Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11: Ngôi nhà ma ám

418 1 2 0
  1. Ngôi nhà ma ám.

Thẩm Khinh Vi nói một câu khiến cho Ngân Tranh trầm mặc một hồi lâu, trong phòng lúc đó còn có người thứ tư sao? Nếu có người thứ tư, người đó là ai, dưới tình huống như vậy có thể toàn thân trở ra như thế nào? Người đó  lạnh lùng nhìn chủ nhân ngôi nhà giết người, nhìn con gái bị phân thây? Làm thế nào mà đối phương không để lại dấu vết? Hơn nữa, người chú mới được nhắc đến trong quyển sổ kia là ai? Có thể nào người thứ tư đó chính là người chú mới quen này không?

 

Ngân Tranh có linh cảm người chú mới quen này chính là mấu chốt của mọi vấn đề, liền đi hỏi Triệu tiên sinh, hiển nhiên ông ta sẽ không thừa nhận, Thẩm Khinh Vi nói: "Tại sao càng ngày lại càng trở nên mơ hồ, chị nói xem người chú mới quen kia, hiện tại không phải vẫn còn ở trong căn phòng này đấy chứ?"

 

Một trận gió lạnh thổi tới, Thẩm Khinh Vi liền hắt xì một cái, xoa xoa chóp mũi, Ngân Tranh nói: "Đừng nói nhảm, trước tiên chúng ta hay đi hỏi xem lọ thuốc này là như thế nào."

 

Thẩm Khinh Vi cùng Ngân Tranh đi ra ngoài, trước khi đi nàng còn ngoái lại, rèm cửa màu trắng khẽ bay lên, loáng thoáng, như thể có một cô gái đang đứng, nhưng khi tập trung nhìn về phía đó, hóa ra chỉ là ảo giác.

 

Ngân Tranh đóng cửa lại dán trước cửa một lá bùa rồi mới rời đi,Thẩm Khinh Vi nói, "Chúng ta đến hiệu thuốc sao?"

 

“Tới trung tâm thẩm định thuốc.” Ngân Tranh bóp chặt lọ thuốc trong tay, cảm thấy đi đến hiệu thuốc cũng không tìm được đáp án, Thẩm Khinh Vi đi theo phía sau cô, trên đường nhận được điện thoại của Hồ Sinh Sinh, nói bọn họ về khách sạn trước, Thẩm Khinh Vi nghi hoặc: “Hai người cùng đi với Triệu tiên sinh?”

 

“Buổi trưa Triệu tiên sinh có hẹn.” Hồ Sinh Sinh nói: “Sư phụ cùng với tôi về khách sạn trước.”

 

Anh ta cũng không muốn dính líu đến chuyện này nữa, anh ta biết khả năng cá nhân của mình, không thể đi vào trong căn hộ ma ám kia được, bởi vì đối phương là Thẩm Khinh Vi cho nên anh ta mới để bụng tới chuyện này, mới gọi điện thoại tới.

 

“Có hẹn trước?” Thẩm Khinh Vi suy nghĩ vài giây: “Tôi đã biết rồi.”

 

Cúp điện thoại, nàng quay sang hỏi Ngân Tranh, "Có lẽ nào là hẹn với người chú mới quen kia không?"

 

Ngân Tranh vẫn còn nghi ngờ: "Có thể, nhưng lúc này chúng ta tạm thời không có cách nào đến đó."

 

Thẩm Khinh Vi gật đầu: "Trước tiên hãy tìm xem đây là loại thuốc gì đã."

 

Hai người quyết định tới trung tâm giám định dược phẩm trước, Thẩm Khinh Vi cầm theo lọ thuốc đi vào, Ngân Tranh đợi ở bên ngoài. Qua cửa kính, cô thấy Thẩm Khinh Vi đang nói chuyện với một cô gái mặc áo blouse trắng. Thẩm Khinh Vi nghiêng đầu cười vô cùng ngọt ngào, trong đôi mắt cất giấu một ngôi sao, đôi khi sẽ phát sáng.

 

Thẩm Khinh Vi luôn như vậy, khi nàng làm nũng không ai có thể cưỡng lại được, Ngân Tranh còn nhớ rõ những chuyện trước đây khi cùng học với Thẩm Khinh Vi, mỗi khi hai người viết bài, Thẩm Khinh Vi không hề viết, mỗi lần cô quay sang hỏi nàng đang làm gì, Thẩm Khinh Vi đều nói mình đang nhìn những chú chim trên bầu trời, còn nói chúng là loài vật vô cùng tự do tự tại, có thể bay tới bất cứ nơi nào mà chúng muốn. Vài lần bởi vì muốn ngắm nhìn những chú chim mà Thẩm Khinh Vi đều trốn học chạy tới triền núi, bài tập cũng không làm, mỗi lần Ngân Tranh tới gọi Thẩm Khinh Vi về đều nói buổi tối sư phụ kiểm tra nhất định sẽ trách phạt, khi đó Thẩm Khinh Vi rất thích nắm lấy cánh tay cô, làm nũng: “Sư tỷ, em rất thích xem chúng hơn nữa cũng không phải ngày nào chúng cũng tới, còn bài tập mỗi ngày đều phải làm.”

 

Sau đó, cô không chỉ ngầm đồng ý để Thẩm Khinh Vi đuổi chim, mà còn xé hết bài tập mà mình đã làm, cô không muốn nhìn Thẩm Khinh Vi bị phạt một mình, cô không nỡ.

 

Sư phụ cho rằng cô quá nuông chiều Thẩm Khinh Vi, vì vậy mới khiến nàng trở thành một người tùy hứng lại liều lĩnh như hiện tại, đến khi Ngân Tranh hoàn hồn, Thẩm Khinh Vi đã trở lại, nàng đứng trước mặt, thăm dò: "Sư tỷ?"

 

Ngân Tranh nhỏ giọng nói: "Đã xong?"

 

“Vẫn cần phải đợi báo cáo.” Thẩm Khinh Vi nói: “Đại khái cũng phải mất gần một tiếng nữa, chúng ta tới bên cạnh ngồi nhé?” 

 

Ngân Tranh đồng ý, bọn họ rất ít khi ra mặt, bình thường mỗi khi xuất sư đều sẽ đi theo sư thúc, sư phụ của bọn họ đã nhiều năm không ra khỏi Âm Dương Môn, về nguyên nhân, cô và Thẩm Khinh Vi đã hỏi sư thúc, sư thúc cũng không nói. Lần này, sư phụ đột nhiên rời đi, khiến hai người họ khong khỏi lo lắng cho nên mới ra ngoài tìm hiểu một phen.

 

Thẩm Khinh Vi tìm thấy một quán trà sữa, đang là giờ trà chiều, có khá nhiều người, đặc biệt là người trẻ tuổi, họ tụ tập thành nhóm từ ba đến năm người, có mấy người nhìn thấy Ngân Tranh cùng Thẩm Khinh Vi bước vào liền liếc mắt một cái. Có một câu chàng dũng cảm cầm điện thoại có mã QR chạy tới chào hỏi, Thẩm Khinh Vi mỉm cười ngọt ngào: "Tôi không dùng điện thoại di động."

 

Cậu nhóc cười cười rời đi, đợi đến khi đối phương đi rồi, Thẩm Khinh Vi kéo Ngân Tranh ngồi vào một góc, nàng gọi hai cốc trà sữa, vào mùa hè nóng nực, một ngụm trà sữa đá thoải mái lạ thường, Thẩm Khinh Vi uống một hơi rồi thở dài mãn nguyện, Ngân Tranh nhìn nàng, ánh mắt nheo lại giống như một tiểu hồ ly lười biếng.

 

Ngân Tranh nhìn nàng nhiều hơn, vẻ mặt dịu dàng.

 

Thẩm Khinh Vi đang khuấy nhẹ cốc trà sữa, chợt nghe mấy cô gái bàn sau bàn tán chuyện về căn hộ bị ma ám, nàng liền giỏng tai lên nghe.

 

"Đúng là quá kinh hãi! Vừa mới có thêm ngươi chết! Cậu có xem hình không? Thất  khiếu* chảy máu! Não rớt ra ngoài!"

*Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

 

"Này, nghe nói có người muốn tới thám hiểm căn hộ bị ma ám kia, đúng là chê mệnh mình dài mà!"

 

"Đừng nói đến đó thám hiểm, hình như tôi nghe nói có người muốn thuê một căn hộ ma ám kia để phát sóng trực tiếp!"

 

"Có ai xem sao?"

 

"Cái gì không ai xem, cậu lên mạng mà xem, chủ đề về căn hộ ma ám, riêng điểm này đã hấp dẫn không biết bao nhiêu người! Nếu như thực sự phát sóng trực tiếp, nói không chừng còn bùng nổ lượt người xem! Hiện tại chính là nơi đầu sóng ngọn gió, cho nên những căn hộ xung quanh nơi đó không ai mua, chờ thêm một đoạn thời gian nữa mà xem, căn phòng kia nói không chừng ngày càng tăng giá, còn cao hơn những căn khác!"

 

"Này, nhắc đến mới nhớ. Tôi cũng nghe nói có biên kịch muốn ủy quyền cho nạn nhân làm phim. Tôi muốn xem."

 

  "Tôi cũng muốn đi!"

 

"Nhất định phải xem, đề tài này đúng là quá kích thích! Ta chỉ muốn xem nữ chủ nhân phát điên như thế nào."

 

Thẩm Khinh Vi hút một ngụm trà sữa, ngước mắt lên nhìn Ngân Tranh, ánh mắt hai người giao nhau, có những chuyện không cần nói ra, nhưng cả hai đã hiểu, Ngân Tranh đứng dậy nói: "Đi."

 

Hai bóng dáng mảnh mai bước lên taxi, qua trở lại căn hộ cho thuê của Triệu tiên sinh, Thẩm Khinh Vi gõ cửa, lên tiếng gọi: "Triệu tiên sinh?"

 

Không có ai đáp lại, nàng nhìn Ngân Tranh rồi lại gọi thêm một tiếng: "Triệu tiên sinh?"

Xem ra người vẫn chưa quay về, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh đi xuống lầu, ngay bên đường đã xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

 

“Lão Triệu, đi ra ngoài rồi sao?” Người phụ nữ trung niên thở dài, “Ông cũng nên đi ra ngoài một chút, ông nhìn tinh thần của mình gần đây xem, không hề tốt chút nào.”

 

Sắc mặt Triệu tiên tái nhợt, miễn cưỡng cười: “Nếu như trước kia thì tốt rồi."

 

"Này, dù sao ông cũng phải sống."

 

Triệu tiên sinh gật đầu, nụ cười này so với khi khóc trông lại càng khó coi hơn, Thẩm Khinh Vi lên tiếng gọi: "Triệu tiên sinh!"

 

Triệu tiên sinh quay lại, nhìn thấy Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh nhaatd thời sửng sốt, ông ta vội vàng bước tới, kính cẩn gọi một tiếng: "Trần tiểu thư, Ngân tiểu thư, hai vị nghĩ ra cách gì rồi sao?"

 

Ngân Tranh nói: "Có một phát hiện mới, tuy nhiên có một số vấn đề muốn hỏi Triệu tiên sinh một chút."

 

Triệu tiên sinh vội vàng gật đầu: "Cô cứ hỏi."

 

"Ông còn nhớ rõ ngày sinh tháng đẻ của mình không?"

 

Triệu tiên sinh ngẩn ra một lát, rồi nói: “Nhớ rõ.” Trước đây vị đại sư cũng từng hỏi qua bát tự của ông ta, cho nên ông ta nhớ rất rõ ràng, Ngân Tranh nghe xong gật đầu, hỏi sang vấn đề tiếp theo: “Bình thường con gái ông có cảm thấy ghét chuyện gì không, hoặc là cảm thấy ghét người nào đó?"

 

Triệu tiên sinh suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Tôi không để ý. Bình thường con bé ở bên cạnh mẹ nhiều hơn, tôi thường xuyên đi làm đến tận khuya mới về, đến khi về đến nhà hai người họ sớm đã ngủ rồi, cho nên tôi cũng không để ý tới chuyện này."

 

Vẻ mặt của Ngân Tranh rất rõ ràng, cô hỏi câu cuối cùng: "Vào ngày chụp ảnh, ông nói rằng vợ mình muốn ra ngoài đi dạo. Ngoài gia đình ông thì còn có ai khác không?"

 

Đồng tử của Triệu tiên sinh phản ứng rất rõ ràng, co rụt lại một lúc rồi biến mất. Ông ta nói, "Không có, ngày hôm đó tôi lái xe đưa vợ cùng con gái đi ra ngoài."

 

“Được rồi.” Ngân Tranh nói: “Lát nữa tôi cùng với sư muội sẽ tới căn hộ bị ma ám kia một lần nữa.”

 

"Tôi đi cùng được không?"

 

Thẩm Khinh Vi khẽ cười: "Triệu tiên sinh, ông không sợ sao?"

 

Lão Triệu dừng lại một chút, lúc sau mới nói: "Có hai người ở đây, tôi không sợ."

 

“Ông không sợ nhưng tôi sợ.” Thẩm Khinh Vi giả bộ sợ hãi, nhìn sắc mặt Triệu tiên sinh  có chút thay đổi nói: “Tôi sợ mình không bảo vệ được cho Triệu tiên sinh.”

 

Ngân Tranh cũng nói: "Vẫn nên chờ sau khi chúng tôi thu phục rồi qua đó thôi."

 

Trông cô rất bình tĩnh, hơi thở vững vàng, Triệu tiên sinh không dám phản bác, đành phải nói: "Vậy thì hai người cẩn thận một chút."

 

Ngân Tranh khẽ gật đầu, cùng Thẩm Khinh Vi rời khỏi tiểu khu, vừa ra khỏi cửa liền lấy ra một tờ giấy bùa, lấy mực của Thẩm Khinh Vi, dùng ngón tay vẽ xuống, nhanh chóng viết tên và ngày tháng năm sinh, sau khi hoàn tất liền đem lá bùa thiêu hủy. Tờ giấy bị đốt cháy biến thành một đống tro tàn. Điều kỳ diệu là những đống tro tàn này không bị gió thổi bay đi, mà xoay tròn giữa không trung, uốn cong vài vòng, sau đó bay vào một tầng lâu trong tiểu khu. Cửa sổ trong căn hộ đang mở, tro tàn liền bay vào dính lên người của một người đàn ông. Người đàn ông này cảm thấy cả người rét lạnh, hắn dùng tay sờ sau lưng cũng không có gì nhưng hắn cảm thấy trên người mình có mùi giấy cháy.

 

Người đàn ông cảm thấy kỳ quái nhíu mày, cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.

 

Thẩm Khinh Vi đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên,  hỏi Ngân Tranh, "Ông ấu đã đi đâu?"

 

“Phòng trà chín hai.” Ngân Tranh nói, “Ông ấy đã đến đó.”

 

Thẩm Khinh Vi tìm thấy vị trí này trên điện thoại di động, quay sang với Ngân Tranh nói: "Ở gần đây, chúng ta cũng đi xem sao?"

 

“Được.” Ngân Tranh thu dọn đồ đạc, cùngThẩm Khinh Vi đi bộ đến quán trà. Trên đường có hai ba nhóm người, không có người nào là không thảo luận về chuyện căn hộ bị ma ám kia. Nhiệt độ tương đối cao, Ngân Tranh cùng Thẩm Khinh Vi nhanh chóng tới phòng trà chín hai. Không gian nơi này cũng không lớn, chỉ có hai tầng lầu, trang hoàng lịch sự tao nhã, bên trong chỉ có vài người, có một vài người lớn tuổi đang chơi cờ, bên cạnh có rất nhiều người đứng vây xem. Khi Thẩm Khinh Vi cùng Ngân Tranh đi qua đã thu hút sự chú ý của họ, ông chủ phe phẩy cái quạt nói: “Cô nương nhà ai, chưa từng nhìn thấy.”

 

“Cũng không phải tới đây để du lịch.” Một ông lão nói: “Ông cũng thấy rõ hai tháng qua thành phố Thanh Bình có ngày nào được yên ổn!”

 

Ông chủ phe phẩy quạt: "Nói cũng đúng."

 

Ông ấy cũng nhìn qua, chưa kịp lên tiếng, nhưng Thẩm Khinh Vi đã chủ động bước tới, đang định nói chuyện với ông chủ thì điện thoại đột nhiên vang lên, Ngân Tranh liếc nàng một cái, Thẩm Khinh Vi nghe máy.

 

Là cuộc gọi từ trung tâm thẩm định dược phẩm, Thẩm Khinh Vi kéo nhẹ Ngân Tranh đến bên cạnh tàng cây, bác sĩ ở đầu bên kia điện thoại nói: "Đây là vi-ta-min B11, chính phẩm không phải thuốc giả."

 

Thẩm Khinh Vi khẽ gật đầu, nhưng không hiểu, liền hỏi: "Vậy thì thuốc này chữa được bệnh gì?"

 

“Thuốc này không phải là thuốc chữa bệnh.” Bác sĩ đầu dây bên kia mỉm cười: “Đây là thuốc dưỡng thai.”

 

Thẩm Khinh Vi khẽ nắm chặt điện thoại, sau khi cúp máy nhìn Ngân Tranh lặp lại một lần nữa những lời vừa rồi, sau đó hỏi: "Vậy, đây là thuốc dưỡng thai cho mẹ hay cho con gái?"

 

Ngân Tranh dường như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, nặng nề.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16