
“Đừng đừng!” Triệu tiên sinh đẩy ra mấy người đàn ông mặc vest thẳng tắp: “Tôi không cần gì cả! Đừng làm phiền tôi!
"Này, này, Triệu tiên sinh!"
Triệu tiên sinh đóng sầm cửa lại, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, Hồ Sinh Sinh bước tới an ủi, La Oánh vẫn im lặng, Thẩm Khinh Vi nói: "Ồ, em vẫn còn để quên một thứ ở đó, sư tỷ, chị đi cùng với em, giúp em lấy nó đi?"
Ngân Tranh nghiêng đầu nhìn nàng nói: "Được."
Triệu tiên sinh lo lắng khi thấy các nàng đến đó, nói: "Có muốn tôi đi cùng với hai người không?"
“Không cần.” Thẩm Khinh Vi nói: “Chúng tôi đến lấy đồ xong rồi sẽ đi ngay.”
Triệu tiên sinh không còn cách nào khác ngoài cằn nhằn hai câu, Thẩm Khinh Vi kéo Ngân Tranh vào thang máy, mấy người đàn ông mặc vest kia cũng đứng ở đó chính là mấy người vừa nãy. Thẩm Khinh Vi có chút tùy ý, nghịch tóc, trong không khí xuất hiện một mùi hương thoang thoảng, mấy người đàn ông nọ không hẹn mà cùng nhìn qua, nhìn thấy gương mặt của Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh không khỏi sửng sốt.
Thang máy vẫn đang đi xuống, một người đàn ông đưa ra một tấm danh thiếp: "Hai vị tiểu thư, có hứng thú quay phim không?"
Thẩm Khinh Vi cầm lấy, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, nàng liếc mắt nhìn tấm danh thiếp, đọc tên công ty trên đó, nghi hoặc nói: "Các anh không phải là mấy kẻ lừa đảo đấy chứ?"
“Làm sao có thể như vậy!” Người đàn ông nói: “Hai vị tiểu thư có khí chất tốt như vậy, trông rất xinh đẹp, rất thích hợp để gia nhập vào giới giải trí của chúng tôi!”
Hơn nữa khí chất hoàn toàn bất đồng, Ngân Tranh lãnh đạm, với vẻ đẹp lạnh lùng, Thẩm Khinh Vi giống như yêu tinh đầy cám dỗ, dáng vẻ ngây thơ, đơn thuần, rất đặc biệt!
Thẩm Khinh Vi nhích lại gần bên cạnh Ngân Tranh, nói: "Khi chúng tôi quay về sẽ suy nghĩ thử xem, đúng rồi, mấy người tới đây làm gì?"
“Ha ha, ngôi nhà bị ma ám đã từng nghe chưa?” Giọng nói của người đàn ông trầm xuống, vẻ mặt bí ẩn, Thẩm Khinh Vi kinh ngạc: “Nhà bị ma ám!”
“Các người muốn đi?"
“Chúng tôi nào dám đi.” Người đàn ông nói: “Ông chủ công ty chúng tôi, nghe nói đến chuyện có một ngôi nhà bị ma ám, cho nên muốn tới đây quay một bộ phim.”
Đúng là không biết sợ chết, trong lòng Thẩm Khinh Vi không khỏi cười lạnh, giả vờ tò mò: "Chủ của căn hộ đó có đồng ý không?"
"Nhiều lần đàm phán, có thể nói không đồng ý với chuyện làm ăn sinh lời sao?" Lời nói của hắn ý tứ hàm xúc sau đó liếc nhìn Thẩm Khinh Vi, người đàn bên cạnh trả lời điện thoại: "Cái gì, khi nào thì gặp mặt? Tôi biết rồi."
Hắn ta cúp máy, sau đó nhỏ giọng nói vào tai người đàn ông bên cạnh: "Triệu tiên sinh cùng phó tổng ăn cơm.”
Lỗ tai Thẩm Khinh Vi giật giật, nói: "Vậy thì các người bận đi, có duyên gặp lại."
Người đàn ông trước đưa tay ra hiệu ngầm nhắc nhở gọi điện cho họ, nói: “Tôi chờ điện thoại của cô."
Thẩm Thanh mỉm cười nhìn mấy người rời đi, quay đầu lại liền thấy Ngân Tranh đang nhìn mình, ánh mắt sáng quắc, chớp chớp mắt làm nũng: "Sư tỷ..."
Ngân Tranh nói: "Em thích đóng phim đúng không?"
“Không thích.” Thẩm Khinh Vi ấm ức: “Em vì sư tỷ nên mới nói chuyện cùng mấy người đó, sư tỷ phải bù đắp cho em đấy.”
Ngân Tranh nghiêng đầu nhìn cô gái trước mặt, từ nhỏ đã rất tinh quái, thậm chí hiện tại còn tệ hơn, ánh vô tội cùng quyến rũ, chẳng trách người đàn ông lúc nãy nói nàng đặc biệt, Thẩm Khinh Vi kéo kéo ông tay áo của Ngân Tranh: "Sư tỷ."
Ngân Tranh không có cách: "Bù đắp cái gì?"
Ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu ở trên người Thẩm Khinh Vi, lốm đốm ánh sáng. Đôi mắt sáng như sao, Thẩm Khinh Vi giang hai tay ra, ánh mắt vô cùng mong đợi nói: "Sư tỷ, ôm em đi."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)