13. Ngôi nhà ma ám.
Ngân Tranh có chút nghi hoặc nhìn về phía cái đầu nhưng vẫn không hề nhúc nhích như trước, cái đầu liền bay về phía Thẩm Khinh Vi, nếu không phải trên mặt của nó đầy máu, có thể nhìn thấy vẻ mặt không hề tình nguyện chút nào.
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Khinh Vi cười: “Chờ đợi quá nhàm chán, chị tới nói chuyện phiếm với cô còn không hài lòng?”
Lúc này xưng mình là chị, lúc cô ta cầu xin tha thứ còn nói đừng thấy người sang bắt quàng làm họ đấy!
Cái đầu này thật sự rất hẹp hòi, mang nhiều thù hận, nhưng nó cũng tự mình hiểu lấy, bản thân đánh không lại Thẩm Khinh Vi, đành phải ngoan ngoãn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Lúc này mới ngoan.” Thẩm Khinh Vi định vươn tay sờ đầu cô ta, liền thấy đầu tóc bù xù, khuôn mặt bê bết máu, khóe miệng nhếch lên lộ ra một cái lưỡi đỏ tươi, liền thu tay lại.
Cái đầu:...
Có cần phải tỏ ra ghét bỏ rõ ràng như vậy không? Thành quỷ cũng không cần mặt mũi nữa à?
Cô ta ngậm miệng, ưỡn ẹo, Ngân Tranh lên tiếng: "Đây là chuyện gì?"
Thẩm Khinh Vi vội vàng giải thích: "Sư tỷ, đây là thứ em đã gặp trong thang máy ..." Nàng do dự vài giây: "Em gái."
"Không phải chúng ta muốn biết tối hôm đó Phó Nguyên có đến không? Camera giám sát bị hỏng, cũng không phải cô ấy bị hỏng, chỉ cần hỏi cô ấy chẳng phải sẽ biết sao?"
Cái đầu không ngờ mình còn có chức năng này, lơ lửng trên không trung nghe Thẩm Khinh Vi giải thích, cuối cùng người đẹp bên cạnh liếc mắt nhìn cô ta một cái, vung tay, cái đầu cảm thấy vô cùng thoải mái, cô ta vừa mở miệng ra, chiếc gương trong thang máy liền phản chiếu cái lưỡi đỏ lòm.
“Như vậy thuận mắt hơn.” Thẩm Khinh Vi lẩm bẩm nói: “Tại sao tôi lại không nghĩ tới giúp cô rửa mặt nhỉ?”
Đồ không có lương tâm!
Cái đầu cũng chỉ dám nghĩ vậy, trên mặt không có vết máu, có thể thấy rõ ràng đang suy nghĩ gì, Thẩm Khinh Vi liếc cô ta một cái: "Tại sao lại mắng ta?"
“Không có.” Sau khi rửa sạch mặt, cái đầu so với trước kia thanh tú hơn rất nhiều, gương mặt to bằng bàn tay, màu da nhợt nhạt, lông mày nhạt, Thẩm Khinh Vi lấy điện thoại di động từ trong túi ra: “Này, có từng thấy qua người này không?"
Cái đầu bay tới chỗ bả vai cô, không còn mùi hôi tanh giống như lúc trước, Thẩm Khinh Vi liếc mắt liền nhìn thấy một nửa bên mặt thanh tú, cái đầu nhìn điện thoại một lúc lâu, cau mày nói: "Tôi không nhớ."
Một ngày bên trong thang máy có nhiều người đi ra đi vào như vậy, cô ta cũng không nhớ được nhiều như vậy, cái đầu hỏi: “Người này là ai?”
Thẩm Khinh Vi giải thích: "Căn hộ ma ám trên lầu, còn nhớ không?"
Cái đầu di chuyển lên xuống, dường như đang muốn gật đầu. Thẩm Khinh Vi muốn bật cười khi nhìn thấy hành vi hài hước của cô ta. Cô ta nói: "Người đàn ông này, đêm đó đã tới."
Sắc mặt của cái đầu trở nên căng thẳng, đang nghiêm túc nhớ tới chuyện đêm đó, nhưng thời gian cũng đã trôi qua lâu lắm rồi, muốn nhớ lại cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thẩm Khinh Vi chế giễu nói: “Thành quỷ trí nhớ không cần phải tốt sao?"
Cái đầu: Giả vờ như không nghe thấy lời mỉa mai của cô.
Thẩm Khinh Vi đặt điện thoại xuống, tò mò hỏi: "Tại sao ngươi lại ở bên trong thang máy này lâu vậy?"
Cái đầu có chút không quen nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên nghiêm túc của nàng, ánh mắt nặng nề nhìn Ngân Tranh bên cạnh Thẩm Khinh Vi, lùi lại nói: "Tôi cũng không biết."
Thẩm Khinh Vi cùng Ngân Tranh nhìn nhau hai giây, ngẩng đầu hỏi: "Cô không biết?"
Cái đầu gật gật: "Ừm, vừa mở mắt ra tôi đã thấy mình ở đây, tôi cũng không biết vì sao."
“Nhà cô ở đâu?"
Cái đầu nói: "Tôi không biết."
Vừa hỏi ba không biết, Thẩm Khinh Vi nói: "Như vậy đi, cô hãy nghĩ thật kỹ xem có thể nhớ rõ chuyện xảy ra vào đêm đó không, nếu như có thể nghĩ ra xem như cô giúp tôi một chuyện, tôi cũng giúp lại cô một chuyện, giúp cô siêu độ, thế nào?"
Cái đầu có vẻ do dự, một lúc lâu, cô ta nói: "Tôi có thể giúp cô nhớ lại nhưng tôi không muốn bị siêu độ."
Thẩm Khinh Vi nhíu mày: "Tại sao?"
“Tôi cũng không biết.” Cái đầu mờ mịt nói: “Tôi luôn cảm thấy mình phải ở đây để chờ một người.”
Là đang đợi người vào trong thang máy? Thẩm Khinh Vi khẽ lắc đầu: "Vậy thì thay đổi điều kiện, cô giúp tôi nghĩ xem người đàn ông này có xuất hiện hay không, tôi sẽ giúp cô tìm thân phận, như vậy cô cũng biết được mình đang đợi ai."
Cái đầu nghe thấy chuyện này xem như cũng có lời, cô ta bay lên bay xuống tỏ vẻ đồng ý, tuy rằng khuôn mặt này bây giờ xinh đẹp cũng thuận mắt người nhìn hơn, nhưng cứ lơ lửng trong thang máy như thế này vẫn có chút đáng sợ.
Thẩm Khinh Vi nói: "Nói cho tôi biết đêm đó có ai tới tầng hai mươi tư."
“Tầng hai mươi tư có ba hộ.” Cái đầu đang nhớ lại cảnh tượng buổi tối hôm đó, sau khi suy nghĩ, cô ta nói: Buổi chiều hôm đó, một nhà ba người trong căn hộ ma ám kia ra ngoài ăn cơm.”
"Sau đó bọn họ ở bên trong thang máy vẫn không ngừng nói đến chuyện uống thuốc."
“Uống thuốc?” Thẩm Khinh Vi ngắt lời cô ta, “Thuốc gì?”
“Tôi không biết.” Cái đầu rất thành thật, Thẩm Khinh Vi vung tay lên: “Cô tiếp tục đi.”
“Sau đó hai hộ kia cũng quay trở về.” Nhắc đến đây, cái đầu đột nhiên nói: “Tôi nhớ ra rồi, đêm đó có người lên lầu hai mươi tư.”
"Khi nào? Có phả là người trong ảnh không?"
Cô ta lắc đầu: "Hắn ta đội mũ, lúc nào cũng cúi đầu, nhưng nhìn dáng người có thể đoán ra được là đàn ông."
Thẩm Khinh Vi tùy tiện nghịch điện thoại, một lúc sau, trong điện thoại xuất hiện một bóng lưng đàn ông, cái đầu nói: "Có chút giống."
Ngân Tranh đè điện thoại của Thẩm Khinh Vi nói, vẻ mặt nặng nề , hai người ra khỏi thang máy, đứng trên hành lang, cửa sổ hành lang không biết đã bị ai đó mở ra, một trận gió lạnh thổi vào khiến người ta cảm thấy lạnh buốt, cửa hai căn hộ bên cạnh đóng chặt, trong hành lang có gió thổi qua truyền tới tiếng khóc nỉ non, dường như có ai đó đang khóc.
Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh đứng trên hành lang vài giây, rồi đẩy cửa căn hộ ma ám bước bào. Cửa sổ bên trong cũng mở, rèm cửa tung bay vang lên những tiếng sột soạt, trong không khí dâng lên vài trận cuồng phong, Thẩm Khinh Vi bước đến bên cạnh cửa sổ, bỗng nhiên có một sức mạnh vô hình đẩy nàng về, Thẩm Khinh Vi nhất thời không kịp phòng bị cả người nghiêng về phía trước bám chặt vào bệ cửa sổ, khi nàng ném lá bùa về phía cửa sổ, chỉ nghe thấy bên trong không khí phát ra một tiếng, cũng không có gió, Thẩm Khinh Vi vươn tay đóng cửa sổ lại.
Sau khi nàng quay lại, Ngân Tranh nói, "Có người đã ở đây."
Thẩm Khinh Vi khẽ cúi đầu, phát hiện trên mặt đất xỉ thủy tinh vỡ vụn đã không còn, tối hôm qua nàng cùng lệ quỷ giao tranh đã làm vỡ đèn thủy tinh, trên mặt đất có rất nhiều xỉ thủy tinh.
"Lẽ nào Triệu tiên sinh đã tới đây?"
Ngân Tranh ngửi thấy mùi khét quen thuộc trong không khí, cô gật đầu: "Ừ."
“Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này khá nghiêm trọng.” Thẩm Khinh Vi nó: “Tại sao lại không cho người tới lắp lại đèn.”
Ngân Tranh nghe nàng nói xong khẽ lắc đầu, lấy trong túi xách ra một cây nến trắng, thắp sáng rồi đặt lên bàn cà phê, ánh sáng của ngọn nến lờ mờ chiếu sáng những thứ có ở bên trong phòng khác, những cái bóng được phản chiếu trên tường, giống như một đám yêu ma quỷ quái đang giơ nanh múa vuốt, chỉ chờ thời cơ mà xông tới!
Thẩm Khinh Vi ngồi trên ghế sô pha, nói với Ngân Tranh: "Cô ấy vừa nói Phó Nguyên đã đến đây vào nửa đêm, tính thời gian, cũng gần khi mọi chuyện đã kết thúc."
"Tại sao hắn lại tới đây muộn như vậy, là vì cái gì?"
Ngân Tranh im lặng hai giây, vì cái gì, cô nghĩ mình đã đoán được rồi, nhưng cô cảm thấy sự thật này quá tàn nhẫn với hai mẹ con này, Thẩm Khinh Vi lẩm bẩm nói: “Sẽ không phải là..."
Lời vẫn còn chưa nói xong, vẻ mặt nặng nề hơn vài phần, mấy phút sau liền mắng một câu chửi thề, vừa dứt lời, bóng ánh nến lên cao, khi lên đến đỉnh, trên bức tường phía sau ghế sô pha hai người họ đang ngồi hiện lên một thân ảnh, cái bóng kia đang trải đầu.
Một lần, hai lần bóng đen chậm rãi chải đầu, nhìn thấy tóc càng ngày càng dài, kéo tới tận vách tường, nhìn kỹ, từ dưới vách tường hiện ra một ít tóc đen, tựa như có linh hồn, những sợi tóc này từng chút một bò tới bên ghế sô pha nơi Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh đang ngồi, giống như một đám dã thú ăn thịt người, chỉ cần há miệng một cái lập tức sẽ nuốt chửng hai người họ vào bụng!
Thẩm Khinh Vi gác chân lên sô pha, nghiên cứu những sợi tóc này, từng sợi mảnh và sắc bén, giống như một lưỡi dao sắc bén, có thể giết người bất cứ lúc nào, những sợi tóc tiến tới càng ngày càng nhiều, toàn bộ phòng khách đều là một màu đen kịt, ngay cả nơi đặt chân cũng không có.
Vòng tròn mà Ngân Tranh đang ngồi tự động bị tách ra, một vài tóc tiến tới quấn quanh chân cô, chưa kịp chạm vào nó đã lập tức rụt lại, trong lòng càng thêm lo lắng chúng kéo tới càng ngày càng nhiều, Ngân Tranh nói: “Vốn dĩ chị đang nghĩ tới một vấn đề.”
"Nếu đã luyện quỷ dùng để áp chế lệ quỷ, tại sao vẫn còn có người chết?"
Những người tới đây thám hiểm đều chết không rõ nguyên nhân, tối hôm qua cô cùng Thẩm Khinh Vi bị công kích, Thẩm Khinh Vi gật đầu: “Đúng vậy, vì cái gì?”
"Vì vậy quỷ, chỉ giúp một người áp chế lệ quỷ."
Mà người này, dùng tinh khí để luyện chế nữ quỷ.
Cho nên nửa đêm hắn mới có thể tới đây mà không phải sợ hãi, thậm chí còn sẵn sàng đi cùng hai người họ tới nơi này, bởi vì hắn ta biết, chỉ cần có nữ quỷ ở đây, chắc chắn lệ quỷ không tổn thương đến hắn.
Thẩm Khinh Vi sững sờ: "Triệu tiên sinh!"
Cô cười một tiếng chế nhạo: "Quả nhiên là ông ta, cho nên sau khi ông ta tìm người luyện ra nữ quỷ, vẫn luôn lo lắng lệ quỷ sẽ tới tìm mình trả thù?"
Nói như vậy cũng có lý, ốm đau, bốc thuốc, luyện quỷ, trấn áp, đầu cơ bất động sản, bắt đầu từ bước nào? Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh nhìn nhau, Ngân Tranh nói: "Có thể liên hệ với cảnh sát, nhưng lần này chị muốn một mình tới gặp Phó tiên sinh."
Trong lòng vẫn còn có một chút nghi ngờ, có lẽ khi gặp được Phó tiên sinh thì mọi chuyện có thể giải thích rõ ràng.
Những sợi tóc đen trên nền nhà khi hai người họ lên tiếng lại càng lợi hạn hơn, Thẩm Khinh Vi cúi xuống một lúc lâu rồi đưa ngón chân xuống. Những sợi tóc mảnh đó lướt qua mắt cá chân nàng, gắt gao thắt chặt lấy, càng siết chặt lại khiến Thẩm Khinh Vi cảm thấy thoải mái, bị đám tóc này quấn cũng không ảnh hưởng gì tới hành động của nàng.
Nàng ngước mắt lên liếc về phía cửa sổ, một bóng người mờ ảo hiện ra trong tấm rèm trắng, tấm rèm vừa chuyển động nó lại biến mất, nàng nói: "Sư tỷ, thật ra chúng ta cũng không cần tới gặp Phó tiên sinh mới biết được chuyện xảy ra vào đêm đó đâu."
Ngân Tranh quay đầu lại, trước khi cô kịp phản ứng, Thẩm Khinh Vi đã đi về phía tấm rèm, mái tóc đen nhanh chóng bao trùm lấy Thẩm Khinh Vi nhưng mảy may không thể làm nàng bị thương, nàng đứng trước ngọn nến lên tiếng: "Hãy để cô ấy nhập vào người em."
“Đừng làm bậy!” Ngân Tranh không chút nghĩ ngợi lập tức đứng dậy, vài bước đi tới bên cạnh Thẩm Khinh Vi, đám tóc thấy cô tức giận cũng tự động rút lui. Thẩm Khinh Vi chỉ hai ngón tay vào thiên linh của mình, hai mắt nhắm lại, bàn tay vươn tới muốn ngăn cản Ngan Tranh chợt lóe lên trốn vào đằng sau rèm, bên tai nàng lạ giọng nói hiếm khi tức giận của Ngân Tranh: "Thẩm Khinh Vi!"
Hiếm khi gọi cả tên họ của nàng, xem ra sư tỷ thật sự tức giận rồi, trong đầu Thẩm Khinh Vi vừa lóe lên ý nghĩ này, thân thể chợt cứng đờ, từ đầu đến chân lạnh toát, đột nhiên xuất hiện một bàn tay không hề báo trước ôm lấy bả vai nàng, mà chủ nhân của bàn tay này nói: "Hiểu Thiên, hôm nay con có vui không? Con có thích người chú mới quen kia không?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)