Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5: Ngôi nhà ma ám

452 0 2 0
  1. Ngôi nhà ma ám.

Tay Ngân Tranh để ở trên đầu Thẩm Khinh Vi, hai người cách nhau một chút, Thẩm Khinh Vi giống như con chim nhỏ nép vào trong vòng tay cô, trông vô cùng điềm đạm đáng yêu : "Sư tỷ, em sợ."

 

“Em sợ cái gì?” Ngân Tranh liếc mắt nhìn nữ quỷ, hỏi Thẩm Khinh Vi: “Điều tra có thu được kết quả gì không?”

 

"Không có." Lúc này Thẩm Khinh Vi mới trở nên nghiêm túc, nàng đi tới bên cạnh nữ quỷ, nhấc cằm ma nữ, nói: "Không thể nói chuyện, chưa hỏi được gì cả."

 

Bên kia vang lên một tiếng, Hồ Sinh Sinh ngất xỉu ngã trên mặt đất, Ngân Tranh bước tới đỡ anh ta dậy, Thẩm Khinh Vi nắm lấy Ngân Tranh tay, nói với nữ quỷ: "Đi đi."

 

Ma nữ lơ lửng bên cạnh hai người họ: ...

 

Còn không bằng cũng ngất xỉu đi!

 

Thẩm Khinh Vi phớt lờ ánh mắt phẫn hận của cô ta,  nói với Ngân Tranh : "Em thấy cũng chỉ là quỷ bình thường thôi, có gì đáng sợ đâu? Sư môn này cũng quá vô dụng rồi?"

 

“Chớ có nói bậy.” Ngân Tranh nói xong liền nhìn xung quanh: “Nơi này đã đổi thành âm trạch, có âm trạch tất có âm huyệt, người Âm Dương môn chúng ta từ lúc sinh ra đã có âm khí, đương nhiên không sợ, nhưng những thiên sư khác có thể ngăn được âm huyệt này.”

 

Đặc biệt là vào lúc ba giờ sáng, khi địa môn đóng lại, âm huyệt sẽ hấp thụ hết âm khí, rót vào người lệ quỷ, hiện tại lệ quỷ này rất dễ đối phó nhưng nếu để tới ba giờ sáng, sợ là Thẩm Khinh Vi cũng không thể đối phó được, bởi vì biết chuyện này cho nên cô mới sốt ruột tới đây.

 

Thẩm Khinh Vi khẽ gật đầu: "Vậy lúc này chúng ta thả cô ta đi cũng không tốt lắm?"

 

Nữ quỷ vô cảm đứng ở một bên: ...

 

Ngân Tranh nhìn Thẩm Khinh Vi, "Em thử xem."

 

Thẩm Khinh Vi nhíu mày, từ trong túi lấy ra một lá bùa, khi lá bùa dính lên người nữ quỷ, cô ta lập tức biến mất nhanh như tro bụi, đừng nói tới chuyện hàng phục, căn bản là không có cách nào tới gần!

 

“Tại sao có thể như vậy?” Thẩm Khinh Vi nghi hoặc, quả thực không thể tin được, lá bùa này có thể biến bất cứ thứ tà đạo nào biến thành tro bụi, nàng vươn tay ra định tấn công, Ngân Tranh cầm lấy tay nàng: “Đừng phí sức, cô ta được luyện thành. "

 

Luyện ra được một lệ quỷ không có ý thức, sau khi hấp thụ âm khí, nó chỉ có thể làm những việc theo lệnh của chủ nhân, chỉ có thể cường thu, mà cường thu chính là hồn phi phách tán, trừ khi tìm được người luyện quỷ, dùng tinh khí này giải trừ phong ấn mới có thể siêu độ, Ngân Tranh rất muốn điều tra rõ, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, càng muốn biết người đứng sau tất cả chuyện này là ai, cho nên bây giờ không thể cường thu.

 

Thẩm Khinh Vi gật đầu, lúc này nàng cũng đã hiểu được tại sao Thiên Sư môn không đối phó được lệ quỷ này, bọn họ cũng nghĩ đến chuyện cường thu nhưng lại không thể ngăn cản âm huyệt, chỉ có Âm Dương môn mới có thể ở nơi có âm huyệt, cho nên bọn họ mới mời các nàng lại đây.

 

“Không đúng, sư tỷ vừa rồi cô ta nghe hiểu những gì em nói.” Thẩm Khinh Vi chút tò mò, vừa rồi nàng muốn nữ quỷ tấn công Hồ Sinh Sinh mà nữ quỷ này cũng làm theo.

 

Ngân Tranh giải thích: "Chứng minh cô ta vẫn còn giữ lại được một chút ý thức."

 

Đây là một bước đột phá, không chừng có thể tra ra được một chút manh mối trên người cô ta.

 

"A, sư tỷ, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

 

Ngân Tranh suy nghĩ một chút, nói với Thẩm Khinh Vi: "Đưa anh ta ra ngoài trước."

 

Thẩm Khinh Vi liếc nhìn Hồ Sinh Sinh, miễn cưỡng đỡ anh ta dậy, vừa mở cửa ra, bên trong với bên ngoài là hai thế giới khác nhau, Thẩm Khinh Vi ném Hồ Sinh Sinh trên hành lang trở lại phòng khách và nhìn thấy Ngân Tranh và nữ quỷ bước vào căn phòng phía sau.

 

  "Mấy giờ rồi?"

 

Thẩm Khinh Vi liếc nhìn điện thoại: "Một giờ."

 

Ngân Tranh nhẹ nhàng bước vào, Thẩm Khinh Vi từ từ đi theo bên cạnh cô, cô thấy nữ quỷ lặp lại hành động vừa rồi của mình, cầm lấy con dao phay chém mạnh xuống! Máu thịt lơ lửng trên không trung! Máu chảy dọc theo sàn nhà, tràn ngập khắp căn phòng, một mùi tanh nồng gay mũi ập tới, Thẩm Khinh Vi nhịn không được nắm lấy tay Ngân Tranh, làn da nhẵn nhụi, năm ngón tay thon dài có lực, thấy Ngân Tranh quay sang nhìn, Thẩm Khinh Vi nói: “Sư tỷ, em sợ.”

 

Dáng vẻ của nàng lúc nào cũng như vậy.

 

Còn nhớ trước đây khi nàng mới bị đưa tới một nơi tràn ngập âm khí, Thẩm Khinh Vi khi ấy cũng nắm chặt lấy tay cô không chịu buông, đôi mắt hồng hồng như đôi mắt của một con thỏ, giọng nói nghẹn ngào lặp đi lặp lại: "Sư tỷ, em sợ."

 

Khi đó cô thật sự rất đau lòng, hận không thể thay nàng tới nơi đó nhưng con thỏ nhỏ lúc ấy hiện tại đã biến thành một con hồ ly nhỏ vậy?

 

Ngân Tranh cũng không nghĩ ra, cô để mặc Thẩm Khinh Vi nắm lấy tay mình.

Thẩm Khinh Vi trộm nhìn Ngân Tranh, gương mặt trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng, đại khí trầm ổn, ngay cả sư phụ nàng cũng từng nói Ngân Tranh là một hạt mầm trăm năm khó gặp, thể chất dương thịnh, cả người tiên cốt, chính khí nghiêm nghị, là một người rất thích hợp với Âm Dương môn.

 

Sư tỷ của nàng mặt nào cũng tốt nhưng lại là một người không có tình cảm.

 

Người này chỉ một lòng muốn hàng yêu trừ ma, một phần tình cảm cũng không có, Thẩm Khinh Vi đã nhiều lần bí mật ra hiệu, sư tỷ lại thông minh như vậy, nhất định sẽ hiểu được, nhưng cô chưa từng đáp lại, dù chỉ một lần.

 

Thẩm Khinh Vi cụp mắt xuống, Ngân Tranh bị nàng giữ chặt gọi một tiếng: "Khinh Vi?"

 

Nàng ngước mắt lên, Ngân Tranh bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt trong veo kia chính là phản chiếu bóng hình nhỏ nhoi của Thẩm Khinh Vi, trong mắt đều là hình ảnh của nàng, trong lòng Thẩm Khinh Vi  kịch liệt run lên, hai tay run lên: "Cái gì?"

 

“Đi ra ngoài.” Ngân Tranh nói: “Chúng ta theo sau.”

 

Lúc này Thẩm Khinh Vi mới nhận ra nữ quỷ đã chạy ra ngoài. Căn phòng đã trở thành hiện trường sau vụ phân xác. Thi thể một cô gái bị chặt thành nhiều mảnh, đầu bị chặt ra rồi đặt ở trên tủ đầu giường, lúc này cái đầu ấy đang đối diện với Thẩm Khinh Vi.

 

Đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào Thẩm Khinh Vi, mái tóc nhuốm máu, từng giọt máu dọc theo tủ đầu giường chảy xuống sàn nhà, Thẩm Khinh Vi nhất thời cảm thấy khó chịu, nhíu mày, còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra đã bị Ngân Tranh kéo ra ngoài. Cảnh tượng bên ngoài đột nhiên thay đổi, giống như đi vào một không gian khác, Thẩm Khinh Vi nhất thời cảm thấy mông lung, nhìn về phía Ngân Tranh, nghe được Ngân Tranh giải thích: "Đây là dáng vẻ khi còn sống của cô ta."

 

Quả nhiên, nữ quỷ kia cũng đã thay đổi, trên người cũng không còn dính đầy máu tươi mà thay vào đó là một bộ đồ ngủ màu trắng. Cô ta không ngừng lục lọi khắp phòng khách, cũng không biết là đang tìm cái gì, Thẩm Khinh Vi nhìn theo nữ quỷ,  nhìn cô ta lục tung tìm từng thứ một, mặt cô ta đỏ lên, nước mắt đầy mặt, hô hấp dồn dập, ngực không ngừng phập phồng- giống như đang rất tức giận?

 

Ngân Tranh cảm thấy khó hiểu nhìn Thẩm Khinh Vi, nữ quỷ đi qua giữa hai người họ, trực tiếp đi vào trong phòng bếp, khi cô ta bước ra, trên tay cầm một con dao gọt hoa quả dài, lưỡi dao sắc bén , trên đó hiện lên gương mặt đang tươi cười của nữ quỷ.

 

Một nụ cười trông vô cùng kinh khủng, miệng cười hết cỡ, trong cổ họng phát ra tiếng ùng ục, cầm chặt cán dao, chậm rãi bước đến cửa phòng, duỗi tay, mở cửa phòng.

 

Căn phòng tối om, ánh sáng hắt vào từ những khe hở, một người đàn ông đang nằm trên giường ngủ say, người phụ nữ đứng sau lưng anh ta trên tay cầm một con dao gọt hoa quả, hai tay nắm chặt cán dao, ánh sáng trên lưỡi dao lóe lên,  nữ quỷ dùng sức đâm con dao về phía người đàn ông! Có thể đoán được máu tươi sẽ bắn lên! Trước mắt Thẩm Khinh Vi đột nhiên có một bàn tay, hoàn toàn ngăn cản tầm nhìn của nàng, ngón tay mảnh mai thon dài, phảng phất hương hoa nhàn nhạt.

 

Là Ngân Tranh.

 

Thẩm Khinh Vi liếc mắt, nhìn thấy Ngân Tranh đang giúp nàng che khuất tầm nhìn, cảm thấy trong lòng có chút lay động nhưng Ngân Tranh cũng nhanh chóng bỏ tay xuống, hai người trên giường đang xô xát với nhau, bộ quần áo trắng trên người nữ quỷ lại một lần nữa nhuốm đỏ màu máu, người đàn ông bị thương hiển nhiên không đấu lại được với nữ quỷ, nữ quỷ ngồi ở trên lưng người đàn ông, một nhát rồi lại một nhát, cứ như vậy mà đâm xuống!

 

Là bảy nhát dao!

 

Sau khi đâm xong, nữ quỷ mở cửa phòng của con gái ở bên cạnh, chĩa con dao đẫm máu vào ngực, chỉ một nhát dao đã giết chết cô bé!

 

Sau khi thấy con gái đã chết, nữ quỷ túm tóc cô bé kéo vào trong phòng, vẻ mặt vô cảm đi vào trong phòng bếp lấy ra một con dao phay, bắt đầu quá trình phân thây, đây là đang lặp lại chuyện lúc trước.

 

“Đây là những chuyện đã xảy ra?” Thẩm Khinh Vi nhíu mày rồi bước vào. Căn phòng bây giờ là hiện trường vụ án, nàng dời mắt từ trên người nữ quỷ sang một nơi khác, trên tủ đầu giường là một ngọn đèn, bàn trà bên ngoài rất lộn xộn, trên ghế sô pha còn rất nhiều quần áo bẩn, giấy ăn vứt trên đất, Ngân Tranh gật đầu, bước lên trước hai bước, đột nhiên có một lọ thuốc lăn tới bên chân cô, Ngân Tranh cúi người cầm lên, tuy rằng trên đó đã không còn nhãn nhưng có thể nghe thấy tiếng những viên thuốc ở bên trong.

Đó là một lọ thuốc màu trắng hình lập phương,  tuy nhãn mác đã bị xé rách nhưng phía dưới vẫn khắc một dòng chữ tiếng anh. Căn phòng rất tối, Ngân Tranh không thể nhìn thấy những chữ cái bên dưới, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Có phải là thuốc của cô ta không?"

 

Trong tư liệu cũng nói nữ chủ nhà mắc bệnh trầm cảm cần uống thuốc.

 

Ngân Tranh nói: "Có thể."

 

Cô vừa định mở lọ thuốc ra nhìn xem thì lọ thuốc trên tay không còn nữa, cảnh vật xung quanh thay đổi trong nháy mắt, bọn họ lại quay trở lại, căn phòng vẫn như trước, cái đầu bị cắt vẫn được đặt ở trên tủ đầu giường, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Thẩm Khinh Vi, đôi mắt trợn trắng, khóe mắt không ngừng chảy máu, trông vừa dữ tợn vừa kinh khủng.

 

Ngân Tranh hỏi: "Đã ba giờ?"

 

Thẩm Khinh Vi gật đầu: "Ừ."

 

Địa môn đóng lại, chẳng trách họ đột nhiên quay trở lại, nữ quỷ đang chặt xác cũng dừng lại, cả căn phòng trở nên yên lặng một cách quỷ dị, Thẩm Khinh Vi chỉ cảm thấy một luồng gió ập đến, cùng với đó là một con dao phay, trực tiếp nhắm vào trán, Ngân Tranh liền nhanh chóng đẩy nàng ra: "Cẩn thận!"

 

Thẩm Khinh Vi đẩy vào khung cửa, liền thấy một ánh sáng lóe lên sau lưng Ngân Tranh, con dao phay cắm vào cánh cửa, khiến nó lập tức biến thành màu đen, nứt ra, tất cả đều biến thành nước đen, cánh cửa đó cứ như vậy mà bị phá nát!

 

Vừa rồi nếu như con dao đó đánh trúng vào mình? Một cơn ớn lạnh dâng lên.

 

Thẩm Khinh Vi chưa kịp điều chỉnh lại hô hấp, con dao phay kia lại xuất hiện, không ngừng đuổi theo nàng, Thẩm Khinh Vi liền giơ chân lên đá vào nó! Con dao phay lập tức đập vào ngọn đèn trên đầu nàng, chiếc đèn pha lê phát ra âm thanh giòn tan, cả căn phòng tối om, Thẩm Khinh Vi nhất thời mất tập trung, lưỡi dao sắc bén mang theo gió ập tới trước mặt, nàng liền bị một người ôm lấy rồi ngã xuống đất.

 

   "Sư tỷ."

 

Ngân Tranh đặt một ngón tay lên môi nàng: "Hừ -"

 

Thẩm Khinh Vi im lặng, nép vào vòng tay của Ngân Tranh, không lộn xộn nữa, Ngân Tranh ôm chặt lấy nàng, im lặng lắng nghe, khi con dao phay bay tới cô liền nhanh chóng lấy ra một thanh nhuyễn kiếm, khi một tia sáng lóe lên, trong không khí lập tức truyền đến tiếng kêu chói tai của nữ quỷ, sau đó cô ta liền bỏ chạy!

 

Ngân Tranh lập tức đứng dậy, theo sát phía sau nữ quỷ, Thẩm Khinh Vi cũng đứng dậy, đuổi theo ra tới hành lang, nữ quỷ đã chạy tới gian phòng trong cùng, cô ta dùng sức phá cửa nhưng cánh cửa không có động tĩnh gì, cô ta lại chạy sang gian phòng thứ hai...

 

Thẩm Khinh Vi nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, Ngân Tranh bước đến chỗ nữ quỷ, tiếng cô ta đập vào cửa, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng, cô không nhìn về phía Thẩm Khinh Vi, nàng liền nhìn khắp xung quanh, cái gì cũng đều không có.

 

Cái gì đều không có?

 

Ánh mắt Thẩm Khinh Vi liền lóe lên, nàng gọi một tiếng: "Sư tỷ!"

 

Ngân Tranh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Thẩm Khinh Vi, cô hỏi: "Làm sao vậy?"

Thẩm Khinh Vi nói: "Không thấy Hồ Sinh Sinh đâu nữa!"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16