Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Ngôi nhà ma ám

413 0 2 0
  1. Ngôi nhà ma ám.

Quả nhiên không nhìn thấy Hồ Sinh Sinh, cách đó mấy mét nữ quỷ vẫn còn đang gõ cửa, Ngân Tranh quay lại, hỏi: "Người đặt ở chỗ nào?"

 

“Ở đây.” Thẩm Khinh Vi nâng cằm lên, chỉ về phía hành lang, vốn dĩ ban đầu nàng đặt  Hồ Sinh Sinh nằm ờ đó nhưng hiện tại lại không thấy người đâu, Thẩm Khinh Vi hỏi: “Có phải anh ta đi rồi không?”

 

Ngân Tranh xem xét số tầng hiển thị trên thang máy, một cái dừng ở tầng 24, còn cái kia dừng ở tầng 27. Cầu thang của tòa nhà này đã bị bịt kín từ lâu, muốn đi lên hay đi xuống chỉ có thể sử dụng thang máy. Vì vậy, chuyện anh ta tự mình rời khỏi đây khả năng không lớn.

 

Nhưng vừa rồi bọn họ vẫn ở cùng nữ quỷ, hiển nhiên không có khả năng nữ quỷ bắt người đi ngay dưới tầm mắt của họ được, vậy Hồ Sinh Sinh đã đi đâu rồi? Có phải vẫn còn đang ở chỗ nào đó trong tầng này không?

 

Ngân Tranh nghi hoặc nhíu mày, cô nói, "Tìm thử xem."

 

Tầng này chỉ có ba căn hộ, nữ quỷ đang gõ cửa căn hộ thứ hai, Thẩm Khinh Vi nhìn về phía đó: "Để em thử vào bên trong tìm xem."

 

Ngân Tranh gật đầu: "Cẩn thận."

 

Thẩm Khinh Vi khẽ mỉm cười trước ánh mắt quan tâm của cô: "Được."

 

Hai người tách ra ở cửa, Thẩm Khinh Vi đi vào bên trong căn hộ, bài trí vẫn như trước, đầu tiên nàng tìm kiếm quanh khu vực ban công, sau đó đi vào phòng tắm, vào phòng con gái nhưng không có ai.

 

“Hồ Sinh Sinh?” Thẩm Khinh Vi khẽ gọi, trong không khí ngoại trừ nồng nặc mùi máu tanh, thỉnh thoảng có những âm thanh nhỏ giọt trong không khí, tí tách… tí tách…, ngọn đèn pha lê trong phòng khách đã bị đập vỡ, hoàn toàn tối đen, Thẩm Khinh Vi đi qua phòng khách tới chỗ phòng ngủ. Trong phòng ngủ chính thắp một ngọn đèn màu đỏ sậm biến những vết máu trên tường thành màu nâu, còn những mảnh xương trắng giống như nhuốm máu, nằm la liệt trên sàn nhà, trên tủ đầu dường chiếc đầu hai mắt mở trừng vẫn đang về phía cửa, khóe mắt chảy máu, uốn lượn dọc theo gương mặt trắng nõn, lúc này trông cực kỳ đáng sợ!

 

Thẩm Khinh Vi vừa muốn đi vào, bả vai bị một người nào đó vỗ, vừa quay đầu liền thấy Ngân Tranh đứng ở phía sau: "Tìm được chưa?"

 

"Không có." Thẩm Khinh Vi nói, "Không có ở đây."

“Vừa rồi chị cũng đã tìm ở bên ngoài, không có.” Ngân Tranh nhíu mày nói: “Tiếp tục kiểm tra hết sao?”

 

Thẩm Khinh Vi phân tích: "Tầng này chỉ có ba hộ gia đình. Nếu anh ta còn chưa rời đi, nhất định vẫn còn đang ở nơi này, chúng ta thử đi tìm xem?"

 

“Được.” Ngân Tranh nói xong chủ động nắm tay Thẩm Khinh Vi: “Lần này chúng ta đi cùng nhau đừng tách ra, cùng nhau đi.”

 

Thẩm Khinh Vi cúi đầu nhìn xuống tay Ngân Tranh, hai tay thon dài trắng nõn, khí chất mạnh mẽ, người Âm Dương Môn bọn họ từ xưa đến nay đều làm những việc nhẹ, sống ở một nơi biệt lập với bên ngoài, cho nên cả cơ thể lẫn làn da đều rất tốt, đặc biệt là sư tỷ, khí sắc cùng làn da quả thực rất đẹp, không cần phải trang điểm, so với hoa sen mới nở quả thực đẹp hơn ba phần.

 

Ngân Tranh kéo Thẩm Khinh Vi ra bên ngoài, trong dãy phòng thứ hai, căn phòng này hoàn toàn khác với căn phòng vừa rồi, ánh sáng ở đây là màu vàng ấm áp, trông vô cùng lịch sự phong cách rất trang nhã, hình như là phòng tân hôn của vợ chồng mới cưới, trên tường treo đầy ảnh cưới, đôi vợ chồng mới cưới trong ảnh nở nụ cười rạng rỡ, Thẩm Khinh Vi đứng ở trong phòng khách nhìn ra xung quanh, sau đó đi vào từng gian phòng tìm kiếm nhưng vẫn không hề có bất cứ thu hoạch nào, Ngân Tranh đứng phía sau nàng đột nhiên bật cười.

 

Thẩm Khinh Vi quay đầu lại: "Sư tỷ, chị cười cái gì vậy?"

 

"Chị chợt nghĩ đến những chuyện trước kia, em luôn thích trốn đi."

 

Thẩm Khinh Vi nghĩ lại, quả nhiên có chuyện như vậy, khi còn bé nàng vốn rụt rè, thích trốn tránh khi gặp chuyện, mỗi lần như vậy sư tỷ đều sẽ cầm đồ ăn vặt mà nàng thích nhất chạy đi tìm.

 

"Có lần em không chịu ở trong âm trì, tìm cách trốn đi, chị tìm khắp nơi cũng đều không thấy đã bỏ qua thời gian ở đó, sau này bị sư thúc biết..."

 

Sư tỷ bị sư thúc phạt nặng, cho rằng bản thân không nghiêm khắc trong việc dạy dỗ, nàng vừa bò ra khỏi thùng gỗ liền nhìn thấy sư tỷ bị sư thúc lấy roi đánh, sư tỷ vừa nhìn thấy nàng thì vô cùng sốt ruột, nói nàng mau rời đi nhưng Thẩm Khinh Vi vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn sư tỷ phải chịu khổ vì mình.

 

Sau đó, nàng không bao giờ trốn đi nữa.

 

Thẩm Khinh Vi nghĩ đến đây nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, sư tỷ."

 

“Khinh Vi, sư tỷ chưa bao giờ trách em, chị lớn hơn em vài tuổi, chăm sóc em là chuyện nên làm.” Vẻ mặt của Ngân Tranh dưới ánh đèn ấm áp, vẻ lạnh lùng đã ít đi vài phần có độ ấm, đôi mắt Thẩm Khinh Vi trong nháy mắt đỏ lên, nàng nói: "Chẳng lẽ chỉ vì lớn tuổi chị mới quan tâm đến em sao?"

 

"Sư tỷ, chị đối với em..."

 

Ngân Tranh đến gần nàng, cúi đầu, dùng ngón tay phủi đi giọt pha lê trên khóe mắt Thẩm Khinh Vi, vẻ mặt áy náy nói: "Khinh Vi."

 

Thẩm Khinh Vi cụp mắt xuống, nước mắt lã chã rơi, Ngân Tranh vô cùng đau lòng, ôm nàng vào lòng, Thẩm Khinh Vi khẽ gọi: "Sư tỷ."

 

“Khinh Vi.” Ngân Tranh vuốt tóc nàng, nói: “Sư tỷ hiểu được ý tứ của em, đừng khóc, sư tỷ đau lòng.”

 

Thẩm Khinh Vi hai mắt đỏ hoe, ầng ậc nước, nàng hơi ngẩng đầu nhìn Ngân Tranh đang ở gần trong gang tấc, đường nét khuôn mặt như trăng sáng, khí chất nổi trội hơn người, trong trẻo lạnh lùng, hai tay Ngân Tranh vòng qua bả vai Thẩm Khinh Vi, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô chậm rãi cúi đầu sát lại gần Thẩm Khinh Vi.

 

Hơi thở hòa lẫn vào nhau, mùi hương quen thuộc lưu lại nơi chóp mũi, môi Thẩm Khinh Vi khẽ hé mở, như chờ Ngân Tranh đến hái, Ngân Tranh nắm chặt vai Thẩm Khinh Vi, trong chớp mắt, một con dao gọt hoa quả sắc bén lao tới.

 

Nhìn kỹ, rõ ràng chính là nữ quỷ đã giết chồng cùng con gái kia!

 

Thẩm Khinh Vi vẫn không quyết định, nhắm mắt lại hơi ngẩng đầu lên, với vẻ ngượng ngùng muốn được hôn, Ngân Tranh rất hài lòng, cô giữ chặt Thẩm Khinh Vi, thân thể hai người kề nhau, Ngân Tranh vừa cúi đầu xuống hôn thì cũng là lúc con dao gọt hoa quả hung hăng đâm về phía Thẩm Khinh Vi!

 

"Không thể đợi đến lúc hôn xong rồi mới động thủ được sao? Gấp gáp mong được đi đầu thai sớm như vậy." Thẩm Khinh Vi đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt trong veo, Ngân Tranh kinh ngạc, không chút suy nghĩ liền đâm về phía Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi nhanh chóng lấy ra một lá bùa từ trong ngực. Một lá bùa màu vàng bị con dao gọt hoa quả sắc nhọn xiên qua, lưỡi đao sắc bén xẹt qua lòng bàn tay nàng, khiến nó ứa máu, Thẩm Khinh Vi nhanh tay bắt lấy cổ tay đang cầm dao gọt hoa quả của Ngân Tranh, vặn ngược cổ tay đối phương lại để con dao gọt hoa quả đâm về phía đỉnh đầu đối phương!

 

Ngân Tranh trước mặt lập tức hóa thành một đám hắc khí, cùng lúc đó, một tiếng thét chói tai vang lên: "A !!!"

 

Khung cảnh bốn phía xung quanh Thẩm Khinh Vi lập tức thay đổi, phát hiện mình vẫn đứng ở cửa phòng, không hề rời đi, cũng không bước vào một dãy phòng khác, xung quanh tối om, có một người đứng bên cạnh cô, Ngân Tranh nhíu mày, ánh mắt có chút mờ mịt, hiển nhiên vừa mới thoát khỏi ảo ảnh còn chưa kịp định thần lại.

 

Thẩm Khinh Vi đột nhiên tò mò, rốt cuộc đây là ảo giác như thế nào khiến cho sư tỷ của nàng cũng không phá giải được, đến bây giờ cô vẫn còn hãm sâu ở trong đó?

 

Nàng hô lên một tiếng: "Sư tỷ?"

 

Ngân Tranh quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, hỏi: "Em không sao chứ?"

“Không sao đâu.” Chỉ là ảo giác mà thôi, nếu không phải nàng tham lam muốn Ngân Tranh ôm mình thêm một lúc thì đã sớm phá giải rồi, chỉ là khi thấy Ngân Tranh đột nhiên thân thiết với mình như vậy, cơ thể hai người sát lại gần nhau, hô hấp không ngừng dây dưa, Thẩm Khinh Vi liếm môi, nói: "Hồ Sinh Sinh cũng đã rơi vào ảo giác."

 

“Không sao.” Ngân Tranh nói, “Nữ quỷ đã bị chị phong ấn. Nếu như người đó rơi vào ảo giác, nhất định sẽ thoát được ra.”

 

Quả nhiên, vừa dứt lời, hai người chợt nghe thấy phía cửa có động tĩnh, Thẩm Khinh Vi cùng Ngân Tranh nhanh chóng tới đó. Hồ Sinh Sinh, vừa mới biến mất đột nhiện xuất hiện, còn cả nữ quỷ đang bị phong ấn, hiển nhiên Hồ Sinh Sinh vẫn chưa thoát khỏi ảo giác, lúc đi ra, anh ta nhìn lầm nữ quỷ là Thẩm Khinh Vi, vẫn luôn ôm lấy đối phương, nữ quỷ ra sức giãy dụa, lúc này ả ta đã bị phong ấn hiển nhiên không có bất cứ năng lực nào, cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay của một người đàn ông.

 

“Ồ, đêm xuân thứ hai.” Thẩm Khinh Vi nhìn thấy ánh mắt oán hận của nữ quỷ bèn nói: “Có cần cho họ một chút không gian riêng không?

 

"Nghe nói tình yêu giữa người và ma cũng rất kích thích!"

 

"A! Hừ! A!" Nữ quỷ le lưỡi dài không biết nói gì, nhe nanh trợn mắt, mặt đỏ bừng, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay như gông cùm xiềng xích của Hồ Sinh Sinh, nhưng vô ích, mặc dù như vậy nhưng nàng ta vẫn cố gắng giãy dụa.

 

Hồ Sinh Sinh an ủi: "Khinh Vi, ưm..."

 

Thẩm Khinh Vi thật sự không thể nghe nổi nữa, nàng giơ tay lên đánh vào Hồ Sinh Sinh một cái, nữ quỷ nhanh chóng thoát ra khỏi Hồ Sinh Sinh, Ngân Tranh nhịn không được liền nói: "Chỉ toàn hồ nháo."

 

“Sư tỷ.” Thẩm Khinh Vi làm nũng: “Là em bị bắt nạt.”

 

Ngân Tranh lắc đầu rồi nhìn hai dãy phòng kia: "Tầng này không có người ở sao?"

 

“Đã sớm chuyển đi từ lâu rồi.” Thẩm Khinh Vi giải thích: “Nghe nói, tháng thứ hai sau khi xảy ra những sự việc kỳ lạ thì đã chuyển đi rồi, không chỉ có tầng lầu nàng, cách đây trên dưới hai tầng cũng không có người ở.”

 

“Sư tỷ đang nghĩ gì vậy?"

“Chị đang nghĩ tại sao nơi này lại bị bố trí thành âm trạch.” Ngân Tranh nói: “Là ai đang nuôi lệ quỷ ở đây.”

 

Ngay khi vừa mới đến Thẩm Khinh Vi đã nghĩ ngay đến vấn đề này nhưng nàng vẫn không hiểu lắm, Ngân Tranh quay đầu lại: "Chị cần gặp mặt chủ của tòa nhà này."

 

"Hẳn là sáng mai ông ấy sẽ tới."

 

“Cũng tốt.” Sau khi nói xong, Ngân Tranh quay lại phòng khách, trời vừa sáng, trò khôi hài của cả đêm cũng dừng lại ở đây, cô bước vào phòng, nhìn thấy căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp. Thẩm Khinh Vi bước vào cùng cô, nhìn thấy Ngân Tranh mở ngăn kéo ra, cũng không biết đối phương đang tìm cái gì, nàng hỏi: "Sư tỷ, chị tìm cái gì vậy?"

 

“Lọ thuốc.” Ngân Tranh nói: “Chính là lọ thuốc màu trắng rơi ra đêm qua.”

 

Thẩm Khinh Vi hỏi: "Lọ thuốc kia làm sao vậy?"

 

"Không có gì, chị chỉ muốn nhìn thử xem sao."

 

Thẩm Khinh Vi cũng giúp cô tìm, mặc dù đã lục tung tất cả các ngăn kéo trong phòng nhưng vẫn không thể tìm thấy lọ thuộc màu trắng kia, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Có khi nào nó bị xem như vật chứng ở hiện trường nên được mang đi rồi không?"

 

Điều này cũng không phải không thể, Ngân Tranh khẽ gật đầu, nói: "Nếu bây giờ không thấy, đợi lát nữa chị hỏi chủ nhà."

 

Thẩm Khinh Vi ậm ừ, sau đó nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nàng và Ngân Tranh đi ra ngoài cửa, thấy Hồ Sinh Sinh đã tỉnh, anh ta ngồi trên mặt đất thở hổn hển, vừa nghe thấy tiếng bước chân vô thức ôm đầu hét chói tai.

 

“Hồ Sinh Sinh!” Thẩm Khinh Vi lớn tiếng gọi một tiếng, lúc này Hồ Sinh Sinh mới hoàn toàn tỉnh táo, anh ta ngẩng đầu, suýt chút nữa bật khóc nói: “Thẩm Khinh Vi.”

 

Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh dìu anh ta vào phòng khách, khi nhìn thấy nữ quỷ bị nhốt trong góc, thiếu chút nữa liền ngất xỉu, đến khi nghe Thẩm Khinh Vi nói không sao mới bình tĩnh lại được. Hồ Sinh Sinh nói: "Tôi vừa đi vào đã nhìn thấy một nữ quỷ, sau đó đột nhiên nhìn thấy cô, cô mang tôi đi, còn..."

Nói tới đây mặt anh ta đột nhiên đỏ bừng, vừa tỉnh lại liền ôm nữ quỷ vừa hôn vừa ôm, Thẩm Khinh Vi dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết ảo giác mà anh ta nhắc tới là cái gì.

 

“Đủ rồi.” Thẩm Khinh Vi nói, “Tất cả chỉ là ảo giác.”

 

Hồ Sinh Sinh ổn định tâm trí, lúc này mới kịp nhận ra ở đây xuất hiện thêm một người, anh ta nhìn về phía Ngân Tranh, "Vị này là?"

 

“Sư tỷ của tôi.” Thẩm Khinh Vi nói, “Là người đã đưa anh trở về tử quỷ môn quan!”

 

Hồ Sinh Sinh nghe vậy lập tức đứng dậy: "Cảm ơn sư tỷ."

 

Ngân Tranh khẽ gật đầu, Thẩm Khinh Vi liếc mắt nhìn, đột nhiên nghĩ, trong ảo giác của nàng là sư tỷ, bởi vì người mà nàng thích chính là sư tỷ, trong ảo giác của Hồ Sinh Sinh chính là nàng bởi vì người mà anh ta thích chính là mình.

 

Vậy còn sư tỷ thì sao?

 

Thẩm Khinh Vi ngước mắt, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Ngân Tranh, Thẩm Khinh Vi gọi: "Sưu tỷ."

 

Giọng Ngân Tranh rõ ràng: "Có chuyện gì vậy?"

 

“Chị có gặp phải ảo giác không?” Thẩm Khinh Vi hỏi thẳng vào vấn đề, sắc mặt Ngân Tranh hơi thay đổi, dưới cái nhìn của Thẩm Khinh Vi cô khẽ gật đầu, Thẩm Khinh Vi lại hỏi: “Sư tỷ, người chị nhìn thấy là ai?”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16