Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14: Ngôi nhà ma ám

353 0 2 0

14. Ngôi nhà ma ám.

 

Thẩm Khinh Vi quay đầu lại, Triệu tiên sinh ngồi ở bên cạnh ôm vai nàng, trong lòng Thẩm Khinh Vi phảng phất nảy sinh một cảm giác, sợ hãi, rụt rè, đây không phải là cảm giác của nàng, mà là của Hiểu Thiến.

 

Nàng muốn đứng dậy nhưng cơ thể này hiện tại không phải do nàng điều khiển,  chỉ có thể ở trong cơ thể của mình yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

 

“Sao con lại không nói lời nào?” Triệu tiên sinh cười: “Hiểu Thiến không thích người chú mới quen này sao?”

 

"Có phải chú ấy đối với Hiểu Thiến không tốt? Ông ấy sẽ đối xử tốt với Hiểu Thiến, sau này Hiểu Thiến muốn mua cái gì, muốn ăn cái gì cũng có thể nói với chú ấy, chú ấy nhất định sẽ đồng ý với con."

 

Giọng nói truyền cảm khiến Hiểu Thiến rùng mình, ngón tay nàng run lên,  nhìn về phía phòng ngủ chính, bên trong có một người phụ nữ đang phân loại quần áo, nàng nhìn dáng người mảnh mai của người phụ nữ, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, hai mắt đỏ hoe, nói: "Thích."

 

“Thích là tốt rồi.” Triệu tiên sinh nói: “Ngoan, tối nay đừng uống thuốc đó nữa, ba mới sẽ đổi cho con một loại thuốc mới.”

 

Sau khi nói xong, ông ta còn nhấn mạnh: "Đừng nói với mẹ."

 

Hiểu Thiến nhận lấy lọ thuốc không có nhãn mác từ tay ông ta, thuốc bên trong lạo xạo vang lên, nàng nhìn lọ thuốc liền ý thức được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, nàng cũng không còn sợ hãi, lên tiếng hỏi Triệu tiên sinh đang đứng dậy: "Những lời chúng ta nói, có tính không?"

 

“Đương nhiên.” Triệu tiên sinh nói: “Con gái ngoan, chỉ cần con giúp đỡ ba lần này, sau khi kết thúc, ba sẽ ký giấy ly hôn với mẹ con ngay lập tức, ba cũng sẽ viết giấy cam đoan cho con, sao có thể lừa con được?"

 

"Ba hứa, đây là lần cuối cùng."

 

Trong mắt Triệu tiên sinh hiện lên ý cười, dáng vẻ của một con cáo già, Hiểu Thiến thấy ông ta như vậy liền siết chặt lọ thuốc trong tay, vô thức nhìn về phía cửa sổ, cô gật đầu: "Được."

 

Nghe con gái trả lời như vậy, Triệu tiên sinh hài lòng cầm lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho Phó Nguyên.

 

Chờ trả lời xong, ông ta trở lại phòng ngủ chính, nói: "Tối nay cũng không có chuyện gì, nghỉ ngơi sớm một chút."

 

Người phụ nữ quay đầu nhìn ông ta: "Tôi muốn ngủ với Hiểu Thiến."

 

"Hiểu Thiến lớn như vậy, cả ngày ngủ cùng với cô còn ra thể thống gì nữa!"

 

Người phụ nữ chỉ liếc nhìn ông ta một cái, vẻ mặt khó hiểu, Triệu tiên sinh liền hỏi: "Đúng rồi, thuốc của cô đâu?"

 

"Trong ngăn kéo."

 

Triệu tiên sinh mở ngăn kéo thấy mấy lọ thuốc bên trong, ông ta lấy một lọ thuốc ra rồi thay một lọ khác vào, ngay sau đó, ông ta nhận được tin nhắn trả lời của Phó Nguyên, bên kia nói: "Tôi hiểu rồi, anh sắp xếp thời gian đi."

 

Ông ta cất điện thoại rồi nhìn về phía người phụ nữ.

 

Người phụ nữ trước mặt vô cùng xinh đẹp, mặt mày thanh thú, năm đó được mệnh danh là hoa khôi trong trường, ông ta phải theo đuổi rất lâu mới nắm được trong tay, sau khi tốt nghiệp hai người bọn họ liền kết hôn, sau khi kết hôn thì mối quan hệ vẫn rất tốt đẹp cho đến khi hai người có một cô con gái, ông ta được công ty cử đi công tác, đi công tác được vài năm, sau đó mới biết có người cố tình cử mình đi công tác.

 

Ông ta và vợ sau khi tốt nghiệp vào làm cùng một công ty, hiệu quả công việc của họ luôn tốt, công việc của người phụ nữ cũng rất đáng nể, thậm chí mỗi lần tiền thưởng còn tăng hơn gấp đôi, khi ấy ông ta thật sự rất vui mừng, tưởng ông chủ tán thưởng họ, nhưng quả nhiên thứ mà ông chủ tán thưởng lại là thân thể của vợ mình.

 

Nghe nói sau khi ông ta đi công tác không được bao lâu, sếp bắt đầu điên cuồng theo đuổi vợ mình, đến khi ông ta quay trở về mới biết được toàn bộ sự việc, bạn thân đã cho ông ta xem ảnh chụp vợ mình cùng sếp vào trong khách sạn, nói vợ ông ta đã chụp cho ông ta một cái nón xanh* trên đầu, thậm chí con gái có phải là con của ông ta hay không, ông ta cũng không biết, ông ta vô cùng tức giận bắt đầu tìm cách trả thù vợ mình.

*Chụp nón xanh: ý chỉ bị cắm sừng.

 

Con gái có phải là của ông ta hay không cũng không còn quá quan trọng nữa, từ lúc đó hai mẹ con đã bắt đầu trở thành công cụ để ông ta phát tiết.

 

Ông ta nhốt vợ mình ở trong nhà, tra tấn vợ mình rồi nói với những người ngoài rằng cô ấy có xu hướng tự ngược đãi bản thân, thực tế là mỗi lần ép vợ tự làm hại mình, ông ta rất thích nhìn thấy cảnh này, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tàn lụi. Ông ta thích ngắm vợ mình từ một đóa hoa tươi dần trở nên héo tàn.

 

Đây là kết cục của việc phản bội ông ta!

 

Từ từ cũng không có ai tin lời người phụ nữ nói nữa, không thể không xem cô ta như có bám dính bên người mình nhưng ông ta vẫn không cam tâm, ông ta còn không muốn động vào cái giẻ rách này, ông ta đem con gái của mình cho bạn tốt, lãnh đạo, chỉ cần có người muốn, ông ta sẽ lập tức đưa tới.

 

Một lần ông ta mời một đối tác về nhà ăn tối, nhìn thấy đối tác có suy nghĩ khác với Hiểu Thiến, ông ta liền hiểu được cơ hội của mình đã tới.

 

Ông ta cảm thấy ghê tởm hai mẹ con, lúc vui thì dỗ dành, lúc tâm trạng không vui thì bắt hai mẹ con tự hành hạ lẫn nhau trước mặt mình, sau đó đưa họ đến bệnh viện như càng sớm càng tốt, rồi lại nói vợ mình lại phát bệnh.

 

Không ai tin lời người phụ nữ nói, bọn họ chỉ biết cảm thấy bà ta đáng thương, rồi thương hại đứa con gái.

 

Xét cho cùng, người phụ nữ này ban đầu bị bệnh, sau này uống thuốc vào đầu óc rối loạn nên sẽ nói và làm những điều không tưởng, về phần Hiểu Thiến, trong một lần cô vô tình uống phải thuốc hướng thần của mẹ, một thời gian thì trong tâm trí cô chỉ còn lại khoảng thời gian năm sáu tuổi, sau này cô thường xuyên làm như vậy, bởi vì cô ít nói, không giỏi giao tiếp nên chuyện này cũng không có nhiều người biết.

 

Ông ta liền dựa vào thứ này để khống chế hai mẹ con họ.

 

Triệu tiên sinh liếc mắt nhìn vợ mình, cười lạnh một tiếng rồi đi ra khỏi phòng, đi vào phòng bếp rót một cốc nước, trở về phòng nói: "Uống thuốc trước đi."

 

Người phụ nữ liếc nhìn ông ta rồi nhìn cô con gái đang ngồi trên ghế sô pha phía sau ông ta, người phụ nữ nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu uống thuốc. Sau khi ông ta đi, bà ta liền nôn hết toàn bộ số thuốc mà mình vừa uống ra, trong ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.

 

Trời gần tối, Triệu tiên sinh dỗ Hiểu Thiến nghỉ ngơi sớm. Ông ta cẩn thận đi về phòng đẩy cửa ra, sau khi thấy vợ mình ngủ say, ông ta liền nảy ra một ý nghĩ tà ác trong đầu, ôm vợ mình tới phòng Hiểu Thiến, sau khi đặt  người nằm xuống, còn chưa xuống tay, Hiểu Thiến đột nhiên xuất hiện nói: "Con không tìm thấy thuốc."

 

Triệu tiên sinh trầm giọng chửi bới, rời giường đi tìm thuốc cho Hiểu Thiến, cuối cùng tìm thấy một lọ thuốc dưới ghế sô pha, đưa cho Hiểu Thiến, nhìn chằm chằm cô bé uống thuốc, Hiểu Thiến ngẩng đầu lên uống thuốc, Triệu tiên sinh nói: "Tối nay mẹ sẽ ngủ ở phòng của con, con sang phòng bên cạnh ngủ đi."

Hiểu Thiến siết chặt vạt, cắn chặt môi đi vào phòng lớn, bóng dáng cô bé rời đi vẫn còn quẩn quanh trong lòng Triệu tiên sinh, không phát tiết nữa, liền đứng lên, ông ta nhìn chằm chằm thân ảnh Hiểu Thiến một lúc lâu mới đẩy cửa phòng lớn ra.

 

Sự xuất hiện đột ngột của ba khiến Hiểu Thiến rất căng thẳng. Việc bị bắt nạt từ nhỏ đã khiến cô bé mất đi bản năng kêu cứu, khi bị ba bắt nạt, hàng xóm đã gọi cảnh sát đến giúp đỡ, rồi ba cô bé lại đem mọi tội lỗi đổ lên đầu mẹ nói do tình thần của bà không tốt trước đó còn tự làm hại bản thân mình, cho nên mọi người đều cho rằng cô bé bị di truyền bệnh thần kinh của mẹ, ở trường cũng không có ai nói chuyện, ánh mắt bọn họ nhìn cô bé đều giống như nhìn thấy quái vật, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn, trở về nhà nếu ba có chuyện không vui sẽ lôi cô bé ra trút giận, sau đó lại đưa tới bệnh viện, cô bé cũng đã nói với hàng xóm, nói với cảnh sát, nói với mỗi người mà mình quen biết nhưng bọn họ đều cho rằng cô bé bị bệnh, thậm chí còn đề nghị ba cô bé đưa con gái tới bệnh viện tâm thần.

 

Cô bé không dám đi, nghe nói ở nơi đó sẽ ăn thịt người, cô vô cùng sợ hãi, hơn nữa cũng không muốn rời xa mẹ, sau này cũng không nói nữa.

 

“Hiểu Thiến.” Triệu tiên sinh bước vào nói: “Tối nay con tắm chưa?”.

 

Hiểu Thiến rùng mình dựa vào giường, vẻ mặt vừa rụt rè vừa lo lắng. Đôi mắt đầy tuyệt vọng, cô ấy vặn chặt chăn bông, trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Triệu tiên sinh không nghe thấy cô ấy trả lời: "Tại sao lại không trả lời ba? Đến đây để tao tự mình kiểm tra.”

 

“Con đã tắm rồi.” Giọng Hiểu Thiến yếu ớt: “Con đi tắm, ba, con đi tắm.”

Thanh âm nức nở, trên mặt đều là nước mắt, Triệu tiên sinh cảm thấy dáng vẻ lúc này của con gái lại càng đáng yêu, càng khiến người khác muốn yêu thương hơn, đột nhiên ông ta nhớ tới chuyện nhiều năm trước khi lần đầu gặp vợ mình, hôm đó là một ngày mưa, trên mặt cô ta đều là nước nhưng cặp mắt lại trong veo.

 

Ông ta nuốt nước bọt: "Ba cũng muốn kiểm tra một chút, ngộ nhỡ con vẫn chưa tắm."

 

"Ba, đừng, ba đừng như vậy, a..."

 

Trong phòng vang lên tiếng nức nở tuyệt vọng đến cực điểm của cô gái, thanh âm khiến người khác phải rơi lệ. Bên ngoài cửa có một người phụ nữ đang đứng, trừng mắt nhìn đôi mắt màu đỏ tươi, có lẽ đây là lý do vì sao bà ấy không uống thuốc. Một vài hình ảnh hiện lên trước mắt người phụ nữ, cho đến khi bà ấy nghe thấy tiếng nức nở cầu xin tha thứ của con gái.

 

Bà ấy lùi về phía sau mấy bước, cả người run lên vì tức giận, toàn thân run rẩy, dán mắt vào cây bút trên bàn cà phê, thậm chí không chút nghĩ ngợi bước tới, cầm lên định chạy vào trong phòng, đến nơi lại không đi vào mà chạy trở lại vào trong bếp, mọi thứ trong bếp đều bị bà ấy làm loạn hết cả lên, bà ấy vẫn cúi đầu tìm, sau khi tìm thấy một con dao gọt hoa quả, ánh mắt lại hướng về phía căn phòng kia đột nhiên cười rộ lên, nụ cười in hằn lên lưỡi dao, mang theo vài phần quỷ dị.

 

Triệu tiên sinh ở trong phòng không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, thời gian ông ta và Phó Nguyên hẹn là một tiếng sau, vợ mình đã ngủ rồi, đợi ông ta giải quyết xong nhu cầu của mình sẽ để cho Hiểu Thiến tắm rửa, sau đó sẽ tiếp đãi Phó Nguyên thật tốt. Ông ta muốn mọi chuyện phải thật hoàn hảo, ông ta vừa mới hôn xuống, Hiểu Thiến sợ hãi dùng một cước đá, sợ không có chỗ phát tiết cả người ông ta khát khao tới nỗi tưởng chừng như sắp ngạt thở!

 

Ngay khi người đàn ông chuẩn bị xé quần áo của cô bé, người cô nhẹ bẫng, một vết máu văng lên mặt, người đàn ông quay đầu không tin rồi tát vào mặt người phụ nữ, người phụ nữ bị đánh không có gì khác thường, có chút kích động tấn công ông ta! Thấy ba muốn vùng vẫy, Hiểu Thiến đã ôm chặt lấy ông ta! Máu chảy tràn trên mặt Hiểu Thiến! Hiểu Thiến nghiến răng, dùng tay khống chế ba mình cho đến khi cô ấy cảm thấy cơ thể đối phương mềm ra.

 

Người phụ nữ đâm năm sáu nhát rồi mới dừng tay. Triệu tiên sinh nằm trên người Hiểu Thiến. Hiểu Thiến không thể cử động. Vết máu khắp người, gay mũi, khiến người khác cảm thấy buồn nôn, còn có gương mặt của người này khiến cô vô cùng ghê tởm, vừa định đẩy đối phương ra, đã thấy người đàn ông đột nhiên xoay người. Vẻ mặt Hiểu Thiến vô cùng khẩn trương, há miệng hét lên một tiếng: "Mẹ!"

 

Người phụ nữ cũng trợn tròn mắt, giống như không ngờ đối phương vẫn chưa chết, sắc mặt bà ấy nhất thời hoảng hốt, chính khoảnh khắc xuất thần này, người đàn ông đã nắm lấy con dao gọt hoa quả trong tay bà ấy, không cần suy nghĩ liền đâm nó vào ngực bà!

 

Trong lòng Hiểu Thiến nhất thời chấn động, cô ấy nhanh chóng đẩy mẹ mình ra, chắn ở trước mặt bà! Mọi thứ trước mắt như chuyển động chậm lại, Thẩm Khinh Vi nhìn hình ảnh phản chiếu của Hiểu Thiến trong lưỡi dao lướt qua, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, nàng cũng không biết nó là của mình hay là của Hiểu Thiến!

 

Lưỡi dao sắc bén ngày càng tiến gần. Thẩm Khinh Vi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình xoay ngang con dao trong tay, cơ thể Hiểu Thiến bị kéo qua, lưỡi dao cắt vào yết hầu của cô bé!

 

Nàng không khỏi nhắm mắt lại!

 

Một lực đẩy rất lớn đập vào vai nàng! Thẩm Khinh Vi lảo đảo về phía trước, cả người ngồi bệt xuống đất, đưa tay lên sờ sờ cổ mình, máu chảy tràn ra, hai tay nhuốm máu đỏ tươi, sau đó ngẩng đầu lên, chính là khuôn mặt xinh đẹp nhưng trông vô cùng khó coi của sư tỷ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16