Ngân Tranh nhìn chằm chằm Thẩm Khinh Vi trước mặt mấy hai giây, ánh mắt tràn đầy mông đợi của đối phương, thấy dáng vẻ giang tay chủ động chạy tới ôm mình của Thẩm Khinh Vi liền vươn tay chỉ vào trán nàng, cố gắng tạo khoảng cách, thản nhiên nói: "Không biết lớn nhỏ, không lễ phép."
Thẩm Khinh Vi ấm ức: "Tại sao em lại không lễ phép?"
Ngân Tranh không muốn cùng nàng tranh cãi, Thẩm Khinh Vi quấn lấy cô: "Sư tỷ."
“Đừng có lộn xộn nữa.” Ngân Tranh nói: “Em đã liên lạc với sư phụ chưa?”
Thẩm Khinh Vi lắc đầu: "Vẫn chưa."
Vốn dĩ hai người họ không cần tới ngôi nhà bị ma ám này, nhưng bởi vì tháng trước sư phụ đột nhiên rời đi, không có tin tức gì, cho nên sức thúc mới yêu cầu hai người họ tới đây, Ngân Tranh vừa ra ngoài đã tới Thiên Sư Môn ở nơi khác hỏi thăm, nửa ngày sau mới đến.
“Sư phụ đi đâu rồi?” Thẩm Khinh Vi khó hiểu: “Đã gần mười tám năm không ra ngoài”.
Kể từ khi nhận nuôi nàng, sư phụ cũng không bước ra khỏi Âm Dương Môn nửa bước. Ông ấy nói mình phải tập trung bồi dưỡng nàng cùng sư tỷ, thể chất của hai người họ không giống những người khác, ngàn dặm mới tìm được một, cho nên cũng chỉ hai người họ là đồ đệ.
Ngân Tranh nhìn nàng, ánh mắt u ám, hình như có điều muốn nói nhưng lại không nói ra.
“A!” Thẩm Khinh Vi đột nhiên nói, “Em biết rồi, có phải sư phụ tìm được đồ đệ khác rồi không?”
Ngân Tranh khẽ lắc đầu: "Đừng nói bậy."
Thẩm Khinh Vi khẽ nhún vai, đi theo phía sau Ngân Tranh, nàng hỏi: "Sư tỷ, chúng ta đi đâu bây giờ?"
"Đi tới tiệm thuốc."
Thẩm Khinh Vi gật đầu: "Chị đi tìm thuốc?"
Khả năng cao là không thể. Nếu đó là thuốc chữa bệnh tâm thần, hầu như đều là thuốc kê theo đơn, loại thuốc này không có bán ở các hiệu thuốc, nhưng trực giác Ngân Tranh cảm thấy đó không phải là thuốc kê theo đơn. Cô nói: "Đi tìm thử xem."
Thẩm Khinh Vi đi bên cạnh cô: "Sư tỷ, chị cảm thấy Triệu tiên sinh như thế nào"
Ngân Tranh nghiêng đầu: "Làm sao vậy?"
“Em cảm thấy ông ta rất kỳ lạ.” Thẩm Khinh Vi nói, “Em xem ảnh, hai mẹ con họ đều không nhìn vào máy ảnh.”
Tình huống này đại khái là chán ghét hoặc là sợ hãi, Ngân Tranh nói: "Em có để ý tới lúc ông ta tìm thuốc không?"
Thẩm Khinh Vi lắc đầu: "Không có."
"Tìm thuốc có chuyện gì sao?"
Ngân Tranh hỏi: "Chị nghi ngờ ông ta mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế*."
*Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (chứng OCD): Đây là một chứng bệnh tâm lý và phổ biến dưới nhiều dạng khác nhau. Người mắc bệnh thường có những hành vi suy nghĩ lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa để giảm bớt căng thẳng, lo âu. Về lâu về dài nó sẽ ảnh hưởng tới người bệnh và những người xung quanh.
Thẩm Nghiên bị cô nhắc nhở mới nhớ ra, ba đôi dép, ba chiếc ô, sách đặt trên bàn, cốc trên bàn ăn được đặt ngay ngắn, quả thực có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Ngân Tranh nói:" Nếu ông ta mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, vậy thì nhất định sẽ biết thuốc được đặt ở đâu."
Cũng sẽ không phải lục tung mà tìm như vậy được.
Nghĩ đến điều này, thật sự đúng là có chút vấn đề, Thẩm Khinh Vi nói: "Chúng ta đi điều tra Triệu tiên sinh trước?"
“Không cần nóng vội.” Ngân Tranh nói, “Trước tiên tới hiệu thuốc.”
Hai người cùng nhau đi đến tiệm thuốc, từ đầu đến cuối nhìn mấy lần cũng không tìm thấy một lọ thuốc giống như vậy, nhân viên bán hàng đi theo còn tưởng rằng họ đến kiểm tra, vẻ mặt càng ngày càng khẩn trương, tới khi Thẩm Khinh Vi bị Ngân Tranh kéo đi, hai người tìm hai hiệu thuốc nhưng không thấy, Ngân Tranh nói: "Quay về đi."
“Về đâu?” Thẩm Khinh Vi hỏi, “Khách sạn?
Ngân Tranh nói: "Tới 2403."
Lại đi tới ngôi nhà bị ma ám một lần nữa, Thẩm Khinh Vi theo Ngân Tranh trở lại ngôi nhà kia, bữa trưa Triệu tiên sinh liên lạc với hai người hỏi xem có muốn đi ăn cùng nhau không. Ngân Tranh khéo léo từ chối, rồi cùng Thẩm Khinh Vi giải quyết đơn giản bữa trưa, Thẩm Khinh Vi ngồi ở trên ghế sofa, mặc dù bây giờ đang là ban ngày nhưng bên trong phòng vẫn có cảm giác u ám.
Ngồi một hồi lâu, nàng cầm điện thoại di động lên xem, chán nản xem video ngôi nhà ma ám từ lâu đã trở thành chủ đề nóng, đặc biệt là chuyện của Triệu Tiểu Viên hôm nay, rất được yêu thích, rất nhiều người trẻ tuổi nói muốn qua đó xem như thế nào có phải thật sự tà môn như vậy không.
Quả nhiên vẫn còn rất nhiều người thật sự muốn tìm đường chết.
Thẩm Khinh Vi nhướng mày, nhìn thấy một đoạn video. Nàng ngồi dậy. Đoạn phim đó được quay bởi một streamer đã chết, lượng người chia sẻ khá cao nhưng vẫn có cảm giác không đúng, nàng gọi: “Sư tỷ.”
Ngân Tranh liếc mắt nhìn: "Làm sao vậy?"
“Nhìn này.” Thẩm Khinh Vi nghịch điện thoại, một lúc sau video phát ra, Ngân Tranh ngồi thẳng lưng xem video, video khá dài, trên màn hình hiện lên gương mặt của một chàng trai rất đẹp trai.
"Chào mọi người, buổi tối tốt lành, tôi là Tiểu Phong được mọi người yêu thích nhất, hôm nay tôi sẽ dẫn các bạn đi khám phá ngôi nhà ma ở thành phố Thanh Bình!"
"Tôi vừa đến thành phố Thanh Bình, trời lạnh quá, không phải gần đến mùa hè rồi sao? Thật kỳ quái."
"Mọi người nhìn xem, tôi đã đến nơi rồi."
Camera bật lên, nửa đêm, cả khu nhà chỉ có mấy nhà sáng đèn, cũng không nhìn rõ là căn hộ nào, anh ta cầm máy quay lên lầu nói: "Căn bản là không được phép đi lên, là tôi lén lẻn vào trong."
Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh liếc nhau, rồi lại tiếp tục xem video.
Trong video, anh ta đã đứng ở trước cửa căn hộ bị ma ám. Anh ta hít một hơi thật sâu, tay chạm vào tay nắm cửa, không cần dùng sức, cánh cửa mở ra, anh ta vô thức nhíu mày, sau đó nói: "Thật sự rất giống."
"Thật sự là mượt mà như vậy?"
"Cứ để nó đi? Kịch bản khá hay."
Đối phương rõ ràng là có ý rút lui không muốn tiến thêm nữa, nhưng thân thể lại vô tình bị đẩy vào trong phòng, Thẩm Khinh Vi ấn dừng lại, Ngân Tranh nhìn thấy mũi chân của đối phương hơi nâng lên lên, thay vì từ từ bước vào thì bị đẩy mạnh một cái, nhìn thời gian khi đó là ba giờ.
“Tôi muốn về nhà a a a a a a.” Giọng nói của anh ta vô cùng chói tai, sau khi tiến vào trong phòng vẫn không ngừng kêu lên, ngay từ đầu anh ta cho rằng đó chỉ là một trò đùa giai, không ngờ đến khi xảy ra, anh ta không có cách nào xoay người chạy ra ngoài.
Tại thời điểm này trong video, Ngân Tranh lấy điện thoại từ tay Thẩm Khinh Vi và vặn âm lượng ở mức tối đa, trong giọng la hét của người dẫn chương trình dường như có những âm thanh khác. Thẩm Khinh Vi cũng nghe thấy. Nàng nói: "Giống như đang hát."
Giọng nữ rất trầm, rất thấp lọt vào đó, rất không thực, nhưng hai người họ không phải là những người duy nhất nhận thấy rằng bài hát này, trước đó cũng đã có người từng nhắc đến. Có rất nhiều người đến hiện trường liền bị dọa sợ. Thẩm Khinh Vi tăng âm lượng lên, nghe lại một lần nữa, quả thực có tiếng hát. Nàng hoài nghi rồi nhìn về phía Ngân Tranh ở đối diện. Ở cuối video, một bóng ma mặc quần áo đỏ xuất hiện trên màn hình, người trong video rơi xuống, trong khoảnh khắc, máy quay phim còn quay được bức màn trắng, mơ hồ vẫn còn có một người đang đứng ở đó.
Ngân Tranh bước tới cửa sổ nhìn xuống, thấy rõ vết máu ở quầy hàng ở tầng dưới, rõ ràng đây là nơi Triệu Tiểu Viên ngã xuống, cô nhìn lên, ngọn đèn chân không trên trần nhà không có gì khác, Thẩm Khinh Vi bước tới bên cạnh cô, ngửa đầu nhìn, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì, nàng tắt điện thoại rồi nói: "Em lên phòng tìm nhé".
Ngân Tranh cũng đi cùng nàng vào phòng con gái chủ nhà. Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng. Thẩm Khinh Vi tìm trên giá sách, nàng nói: "Cảm xúc của con gái luôn là thơ, chị nói xem có thể có một cuốn nhật ký không?"
“Em tìm xem."
Thẩm Khinh Vi tiếp tục tìm. Giá sách bên cửa sổ. Có một giá sách nhỏ, trên đó có rất nhiều sách tham khảo cấp hai và cấp ba. Chúng được bảo quản tốt. Hầu như không có sách ngoại khóa hay nhật ký. Thẩm Khinh Vi đã lật hai tuổi. Không có ghi chú trong sách giáo khoa, nhưng có một số hình vẽ bậy mà nàng không thể hiểu được.
Ngân Tranh cũng xem qua, hiểu nhưng cũng không thể lý giải, hai người nhìn giá sách thật lâu, cuối cùng Thẩm Khinh Vi tìm được một quyển vở có viết mấy trang.
——Thời tiết hôm nay rất đẹp, ba nói muốn dẫn mình cùng mẹ ra ngoài ăn cơm, còn nói sẽ cho mình với mẹ gặp một chú mới quen, là người làm cùng công ty với ba, mình cũng không muốn gặp người lạ.
——Chú đó mua cho mình và mẹ rất nhiều đồ ăn ngon, mẹ nói không được ăn, mình cũng không ăn.
——Mình không thích chỗ đông người, ồn ào quá, mình với mẹ muốn về nhà, nhưng ba nói sẽ chụp ảnh cho mình với mẹ, ba nói nếu mình không nghe lời về nhà sẽ bị phạt, mình thật sự rất sợ.
Thẩm Khinh Vi đọc đến đây khẽ liếc nhìn Ngân Tranh, nói: "Xem ra Triệu tiên sinh này quả thật có vấn đề."
“Chú mới?” Ngân Tranh nhìn chằm chằm ba chữ này, nhẹ giọng hỏi: “Người nàng là ai?
Thẩm Khinh Vi lại cúi xuống nhìn, nhưng phía sau cũng không còn nữa, nếu như đoán đúng, sau khi hai người trở về không lâu, người mẹ nổi điên giết chồng cùng con gái, cho nên người chú mới này cũng là một mấu chốt.
Có lẽ, chính vì cuộc gặp gỡ này mà người mẹ phát bệnh mất kiểm soát nên mới làm ra chuyện như vậy, nhưng tại sao con gái cũng biến thành lệ quỷ, vì oán hận mẹ, bị phân thây một cách tàn nhẫn cho nên mới thành lệ quỷ?
Thẩm Khinh Vi lắc đầu, không đúng, nếu cô bé oán giận mẹ mình thì hoàn toàn có thể lợi dụng âm huyệt phản kháng lại mẹ, nhất định phải náo loạn tới cá chết lưới rách, hiện tại bên trong căn nhà này lại yên bình như vậy, hiển nhiên mục tiêu không phải là mẹ mình.
Tình huống này rốt cuộc là như thế nào? Thẩm Khinh Vi bắt đầu cảm thấy đau đầu, lật thêm hai trang nữa, phát hiện ra phía sau cũng đầy những hình vẽ bậy khó hiểu. Thỉnh thoảng viết một hai câu, hai trang đầu viết: Hôm nay mẹ lại bị bệnh, ba hỏi mình có thể thay mẹ làm những chuyện trong nhà được hay không, mình nói có thể, mình phải chăm sóc cho mẹ.
“Có thể nào người bị bệnh chính là cô con gái?” Ngón tay Thẩm Khinh Vi khẽ xoa hai bên thái dương, trình tự này không được rõ ràng cho lắm, Ngân Tranh cầm lấy quyển vở trong tay nàng, mở trang đầu tiên, phát hiện thời điểm là một năm trước, sau đó một vài tờ giấy bị xé, sau đó là những hình vẽ bậy khó hiểu. Ngân Tranh nói: "Có thể có vấn đề về tâm lý."
Thẩm Khinh Vi gật đầu: "Chúng ta đi hỏi một chút xem chú mới kia là ai?"
“Được.” Ngân Tranh muốn tìm chỗ để lại quyển vở, Thẩm Khinh Vi nói, “Đặt nó ở đây.”
Ngân Tranh đã chèn văn bản, nhưng vẫn có một số chỗ bị lộ ra. Thẩm Khinh Vi nói: "Để em." Nàng cố gắng nhét nó vào hai lần nhưng hình như không thể nhét vào được, vì vậy liền rút hai quyển sách ở bên cạnh ra, sau đó liền nghe thấy có tiếng lọ gì đó rơi xuống, sắc mặt nàng hơi thay đổi, ngăn động tác của Thẩm Khinh Vi lại, nhìn về phía giá sách, cô phát hiện phía sau hai quyển sách vừa mới lôi ra có một khoảng trống nhỏ, vừa vặn đặt một lọ thuốc, mà hành động vừa rồi của Thẩm Khinh Vi khiến lọ thuốc bị rơi xuống phát ra tiếng kêu, lăn hai vòng rồi mới dừng lại.
Đó là một lọ thuốc màu trắng, hình hộp, nhãn mác bên ngoài đã bị xé bỏ, dưới đáy có khắc một dòng chữ tiếng Anh, chính là lọ thuốc mà cô đang tìm, đang muốn nhìn xem liền nghe thấy Thẩm Khinh Vi lẩm bẩm nói: "Lạ thật đấy."
Cô quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Thẩm Khinh Vi nhìn lọ thuốc trong tay cô: "Cảnh tượng đêm đó chúng ta nhìn thấy, lọ thuốc xuất hiện trong phòng ngủ của chủ nhà."
Ngân Tranh gật đầu, nhíu mày, Thẩm Khinh Vi lại nói tiếp: "Ai giấu lọ thuốc ở đây?"
Lúc đó người ba bị đâm bị thương, người mẹ vô cùng hung dữ xông đến cắt cổ con gái, vậy ai đã giấu lọ thuốc ở chỗ này? Thẩm Khinh Vi nhìn Ngân Tranh, vẻ mặt nặng nề, nói: "Chẳng lẽ lúc đó trong phòng này còn có người thứ tư?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)