Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7: Ngôi nhà ma ám

493 0 3 0
  1. Ngôi nhà ma ám.

Ngân Tranh ngước mắt lên nhìn Thẩm Khinh Vi, còn chưa kịp lên tiếng, Hồ Sinh Sinh đã đứng dậy, rất không quan tâm nói: "Trời đã sáng rồi."

 

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào trong phòng, một khung cảnh hoàn toàn khác với ban đêm, chủ nhân của căn hộ này nhất quyết muốn sống ở đây sau khi vụ tai nạn xảy ra, ông áya nói đây là nhà của mình, dù vợ con mình không còn nữa, nếu như ông ta chỉ sống được thêm một ngày ông ta cũng sẽ không rời khỏi đây, sau đó khi tin đồn nơi này bị ma ám lan ra, ông ấy bị cưỡng chế phải rời đi, nhưng mỗi lần thiên sư tới đây ông ấy cũng sẽ theo đến.

 

Tầm mắt Ngân Tranh chuyển về phía Thẩm Khinh Vi, nói, "Nghỉ ngơi một lát, chờ chủ nhà tới đây."

 

Hồ Sinh Sinh rất vui vẻ, anh ta chủ động nói với Thẩm Khinh Vi: "Khinh Vi, nếu không chúng ta cùng nhau xuống mua bữa sáng?"

 

“Mua bữa sáng?” Thẩm Khinh Vi hỏi, “Có đói không?”

 

Hồ Sinh Sinh muốn được ở  riêng với Thẩm Khinh Vi, nghe câu hỏi này, anh ta gật đầu, Thẩm Khinh Vi liếc mắt nhìn: "Để cô ấy nấu cho anh ăn."

Hồ Sinh Sinh nhìn theo ánh mắt của nàng, suýt chút nữa bị dọa sợ chết khiếp, để quỷ nấu bữa sáng cho mình?!

 

Anh ta vội nói: "Tôi không đói."

 

Thẩm Khinh Vi mỉm cười ngọt ngào: "Tôi đói bụng."

 

Nói xong, nàng liền nhìn về phía lệ quỷ, ánh mắt vô cùng hiền lành, lệ quỷ bị nàng nhìn chằm chằm, ả ta liền bay tới nhà bếp trước khi Thẩm Khinh Vi bước tới, chủ động làm bữa sáng.

 

Hồ Sinh Sinh: ...

 

Ngân Tranh nhìn Thẩm Khinh Vi bất đắc dĩ lắc đầu, Thẩm Khinh Vi nhỏ hơn cô năm tuổi, từ nhỏ cơ thể yếu ớt lại mắc bệnh nặng, sau này sư phụ tìm đến ba mẹ của Ngân Tranh, thuyết phục bọn họ để cô đi theo mình, ba mẹ cô cũng không có cách nào khác đành phải chấp nhận nhưng bản thân cô đã được cảm nhận qua thứ được gọi là tình thân. Thẩm Khinh Vi thì khác. Mẹ của Thẩm Khinh Vi chưa lập gia đình, bị người khác lừa gạt mới có nàng. Vừa mới sinh Thẩm Khinh Vi ra thì liền qua đời vì sinh khó, cho nên Thẩm Khinh Vi vừa mới sinh ra đã bị người ta bế tới Âm Dương Môn, chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài, cũng chưa từng được cảm  nhận thứ được gọi là tình thân.

 

Từ nhỏ nàng vẫn luôn ở Âm Dương Môn, ít tiếp xúc với người khác, bản tính  là người tinh nghịch, tự cao tự đại. Khi trưởng thành, nàng mới theo sư thúc đi ra ngoài, sau khi trở về tính tình thay đổi một cách rõ rệt, sư thúc nói cho nàng biết thân thế của mình khiến Thẩm Khinh Vi vô cùng ghét những gã đàn ông chăng hoa, thường xuyên ra tay dạy cho mấy kẻ đó một bài học.

 

Sự im lặng của Ngân Tranh làm cho Thẩm Khinh Vi vô cùng không vui, nàng mang ghế ngồi ở cửa bếp, thỉnh thoảng nói với thứ ở bên trong: “Mau lên, không phải chỉ nấu mì thôi sao? Chỉ nấu sôi nước rồi bỏ vào mà còn chậm chạp lề mề như vậy, bình thường ở nhà không nấu ăn sao?"

 

Nữ quỷ:...

 

Hồ Sinh Sinh: ...

 

Mọi người vừa mở cửa bước vào phòng, liền nghe thấy giọng nói thúc giục của Thẩm Khinh Vi: "Nhanh lên, cô muốn để tôi phải chết đói sao? Không phải chỉ làm một bữa sáng thôi sao, cô còn muốn làm cả một bàn tiệc nữa à?"

 

La Oánh dẫn đầu nhìn thấy một màn trước mắt, sắc mặt lập tức thay đổi, những người khác đi theo phía sau, đều ngây ngốc đứng đó.

 

Ở cửa cũng không nhìn thấy thi thể của Thẩm Khinh Vi đã khiến bọn họ cảm thấy tò mò nhất là khi nghe thấy giọng điệu ra lệnh cho nữ quỷ của Thẩm Khinh Vi, trong giọng nói mang theo vài phần khó chịu, đặc biệt nhất dường như nữ quỷ hiểu những lời Thẩm Khinh Vi nói, đang ngoan ngoãn nấu bữa sáng!

 

Điều này sao có thể!

 

La Oánh nhìn Thẩm Khinh Vi đầy hoài nghi, có một người từ trong phòng vệ sinh bước ra, Hồ Sinh Sinh gọi một tiếng: "Sư phụ!"

 

Anh ta hận không thể ôm lấy chân La Oánh khóc lóc một hồi sau đó đem tất cả những chuyện xảy ra đêm qua kể lại một lượt, La Oánh không tìm thấy Hồ Sinh Sinh ở trong phòng còn tưởng anh ta chung chạ hở đâu đó, bà ta cũng không hề nghĩ tới việc Hồ Sinh Sinh lại đi tới nơi này.

 

“Có chuyện gì vậy?” Sau vài giây im lặng, cuối cùng La Oánh cũng lên tiếng hỏi. Ngay khi vừa dứt lời, một thân ảnh mảnh mai từ trong phòng đi ra, mặc một chiếc áo dệt kim ngắn, màu trắng hở cổ, tay dài, còn mái tóc đen dài của cô búi ở sau đầu có cài thêm một cây trâm, một vài sợi tóc còn sót lại giắt phía sau mang tai, bên dưới là chiếc cổ trắng ngần làm nổi bật sự đối lập giữa đen và trắng, trông cực kỳ gợi cảm quyến rũ nhưng lại vô cùng anh dũng, toát ra từ tận xương tủy, nghiêm túc, chững chạc.

 

“Đây là La tiên cô?” Ngân Tranh chào hỏi: “Sư phụ tôi cũng từng nhắc tới ngài.”

 

Thái độ của La Oánh  đối với cô đã tốt hơn rất nhiều, bà ta hỏi: "Gia sư là?"

 

“Tôi là người của Âm Dương Môn.” Ngân Tranh nói: “Tôi tên là Ngân Tranh, đây là sư muội của tôi, Thẩm Khinh Vi.”

 

   Tiếng xì xào--

 

Sau lưng vang lên một tràng tiếng hổn hển, giống như đang rơi xuống vực! Hóa ra lại là người của Âm Dương Môn! Hèn chi họ không sợ lệ quỷ, cũng không sợ căn nhà ma ám này, nhưng mà hai người họ cũng quá trâu bò đi? Cư nhiên có thể thu phục được lệ quỷ?

 

Trên mặt bọn họ có chút đau, nhất là La Oánh, hôm bà ta mới nói lệ quỷ này khó đối phó, hôm nay nhìn thấy ả ta bị người khác sai bảo làm bữa sáng, Thẩm Khinh Vi đang cố ý?

 

“Hóa ra là đồ đệ của Hạ chưởng môn, may mắn được gặp.” Là người không bao giờ chịu nhận thua, La Oánh nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt nói: “Nhưng mà sư muội của cô có chút không hiểu chuyện.”

 

"Sư muội của tôi tuổi còn nhỏ, quả thật không hiểu chuyện, mong La tiên cô bỏ qua cho."

 

Cô gái trước mặt vừa xinh đẹp, ăn nói lại dễ nghe, La Oánh cũng không thể hòa hợp với người của Âm Dương Môn được, chỉ có điều vẫn cảm thấy Thẩm Khinh Vi chướng mắt như trước, trực tiếp bỏ qua Thẩm Khinh Vi nhìn về phía lệ quỷ.

 

"Đã bị thu phục?"

 

Ngân Tranh đứng bên cạnh bà ta: "Không phải, chỉ phong ấn tạm thời mà thôi."

 

La Oánh đi đến bên cạnh lệ quỷ nhìn quanh, thấy trên trán lệ quỷ có một cây kim bạc, nhíu mày nói: "Luyện quỷ?"

 

Ngân Tranh gật đầu: "Quả nhiên là có chuyện luyện quỷ, cho nên tôi muốn điều tra xem rốt cuộc ngừi đứng sau lưng là ai, sau đó mới tiến hành siêu độ."

 

“Mặc kệ cô ả là bị người khác luyện thành hay tự nhiên mà thành, đã là quỷ thì nên bị thu phục!” Một người đứng ra khỏi đám đông, Thẩm Khinh Vi liếc mắt nhìn, là cô gái cầm la bàn ngày hôm qua, cô gái này lại tiếp tục nói: "Hơn nữa con quỷ này cũng đã hại vô số người! Đáng lẽ ra phải làm cho nó hồn phi phách tán mới phải!"

 

Trong lòng cô ấy tràn đầy căm phẫn, ánh mắt nhìn về phía lệ quỷ mang theo cái lạnh thấu xương.

 

“Không cần.” Chủ nhà đứng ra, nước mắt không ngừng rơi, khóe mắt đỏ hoe, ba hai bước đi tới gần Ngân Tranh, đột nhiên quỳ xuống: “Cầu xin ngài, cầu xin các người, đừng để cô ấy phải hồn phi phách tán, đừng để cô ấy hồn phi phách tán."

 

“Tiên sinh mau đứng lên đi.” Ngân Tranh vội vàng đỡ chủ nhà đứng dậy, cô hỏi: “Ông chính là chồng của cô ấy?”

 

Chủ nhà gật đầu: "Là do tôi không tốt, là do tôi không chăm sóc cô ấy tốt. Nếu như ngày đó tôi kịp thời phát hiện ra cô ấy không được bình thường, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện ..."

 

Ông ta nghẹn ngào đến nỗi không thể thốt ra thành tiếng, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, khuôn mặt  đầy nước mắt, Ngân Tranh hỏi: "Cô ấy bị bệnh bao lâu rồi?"

 

“Gần bốn năm rồi.” Chủ nhà chậm rãi thở dài: “Lúc đầu cô ấy nói người trong công ty đối xử tệ bạc với cô ấy , cô ấy không muốn đi làm nên tôi để cô ấy ở nhà. Sau đó cô ấy đột nhiên cắt cổ ta, tôi mới biết được hóa ra cô ấy mắc bệnh."

 

Đến khi tới bệnh viện kiểm tra mới biết vợ mình mắc chứng trầm cảm nặng, từ đó đến nay cũng đã làm ra rất nhiều chuyện ngốc nghếch mà ông ta cũng không có cách nào khác, vừa bận rộn với công việc, còn mải bận rộn với việc học hành của con gái, có đôi khi không thể quan tâm hết được, vết thương cùng tâm trạng của vợ mình ngàng càng tệ, chủ nhà nói: "Hôm đó cô ấy vẫn bình thường, không có chuyện gì khác xảy ra, ai biết được đêm đó ..."

 

La Oánh nói: "Triệu tiên sinh, mỗi người đều có sinh mệnh riêng, anh cũng đừng quá đau lòng."

 

Huống hồ lệ quỷ này còn muốn mạng của ông ta, nhưng mà ông ta may mắn trốn được một kiếp này, nếu không bây giờ đã bầu bạn với nữ quỷ kia rồi, chịu một đòn đả kích như vậy, ông ta không những không hận vợ mình mà còn kiên quyết phải ở lại đây, coi như cũng là một người trọng tình trọng nghĩa.

 

Chủ nhà gật đầu: "Cho dù nói như thế nào, cô ấy vẫn là vợ tôi, nếu có thể siêu độ tôi cũng không hy vọng cô ấy phải chịu cảnh hồn phi phách tán."

 

"Tôi cầu xin các vị."

 

Ngân Tranh cùng Thẩm Khinh Vi nhìn nhau, La Oánh nói: "Trước tiên  chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn sáng rồi sẽ bàn bạc kỹ hơn?"

 

Những người khác đều không phản đối, đều đi theo phía sau La Oánh. Chỉ có cô gái cầm la bàn trong tay trước khi rời đi còn nhìn về phía lệ quỷ, ánh mắt sắc bén, rồi quay đầu đi theo phía sau mọi người đi vào thang máy.

 

"A, sau cơn mưa trời lại sáng."

 

"Người của Âm Dương Môn quả nhiên lợi hại, vừa ra tay đã không xảy ra chuyện gì."

 

Sắc mặt La Oánh tối sầm lại.

 

"Vị này gọi là Ngân..."

 

"Tên tôi là Ngân Tranh."

 

"Ngân Tranh cô nương không chỉ xinh đẹp, mà còn có tu vi cao thâm như vậy."

 

Đám Thiên Sư Môn này cũng giỏi nịnh nọt như vậy sao? Thẩm Khinh Vi ngoáy ngoáy tai, có chút buồn chán nhìn con số hiển thị trên thang máy, nàng đột nhiên lại nhớ tới cái đầu tối hôm qua!

Ngay sau đó mọi người đều đi xuống dưới lầu, khi họ bước ra khỏi tiểu khu, có không ít người chào hỏi Triệu tiên sinh, Hồ Sinh Sinh nói: "Triệu tiên sinh, hình như ông rất được chào đón ở nơi này."

 

Vốn dĩ ban đầu đều tưởng rằng tất cả mọi người ở đây đều sẽ ghét ông ta, một tiểu khu vốn đang yên bình lại bị đồn đại thành một nơi bị ma ám, ở lại cũng không ở được, bán đi cũng chẳng ai mua, mọi người đối với ông ta phải vô cùng oán hận mới phải, nhưng không ngờ vừa mới nhìn thấy ông ta lại nhiệt tình chào hỏi như vậy.

 

Vấn đề này, đến khi bước vào trong quán ăn ông chủ đã giải thích những nghi hoặc trong lòng bọn họ.

 

"Triệu tiên sinh là một người hiền lành, thấy hoàn cảnh gia đình nhà ai khó khăn sẽ giúp đỡ một chút, ai mà không biết chuyện gia đình của ông ấy nhưng mỗi lần trong tiểu khu có việc, đều sẽ tìm tới ông ấy nhờ giúp đỡ."

 

"Chuyện của vợ ông ấy đúng là quá đáng tiếc, mọi người sao có thể oán giận ông ấy được, ông ấy dù sao cũng là một người đáng thương."

 

"Còn con gái của ông ấy, đang tuổi nở rộ, nói không còn là không còn nữa.”

 

"Ngày hôm đó khi tỉnh lại ở trong bệnh viện, ông ấy điên cuồng muốn tự sát, nói không bằng đi theo, có bao nhiêu đáng thương, có bao nhiêu khổ sở."

 

Mọi người khẽ gật đầu, đồng loạt nhìn về phía người đàn ông đáng thương đang trả tiền cơm đứng ở cách đó không xa.

 

Vừa dứt lời, một vị khách ở bàn khác hỏi: "Lão Hàn, căn hộ của ông có bán đi không?"

 

Ông chủ nhìn sang nói: "Chuyện này nói sau, vợ tôi không chịu bán.”

 

“Các hộ khác đều bán hết rồi, nếu không bán thì phải hạ thấp giá cả.” Một vị khách khác càu nhàu, “Sớm biết như vậy không bằng bán quách cho lão Triệu!”.

 

Ông chủ thở dài quay người rời đi, Ngân Tranh ngăn lại, hỏi: "Lão Triệu, chính là Triệu tiên sinh?"

 

“A, đúng vậy.” Ông chủ nói: “Hiện tại căn hộ của chúng tôi cũng không dễ bán, đều là chuyện của nhà lão Triệu làm cho lòng người hoảng sợ, lão Triệu cũng cảm thấy áy náy, đồng ý mua lại với giá gốc."

 

Mua lại với giá gốc, nhóm người mới mua cũng được, không lỗ nhiều, mua sớm, giá gốc gấp mấy lần, ai bảo bán, nếu vậy thì lão Triệu kia vẫn bán được hơn mười hộ, Thẩm Khinh Vi tò mò hỏi: "Ông ấy có nhiều tiền như vậy?"

 

“Nào có.” Ông chủ nói: “Chúng tôi bán cho ông ấy, mọi người cũng không cố tình nâng giá, dù sao lão Triệu cũng sợ bọn họ bán không được mới thu mua lại những căn hộ kia, hai bên thuận mua vừa bán, đương nhiên không thể so được với giá bên ngoài thị trường, hơn nữa trước khi gặp chuyện không may, cũng có không ít mạnh thường quân quyên tiền, lão Triệu đem toàn bộ số tiền này mua lại mấy căn hộ đó.”

 

“Mọi người đều biết ơn ông ấy, đồng ý bán.”

 

Hóa ra là như vậy, Ngân Tranh khẽ gật đầu nói với ông chủ: "Cảm ơn."

 

Ông chủ xua tay rồi đi sang bàn khác, lão Triệu bước tới bưng hai rổ bánh hấp nóng hổi, nở một nụ cười chất phác : “Sớm như vậy cũng không có món gì ngon, mọi người ăn tạm đi, tôi đi mua thêm.”

 

“Không làm phiền anh.” La Oánh nói: “Bánh khá ngon. Anh ngồi xuống ăn đi.”

 

Lão Triệu mỉm cười gật đầu, vừa ngồi xuống, một cô gái vội vàng chạy tới, hỏi: "Triệu Tiểu Viên đã về chưa?"

 

Thẩm Khinh Vi hơi nhìn về phía đám người, phát hiện thiếu mất cô gái cầm la bàn, nàng thờ ơ cúi đầu xuống, đột nhiên nghĩ đến thái độ của Triệu Tiểu Viên đối với lệ quỷ, có chút sửng sốt, nhanh chóng ngước mắt lên, có một ánh mắt cũng nhìn về phía này, là Ngân Tranh.

 

Hai người bốn mắt đối diện nhau, sắc mặt hơi đổi, Triệu Tiểu Viên nhất định đã đi cường thu! Nếu cường thu nhất định sẽ phá vỡ phong ấn!

 

Triệu Tiểu Viên —— Nguy hiểm!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16