12. Ngôi nhà ma ám.
Chuyện căn hộ bị ma ám phức tạp hơn họ tưởng rất nhiều, đặc biệt là Thẩm Khinh Vi. Ban đầu nàng nghĩ đó chỉ là một vụ giết người, nhiều nhất là do nữ chủ nhà thần trí không tỉnh táo, sau lại hóa thành lệ quỷ, không chuyện ác nào không làm, nhưng khi biết được lệ quỷ này được luyện ra với mục đích gì thì mọi chuyện đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng không thể đoán trước được.
“Vị đại sư kia, có biết việc này không?” Thẩm Khinh Vi đột ngột hỏi một câu, còn Ngân Tranh rơi vào trầm mặc.
Nếu biết việc này, liệu đại sư kia có đem nữ chủ nhà luyện thành lệ quỷ áp chế một thứ nào đó, chẳng phải là đang giúp người xấu làm điều ác sao? Nếu như không biết, điều đó có nghĩa là vị đại sư kia cũng bị lừa?
Vấn đề là, vị đại sư này là ai? Đang ở đâu?
Lại là ai dùng tinh khí luyện chế lệ quỷ?
Vẫn còn nhiều điều bí ẩn, nhưng dù thế nào đi nữa thì sự thật về ngôi nhà ma ám kia cũng đã bắt đầu lộ ra manh mối, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh có nhiều thời gian để do dự, hai người bước vào quán trà, ông chủ nhìn thấy họ bước vào lên tiếng chào hỏi trước: "Hai vị tiểu cô nương, uống gì?"
Không thể không nói gần đây ngày càng có nhiều người đến thành phố Thanh Bình, người xinh đẹp cũng ngày càng nhiều, ông chủ vui tươi hớn hở, Thẩm Khinh Vi nói: “Cho một bình trà loại thường.”
Ông chủ thở dài một tiếng: "Thêm cho hai vị cô nương đây một chút điểm tâm."
Sau đó, ông ấy gọi nhân viên tới dẫn Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh vào bên trong. Khi Ngân Tranh đi đến một gian phòng liền dừng lại, Thẩm Khinh Vi nói, "Vào đây đi."
“Phòng này.” Nhân viên phục vụ gãi đầu: “Phòng này khách vừa mới rời đi, còn chưa dọn dẹp, tiểu thư, nếu không chúng ta sang phòng bên cạnh?”
Thẩm Khinh Vi kiên trì nói, "Chính là nơi này."
Nhân viên phục vụ không còn cách nào khác, đành phải nói: "Được rồi, tôi đi thu dọn, hai người đợi một lát."
Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh đứng ở cửa, bên trong cũng không quá bừa bộn, trên bàn trà ngoài ấm trà còn có thêm hai cái chén, một vài đĩa điểm tâm, dường như vẫn chưa có người nếm qua, có thể trong lúc vô tình xô vào bàn khiến nó rơi xuống đất, điểm tâm vẫn hoàn chỉnh từng miếng, ngoài ra cũng không có phát hiện gì đặc biệt.
Hai người chờ nhân viên thu dọn đồ đạc trên bàn rồi mới ngồi vào, cách cổng không xa lắm, nhất là vào một buổi chiều yên tĩnh, khi cửa sổ mở ra, tiếng cổng vọng vào.
"Này, lão Triệu vừa rồi đến đây, mấy người nhìn thấy chưa?"
"Thấy rồi, tôi nói này, lão Triệu đúng là thê thảm, vợ con cũng không còn nữa, đây phải ứng với câu nói kia, người tốt không được đền đáp sao."
"Người mà ông ấy gặp mặt, trước kia tôi chưa từng nhìn thấy."
"Khốn nạn, chuyện này ông không biết à? Người đó gọi là phó tổng, hình như là sếp của một công ty nào đó, sau khi hắn ta nghe được chuyện này, muốn mua kịch bản đóng phim, lão Triệu cũng đã nhiều lần từ chối, mới vừa rồi thiếu chút nữa đã cãi nhau ầm ĩ bên trong phòng."
Mọi người đều nhìn về phía cửa sổ căn phòng mà Thẩm Khinh Vi cùng Ngân Tranh đang ngồi, Ngân Tranh cầm trên tay một chén trà, hơi nóng lượn lờ, có vài phần tiên khí, Thẩm Khinh Vi mỉm cười, nụ cười ngọt ngào, gây được thiện cảm tốt với người khác.
Thẩm Khinh Vi hiển nhiên cũng đã nghe thấy tiếng bàn tán của vài người ở đằng kia, nàng nhẹ giọng hỏi: "Phó tổng, sau lại nghe quen tai tới vậy?"
Ngân Tranh đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: "Công ty môi giới."
“Đúng rồi!” Thẩm Khinh Vi gật đầu: “Là người mà mấy người đã nhắc tới, vị phó tổng kia đúng không?”
“Có thể.” Giọng của Ngân Tranh rõ ràng. Cô đứng dậy, nhìn vào phòng thì Thẩm Khinh Vi lấy điện thoại di động và thêm tài khoản WeChat của người đại diện. Trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi khét. , Ngân Tranh khẽ vung tay lên, khiến mùi vị kia lập tức tiêu tán, ngoài ra không còn dấu vết nào khác, cô nhìn về phía cửa sổ một hồi lâu, Thẩm Khinh Vi nói: "Tra được rồi, tên là Phó Nguyên."
Sau đó, nàng đưa thông tin mà mình tìm được cho Ngân Tranh xem, người này là ông chủ của một công ty môi giới, nhìn qua tầm bốn mươi lăm tuổi, vợ ông ta đã mất từ năm năm trước, sau này vẫn sống một mình, không con cái, Thẩm Khinh Vi nhìn tướng mạo của ông ta qua bức ảnh nói: "Không phải là người có tướng mạo tốt."
Ngân Tranh cẩn thận xem xét một hồi rồi mới nói: "Có thể gặp mặt một lần thì tốt rồi."
Thẩm Khinh Vi nghiêng đầu: "Chỉ cần lần sau Triệu tiên sinh gặp mặt hắn, chúng ta cũng có thể gặp."
Nhưng lần tiếp theo là khi nào, thật sự rất khó nói, Ngân Tranh không ép buộc, cô đi một vòng quanh phòng, Thẩm Khinh Vi hỏi cô: "Có phát hiện gì không?"
"Không có." Ngân Tran hnói, "Trở về trước đi."
Trên đường trở về, Thẩm Khinh Vi đột nhiên hỏi: "Nếu không chúng ta thử kiểm tra camera giám sát?"
Nếu đêm đó có người thứ tư ở hiện trường thì chắc chắn sẽ bị camera giám sát ghi lại được, Ngân Tranh nhìn thấy dáng vẻ tự tin của nàng cũng không đả kích nàng, nếu thật sự có thể ghi lại được thì cảnh sát đã sớm điều tra ra, như thế nào một chút tin tức đều không có?
Vậy nên người thứ tư này có ở hiện trường hay không, vẫn đang là một dấu chấm hỏi, nhưng cô cũng không muốn dập tắt suy nghĩ tích cực của Thẩm Khinh Vi, hai người trực tiếp bắt xe quay về căn hộ ma ám kia.
“Chị có muốn liên lạc với cảnh sát không?” Thẩm Khinh Vi hỏi.
Ngân Tranh lắc đầu: "Tạm thời không cần kinh động tới cảnh sát."
Ngộ nhỡ cảnh sát lại liên lạc với Triệu tiên sinh, nói không chừng sẽ đánh rắn động cỏ, huống hồ hiện tại đều là phỏng đoán của hai người, không có bằng chứng. Thẩm Khinh Vi cũng cảm thấy tốt hơn là không nên kinh động trong lúc này, vì vậy nàng đã thay đổi phương pháp.
Trong phòng giám sát, nàng một mực chắc chắn nói: "Nhà của tôi bị trộm, tôi muốn kiểm tra camera giám sát!"
Nhân viên bảo vệ mặc đồng phục nói: "Thưa cô, tôi không thể để cho hai người tra được, chuyện này cần phải làm theo trình tự của công ty, phải có người báo án chúng tôi mới có thể cho hai người kiểm tra camera giám sát."
“Không thể châm trước một lần sao?” Thẩm Khinh Vi chớp chớp mắt, đôi mắt trong veo như nước vẫn còn tiếp tục lên tiếng, đối phương nhìn nàng vẫn không chớp mắt, nói: “Đúng vậy, thực xin lỗi, thật sự là không được."
Thẩm Khinh Vi thở dài, nếu không phải do thời gian quá dài, nàng cũng không cần phải xem lại camera giám sát, chuyện đã xảy ra từ cách đây hơn ba tháng, có rất nhiều thứ đã bị di chuyển khỏi hiện trường, nàng và Ngân Tranh cũng không còn cách nào khác.
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của nàng cũng không đành lòng, hỏi: "Tiểu thư, đồ của cô bị mất khi nào?"
“Ba tháng trước.” Thẩm Khinh Vi nói dối cũng không hề đỏ mặt: “Hai tháng qua tôi sống ở nước ngoài. Tôi đang đi công tác, mới trở về hai ngày trước, trong nhà đã bị cướp sạch không còn thứ gì, nếu không tôi cũng không tìm tới các anh đâu?!"
Nhân viên bảo vệ bị nàng mắng lập tức đỏ mặt: "Như vậy đi, tiểu thư, cô đăng ký trước, một lát nữa chúng tôi sẽ liên lạc với cảnh sát, rồi cho cô một câu trả lời?"
Thẩm Khinh Vi còn muốn nói chuyện, Ngân Tranh liền kéo áo nàng, Thẩm Khinh Vi cũng không tiếp tục nói nữa, ghi địa chỉ vào ô đăng ký, khi đưa cho nhân viên bảo vệ, anh ta sửng sốt: "Cô cũng ở tòa số mười bảy?"
“Đúng vậy.” Thẩm Khinh Vi nói, “Nhưng nhà tôi đã bị trộm trước khi án mạng xảy ra.”
Nhân viên bảo vệ lẩm bẩm: "Sao cô biết được?"
Thẩm Khinh Vi vừa định mở miệng, Ngân Tranh liền nói: "Bởi vì chúng tôi đã rời đi trước khi vụ giết người xảy ra, chúng tôi cũng không biết bị mất trộm từ khi nào, nếu đúng là như vậy, phiền anh giúp chúng tôi kiểm tra một chút?"
Những lời này của Ngân Tranh rất có cơ sở, trầm ổn điềm tĩnh, vẻ mặt của cô vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ này đem lại cho người ta cảm giác của một người lãnh đạo, vốn dĩ nhân viên bảo vệ cố gắng hết sức đối mặt với Thẩm Khinh Vi, nhưng khi đối mặt với Ngân Tranh một chút lo lắng cũng không có, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi: "Tiểu thư, không phải là tôi không cho cô xem, quả thực không hợp quy tắc, hơn nữa…”
Anh ta do dự hai giây, liếc nhìn ra bên ngoài, Thẩm Khinh Vi nhìn thấy dáng vẻ thần thần bí bí của anh ta không khỏi nhíu mày, hỏi: "Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa, camera giám sát của tòa mười bảy đã bị phá hư một thời gian rất lâu rồi."
Thẩm Khinh Vi kinh ngạc: "Cái gì?"
Nhân viên bảo vệ tự biết mình đuối lý, tiểu khu của bọn họ cũng không được xem là tiểu khu cao cấp, vì ở gần khu trường học nên ở đây thuê rất nhiều nhà, đủ loại người, camera giám sát ở tòa số mười bảy sớm đã bị phá hỏng. Họ cũng đã báo cáo để sửa chữa, nhưng bên phía công ty còn chưa kịp tới tiểu khu của bọn họ thì tòa nhà số mười bảy đã xảy ra chuyện.
Vì chuyện này mà toàn bộ công ty bảo vệ của bọn họ đã bị phạt rất nhiều tiền, mãi đến tháng trước, sự việc này mới bị dập tắt, bây giờ Thẩm Khinh Vi nói như vậy, bảo vệ lại phải giải thích cặn kẽ một lần, Thẩm Khinh Vi liếc nhìn Ngân Tranh. Cả hai bất giác cau mày.
“Camera giám sát bị hỏng.” Thẩm Khinh Vi cắn miếng kem: “Tại sao em lại cảm thấy vẫn còn có điểm không thích hợp?”
Ngân Tranh ở bên cạnh cũng đang cầm một que kem, cô không thích ăn uống đồ lạnh cho lắm nên cắn được hai miếng liền vứt sang một bên, Thẩm Khinh Vi ngồi bên cạnh cô: "Sư tỷ, chị không ăn nữa sao?"
Ngân Tranh cúi đầu, nhìn que kem đặt ở trong hộp, cô nói: “Em ăn đi."
Thẩm Khinh Vi cầm lấy que kem trong tay cô, dùng thìa lấy phần kem phía trên, nhưng không ăn mà đưa đến bên miệng Ngân Tranh, nàng nói: "Trời nóng như vậy, phải ăn những thứ mát."
Ngân Tranh chớp mắt nhìn thìa kem, rồi lại nhìn về phía Thẩm Khinh Vi, liếc nhìn hình ảnh phản chiếu trong mắt nàng, còn có chút chờ mong mờ hồ, cô trở nên căng thẳng, không rời mắt: "Chị không ăn nữa, em ăn đi."
Thẩm Khinh Vi bị từ chối ánh mắt tối sầm lại, nhưng thật ra nàng cũng không nói gì, há miệng ăn miếng cảm kia trực tiếp nuốt xuống, rõ ràng là kem ngọt, cô không nghĩ nó lại ngon như vậy.
Ngân Tranh kiên nhẫn đợi nàng ăn xong, hoàng hôn đã nhuộm màu đường chân trời, một màu đỏ ửng, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Đêm nay chúng ta có tới đó không?"
“Ừ.” Ngân Tranh trả lời nàng: “Phòng ngừa có người đi lên.”
Ví dụ, những người không sợ chết thích tới căn hộ bị ma ám này thám hiểm, Thẩm Khinh Vi gật đầu, tìm một thùng rác gần đó, ném chiếc hộp vào, hai người một đường quay trở về, bóng của hai người bị kéo dài sát lại rồi dần hòa vào nhau, đến khi bước vào trong thang máy, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Sư tỷ, hiện tại có phải chúng ta đang xác nhận xem đêm đó trong căn hộ ma ám kia có người thư tư xuất hiện hay không?"
Ngân Tranh nhìn nàng, Thẩm Khinh Vi tiếp tục nói, "Mà người thứ tư này liệu có phải là Phó Nguyên hay không?"
“Ừ.” Ngân Tranh nói, “Vậy chúng ta vẫn cần phải chờ.”
“Không cần chờ nữa.” Thẩm Khinh Vi hai mắt sáng lên: “Em có cách.”
Ngân Tranh cau mày: "Cách gì?"
Thẩm Khinh Vi nói: "Không phải camera giám sát đã bị phá hỏng rồi sao? Em còn có một camera giám sát khác."
Ngân Tranh hoàn toàn không hiểu, cô đi theo Thẩm Khinh Vi vào thang máy, không bao lâu sau khi bấm lầu hai mươi tư, Thẩm Khinh Vi nói: "Em gái, xuất hiện đi."
Có một giọng nói nhỏ: "Khinh Vi?"
Thẩm Khinh Vi lấy điện thoại trong túi ra, tìm thấy bức ảnh của Phó Nguyên, nói với phía trên đỉnh đầu trốn rỗng: "Xuất hiện đi, hỏi cô một chuyện."
Ngân Tranh vẫn im lặng, trong thang máy rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Thẩm Khinh Vi vẫn quanh quẩn, ngay khi Ngân Tranh chuẩn bị lên tiếng, Thẩm Khinh Vi lại nói: “ Chờ đợi cũng quá nhàm chán, nếu không ra, tôi sẽ khiến cô phải trải nghiệm một phen…"
Còn chưa kịp nói xong, một cái đầu chậm rãi xuất hiện ở góc trên hai người, Ngân Tranh đứng yên tại chỗ, vẻ mặt nghiêm túc, Thẩm Khinh Vi hướng về phía cái đầu ngoắc tay, nở một nụ cười quyến rũ: "Lại đây."
Cái đầu:...
Cũng không phải tôi muốn đến đây đâu!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)