17. Ngôi nhà ma ám.
Thẩm Khinh Vi đã hai ngày không liên lạc với Ngân Tranh, một mình nằm trong khách sạn ngủ, Hồ Sinh Sinh đã hẹn nàng mấy lần, sau đó đều bị nàng hành cho một trận, ngoan ngoãn cùng sư phụ đi giải quyết Âm Trạch.
Tuy rằng Triệu tiên sinh đã đi rồi, quỷ cũng bị thu phục, nhưng chuyện Âm Trạch vẫn chưa được giải quyết. Thẩm Khinh Vi nghe nói La Oánh mỗi ngày chạy tới chạy lui ba lượt, giải quyết chuyện này, những thiên sư khác nghe được chỉ cười cười, ngoài miệng khen bà ta lợi hại kỳ thực đều nghe đồ đệ báo cáo lại tình huống, nhưng La Oánh cũng không cảm thấy áp lực, đều là công lao của Âm Dương Môn.
Âm Dương Môn không giỏi nắm quyền, nhưng mọi người không có cách nào bỏ qua, đối với tất cả những vấn đề không thể giải quyết nhiều năm như vậy, tìm tới Âm Dương Môn đều đúng rồi,đám thiên sư đều đang đồn đoán lần này Hà chưởng môn sẽ đem môn vị truyền cho ai.
“Nhất định là sư tỷ của ta!” Thẩm Khinh Vi ngồi trên ghế dài ngả lưng, gác một chân lên thành ghế lắc qua lắc lại, nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, mái tóc dài buông xõa rối tung, lười biếng. Đầu bên kia điện thoại nói: "Không hẳn là đúng. Thiên sư môn còn đánh cược nói cô nhất định sẽ có được môn vị đấy."
“Ai đã đặt cược?” Thẩm Khinh Vi khẽ cười, Ân Nhược nghiêm nghị nói, “Mình.”
Cô ấy là người hâm mộ số một của Thẩm Khinh Vi. Lần trước Thẩm Khinh Vi cùng sư thúc đi ra ngoài xử lý chuyện ma quái trong bệnh viện, thuận tay cứu cô ấy, từ đó khiến cô ấy trở nên mê muội Thẩm Khinh Vi. Từ trái tim, cô ấy tin rằng Thẩm Khinh Vi là người tiếp theo có được vị trí chưởng môn của Âm Dương Môn.
“Cậu đang nói chuyện nhảm nhí gì vậy?” Thẩm Khinh Vi dựa lưng vào ghế sô pha, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng bên cạnh, nhưng không có bất cứ động tĩnh nào, nàng nhìn thời gian phía trên điện thoại là 8 giờ 30 phút, bình thường lúc này, hẳn sư tỷ sớm đã rời giường.
Sao đột nhiên lại nghĩ đến sư tỷ, nàng vẫn còn đang tức giận đấy!
Thẩm Khinh Vi thầm mắng bản thân vô dụng, lắc đầu tiếp tục trò chuyện với Ân Nhược, Ân Nhược nói: "Trên mạng vẫn còn đang bàn tán về chuyện ngôi nhà bị ma ám kia."
Chuyện ngôi nhà bị ma ám náo loạn hơn ba tháng, cuối cùng Triệu tiên sinh cùng người có liên quan bị quy án, các chuyên gia không biết từ đâu chui ra, bắt đầu phân tích chiều sâu những lời đồn đại nghe được về ngôi nhà kia.
Tất nhiên những lời này là giả! Đều là những lời nói vô căn cứ! Tất cả đều là những tin đồn do Triệu tiên sinh cùng mấy đồng lõa khác bịa đặt ra!
Chuyên gia đưa ra kết luận, đem tất cả những manh mối đều hướng về phía Triệu tiên sinh, lúc trước mỗi khi được Triệu tiên sinh là một người hiền lành cho đến khi xảy ra chuyện gần đây nhất thì đều là những lời gièm pha, khi chuyện ông ta ngược đãi cùng lạm dụng vợ và con gái bị phanh phui, khiến cho người người phỉ nhổ.
Tuy nhiên, những chuyện có liên quan tới Hiểu Thiến chưa được công bố, không biết là tra được, hay vẫn không tra ra được.
Đây cũng coi như lưu lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho Hiểu Thiến.
“Nói đi.” Thẩm Khinh Vi lười biếng trả lời, Ân Nhược nói: “Triệu tiên sinh này thật sự không phải là người!”
Thẩm Khinh Vi khẽ thở dài, phòng bên cạnh đột nhiên có động tĩnh, nàng vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha, lắng tai nghe nhưng không nghe thấy gì, Thẩm Khinh Vi ngồi phịch xuống ghế sô pha hỏi Âm Nhược: "Bức ảnh chụp lần trước mình đưa cho cậu, cậu đã tra ra được là ai không?"
Cái đầu ở trong thang máy kia, lần trước khi nàng đưa nó cho Ân Nhược, đã dọa cho cô ấy một trận.
"Còn chưa có tin tức, chuyện này giống như mò kim đáy bể, thật sự không có manh mối nào khác sao?"
Thẩm Khinh Vi cũng muốn lần ra manh mối mới, nhưng thật sự không có, cái đầu đang trong thang máy, mắt mở trừng trừng, hỏi chuyện gì cũng không nhớ được, nàng đã đến hỏi ông chủ, ông chủ nhà đối với chuyện Âm Dương Môn các nàng giải quyết chuyện lần này đặc biệt vừa lòng, cũng đồng thời kể lại cho nàng một số chuyện xảy ra ở tầng mười bảy. Có sự cố thang máy nhưng cũng đã lâu lắm rồi, thang máy vận hành được không lâu đột nhiên xảy ra sự cố. Sự việc bất ngờ xảy ra khiến một gia đình tử vong, đứa con gái vừa mới học đại học, đang độ tuổi đẹp nhất, chuyện này sau đó chỉ cần đền tiền là xong việc, cũng bị ông chủ ép xuống, cũng không nhiều người biết đến.
Ban đầu Thẩm Khinh Vi nghĩ cái đầu kia chính là cô con gái của một nhà kia, nhưng sau khi xem ảnh, nàng mới nhận ra không phải, trong lòng không khỏi cảm tháy khó hiểu nhưng cũng không có cách nào tới tìm Ngân Tranh để nói chuyện, chỉ có thể nói chuyện này với Ân Nhược.
Ân Nhược tích cực giúp nàng tìm kiếm thông tin, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thể tìm ra được danh tính của cái đầu.
Nhất định phải tra ra, bọn họ đã đáp ứng với cái đầu sẽ tìm nó tìm lại danh tính, nói như thế nào cũng không thể thất hứa, tốt nhất một lát nữa tới thang máy.
Thẩm Khinh Vi đứng dậy trở về phòng thay quần áo, áo lửng màu vàng tươi và quần tây cắt cúp, bước trên một đôi bốt, mái tóc dài buộc hờ hững sau đầu bằng một sợi dây da. Cả người tràn đầy sức trẻ, khí thế bừng bừng, khi nàng đi ra ngoài, còn cố ý đánh mắt nhìn sang cánh cửa bên cạnh, đóng chặt rồi rời khách sạn, khóe miệng Thẩm Khinh Vi hơi nhếch lên.
Khách sạn cách tiểu khu cũng không xa, lúc đầu để thuận tiện cho việc điều tra hai người đã thuê phòng ở khách sạn gần đây, Thẩm Khinh Vi chỉ cần đi hai ba bước là tới, sau khi bước vào bên trong tiểu khu mới phát hiện có nhiều người, bốn phía ồn ào, đâu đâu cũng có những nhóm cụ già, cụ già, cũng có người nói chuyện rôm rả, trẻ con chạy tung tăng, chỉ trong vài ngắn ngủi nơi đây lại quay trở về với nhịp thở tràn ngập sức sống, nàng đi đến trước tòa nhà có tầng mười bảy kia, ngẩng đầu nhìn một đám khí đen cũng không còn nữa, trở về dáng vẻ giống với những tiểu khu bình thường.
Sau khi bước vào bên trong thang máy, bên cạnh có vài người bước vào, cười nói rôm rả.
"Cũng may là tôi không có bán nhà, bà không biết sao, lão Triệu kia thật sự mua lại được mấy chục căn!"
"Không phải nói mua về sao? Nghe nói lão Lưu đã chuyển về."
“Mua lại.” Người phụ nữ cười nói: “Tôi đã nói nơi này không có chuyện gì, chỉ là do lão Triệu kia có ý đồ xấu!”
Thẩm Khinh Vi đứng sang một bên mím môi, càng lên cao nàng càng cảm thấy nặng nề, bây giờ lão Triệu đã bị bắt, những việc ông ta phạm phải cũng đã được điều tra, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu.
Hiểu Thiến và mẹ cô ấy đang ở đâu? Còn những ấm ức mà hai người họ phải chịu thì sao? Cho nên nàng muốn hai người họ trả thù lão Triệu kia sống dở chết dở đến lúc đó tính tiếp cũng không muộn, nhưng nàng cũng hiểu rõ tính cách của Ngân Tranh, người này làm chuyện gì cũng đều lý trí.
Thẩm Khinh Vi khẽ lắc đầu, khi mọi người bên trong bước ra ngoài, nàng bấm nút ở tầng cao nhất, sau đó lớn tiếng nói: “Mau xuất hiện đi."
Không lâu sau, có một cái đầu lơ lửng trên không trung, có lẽ sau khi nhìn một lúc lâu, Thẩm Khinh Vi cảm thấy cái đầu này cũng khá sạch sẽ, nàng nói: "Nghĩ kỹ lại, có thiếu điểm gì không?"
Quá khó để tìm, không có tên hay địa chỉ, như vậy cũng chẳng khác nào mò kim đáy bể!
Cái đầu nghe thấy những lời nàng nói, nhíu mày suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn không nghĩ ra được gì, Thẩm Khinh Vi hơi mất hứng, ấn lên cái đầu, nàng chưa kịp nói thì cửa thang máy đã mở ra. La Oánh kinh ngạc nhìn vào bên trong hỏi: "Sao cô lại tới đây?"
Thẩm Khinh Vi không muốn đụng phải bọn họ, mặc dù nàng nghe nói La Oánh đang ở đây giải quyết chuyện Âm Trạch nhưng Thẩm Khinh Vi thật sự không muốn đối mặt với bà ta, Thẩm Khinh Vi nhún vai: “Cảm thấy buồn chán cho nên mới tới đây, La tiên cô vẫn chưa giải quyết được sao?”
La Oánh cũng không biết vì sao khi bà ta nghe những lời này lại cảm thấy nó tràn đầy chế giễu, lần đầu tiên bà ta gặp mặt Thẩm Khinh Vi này đã cảm thấy không thoái mái, bây giờ nhìn thấy đối phương ăn mặc hở hang như vậy, La Oánh thật sự tức giận mà không có chỗ phát tiết!
Tình cờ là đồ đệ mà bà ta yêu quý lên tiếng chào hỏi Thẩm Khinh Vi.
Thẩm Khinh Vi cười cười.
La Oánh nói: "Cô có muốn đi xuống không?"
“Đi xuống.” Thẩm Khinh Vi khẽ cười, giơ ngón tay cái lên: “A, tôi nghe nói chuyện Âm Trạch là do La tiên cô một mình xử lý, quả nhiên lợi hại!”
La Oánh: ...
Còn không phải là do sư môn của bà ta thổi phồng, hiện tại chạy tới trước mặt chủ lĩnh công, La Oánh tức giận tới mức sắp ói ra máu!
Hồ Sinh Sinh nghe xong cũng không biết xấu hổ, anh ta hỏi Thẩm Khinh Vi, "Khinh Vi, cô đã ăn trưa chưa?"
La Oánh quay đầu lại liếc mắt một cái, như thế nào? Không ngờ còn chuẩn bị cùng Thẩm Khinh Vi ăn cơm? Không nhìn thấy bà ta sắp tức chết rồi sao? Đồ đệ này chuẩn bị mua quan tài cho bà ta rồi sao?
Đúng là vô dụng!
La Oánh bực mình, Hồ Sinh Sinh vẫn đang nhìn Thẩm Khinh Vi chằm chằm, ánh mắt của Thẩm Khinh Vi nhìn thấy dáng vẻ của La Oánh thì không khỏi cảm thấy buồn cười, nếu bây giờ nàng đồng ý với lời mời của Hồ Sinh Sinh, liệu La Oánh có thể tức giận nữa không?
Nàng thật sự rất muốn nhìn xem, suy nghĩ này xuất hiện mãnh liệt trong đầu Thẩm Khinh Vi, nhưng nàng cũng không làm như vậy, bởi vì nàng còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
“Không được.” Khi Thẩm Khinh Vi nói ra hai từ này khiến La Oánh thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi còn chuyện khác phải làm."
Hồ Sinh Sinh thất vọng: "Vậy thì hẹn lần sau."
Thẩm Khinh Vi nhìn về phía La Oánh, gật đầu: "Được."
La Oánh chắp hai tay ra sau lưng không thèm nhìn nàng lấy một cái, nghe xong tiếng nói chuyện giữa họ, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi trước, Thẩm Khinh Vi cũng quay trở lại khách sạn.
Đi tìm cái đầu cũng không hỏi ra chút tin tức gì, đành quay lại nghĩ cách, Thẩm Khinh Vi suy nghĩ, cuối cùng quyết định chỉ có thể điểm Thất Tinh Đăng, nhưng Thất Tinh Đăng đang ở chỗ sư tỷ.
Có muốn qua đó hay không? Không muốn?
Thẩm Khinh Vi ngồi ở đại sảnh khách sạn, cúi đầu đếm những cánh hoa, hương thơm của cánh hoa từ đầu ngón tay truyền ra, hương thơm ngào ngạt, nàng đột nhiên nghĩ đến những chuyện thật lâu trước kia, lần đầu tiên ra khỏi Âm Dương Môn, nàng nhìn thấy bên ngoài có bán hoa hồng, bèn muốn mua cho sư tỷ một đóa, nhưng những bông hoa này khi tới Âm Dương Môn sẽ héo rũ, cho nên Thẩm Khinh Vi quyết định mua hạt giống, sau khi trở về, nàng vui vẻ nói với Ngân Tranh sau này khi nó lớn lên sẽ nở ra một bông hoa xinh đẹp, sau này nó thật sự mọc lên nhưng lại mọc ra một cây nấm trắng, Ngân Tranh tức giận vỗ vỗ đầu nàng, sau này khi sư tỷ đi ra ngoài, đã mang về cho nàng một bó hoa hồng lớn.
Sư tỷ vẫn rất đau lòng nàng, Thẩm Khinh Vi nghĩ vậy.
Nàng đột ngột đứng dậy, ra khỏi thang máy đứng ở cửa phòng Ngân Tranh, vươn tay do dự hai lần rồi mới gõ cửa.
Ngân Tranh đang nghỉ ngơi ở bên trong. Cơn đau thắt ngực của cô xảy ra ba lần một ngày, nhiều lần đau tới mức xuyên qua tim. Đau đến mức cô không thể chịu đựng được. Cô vừa nằm xuống thì một giọng nói từ bên ngoài truyền đến cửa, Thẩm Khinh Vi nói: “Sư tỷ?"
"Sư tỷ, chị có ở đó không?"
Ngân Tranh cố nén cơn đau ngấm vào tận xương tủy, sắc mặt tái nhợt, bước ra khỏi phòng, hơi thở có chút rối loạn, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, Ngân Tranh chống người đi hai bước, nghỉ ngơi một chút, phải mất nửa ngày, cô mới đi tới cửa.
Thẩm Khinh Vi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, hạ tay xuống, chờ tới khi cửa mở bèn lên tiếng: "Sư tỷ, em tới đây mượn Thất Tinh Đăng tìm..."
Còn chưa nói xong, Thẩm Khinh Vi nhìn sắc mặt của Ngân Tranh không khỏi cau mày: "Sư tỷ, có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không có." Ngân Tranh nín thở, răng nghiến đầu lưỡi, cảm giác ngứa ran khiến cô bình tĩnh lại, cô hỏi, "Vừa rồi em muốn nói gì?"
Thẩm Khinh Vi lặp lại: "Thất Tinh Đăng."
Tuy rằng nó được dùng để tìm xác, tuy rằng hiện tại đều hỏa táng, nhưng khí tức lúc còn sống vẫn còn, cho nên cũng có thể dùng Thất Tinh Đăng để tìm kiếm. Ngân Tranh khẽ gật đầu, xoay người lấy Thất Tinh Đăng đưa cho Thẩm Khinh Vi, nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm, cảnh vật trước mặt không ngừng xoay tròn, cả người hơi nghiêng ngả, Thẩm Khinh Vi để ý thấy Ngân Tranh có chỗ nào đó không đúng, nhanh tay lẹ mắt, bước về phía trước vươn hai tay đỡ lấy eo Ngân Tranh ôm chặt cô vào lòng.
"Sư tỷ?"
“Đừng nhúc nhích.” Ngân Tranh hiếm khi chủ động nói: “Để chị dựa vào một lúc.”
Chân tay Thẩm Khinh Vi cứng đờ, thân thể bất động, nhưng nhịp tim lại không ngừng đập loạn, giống như một con ngựa hoang, tùy ý chạy nhảy!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)