16. Ngôi nhà ma ám.
Sau khi Thẩm Khinh Vi rời đi, Triệu tiên sinh rất muốn đến gần Ngân Tranh, nhưng đến khi nghĩ hai lệ quỷ đã bị bắt, ông ta còn phải sợ hãi chuyện gì nữa? Đối với những thứ họ tìm thấy, liệu có bằng chứng nào chứng minh ông ta trực tiếp làm những chuyện này không? Không có, Triệu tiên sinh cúi đầu không kiềm chế được bả vai run run, có vẻ như đang run lên vì sợ hãi, nhưng trong lòng lại vô cùng hạnh phúc.
Gọi cảnh sát, cảnh sát có ích lợi gì? Tính cách mà ông ta luyện tập trong nhiều năm cũng không phải để đùa giỡn, hơn nữa nếu không có chứng cứ thì ông ta cũng sẽ sớm được thả về, đến lúc đó ông ta muốn cái gì mà chẳng được.
Còn chuyện dùng máu nuôi lệ quỷ, liệu có ai tin được không?
Triệu tiên sinh sớm đã có tính toán trong lòng, cũng không để ý sắc mặt người bên cạnh trở nên vô cùng khó coi, Ngân Tranh đưa tay lên nhìn đồng hồ, đột nhiên nói: “Triệu tiên sinh, tôi có hai câu hỏi, muốn hỏi ông một chút."
“Cô, cô nói.” Dáng vẻ của Triệu tiên sinh có chút rụt rè bất an nhưng vui mừng trong ánh mắt sớm đã bán đứng dáng vẻ cả ông ta lúc này, Ngân Tranh nhìn không ra, liền hỏi: “Tại sao lại phải phân thây?"
Triệu tiên sinh sửng sốt, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không biết, tôi cũng muốn hỏi vợ tôi tại sao lại phải phân thây! Tại sao cô ấy có thể làm chuyện điên rồ như vậy!"
"Nhưng vợ tôi tinh thần vẫn không được tỉnh táo, cho nên làm ra những chuyện này, tôi cũng có thể hiểu được."
Ngân Tranh khẽ gật đầu: "Căn hộ này của ông, là do ai sắp xếp?"
Triệu tiên sinh nói: "Tôi không thể tìm thấy thông tin liên lạc của vị đại sư kia."
Đây không phải là nói dối, sau vụ đó ông ta nằm viện một thời gian dài, khi về muốn bán nhà nhưng căn nhà này có ma, ai dám mua, trước khi ông ta bán được căn nhà này liền tìm một căn hộ khác, cũng không ở lại đây dù chỉ một đêm, cho dù như vậy, hàng đêm ông ta vẫn luôn gặp ác mộng, ông ta cũng đã tới chùa, nhưng đại sư đều nói âm khí trên người ông ta quá nặng, cuối cùng cũng có đại sư tới giúp ông ta, nhưng mỗi lần đều bị ném ra ngoài mà cánh cửa kia, ngay cả đi vào ông ta cũng không dám.
Thời gian trôi qua, ông ta lại càng không dám đi qua, ông ta vẫn luôn nghe thấy hàng xóm nói ban đêm nghe thấy tiếng gõ cửa hoặc là tiếng thì thầm, tất cả đều từ căn hộ không có ai ở của ông ta truyền đến, cứ như vậy chuyện căn hộ bị ma ám truyền ra ngoài.
Ông ta vẫn luôn chờ cơ hội để bán nó đi, không ngờ lại đợi được vị đại sư, vị đại sư đó nói chỉ cần có chút máu, sau này ra vào nhà sẽ không có vấn đề gì. Đương nhiên ông ta sẽ đồng ý, cũng đã hỏi rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, sau khi luyện quỷ ông ta mới sinh ra ý niệm tà ác trong đầu.
Các bài viết trên diễn đàn do ông ta đăng, đám người đó cũng đều là do ông ta dụ tới, chết ở trước cửa nhà của ông ta, giúp ông ta tuyên truyền miễn phí, mỗi người trong tiểu khu Bình An đều cảm thấy lo lắng, chỉ có một mình ông ta là ngư ông đắc lợi.
Vị đại sư kia nói, ba tháng sau có thể mời người của Âm Dương Môn ra mặt, bọn họ nhất định sẽ tới, đến lúc đó thu phục lệ quỷ không phải là vừa đúng lúc sao! Đến lúc đó mọi chuyện đều đã truyền ra ngoài, lệ quỷ bị thu phục, ông ta có thể lợi dụng chuyện này làm những chuyện khác!
Ông ta càng nghĩ lại càng cảm thấy hoàn hảo, vội vàng mời đại sư vào nhà, đại sư xua tay cười cười, xoay người rời đi.
Sau khi người đó rời đi, ông ta mới nhớ ra mình đã quên mất không hỏi tên đối phương.
Ngân Tranh liếc ông ta một cái, biết lời ông ta nói là thật, xem ra cái gì cũng không hỏi được, căn hộ này có người bố trí vô cùng chu toàn, nhất định có người mượn tay gây chuyện.
E rằng không phải chỉ mỗi nơi này.
Ngân Tranh im lặng hai giây, xoay người đứng ở bên cửa sổ, bên dưới có tiếng xe cảnh sát mơ hồ vang lên, vẻ mặt của Triệu tiên sinh càng ngày càng thả lỏng, thậm chí có chút tự mãn, Ngân Tranh nhìn vẻ mặt của ông ta phản chiếu trên kính cửa sổ, đột nhiên gọi một tiếng: “Triệu tiên sinh."
Triệu tiên sinh vội vàng ngẩng đầu nhìn Ngân Tranh bên cạnh, lạnh nhạt lãnh đạm như hoa sen trắng không bị bùn đen nhuộm màu, nhìn thêm sẽ phạm thượng, lập tức không dám nhìn thẳng. Triệu tiên sinh rũ mắt xuống, nghe được Ngân Tranh nói: "Hiện tại có phải ông đang cảm thấy rất vui vẻ đúng không?"
“Không có!” Triệu tiên sinh lập tức phủ quyết: “Ngân tiểu thư, cô nói như vậy chính là oan cho tôi rồi!”
“Thật không?” Vẻ mặt của Ngân Tranh rất bình tĩnh, đặc biệt là trong đôi mắt đó không hề có gợn sóng, túi bắt hôn bên hông khẽ động hai lần, cô nhẹ nhàng vỗ về, nói: “Bây giờ Triệu tiên sinh vẫn nên nhìn thế giới bên ngoài nhiều một chút.”
Cô quay đầu lại: "Sẽ sớm thôi ông sẽ không còn nhìn thấy nữa."
Triệu tiên sinh sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Cô muốn làm gì?"
“Tôi cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì.” Ngân Tranh nói, “Trước kia, đều nói nơi này có lệ quỷ, thật sự có sao?”
Ánh mắt cô vẫn vô cùng bình tĩnh mà nhìn Triệu tiên sinh, sau đó hỏi một câu: "Có thật không?"
Triệu tiên sinh sững sờ, không hiểu ý tứ của Ngân Tranh, không phải lệ quỷ mới bị bắt đi rồi sao? Làm thế nào lại không có? Ông ta lắc đầu: "Cô có ý gì?"
Giọng của Ngân Tranh vắng vẻ: "Triệu tiên sinh, nơi này không có lệ quỷ, cũng không phải căn hộ bị ma ám, nơi này chỉ có một người đàn ông chỉ muốn mua được phòng rẻ mà cố ý sử dụng nó làm mánh lới."
Triệu tiên sinh phản ứng lại, ông ta lập tức nói: "Cô đang vu khống!"
"Cô muốn vu khống tôi!"
Ông ta đột nhiên trở nên vô cùng kích động, hiểu được ý của Ngân Tranh, căn phòng này không có quỷ, tiểu khu này cũng vậy, tất cả đều do ông ta thiết kế ra, người khác sẽ tin sao?
Triệu tiên sinh ớn lạnh trong lòng.
Nếu như không tin cũng sẽ phải tin, mọi chuyện sớm đã truyền ra bên ngoài nói căn hộ này có ma, bên trong có hai lệ quỷ, đến lúc này Ngân Tranh lại đưa ra đáp án, đều là do người làm?
Không không không không! Không thể nào! Triệu tiên sinh sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh rơi lã chã, ngẩng đầu rống lên với Ngân Tranh: "Nhưng tôi cũng không giết mấy người kia!"
Ngân Tranh lãnh đạm nói: "Có liên quan gì?"
Cô hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ con gái ông không phải do vợ ông giết?"
“Tôi!” Triệu tiên sinh hết đường chối cãi, ông ta lập tức quỳ xuống: "Trần tiểu thư, cô không thể làm như vậy được! Những việc này đều không phải do tôi làm! Không phải!"
“Đúng vậy, tôi sẽ giải trình với cảnh sát!” Triệu tiên sinh nói câu này nhưng không có một chút lo lắng, Ngân Tranh nhìn dáng vẻ giãy dụa của ông ta tiếp tục nói: “Có lẽ tài khoản diễn đàn của ông vẫn còn?”
Không thể nào! Ông ta sớm đã xóa nó! Đã xoa từ lâu rồi! Không thể nào!
Triệu tiên sinh gục trên mặt đất như một vũng bùn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể không ngừng run rẩy, lần đầu tiên ông ta thực sự nhận ra được việc làm của mình sai trái như thế nào! Sợ hãi là gì!
Cánh sát gõ cửa, sau khi Ngân Tranh mở cửa liền tiến vào, cảnh sát kinh hãi nhìn xung quanh, hiển nhiên họ cũng đã từng nghe thấy tin đồn về căn nhà này, Ngân Tranh đứng trước mặt ông ta, đơn giản giải thích lại mọi chuyện. Ban đầu họ không tin, sau khi cho người tìm tài khoản của Triệu tiên sinh, mới phát hiện ra những lời Ngân Tranh nói đều là sự thật, mà Triệu tiên sinh không hiểu sao tài khoản sớm bị ông ta xóa đi lại bị tìm thấy, thậm chí trên đó vẫn còn những bài đăng cùng tin nhắn của ông ta!
Ông chủ cũng nhanh chóng chạy tới, nghe xong chuyện của Triệu tiên sinh, ông ta vô cùng tức giận lớn tiếng mắng: "Khá khen cho ông! Ông đúng là loại người không có lương tâm! Ông còn muốn bán lại phòng! Còn dùng người chết làm những việc này! Ông cũng quá ác độc đi!"
"Tôi không có!" Triệu tiên sinh muốn khóc không ra nước mắt: "Kiểm tra camera giám sát! Khi những người đó tới, căn bản là tôi không có ở đây!"
"Giám sát?" Ông chủ cười lạnh một tiéng: "Camera giám sát từ lâu đã bị ông phá hỏng! Tôi nói mấy cái camera đó đang yên đang lành đến khi tòa nhà mười bảy xảy ra chuyện mới bị hỏng!"
Triệu tiên sinh cùng ông ta lời qua tiếng lại, nghững người có mặt ở hiện trường đều im lặng không một tiếng động, chuyện nơi này có lệ quỷ, bọn họ càng chọn cách tin tưởng vì muốn đầu cơ bất động sản mà bịa ra những chuyện này hơn, còn về phần chứng cứ chỉ cần từ từ tìm ra là được, chỉ cần có tài khoản này, Triệu tiên sinh cũng không thoát được liên quan.
Triệu tiên sinh không muốn đi cùng họ, vẫn còn đang khóc lóc kể lể đây đều là những lời vu khống, bị đặt của Ngân Tranh! Ông ta muốn kiện, ông ta muốn kiện Ngân Tranh, Ngân Tranh lạnh lùng nhìn ông ta ầm ĩ, đợi Triệu tiên sinh ầm ĩ xong, cô mới nói: "Nơi này còn có những chuyện khác, tôi hy vọng các vị cũng có thể điều tra."
Những người có mặt tại hiện trường nhìn cô, cảnh sát hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Chuyện liên quan tới cái chết của bà Triệu và con gái của bà ấy, tôi hy vọng, các vị có thể điều tra lại một lần nữa."
"Ở chỗ tôi có một tờ giấy cam đoan của Triệu tiên sinh, trên đó viết rõ ràng, Triệu tiên sinh chuẩn bị ly hôn với vợ mình, nhưng chưa tới một tuần, con gái cùng vợ của ông ta đều bị ngộ hại."
Cảnh sát tại hiện trường có khứu giác nhạy bén dường như nghĩ ra manh mối nào đó, ông chủ cũng vỗ tay một cái: "Tôi nhớ rồi! Lúc trước con gái ông ta đứng dưới lầu khóc líc một mực cũng không chịu về nhà, tôi đã từng thấy qua vài lần!"
"Phía dưới tiểu khu có camera giám sát, các vị có thể kiểm tra!"
Vẻ mặt cảnh sát trở nên nặng nề nhận lấy tờ giấy trong tay Ngân Tranh nói sẽ điều tra chi tiết, Triệu tiên sinh bị đưa ra ngoài, cảnh sát sợ ông ta bỏ chạy một trái một phải bắt lấy ông ta, sau khi đi xuống lầu dưới, tất cả mọi người đang nói chuyện phiếm.
"Có chuyện gì vậy?"
"Nghe nói căn hộ đó của lão Triệu không hề có quỷ! Căn bản đều do ông ta bịa ra!"
"Hả? Ông ta bịa ra chuyện như vậy để làm gì?"
"Còn không phải là vì mấy căn hộ này sao, đúng là ngốc, thử nhìn ông ta xem khoảng thời gian này đã mua lại bao nhiêu căn phòng! Cũng may lúc trước chúng ta không bán, người này đúng là quá ác động, thủ đoạn như vậy cũng nghĩ ra được!"
"Vậy thì những người đó?"
"Tôi nghe nói đều bị ông ta hại chết!"
Mọi người ồ lên, tiếng nói càng lúc càng lớn, mọi chuyện về Triệu gia dần dần bị bại lộ, có người nói lúc trước con gái của ông ta, tên là Hiểu Thiến, lúc đến trường nói ba mình là người xấu nhưng không ai tin, bây giờ mọi cũng đã hiểu ra.
Ngân Tranh đứng ở trong đám người, nhìn bọn họ thở dài, túi bắt hồn trên bên hông điên cuồng chuyển động, cô cúi đầu, vỗ về nói: "Đi thôi."
Cô nới lỏng túi bắt hồn, bên cạnh xuất hiện hai thân ảnh lơ lửng, một đỏ và một trắng, sắc mặt Ngân Tranh có vài phần cô đơn, nói: "Đừng quên những gì hai người đã hứa với tôi."
Đừng làm tổn thương người vô tội.
Hai bóng người nhìn cô một cái, cúi đầu rời đi, Ngân Tranh lại nhìn, hai người họ một trái một phải bám vào vai Triệu tiên sinh.
Triệu tiên sinh chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, không khỏi rùng mình một cái, liền hỏi một tài xế cảnh sát đang lái xe: "Có phải anh bật điều hòa quá thấp không, lạnh quá!"
"Tôi không bật điều hòa."
Cảnh sát buồn bực nói, cửa xe đóng lại, trên kính xe ghế sau xuất hiện một khuôn mặt quỷ dị, sau khi nhìn kỹ hơn thì không còn gì cả.
Triệu tiên sinh bị bắt đi, mọi người giải tán, Ngân Tranh đứng dưới lầu nhìn lên, những chấm sáng xuất hiện, hắc khí từ tòa nhà mười bảy cũng tan biến, cô bước về phía trước hai bước, trái tim bỗng quặn đau, đau tới mức không thể đứng được mà phải dựa vào gốc cây bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, toát mồ hôi lạnh, cũng may không phải để Thẩm Khinh Vi phải chịu, nếu không người nọ lại nũng nịu nói với cô: “Sư tỷ, em đau."
Nhìn thấy nàng đau so với bản thân mình bị đau còn khó chịu hơn gấp trăm lần, Ngân Tranh nhắm mắt lại, bên tai dường như vẫn còn văng vẳng giọng nói tức giận của Thẩm Khinh Vi: "Sư tỷ, chuyện gì chị cũng không hiểu."
Cô hiểu, tất cả mọi chuyện đều hiểu, vì hiểu cho nên nhất đinh không thể đáp lại Thẩm Khinh Vi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)