Triệu Tiểu Viên có một người em gái, từ nhỏ đã có mắt âm dương phải nhận hết mọi tra tấn, sau đó một đêm gặp phải lệ quỷ bị nó hại chết, cho nên từ đó cô ta vô cùng căm thù lệ quỷ. Khi đến thành phố Thanh Bình, cô ta chỉ biết lệ quỷ ở khu nhà này có bao nhiêu hiểm ác, sư phụ cũng đã khuyên bảo chờ một chút nhưng cô ta không nghe, mượn có quay về nhà trực tiếp chạy tới đó, tối hôm qua cô ta đã dùng lời nói ngầm công kích La Oánh tưởng rằng La Oánh sẽ thay mình ra tay nhưng không ngờ bà ấy lại lựa chọn quay về khách sạn.
Cô ta biết mình không đấu lại được nên quay về trước, sáng nay vừa đến đã thấy lệ quỷ bị phong ấn.
Âm Dương Môn không hổ là Âm Dương Môn, vừa mới ra tay đã khiến cho lệ quỷ trở nên dễ bảo, cô ta lại nghe Ngân Tranh có ý muốn giúp lệ quỷ này siêu độ, dựa vào cái gì? Lệ quỷ này đã hại chết mấy người, đó đều là mạng người! Dựa vào cái gì mà cũng nhận được cơ hội siêu độ, loại lệ quỷ này nên cường thu, hồn phi phách tán mới phải!
Bây giờ lệ quỷ đã bị phong ấn, cô ta cũng không còn e ngại như lúc đầu, lợi dụng thời gian ăn cơm sớm của đám người Ngân Tranh để tới cường thu!
Triệu Tiểu Viên đứng dưới lầu nhìn lên, có hai lớp sương mù màu đen trôi lơ lửng ở gần tầng hai mươi tư. Đó là âm khí. Bây giờ là ban ngày, vẫn có thể nhìn thấy âm khí, nếu như một ngày không loại trừ lệ quỷ này, hậu họa vô cùng khó lường!
Cô ta hít một hơi thật sâu, nắm chặt la bàn bước vào thang máy, nhịp tim ngày càng đập nhanh hơn, càng đi lên càng thở gấp, khu nhà này giờ chỉ còn lại mấy hộ cho nên thang đi lên đến tầng hai mươi tư mới dừng lại, mãi cho đến trước cánh cửa ngôi nhà bị ma ám.
Thang máy kêu một tiếng rồi mở cửa, không khí lạnh ập tới khiến tay Triệu Tiểu Viên run lên, không biết có phải là ảo giác của cô ta không mà cảm giác lúc này lạnh hơn ba phần trước khi mấy người kia rời đi, rõ ràng thời tiết đang là mùa hạ, âm khí của lệ quỷ cũng đã bị phong ấn nhưng khí lạnh quanh người vẫn không giảm chút nào.
Thật là kỳ quái, Triệu Tiểu Viên nhíu mày, cầm la bàn trong tay đi vào, vừa tới cửa phòng, cô ta hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay nắm tay nắm cửa đều là mồ hôi, tay khẽ run một chút. Triệu Tiểu Viên điều chỉnh hô hấp cũng khiến tinh thần trở nên hăng hái lập tức mở cửa ra.
Mọi thứ không khác gì so với lúc rời đi, ánh mắt Triệu Tiểu Viên nhanh chóng khóa chặt lệ quỷ trong phòng bếp, quần áo trên người ả ta màu đỏ tươi, quá rõ ràng, vừa liếc mắt liền tiến lên một bước, kim la bàn trong tay không ngừng quay tròn!
Sắc mặt Triệu Tiểu Viên đột nhiên thay đổi, cô ta nắm chặt la bàn, nhưng dường như có một lực hút cực lớn hút lấy la bàn của cô ta! Kim la bàn kịch liệt xoay tròn đột nhiên dừng lại vang lên một tiếng! Gãy!
Một khi la bàn bị vỡ, tất có đại nạn!
Triệu Tiểu Viên vô thức lùi lại, ‘xoạch’ một tiếng, cánh cửa phía sau nhanh chóng đóng lại! Bên trong phòng khách đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, rèm cửa sổ không ngừng lay động, trong không khí yên tĩnh, Triệu Tiểu Viên có thể nghe thấy một giọng nữ vô cùng trong trẻo, dường như đang hát.
"Con có gia đình, có bố mẹ. Bố ngoan lắm. Mẹ đúng là đồ ngốc. Mỗi đêm ba đều hỏi con. Mẹ khóc lóc muốn chết. Thật khó chịu. Mẹ không chịu được. Mẹ đang cầm dao gọt hoa quả, đâm vào người ba, máu không ngừng chảy ở dưới chân con, rất nhiều, rất nhiều, con đau quá, đầu cùng cơ thể của con đã đứt lìa…”
Mặt Triệu Tiểu Viên trắng bệch, cô ta chợt nhận ra liền muốn quay người ngay lập tức nhưng phía sau lưng giống như có một ổ khoác, cho dù làm cách nào cũng không thể cử động! Mồ hôi lạnh trượt dài trên thái dương của Triệu Tiểu Viên, hai mắt đỏ bừng sợ hãi, sau lưng đột nhiên thổi tới một cơn gió lạnh, truyền đến tai cô ta, còn có giọng nói lanh lảnh hỏi: "Chị có thích bài hát này của em không?"
“A!” Triệu Tiểu Viên liều mạng mở cửa, từ trong túi xách lấy ra một lá bùa, nhưng tất cả đều vô dụng, lá bùa của cô ta còn chưa chạm tới con quỷ trước mặt đột nhiên bùng cháy! Triệu Tiểu Viên đang muốn lấy gương từ trong túi ra, vừa chạm vào mép túi liền bị một lực vô hình kéo đến, không thể động đậy, thân thể dính chặt vào khung cửa, giống như cả người bị đóng đinh ở trên đó!
Cô ta nhìn thấy một bóng người màu trắng đang đến gần mình, càng ngày càng gần, đến khi ở gần ngay trước mắt, Triệu Tiểu Viên liền nhắm mắt lại, tim đập cảm tưởng như sắp nhảy ra ngoài! Vốn dĩ muốn hét lên, nhưng không thể phát ra âm thanh!
Không khí lạnh phả vào mặt, lạnh cóng, Triệu Tiểu Viên tim đột ngột ngừng đập, sắc mặt tái nhợt.
Cửa sổ đang đóng lại đột nhiên mở ra, gió thổi vào, một thân ảnh bị thổi bay.
Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh chạy tới dưới lầu, nghe thấy một luồng không khí cuồng bạo bên tai, sắc mặt của họ hơi thay đổi, một người từ trên trời rơi xuống, ngay trước mặt họ!
“Bốp!” Một âm thanh vang lên, máu tươi bắn ra bốn phía, đầu óc be bét!
Thẩm Khinh Vi và Hồ Sinh Sinh ở phía sau Ngân Tranh nhìn thấy cảnh này nhất thời không kịp thích ứng, anh ta nhướng mày, chủ nhà Triệu tiên sinh không chịu được quay đầu lại hét lên một tiếng!
"Chết rồi! Lại chết rồi!"
"Ahhh! Lại chết rồi!"
Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh nhanh chóng bị rất nhiều người xung quanh vây tới, có người chụp ảnh, có người phát trực tiếp có người gọi điện báo cảnh sát, khi hai người họ ngước lên nhìn phía trên, cửa sốt mở một nửa, tấm rèm bay ra ngoài, quả là một đòn trí mạng.
Rốt cuộc vẫn muộn một bước!
"Hình như còn là một thiên sư."
"Lần này tới bắt quỷ? Sao lại chết thêm một người, con quỷ này cũng quá hung ác!"
"Không thể ở , nhà này thật sự không ở được, chúng ta mau dọn đi!"
Trong đám người ồn ào, đội cảnh sát và ông chủ đã sớm đến, ông chủ tái mặt, suýt nữa thì quỳ xuống trước thi thể, phải vất vả lắm mới mời được người của Âm Dương Môn tới, vốn dĩ có thể trấn áp được rồi, sao lại có người chết ?!
"Ông chủ, ông phải bồi thường cho chúng tôi!"
"Hôm nay tôi chuyển nhà. Ông chủ, ông nghĩ ngôi nhà này còn có thể ở được không?"
Ông chủ không thể nói bất cứ điều gì, ông ấy yêu cầu bảo vệ để xoa dịu nhóm gia chủ đang ầm ĩ, sau đó hỏi La Oánh: "La đại nhân, có chuyện gì vậy?"
Không phải sáng nay bà ấy đã gọi điện cho mình nói đã phong ấn được rồi, bảo mình cứ yên tâm sao? Như thế nào mà...
Có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm như thế này, ngay cả ý muốn ém chuyện này xuống e rằng cũng không được! Nói không chừng một lát nữa, tin tức sẽ được đăng tải. Nhiều ngày như vậy, đám chó săn ảnh trước cổng tiểu khu lập tức nhân cơ hội tiến vào chụp ảnh phỏng vấn, trước đó mấy người bảo an ông ta cũng đã rời đi, hiện tại thì hay rồi, vừa mới quay lại phải đón nhận một làn sóng tấn công mới, vất vả lắm mới xoa dịu được đám chủ nhà ầm ĩ, lúc này ông ấy quả thực rất đau đầu.
Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh không nghe họ nói nhiều, họ ngồi xổm xuống cẩn thận quanh sát Triệu Tiểu Viên, Thẩm Khinh Vi muốn gỡ tóc của Triệu Tiểu Viên, ông chủ đột nhiên hô lên: “Đừng động vào!”.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!” Ông chủ nói, “Chờ cảnh sát đến, rồi nói sau.”
Thẩm Khinh Vi thu tay lại, nhìn về phía Ngân Tranh hỏi: "Sư tỷ, chúng ta đi lên xem một chút được không?"
Vẻ mặt của Ngân Tranh vô cùng nặng nề, nghiêm túc, cô đứng dậy gật đầu.
Thẩm Khinh Vi cùng cô đi vào thang máy, xung quanh càng lúc càng có nhiều người đến, bàn tán xôn xao, mọi người đều co rút mắt lại sợ hãi, khi La Oánh nhìn thấy hai người họ tiến lên muốn lên tiếng ngăn lại nhưng lại không nói lên lời, những người khác hỏi: "Các người muốn đi lên?"
Ngân Tranh gật đầu: "Mọi người cứ ở lại đây, tôi với sư muội đi lên xem sao."
Người khác cũng không dám đi theo, thi thể Triệu Tiểu Viên trông vô cùng đáng sợ vẫn còn đang ở đây, không ai dám lên lầu, ngay cả Hồ Sinh Sinh cũng lùi lại hai bước, cúi đầu, giả bộ nhìn người khác.
Thẩm Khinh Vi không quan tâm, nàng đi theo phía sau Ngân Tranh bước vào thang máy, khi đến nơi nàng muốn bước ra ngoài thì nghe thấy Ngân Tranh nói: "Em ở bên ngoài đợi chị."
“Em cũng muốn vào.” Thẩm Khinh Vi theo sát cô nhẹ nhàng kéo tay áo cô, Ngân Tranh nghiêng đầu thấy thói quen nhỏ này cùng nàng cũng có chút mềm lòng, đành phải nói: “Cùng vào đi thôi.”
Thẩm Khinh Vi cùng Ngân Tranh đứng ở cạnh cửa, cánh cửa vẫn đóng chặt, hai người họ không chút do dự mở cửa đi vào.
Trong căn phòng có gió thổi mạnh, tấm rèm bị thổi một nửa ra ngoài cửa sổ, nửa kia ở trong nhà không ngừng nhảy múa, những đồ đạc khác vẫn còn nguyên, không có dấu vết đánh nhau, thay vào đó là một chiếc la bàn rơi trên mặt đất. Kim la bàn bị gãy, Thẩm Khinh Vi liền nhặt la bàn rơi trên mặt đất lên, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy nữ quỷ vẫn còn ở trong bếp.
Nàng nhìn Ngân Tranh, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, không chỉ mình nàng mà ngay cả Ngân Tranh cũng có chút khó hiểu, theo lẽ thường khi Triệu Tiểu Viên gặp chuyện, nhất định là do lệ quỷ ra tay, như thế nào mà ả ta vẫn còn ở trong này?
Thẩm Khinh Vi vừa muốn tiến lên, Ngân Tranh đã giữ chặt nàng lại: "Đừng đi."
Nói xong, cô liền dùng nhuyễn kiếm vén mái tóc dài của lệ quỷ lên, trán lộ ra, cây kim bạc trên đó vẫn còn.
Thẩm Khinh Vi lại càng khó hiểu: "Vẫn còn bị phong ấn?"
Ngân Tranh gật đầu, đặt nhuyễn kiếm xuống đi đến bên cạnh nữ quỷ, nhìn cô ả từ trên xuống dưới, Thẩm Khinh Vi nói: "Kỳ lạ, nếu không phải cô ấy thì còn ai nữa?"
Đột nhiên có một linh cảm: "Có khi nào là người luyện quỷ kia không? Sợ Triệu Tiểu Viên cường thu, cho nên mới ra tay trước?"
Không phải là không có khả năng đó, biến chỗ này thành âm trạch cũng không phải chuyện dễ dàng, vất vả lắm mới dưỡng ra được một lệ quỷ, nếu để bị người khác cường thu, nhất định sẽ phải ra tay, nhưng nàng thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc là ai đang luyện quỷ, mục đích là gì?
Ngân Tranh cau mày, vẻ mặt nghiêm túc có chút nặng nề, cô và Thẩm Khinh Vi nhìn vào phòng hai lần đều không có gì, La Oánh gọi điện đến yêu cầu họ xuống lầu để làm biên bản, Ngân Tranh đáp lại một hai câu, sau đó nói với Thẩm Khinh Vi: "Chúng ta đi xuống trước."
Thẩm Khinh Vi gật đầu, đi theo sau Ngân Tranh, khi cánh cửa đóng lại, bèn ngửi thấy một mùi khói nhàn nhạt, trước khi kịp gọi sư tỷ, Ngân Tranh quay đầu lại, hiển nhiên là cô cũng đã ngửi thấy mùi đó.
Ánh mắt của hai người giao nhau, nhanh chóng quay trở lại phòng, đóng cửa lại, nhìn thấy trên mặt đất sau cánh cửa có vài mảnh giấy đen, vừa chạm tay liền biến thành tro tàn, Thẩm Khinh Vi nhìn thấy Ngân Tranh ngồi xổm xuống, lấy một ít tro đưa lên mũi ngửi, ngửi một lát, nói: “Kim cương tát đóa hàng ma chú."
Cô nhanh chóng đứng dậy đi tới bên cạnh nữ quỷ, giơ tay ả ta lên nhìn kỹ, nói: "Không phải cô ấy."
Thẩm Khinh Vi nhíu mày: "Chẳng lẽ còn có lệ quỷ khác?"
Ngân Tranh bỏ tay nữ quỷ xuống, nhìn Thẩm Khinh Vi, khẽ thở dài: "Chị đã hiểu ra rồi."
Hai mắt Thẩm Khinh Vi sáng lên: "Chẳng lẽ..."
“Đúng vậy.” Ngân Tranh nói: “Chúng ta đều đã nghĩ sai rồi, vị đại sư kia luyện quỷ, không phải muốn biến cô ấy thành lệ quỷ mà muốn dùng cô ấy để trấn áp một lệ quỷ khác.”
Thẩm Khinh Vi nhìn Ngân Tranh, trong lòng chấn động, rốt cuộc là lệ quỷ như thế nào, mà phải bố trí nơi đây thành một âm trạch, khiến người khác bó tay không có cách đành phải luyện ra một lệ quỷ để trấn áp?!
Thẩm Khinh Vi không khỏi run sợ: "Vậy chúng ta ở đây chờ đối phương xuất hiện?"
Ngân Tranh khẽ lắc đầu nói: "E rằng một lát nữa sẽ không ra, trước tiên chúng ta nên đi xuống giải thích một chút tình huống hiện tại với bọn họ."
Tầng lầu này phải được phong tỏa! Nếu không sẽ lại xảy ra chuyện như Triệu Tiểu Viên, Thẩm Khinh Vi cũng hiểu, nàng cùng Ngân Tranh chuẩn bị đi, trước khi đi, Ngân Tranh suy nghĩ một chút, quay lại nhìn nữ quỷ, nhẹ nhàng rút kim bạc trước trán ra..
Nữ quỷ được giải trừ phong ấn lập tức biến mất, trong phút chốc không khí chung quanh càng thêm lạnh, âm khí càng nặng nề.
Sau khi hai người rời đi, một cái bóng mảnh khảnh bay lên phía trên, bên trong căn phòng yên tĩnh lại vang lên tiếng hát: "Con có nhà, có ba mẹ. Ba thật tuyệt. Mẹ là đồ ngốc. Ba hỏi con mỗi đêm. Sau đó, mẹ đã khóc lóc kể lể muốn tự sát, khó chịu quá mẹ chịu không được, cầm dao gọt hoa quả đâm chết ba, một nhát rồi lại một nhát, máu trên người ba chảy xuống chân con, rất nhiều, rất nhiều, con đau quá, đầu cùng cơ thể của con đều đã đứt lìa ..."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)