Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 18: Ngôi nhà ma ám

358 0 1 0
  1. Ngôi nhà ma ám.

Tim Thẩm Khinh Vi đập lỡ mất một nhịp, nhưng đột nhiên phát hiện Ngân Tranh có điều gì đó không ổn, nàng hỏi: "Sư tỷ? Chị bị sao vậy?"

 

Ngân Tranh cố gắng chống đỡ, cô nói: "Không có chuyện gì, đột nhiên bị sốt, đầu óc có chút choáng váng."

 

Thẩm Khinh Vi đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, cúi đầu xuống nhìn, mặt Ngân Tranh trắng bệch, đầu tóc rối bù, Ngân Tranh lúc nào cũng nghiêm túc vững vàng, lúc này lại tiều tụy yếu đuối khiến người ta xót xa. Thẩm Khinh Vi nhịn không được đặt mu bàn tay lên trán Ngân Tranh, không nóng chút nào, rất mát.

 

, Không giống như đang bị sốt, Thẩm Khinh Vi cau mày, nghi ngờ nhìn Ngân Tranh.

 

Tầm mắt Ngân Tranh nhìn đi chỗ khác nói: "Khinh Vi, đi rót cho chị một ly nước."

 

Thẩm Khinh Vi khẽ cắn môi đứng dậy đi vào phòng bếp, Ngân Tranh đang chật vật nghiêng đầu, trên người Thẩm Khinh Vi toàn thân tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, cô nhắm mắt thở nhẹ.

 

Thẩm Khinh Vi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng người trên sô pha, gầy gò, nàng cầm cốc đi tới, khi đi qua sô pha liền nhìn thấy túi buộc hồn treo ở một bên, nàng suy nghĩ vài giây, sờ sờ, sắc mặt khẽ thay đổi, hỏi Ngân Tranh: "Chị để cho hai người họ đi rồi?"

 

Khó trách hiện tại dáng vẻ của cô lại như vậy, căn bản không phải sốt gì cả, mà là đau thắt ngực!

 

Đau thắt ngực đau đến mức nào? Không phải nàng chưa từng chịu đựng, sao sư tỷ lại có thể!

 

Thẩm Khinh Vi nhẹ nhàng bước lại gần Ngân Tranh, vừa tức giận vừa lo lắng: "Không phải chị thả hai người họ đi đấy chứ?"

 

Ngân Tranh không có ý định giấu giếm, cô khẽ gật đầu, mắt Thẩm Khinh Vi đỏ lên, "Sao chị không nói cho em biết!"

 

“Nói cho em để làm gì?” Ngân Tranh nhếch môi, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, cô nói: “Nhìn em khóc nhè sao?”

 

Thẩm Khinh Vi khẽ lau khóe mắt: "Em không có."

 

Nàng vẫn cảm thấy đau lòng: "Chị nói cho em biết, em không phải..."

 

Không phải không oán hận chị sao? Nàng cảm thấy hai ngày nay mình tức giận giống như một đứa ngốc vậy, Ngân Tranh không những chấp nhận phàn nàn của đối phương, còn muốn thừa nhận cảm giác đau xót trong lòng, đáy mắt ngập nước, Ngân Tranh vươn tay lau nước mắt cho nàng, nói: "Chị không nói cho em, chính là sợ cái tính này của em, Triệu tiên sinh sẽ không sống được cho tới khi đến cục cảnh sát."

 

Chết thì dễ nhưng chuộc lỗi thì khó.

 

Triệu tiên sinh kia còn phải dùng cả cuộc đời để chuộc tội, không thể dễ dàng rời đi như vậy, nếu không thì ai mà biết được nỗi đau mà hai mẹ con phải gánh chịu? Thẩm Khinh Vi đột nhiên hiểu ra, nàng nhìn vào mắt Ngân Tranh, đuôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt xinh xắn vừa áy náy lại tự trách, Ngân Tranh vừa giơ tay lên thì Thẩm Khinh Vi không nhịn được dụi vào người cô, nhỏ giọng nói: "Còn đau nữa không?"

 

“Không còn đau như vậy nữa.” Chỉ một lúc sau, khi phát tác sẽ không còn cảm thấy khó chịu như vậy, nhưng Thẩm Khinh Vi rất đau, cơn đau đã ăn sâu vào xương, nàng  nghĩ đến việc bắt lấy tay Ngân Tranh. 

 

"Chị đau em cũng sẽ đau."

 

Ngân Tranh nghiêng đầu nhìn nàng, một hồi lâu, chuyển hướng đề tài: "Ăn cơm trưa chưa?"

 

Thẩm Khinh Vi khẽ lắc đầu: "Không có, sư tỷ muốn ăn cái gì, em đi mua."

 

Ngân Tranh không có cảm giác thèm ăn, nhưng cô sợ Thẩm Khinh Vi hơi lo lắng nên đã gọi món tiểu long bao cùng cháo hạt sen, Thẩm Khinh Vi ghi nhớ sau đó nói: “Em sẽ lập tức quay lại."

 

Nàng bước nhanh ra khỏi phòng, sau khi nàng rời đi Ngân Tranh liền nhìn về phía ngoài cửa sổ, bầu trời mây đen kịt, gió thổi va vào kính, phát ra những âm thanh chói tai.

 

Một lát nữa nhất định sẽ có mưa to, ở đầu kia thành phố, trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ có một ô cửa sổ, gió nóng từ cửa sổ chen vào, trong nháy mắt lại trở nên lạnh lẽo, khiến người ta phải rét run.

 

"Thời tiết quái quỷ gì vậy? Chết cóng mất thôi!" Không biết là ai lên tiếng oán giận.

 

Triệu tiên sinh dựa vào góc tường rùng mình một cái, mấy người cùng phòng cách xa ông ta, dường như không chịu nổi mùi trên người.

 

Ngay từ khi bước vào nơi này, trên người ông ta đã có một mùi lạ, rất giống mùi thịt thối, tản mát ra mùi tanh tưởi, không cần phải lại gần ông ta, chỉ cần là nơi ông ta đi qua đều sẽ để lại mùi hương này, vô cùng khó ngửi, còn có người cùng phòng nôn một trận!

 

Người phụ trách cũng không chịu nổi, đồng ý với đề nghị của người khác, buổi chiều quyết định đổi Triệu tiên sinh ra một phòng riêng.

 

“Không được, không được, đừng đổi tôi ra phòng riêng!” Vẻ mặt Triệu tiên sinh hoảng sợ, ông ta nhìn những người xung quanh: “Tôi đi tắm, ngày nào tôi cũng tắm!”

 

Đừng để ông ta một mình! Ông ta sợ, rất sợ, ông ta không dám ở một mình trong căn phòng như vậy!

 

Không ai thèm nghe lời ông ta nói, rốt cuộc ông ta run rẩy bước ra khỏi cửa, có người không nhịn được, liền đạp lên người ông ta khiến ông ta ngã vào tường, ông ta cố gắng gượng dậy nhưng cả người không thể cử động, trong tai dường như có ảo giác, giọng nói của một người phụ nữ lanh lảnh hỏi mình: "Ông muốn ăn thịt sao?"

 

Ông ta rất muốn kêu lên! Nhưng không ai nhìn thấy cổ họng của ông ta bị bàn tay khô héo siết chặt lấy cổ, đến khi ông ta không thở được thì nó lại hơi buông lỏng ra, hết lần này tới lần khác, trên người Triệu tiên sinh đầy mồ hôi, mùi hôi trên người ông ta càng khiến mùi hôi thối rõ ràng hơn!

 

"Đến đây! Đổi phòng!" Quản giáo trong phòng không khỏi nôn mửa, ngay sau đó có người phụ trách đi tới, cau mày đổi phòng cho đám người cùng phòng, chỉ còn lại có Triệu tiên sinh ở đây,  ông ta cuộn mình ở góc tường, dùng chút sức lực còn lại mà hét lên: "Không được đi, không được đi..."

 

Nhưng ông ta chỉ có thể hét lên trong cổ họng, giống như tiếng rên rỉ hơn, không ai nghe thấy.

 

Ông ta hoảng hốt khi nghĩ tới chuyện trước kia mình ép buộc Hiểu Thiến, Hiểu Thiến phát ra âm thanh này, mỏng manh yếu ớt, trên mặt ông ta giàn dụa nước mắt, một lần lại một lần không ngừng mặc niệm trong lòng: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi..."

 

Không ai đáp lại lời ông ta, bên ngoài mây đen dày đặc, bầu trời tối om, nhuộm đen cả căn phòng, trước mắt ông ta bắt đầu xuất hiện ảo giác, dường như ông ta lại trở về nhà, vừa mở cửa căn nhà đã tối om. Ông ta không muốn đi vào, nhưng lại bị một người đẩy vào.

 

Trong phòng khách treo một ngọn đèn đỏ sậm, vợ ông ta nhìn vào ông ta rồi bật cười khanh khách, nụ cười kiểu đó khiến người ta kinh hãi rùng mình! Ông ta muốn xoay người bỏ trốn nhưng rất nhanh đã bị vợ mình túm lại, dù thế nào cũng không thoát ra được, vợ ông ta nói: "Mọi người đều ở đây, chỉ còn thiếu một mình anh, chạy cái gì?"

 

Ông ta hoảng sợ lắc đầu, lại bị vợ mình kéo tới trước bàn ăn, bên tai là thanh âm u ám: "Ăn cơm cùng nhau đi."

 

Ông ta bị ép phải ngồi vào bàn, bên cạnh ông ta là đồng nghiệp, sếp, còn có Phó Nguyên, ngồi ở phía đối diện chính là con gái, trước mặt họ là một cái chén màu trắng rất lớn, nhưng trên đĩa lại hoàn toàn trống không hoàn toàn không có thứ gì, vợ ông ta cúi đầu, trên đĩa đột nhiên xuất hiện một miếng thịt, trên miếng thịt đó toàn máu, máu tươi nhuộm đỏ khăn trải bàn nhưng vợ và con gái ông ta không hề hay biết, chỉ cúi đầu ăn thịt, từng miếng lại từng miếng, ông ta không chịu đựng được quay đầu muốn chạy trốn!

 

Sau đó ông ta phát hiện hai chân mình biến mất từ khi nào, chỉ còn hai ống quần tung bay trong gió, ông ta quay sang nhìn những người khác cũng như vậy, sắc mặt tái mét, bên tai vang lên giọng nói lanh lảnh của vợ: “Lão Triệu, ông có ăn thịt không?"

 

Ông ta liều chết giãy dụa! Nhưng đều vô ích! Ông ta trơ mắt nhìn vợ  đang từng chút một xé nát thân thể của mình! Ngực! Trái tim của ông ta! Nội tạng của ông ta! Con gái ông ta vừa ăn vừa quay đầu lại, nở một nụ cười quỷ dị, miệng đầy máu tươi để lộ răng nanh!

 

Triệu tiên sinh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn!

 

“Hôm nay ngon nhanh hết quá.” Vợ ông ta nói, “Em chưa ăn no.”

Con gái  thấp giọng nói: "Mẹ, còn có cái đầu."

 

Triệu tiên sinh rất muốn hét lên! Nhưng lại không thể phát ra tiếng! Ông ta trơ mắt nhìn họ đặt mình trên bàn, sau đó biến mất từng chút một!

 

Trong căn phòng khách yên tĩnh, hai mẹ con đã ăn no bắt đầu ngâm nga bài hát mà người khác không biết tên, âm thanh lạnh lẽo ngấm vào tận xương, cũng đồng thời dồn đến từ bốn phía.

 

  "A!"

 

Một dáng vẻ vô cùng chật vật đột nhiên ngồi bật dậy! Cơ thể Triệu tiên sinh khô quắt, sắc mặt vàng như nghệ, trong ánh mắt không có một chút sức sống nào, giống như một cái xác không hồn, ông ta cứ như vậy mà chết đi sống lại một vạn lần, lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn, tới khi tỉnh lại tiếp tục gắng gượng một chút hơi tàn, có lẽ cả đời này của ông ta đều sẽ phải vượt qua từng ngày như vậy.

 

Chân trời vang lên một tiếng sấm, ầm môt tiếng! Ánh sáng hắt vào từ cửa sổ  chiếu vào người ông ta, mơ hồ có thể nhìn thấy ba bóng người.

 

Không lâu sau, cơn mưa nện xuống!

 

Ngân Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, vài giây sau trở lại phòng, thay quần áo, cầm ô đi ra ngoài.

 

Có một cửa hàng cháo bên ngoài khách sạn, Ngân Tranh nhìn quanh bốn phía rồi đi về phía bên phải, một lúc sau, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Thẩm Khinh Vi đang đứng chờ đóng gói không ngừng nhìn ra bên ngoài, cơn mưa lớn đột nhiên ập đến, nàng không chuẩn bị gì cả, cũng không mang theo ô, chủ cửa hàng cười nói: "Cô gái, đợi mưa tạnh rồi đi, mưa rào có sấm chấp, một lát sẽ tạnh thôi."

 

Nàng cũng muốn đợi cho tạnh mưa, nhưng lại càng muốn quay trở lại, trong lòng Thẩm Khinh Vi chỉ muốn về, quay đầu lại nói một tiếng cảm ơn với người bán hàng, đưa tay lên che trán, nhấc chân lên chuẩn bị chạy ra bên ngoài, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một cái ô.

 

Thẩm Khinh Vi hơi nghiêng đầu, Ngân Tranh đứng dưới ô bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt lạnh như nước, thay áo sơ mi đen nửa người, làn da trắng như ngọc, cổ thiên nga thon dài, vài sợi tóc xõa bên cổ cô, bị gió thổi khẽ tung bay, khiến đáy lòng Thẩm Khinh Vi gợn sóng.

 

“Sư tỷ.” Nhịp tim Thẩm Khinh Vi đập rộn lên: “Sao chị lại ở đây?”

 

Ngân Tranh nói: "Trời mưa, em không mang ô."

 

Chủ cửa hàng phía sau hai người nói: "Cô gái, trong nhà có người tới đón?"

 

Thẩm Khinh Vi quay đầu lại cười ngọt ngào, Ngân Tranh nói: "Trở về đi."

 

Hai bóng người đi trong màn mưa, một chiếc ô ngăn cách họ với những người khác, dường như tách biệt với mọi thứ xung quanh, thỉnh thoảng bốn phía xung quanh có người chạy nhanh khiến nước bắn tung tóe,  Thẩm Khinh Vi hơi dựa vào Ngân Tranh, nàng nói: "Không có cháo hạt sen, em mua cho chị cháo khoai môn."

 

Vẻ mặt Ngân Tranh lãnh đạm: "Đã biết."

 

Thẩm Khinh Vi khẽ liếc nhìn cô một cái, nước mưa men theo từng tán ô rơi xuống, giống như chuỗi ngọc, vẻ mặt Ngân Tranh bình tĩnh, nhìn về phía trước không chớp mắt, tiếng mưa rơi bên tai giống như những hạt ngọc rơi trên nền đất.

 

Không hiểu sao Thẩm Khinh Vi lại nghĩ tới câu nói kia: Đông thuyền tây phảng tiễu vô ngôn. Duy kiến giang tâm thu nguyệt bạch.* (Thuyền không đậu bến mặc ai. Quanh thuyền trăng dãi, nước trôi lạnh lùng.)

Trích trong bài thơ ‘Tỳ bà hành’ của Bạch Cư Dị.

Nàng  nghiêng đầu, phát hiện Ngân Tranh là vầng trăng sáng, treo trong lòng nàng, lúc sáng lúc tối.

 

Ngân Tranh hỏi: "Nhìn cái gì?"

 

Thẩm Khinh Vi hoàn hồn, vành tai đỏ bừng nói: "Sư tỷ, sao tỷ lại mặc bộ quần áo này?"

 

Quần áo của Ngân Tranh chủ yếu là màu nhạt, chiếc áo sơ mi nửa màu đen này là do trước đây nàng đưa cho Ngân Tranh, Thẩm Khinh Vi chưa từng thấy cô mặc qua, còn tưởng rằng Ngân Tranh không thích, nhưng hôm nay nàng đã thấy được cô mặc nó.

 

"Nếu không mặc sẽ lãng phí," Ngân Tranh giải thích, nhưng sắc mặt lại có chút nhợt nhạt.

 

Thẩm Khinh Vi khẽ gật đầu, nói: "Chắc chắn rồi, quả nhiên rất hợp với su tỷ, sư tỷ mặc cái gì cũng rất đẹp!"

 

Ngân Tranh nhìn nàng nghiêng người, ánh mắt có chút dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Chỉ giỏi ba hoa."

 

“Không có gì.” Thẩm Khinh Vi làm nũng, bước đi dựa vào người Ngân Tranh, lúc nàng cúi đầu xuống, phần lớn tán ô của Ngân Tranh đều nghiêng sang phía bên này, bên còn lại sớm đã bị mưa xối ướt.

 

Thẩm Khinh Vi không biết Ngân Tranh mặc bộ quần áo này không phải vì lãng phí, mà là bởi vì màu đen hút nước, cho nên dù có bị ướt cũng không nhìn ra được.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16