Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1

9459 0 65 1

Nguyễn Sương đứng dưới bầu trời xanh trong sạch sẽ không một gợn mây trắng, điện thoại dán bên tai, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc không che giấu nổi vui sướng.

Nàng vừa mới ký xong hợp đồng mua bán nhà, căn biệt thư ven hồ kia lập tức đã trở thành vật sở hữu của nàng.

Mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần sang nhượng tên chủ sở hữu nữa là xong.

Nàng không nhịn được nhanh chóng thông báo tin vui này cho Nghiêm Chỉ. Các nàng từ nhỏ lớn lên bên nhau ở cô nhi viện, trải qua bao nhiêu sóng gió, hiện tại hai người là người yêu của nhau.

Có lẽ do từ nhỏ Nguyễn Sương đã không có nhà cho nên trong lòng nàng luôn luôn khát vọng có một ngôi nhà hoàn chỉnh.

Hứa Thư Ý đeo kính râm từ trên xe bước xuống, mắt liếc nhìn quanh thấy một người, từ góc nhìn của cô chỉ có thể nhìn thấy góc mặt của người kia, lọn tóc bên mang tai nhuộm màu tím nhàn nhạt bị gió thổi bay bay. Cô nghe thấy người kia đang nói chuyện thì dừng bước chân.

Lúc này Nguyễn Sương đang nói chuyện với Nghiêm Chỉ về căn biệt thự ở ven hồ, đợi các nàng chuyển đến bên này sống, nàng có thể câu cá bất cứ lúc nào, sau đó sẽ đem chiên, nướng, xào, đủ cách nấu nướng khác nhau, nói không chừng còn có thể bắt được cua, các nàng sẽ dùng rượu để ướp cua, đến lúc đó có thể thưởng thức món cua say rượu rồi.

Miêu tả thật sinh động giống như thật vậy.

Hứa Thư Ý nghe những lời này đột nhiên trong đầu cô lại nhớ đến Giang Tử Lâm.

Giang Tử Lâm nói muốn cùng cô chuyển đến sống ở nơi này, muốn cùng cô đón bình minh ngắm mặt trời mọc, lại ngắm mặt trời lặn, thế nhưng cô ta lại vứt bỏ cô mà chạy ra nước ngoài sinh sống.

Hứa Thư Ý nở nụ cười tự giễu rồi bước chân đi đến văn phòng giao dịch bất động sản. Trước đó cô đã bàn bạc xong xuôi với chủ nhà, vấn đề giá tiền và sang nhượng tên chủ sở hữu đã thỏa thuận xong, lúc này cô chỉ cần ký hợp đồng là được. Sau khi nói lời tạm biệt với chủ nhà, cô bèn lái xe rời đi.

Hôm nay tâm trạng của Nguyễn Sương vô cùng vui vẻ, nàng vừa lái xe vừa nhỏ giọng hát theo bài hát được phát ra từ radio, cửa sổ mở một nửa, gió thổi tung bay tóc nàng.

Chỉ là không đợi nàng vui vẻ quá lâu, phía đuôi xe đột nhiên bị va chạm làm nàng theo bản năng giẫm phanh lại.

Nàng cởi dây an toàn ra, dùng sức đẩy mạnh cửa xe bước xuống, đi về phía sau xe. Đợi chủ xe phía sau bước ra, nàng lớn giọng hùng hổ chất vấn: “Cô có biết lái xe không thế, đường rộng như vậy mà cô cũng có thể đụng vào xe tôi được hay sao, cô uống rượu lái xe đúng không?”

Nơi này là ngoại thành, trên đường cũng không có nhiều xe qua lại.

Hứa Thư Ý tháo kính râm xuống, khuôn mặt trứng ngỗng, đường nét trên mặt gọn gành thanh sạch đúng chuẩn mỹ nhân, khí chất thanh lãnh cao ngạo như hoa lê tháng ba, đáy mắt còn mang theo một tia không kiên nhẫn, xa cách với người ngoài.

Đây cũng là đại minh tinh mà Nguyễn Sương ghét nhất, ảnh hậu Hứa Thư Ý. Trong một chương trình thực tế, Hứa Thư Ý đã nói về quan điểm của mình đối với các diễn viên hiện nay, cô nói rằng một diễn viên thực thụ nên dành nhiều tâm trí cho phương diện diễn xuất hơn, việc tham gia các chương trình thực tế mang lại thành công nhưng không phải là lựa chọn tốt…

A, đây chính là câu nói của một người đứng ở trên cao nhìn xuống và không quan tâm đến hoàn cảnh của người khác. Nguyễn Sương vốn chỉ là diễn viên mười tám tuyến, nàng cũng muốn tập trung vào việc đóng phim, cũng muốn luyện tập kỹ năng diễn xuất cho thật tốt, nhưng hiện thực không cho phép. Đóng phim cổ trang nàng nhiều nhất chỉ nhận được vai nha hoàn, phim đề tài dân quốc nàng diễn vai vợ lẽ, phim hiện đại thì lại là bạn thân của nữ chính. Đừng nói người xem có thể nhớ được nàng hay không mà ngay cả nàng cũng không có ấn tượng gì đối với những vai diễn của chính mình.

Không phải ai cũng được như Hứa Thư Ý, mỗi lần đóng phim đều được nhận vai nữ chính của các dự án phim lớn, vừa debut đã giành được danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Nàng nhận ra Hứa Thư Ý nhưng theo ánh mắt Hứa Thư Ý nhìn nàng thì có lẽ cô không hề biết nàng.

Trên mặt Hứa Thư Ý vẫn nở nụ cười, cô giơ ngón tay chỉ chỉ giữa hai xe, giọng nói trong trẻo vang lên: “Xe của cô và xe của tôi đều chỉ bị một xước một chút sơn thôi, tôi nghe giọng cô nói thì thấy cô cũng không có việc gì…”

Nói rồi, cô nhíu mày nhìn thoáng qua đồng hồ: “Tôi đang có việc gấp, đây là tiền sửa xe tôi bồi thường cho cô.” Hứa Thư Ý mở túi xách ra, đang chuẩn bị mở ví da ấy tiền bồi thường đưa cho Nguyễn Sương.

Nguyễn Sương chống nạnh đứng tại chỗ, cười lạnh một tiếng: “Cô vội vàng như vậy là đang muốn dùng tiền để giải quyết việc này sao, không phải là cô uống rượu đấy chứ?”

Nàng vừa nói chuyện vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi điện báo cảnh sát, trong đầu lập tức hiện ra cảnh ảnh hậu say rượu lái xe bị cảnh sát bắt giam.

Hứa Thư Ý lấy ra một xấp tiền phất qua phất lại làm đau con mắt Nguyễn Sương, nàng không cốt khí cắt đứt cuộc gọi. Toàn bộ số tiền mà nàng đã tích lũy nhiều năm đều bỏ ra mua biệt thư, vì thế hiện tại nàng rất nghèo.

Nhận tiền bồi thường từ tay Hứa Thư Ý xong, Nguyễn Sương không khỏi có cảm giác chột dạ trong lòng. Nàng không chỉ bị người dùng tiền thu mua mà còn bị người mà nàng ghét nhất thu mua nữa. Giờ phút này nàng rất muốn gào lên nói cho tất cả fan hâm mộ của Hứa Thư Ý biết thần tượng của bọn họ là người không có đức không xứng đáng như thế nào, mặc dù nàng cũng không khá hơn là bao nhiêu.

Hứa Thư Ý ngồi vào ghế lái, nhô đầu ra ngoài cửa sổ nói một câu với Nguyễn Sương: “Cô yên tâm đi, tôi không uống rượu.”

Sau đó cô đạp chân phải xuống chân ga, xe nhanh chóng lao về phía trước, lúc nãy cô vừa nhận được điện thoại của Giang Tử Lâm. Suốt ba năm trời Giang Tử Lâm không hề gọi điện thoại cho cô, lần này cô ta gọi cho cô nói cô ta muốn về nước.

Chính cuộc điện thoại này làm cho cô sững sờ mất mấy giây, cô bị phân tâm không kịp phanh xe lại nên mới đụng phải xe phía trước.

Giang Tử Lâm nói rất nhiều, nói rằng cô ta rất nhớ cô, Hứa Thư Ý một câu cũng không nói, cô cúp điện thoại rồi lập tức xóa luôn số điện thoại của cô ta.

Người nói muốn rời đi là cô ta, lúc này nói muốn quay lại cũng là cô ta.

Hứa Thư Ý lấy một điếu thuốc là từ trong ngăn kéo ra, châm lửa hút một hơi. Cô vừa nhận được điện thoại của trợ lý, cô ấy nói cho cô biết cô ấy đã thương lượng xong với đoàn làm phim, cô không cần phải vội vàng đến địa điểm quay phim để quay nốt cảnh cuối cùng.

Cô thả chân ga, chậm rãi phanh xe dừng trước một nhà hàng đồ tây. Hứa Thư Ý đi vào gọi một ly cà phê và một phần bò bít tết.

Hôm nay Nguyễn Sương chưa ăn sáng mà hiện tại lúc này đã hơn một giờ chiều, nàng đói đến mức da bụng sắp dán vào lưng rồi, nàng chạy xe mấy cây số cuối cùng cũng tìm được một nhà hàng.

Vừa bước vào trong nhà hàng, nàng liền nhìn thấy Hứa Thư Ý tay chống cằm ngồi ở một cái bàn gần cửa sổ.

Nếu không phải là thường xuyên gặp mặt thì đây đúng là oan gia ngõ hẹp. Nguyễn Sương đi thẳng đến bàn Hứa Thư Ý ngồi, trực tiếp ngồi xuống đối diện cô, nàng gọi phục vụ đặt một suất mì Ý kèm theo bánh mì và soup ngô.

Nàng nhếch khóe miệng lên trào phúng nói với Hứa Thư Ý: “Chẳng phải cô nói là có việc gấp hay sao? Sao bây giờ cô còn có thời gian ngồi ở đây ăn cơm thế?”

Mặc dù nàng cũng đã nhận tiền của người ta rồi nhưng nhìn Hứa Thư Ý không có việc gì nhàn nhã ngồi ở chỗ này thì vẫn không nhịn được chế giễu đối phương mấy câu.

Trong giới giải trí này vàng thau lẫn lộn, nhìn bên ngoài thì ngăn nắp sạch sẽ xinh đẹp nhưng thật ra chỉ cần vén tấm màn che hoa lệ bên ngoài thì bên trong phô ra không thiếu gì cả.

Đồ ăn của Hứa Thư Ý đã được phục vụ bưng lên, cô cũng không để ý đến ý tứ của người đối diện, yên tĩnh dùng dao nĩa cắt bò bít tết.

Nguyễn Sương đan chéo hay tay trên bàn, giọng điệu tự nhiên giống như rất quen thuộc: “Chắc hẳn cô phải nên cảm ơn là tôi và cô đều không có việc gì, may cho cô là tôi dễ nói chuyện như vậy, nếu đổi thành người khác thì chắc chắn cô sẽ bị cảnh sát khám xét rồi…”

Đúng lúc này nhân viên phục vụ đem một ly nước nên cho Nguyễn Sương, cắt ngang câu nói tiếp theo của nàng, nàng thuận thế bưng ly nước lên uống, trong lòng cảm thán ly nước này tại sao lại có thiết kế miệng lớn như vậy, thật kỳ quái.

Hứa Thư Ý ngồi ở đối diện chỉ kịp “A” một tiếng, còn chưa kịp ngăn cản thì Nguyễn Sương đã uống ly nước này rồi.

Nước này có vị hơi chua chua còn có hương chanh nhè nhẹ, cũng không phải là khó uống, vậy tại sao phản ứng của Hứa Thư Ý lại kỳ quái như vậy, nàng mờ mịt hỏi: “Sao thế?”

Hứa Thư Ý lắc đầu, tiếp tục cúi đầu ăn bò bít tết của mình, cô dùng nĩa chọc một bông cải xanh bỏ vào miệng chậm rãi nhai.

Nhân viên phục vụ đi một lát rồi quay lại bưng đĩa mì Ý sốt nấm mà Nguyễn Sương đã gọi lên, cô ấy hơi ngơ ngác rồi chỉ chỉ vào ly pha lê miệng rộng kia và nói một câu với Nguyễn Sương: “Thưa quý khách, nước chanh này dùng để rửa tay.”

Hứa Thư Ý khẽ nở nụ cười.

Nguyễn Sương nghe vậy thì mặt mũi nóng lên đỏ bừng, nàng cảm thấy mình thật mất mặt cuối cùng nàng cư nhiên đổ hết tội lỗi cho Hứa Thư Ý, nàng thẹn quá hóa giận nói: “Cô rõ ràng biết tại sao lại không sớm nói cho tôi chứ?”

Hứa Thư Ý thu lại nụ cười, giọng điệu không nhanh không chậm, ung dung nói: “Tôi cũng muốn nhắc nhở cô, nhưng cô uống nhanh quá, nếu như cô cảm thấy việc này là do tôi và điều này cũng làm cho cô thoải mái hơn thì cũng không phải là không thể.” Nói xong, cô ưu nhã lau miệng, gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, tiện thể trả tiền luôn cho đồ ăn Nguyễn Sương vừa gọi, sau đó cô lễ phép nói với Nguyễn Sương: “Đây coi như lời xin lỗi của tôi đối với sự cố lúc nãy.”

Nguyễn Sương đang nghĩ muốn đáp trả lại cái gì đó, nhưng Hứa Thư Ý không đợi nàng nói chuyện đã đứng dậy rời đi.

Nàng rất ghét Hứa Thư Ý như vậy, không chỉ bởi vì cô dùng ánh mắt của người ở trên cao nhìn xuống mà quên đi hoàn cảnh của người khác mà còn bởi vì cô tự cho mình là đúng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: