19. Nữ tẩm.
Cả hai trở về khách sạn đúng lúc trời tạnh mưa, trời nổi mưa giông, sau một trận mưa lần nào cũng sẽ xuất hiện cầu vồng. Nó rất đẹp. Thẩm Khinh Vi dựa vào cửa sổ để nhìn, nàng quay đầu lại nói với Ngân Tranh: “Sư tỷ, thật sự rất đẹp."
Ngân Tranh thay bộ quần áo ở nhà đi ra ngoài với tông màu ấm, cô đứng phía sau lưng Thẩm Khinh Vi, tính tình trầm thấp, từ nhỏ đã tò mò tìm hiểu mọi thứ, đặc biệt thích những thứ mình thích, những thứ không thích cũng sẽ không giả vờ, yêu ghét rõ ràng.
Cô bước tới, liếc nhìn ra bên ngoài có cầu vồng treo phía chân trời, thật sự rất sáng và lộng lẫy, Ngân Tranh bước tới bên cạnh Thẩm Khinh Vi hỏi: "Sư tỷ, có đẹp không?"
Ngân Tranh lạnh nhạt gật đầu, quay đầu nhìn Thẩm Khinh Vi, vẻ mặt ôn nhu: "Rất đẹp."
Cũng giống như Thẩm Khinh Vi, đang tuổi nở rộ, xinh đẹp động lòng người.
Trong nháy mắt Thẩm Khinh Vi mỉm cười: "Sư tỷ so với cầu vồng còn đẹp hơn!"
Ngân Tranh hoàn hồn, liếc mắt nhìn nàng, giọng nói tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đừng nói nhiều nữa, mau ăn cơm đi."
Thẩm Khinh Vi ở phía sau lưng nhỏ giọng lầm bầm: "Nói lắm chỗ nào, ăn ngay nói thật thôi."
Giọng điệu mang theo chút ấm ức, không cần quay đầu lại Ngân Tranh cũng có thể đoán được biểu tình trên mặt Thẩm Khinh Vi, cô ngồi xuống bàn ăn đưa cho Thẩm Khinh Vi một bát cháo cùng hai cái bánh bao, chủ cửa hàng cháo thấy Thẩm Khinh Vi xinh đẹp lại đáng yêu còn tặng thêm hai chiếc bánh phủ vừng, bên ngoài được phủ rấy nhiều vừng, bên trong rỗng, cắn một miếng vỏ bên ngoài giòn rụm, Thẩm Khinh Vi rất thích, nàng ăn một miếng cháo, sau đó mới nhìn về phía Ngân Tranh nói: "Sư tỷ, Thất Tinh Đăng tỷ để ở chỗ nào?"
“Trong tủ.” Ngân Tranh liếc mắt nhìn về phía tủ màu trắng, Thẩm Khinh Vi nói: “Buổi tối em sẽ đi.”
Nàng lo lắng cho thân thể của Ngân Tranh, Ngân Tranh thản nhiên nói: "Cùng nhau qua đó."
“Chị ở lại đây nghỉ ngơi.” Thái độ của Thẩm Khinh Vi hiếm khi cố chấp như vậy, nhưng dưới ánh mắt của Ngân Tranh, đành phải đầu hàng: “Vậy thì buổi tối chị chỉ được phép nhìn em, chuyện gì cũng không được làm.”
Chỉ cho phép nhìn nàng?
Ngân Tranh cúi đầu, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, cô nhỏ giọng đáp lại: "Đã biết."
Thẩm Khinh Vi ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Thất Tinh Đăng chỉ có thể thắp sáng vào ban đêm, dựa theo vị trí của các ngôi sao. Sau khi ăn xong hai người họ vẫn còn một chút thời gian, Ngân Tranh có thói quen nghỉ trưa, nhưng Thẩm Khinh Vi thì không. Nàng nằm trên ghế sô pha gọi điện thoại nói chuyện với Ân Nhược, vừa quay đầu liền nhìn thấy Ngân Tranh.
Hơi thở đều đặn, ổn định, đôi mắt nhắm lại, lông mi dài rũ xuống dưới , phủ một bóng đen, nước da của Ngân Tranh trắng nõn, bởi vì đau thắt ngực mà sắc mặt tái nhợt, thêm một chút yếu ớt thường ngày hiếm khi nhìn thấy. Thẩm Khinh Vi nhíu mày nhìn cô thật lâu, ánh mắt men theo chóp mũi dừng lại trên đôi môi mỏng, nhịp tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay vô thức đổ mồ hôi, nàng tiến lại gần một chút nhưng cũng không làm ra chuyện gì khác, vừa vặn ngửi được mùi hương thuộc về Ngân Tranh.
Ngân Tranh rất ít khi sử dụng nước hoa, trên người chỉ có mùi mộc hương, mùi hương nhẹ nhàng giờ phút này còn câu dẫn người khác hơn mùi nước hoa nồng đậm, cổ họng Thẩm Khinh Vi có chút khô, trong mắt đều là hình ảnh của Ngân Tranh.
Nàng khẽ gọi: “Sư tỷ."
Hiển nhiên người kia không hề đáp lại, Thẩm Khinh Vi nhịn không được vươn tay giúp Ngân Tranh chỉnh lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, sau lưng vang lên tiếng gõ cửa, nàng vội thu tay về, xoay người đi về phía cửa.
Người đằng sau đáng lẽ đã ngủ từ từ mở mắt, đôi tay đang siết chặt cũng từ từ thả lỏng, chỉ cần Thẩm Khinh Vi vén mấy sợi tóc này lên có thể nhìn thấy trên trán cô đều là mồ hôi, đây đều bị khẩn trương làm thành như vậy.
Ngân Tranh điều chỉnh lại nhịp thở của mình, lại nghe thấy tiếng nói của Thẩm Khinh Vi từ cửa truyền vào: "Tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại."
“Tôi?” Giọng điệu của nàng không chút để ý: “Xin lỗi, tôi rất bận, không rảnh.”
Cô bước tới, quả nhiên người đứng ở cửa là Hồ Sinh Sinh.
Hồ Sinh Sinh vừa nhìn thấy cô lập tức cung kính cúi đầu: "Ngân tiểu thư."
Ngân Tranh thản nhiên nói: "Chuyện gì?"
Hồ Sinh Sinh giải thích: "Sư phụ tôi đã giải quyết chuyện Âm Trạch, Âm Huyệt cũng đã bị phá hủy, do đó đến nói lời từ biệt với hai vị."
Thẩm Khinh Vi nhíu mày, trước khi rời đi La Oánh vẫn còn muốn lấy lại thể diện, chuyện gì vậy? Muốn nàng cùng sư tỷ tới tiễn bà ta? Có phải đã nghĩ nhiều rồi không?
Quả thật La Oánh cũng nghĩ như vậy, chuyện ngôi nhà bị ma ám lần này bà ta cũng góp công không ít, chuyện Âm Trạch phía sau đều do bà ta xử lý, dù sao tuổi tác cũng lớn hơn Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh, là trưởng bối, làm bộ làm tịch một chút cũng không tính là quá phận đấy chứ?
Tuy nhiên, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh cũng không chấp nhận, Hồ Sinh Sinh trở về với vẻ mặt xám xịt, La Oánh hỏi: "Hai người họ không nói gì nữa?"
Hồ Sinh Sinh lắc đầu: "Không có."
“Không có quy tắc!” La Oánh gằn giọng, “Không có thứ tự trên dưới!”
Hồ Sinh Sinh không dám nói gì, liền theo phía sau lưng La Oánh rời khỏi khách sạn, Thẩm Khinh Vi từ trên lầu nhìn hai bóng người phía dưới rồi nói: "Sư tỷ, hai ngày trước ông chủ có hẹn chúng ta ăn cơm, bị em từ chối rồi."
Lúc nàng đi lấy thêm thông tin được mời, Thẩm Khinh Vi không có hứng thú, nàng cũng biết Ngân Tranh, lại càng không có hứng thú, vì vậy trực tiếp từ chối, Ngân Tranh khẽ gật đầu: "Đã biết."
“Chúng ta quay lại khi giải quyết chuyện thang máy nhé?” Thẩm Khinh Vi nghiêng đầu hỏi, Ngân Tranh còn chưa kịp nói chuyện thì chuông điện thoại đã vang lên, hai người nghi ngờ nhìn vào điện thoại của cô, Ngân Tranh không có bạn bè gì, người liên lạc với cô cũng chỉ có sư phụ, sư thúc cùng với Thẩm Khinh Vi, hiện giờ chỉ còn lại sư phụ cùng sư thúc, Ngân Tranh cầm điện thoại lên, quả nhiên là sư thúc, Ngân Tranh không tránh khỏi có chút mất mác, nghe máy, một lát sau vẻ mặt nặng nề, Thẩm Khinh Vi vừa định lên tiếng hỏi ngón tay của Ngân Tranh đặt lên môi nàng, ý bảo nàng đừng lên tiếng.
Thẩm Khinh Vi thoáng sững người, chớp mắt, ngón tay của Ngân Tranh chỉ nhẹ nhàng đặt lên môi nàng, nhưng lại như muốn khuấy động trái tim nàng, khiến tâm tình đảo lộn, mùi đàn hương độc nhất vô nhị thuộc về Ngân Tranh lưu lại trên chóp mũi Thẩm Khinh Vi như những sợi tơ mềm mại, thấm vào, vành tai Thẩm Khinh Vi phiếm hồng, trên mặt cũng bắt đầu cảm giác nóng bừng.
Nàng lùi lại hai bước, ổn định lại nhịp tim hỗn loạn của mình.
Không lâu sau, Ngân Tranh đã nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Là sư thúc sao?"
“Ừ.” Ngân Tranh nhàn nhạt trả lời cô: “Đại nữ tẩm đã xảy ra chuyện, sư thúc nói chúng ta tới đó một chuyến.” Dường như có chút sốt ruột, Ngân Tranh nói: “Phải nhanh một chút.”
Thẩm Khinh Vi nói: "Vậy chúng ta giải quyết chuyện cái đầu trong thang máy rồi mới đi qua đó?"
Ngân Tranh ậm ừ, quay đầu lại, thấy Thẩm Khinh Vi đã đi lấy Thất Tinh Đăng.
Chạng vạng, những đám mây nhuốm màu hoàng hôn trên khắp bầu trời, giống như vải lụa màu đỏ, một màu đỏ rực bao phủ lên bầu trời, Thẩm Khinh Vi đi bộ trong tiểu khu nghe thấy một bà cụ lên tiếng nói: "Ngày mai trời đẹp không?"
"Đúng vậy, ánh nắng buổi sáng không vươn ra ngàn dặm, ngày mai thích hợp đi du lịch."
Một vài cụ già cùng nhau chơi cờ nhìn thấy Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh cũng chỉ trò chuyện vài câu. Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh đồng thời bước vào thang máy, bên trong thang máy có một vài người. Có mọt người phụ nữ nhận ra Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh, liền lớn tiếng gọi đại sư, Thẩm Khinh Vi không hiểu, hai giây sau mới nhớ ra đây là người phụ nữ mình gặp lần trước, làn da cũng đã hồng hào hơn một chút, hắc khí trên trán cũng đã giảm bớt không ít, xem ra gần đây chú ý tĩnh dưỡng hơn.
"Lá bùa lần trước đại sư cho tôi thật sự rất tốt! Nhiều ngày nay tôi ngủ không ngon, rốt cuộc hai ngày gần đây cũng được yên giấc!"
Những người khác không tin có vào quỷ thần, một mình cô ấy trải qua chuyện này, Thẩm Khinh Vi dở khóc dở cười, nàng nói: “Trùng hợp mà thôi.”
"Đại sư tới nơi này, còn có chuyện gì không?"
Thẩm Khinh Vi nói: "Không có gì đâu."
Nàng nói xong liền hỏi: "Thanh máy ở nơi này có từng xảy ra chuyện gì không?"
Người phụ nữ nhìn nàng: "Có chuyện gì vậy?"
Sau đó dường như cũng đã hiểu ý: "Có phải đại sư muốn hỏi có chuyện kỳ quái gì đã xảy ra không?"
Thẩm Khinh Vi cười: "Có phải đã từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"
“Tai nạn.” Người phụ nữ cẩn thận suy nghĩ: “Lúc trước kia cũng đã từng xảy ra, một nhà gặp tai nạn, khi đó trong thang máy không còn người nào sống sót, về sau nghe nói cũng đã được bồi thường.”
Thẩm Khinh Vi gật đầu: "Còn gì nữa không?"
Người phụ nữ cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu: "Không có."
Khi thang máy lên đến tầng của cô ấy, khi chuẩn bị bước ra khỏi thang máy đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, cô ấy quay đầu lại nói với Thẩm Khinh Vi: "Ồ! Một chuyện nữa, khi tôi mới chuyển đến, tôi đã nghe nói bên trong thang máy có một cái đầu người!"
Thẩm Khinh Vi khẽ biến sắc, quay sang liếc nhìn Ngân Tranh, hỏi người phụ nữ: "Có tiện nói chi tiết không?"
Điều này không có trong thông tin mà ông chủ cung cấp.
Người phụ nữ nhớ lại nói: "Lúc đó tôi mới chuyển đến, cũng không rõ lắm, chỉ nghe người khác nói, buổi sáng có người phát hiện bên trong ngoài thang máy có rất nhiều máu, sau đó bên trong là một cái đầu người.”
Khi cô ấy nói chuyện cố ý hạ thấp giọng xuống, dường như rất sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Khinh Vi lại cảm thấy vô cùng yên tâm, trực tiếp nói thẳng: "Nhưng sau đó một số người nói đó chỉ là đạo cụ, không phải là thật, chỉ là trò đùa giai của mấy đứa nhỏ, sau đó chúng tôi cũng không nghe nói có chuyện gì nữa, tin tức cũng không đưa tin, tôi cũng không biết là thật hay là giả, nhưng chồng tôi cũng nhìn thấy, ông ấy nói rất giống thật."
Chỉ bởi vì chồng mình cũng nhìn thấy nên cô ấy mới nhớ kỹ.
Thẩm Khinh Vi gật đầu, cười nói với người phụ nữ: "Cảm ơn cô, tôi hiểu rồi."
“Là tôi nên cảm ơn cô.” Người phụ nữ nói, “Đại sư có muốn tới nhà tôi ăn cơm tối không?”
Người này cũng quá nhiệt tình, Thẩm Khinh Vi nhất thời không thích ứng được, khéo léo từ chối, nhưng Ngân Tranh bên cạnh nàng lại bình tĩnh tới mức dường như không có chuyện gì xảy ra, người phụ nữ thấy Thẩm Khinh Vi từ chối thì cũng không nhiều lời, vẫy tay với hai người rồi đi về nhà.
Thẩm Khinh Vi khẽ thở dài nói: "Xem ra có chút phiền phức."
Ngân Tranh nói: "Trước tiên thắp Thất Tinh Đăng lên, chúng ta tìm được thi thể nói sau."
Thẩm Khinh Vi không còn lựa chọn nào khác, hai người đi đến sân thượng, Thẩm Khinh Vi lấy Thất Tinh Đăng ra, sau đó lấy ra vài sợi tóc dài cuộn lại, đốt xong liền đem nó bỏ vào trong đèn, cuối cùng ném vào trong một lá bùa màu vàng, thân đèn bốc cháy tức khắc, ngọn lửa bốc cao. Thẩm Khinh Vi ngẩng đầu nhìn những ngôi sao rải rác phía chân trời, cắn ngón tay nhỏ một giọt máu vào trong đèn. Ngọn lửa trong chai không ngừng nhảy múa chiếu lên gương mặt hiếm khi nghiêm túc của Thẩm Khinh Vi, nàng ngước mắt nhìn Ngân Tranh thấy Ngân Tranh dùng nhuyễn kiếm mở nắp đèn bỏ thất tinh phù vào bên trong.
Vừa cho vào, ngọn lửa trong đèn bùng lên hai lần rồi tắt.
Thẩm Khinh Vi nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng, không tin mà lặp lại bước vừa rồi, lần này nàng cầm lấy thanh kiếm mềm mại trong tay Ngân Tranh, mở nắp đèn một lần nữa bỏ thất tinh phù vào bên trong, ngọn lửa trong Thất Tinh Đăng không hề cháy vẫn im lìm như vậy.
Ngay cả sắc mặt của Ngân Tranh cũng thay đổi, hai người nhìn về phía Thất Tinh Đăng, biểu tình trên mặt càng nặng nề, khi Thẩm Khinh Vi định dùng máu làm lại lần thứ ba, Ngân Tranh liền giữ chặt tay nàng, khẽ lắc đầu: “Đừng thắp nữa."
Thẩm Khinh Vi liếc mắt nhìn Ngân Tranh, cuồng phong xung quanh không ngừng gào thét, làm quần áo của Ngân Tranh tung bay, mái tóc dài cũng theo đó tung bay thành một vòng cung lạnh lẽo, Ngân Tranh nhìn Thẩm Khinh Vi, ngữ khí nặng nề nói: “Đây là xác chết vô danh, không điểm được.”
Một xác chết không tên, không danh tính, tự nhiên không tìm thấy dấu vết.
Mọi chuyện đột nhiên trở nên phức tạp, Thẩm Khinh Vi nhìn về phía thang máy phía sau Ngân Tranh, sắc mặt tối sầm lại.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)