Khi quay trở về là Nguyễn Sương lái xe, Thẩm Kiều nói thận trọng một câu : "Nghiêm Chỉ như vậy rồi cậu cũng đừng quá đau lòng, cũ không đi, mới không đến, thời gian hai người các cậu yêu nhau chân chính tính ra cũng không đến một năm."
Cô ta còn không hiểu cái con người Nguyễn Sương này sao, vịt chết mỏ vẫn còn cứng, cực kỳ cậy mạnh, còn không biết đã trốn đi khóc bao nhiêu lần.
Nguyễn Sương nhai kẹo cao su trong miệng: “Đã sớm quên rồi, hơn nữa người ta là thẳng, quên đi, không nói chuyện này, đen đủi.”
“Tôi đưa cậu đi đến một nơi rất hay, thắt đai an toàn cẩn thận vào cho tôi.”
Nguyễn Sương giẫm mạnh chân ga một cái.
Khi mà xe dừng lại ở trước cửa tiệm vé xổ số, Thẩm Kiều oán than dậy đất: “Tôi còn tưởng cậu muốn đưa tôi đi ăn /////.”
Nguyễn Sương vừa cười nói: “Còn không phải vì tôi mới mua căn phòng nên thiếu tiền sao, đến thử vận may thế nào, chờ tôi trúng giải thưởng lớn sẽ cho cậu một phong bao lì xì thật to.”
Thẩm Kiều trợn trừng liếc Nguyễn Sương một cái: “Nghĩ thật hay.”
Nguyễn Sương hỏi ông chủ cửa hàng hai vé xổ số lại cùng ngồi xổm bên lề đường với Thẩm Kiều cạo vé, Thẩm Kiều cười nhạo nàng: “Tốt xấu gì cậu cũng là một minh tinh lớn, không sợ người khác nhận ra à.”
Nguyễn Sương thổi mạnh lớp màu sơn đen trên móng tay, nàng không trúng thưởng lại liếc mắt nhìn dãy số trên tay của Thẩm Kiều một cái, cô ta cũng không trúng thưởng, Nguyễn Sương cảm thấy mỹ mãn kéo cửa xe ra ngồi xuống, nàng nói với Thẩm Kiều: “Loại minh tinh nhỏ bé như tôi ai nhận ra được, hơn nữa dù là những đại minh tinh thì trước màn ảnh và sau màn ảnh cũng không nhìn ra được là cùng một người.”
Thẩm Kiều hiểu rõ ý tứ của nàng, một vài hình ảnh thật xinh đẹp trên màn ảnh nói không chừng không dễ thấy trong cuộc sống, cô ta nhìn thoáng qua Nguyễn Sương, ngũ quan của nàng không thể nói là quá xuất sắc nhưng khi kết hợp lại cùng với nhau giống như đã xảy ra phản ứng hóa học vậy, thật hài hòa xinh đẹp.
Không trúng thưởng là điều nằm trong dự kiến, Thẩm Kiều nói với Nguyễn Sương: “Tôi thật sự sợ có một ngày nhìn thấy cậu ở trên mấy tờ báo về pháp trị hoặc là xã hội.”
Nguyễn Sương không vui vẻ, nói: “Vô duyên vô cớ cậu nguyền rủa tôi làm gì.”
Thẩm Kiều: “Với cái bộ dạng yêu tiền này của cậu, tôi sợ cậu không kiềm chế được mà đi vào con đường sai lầm, thật sự cậu không cảm nhận được bản thân cậu có loại tư tưởng của dân cờ bạc sao?”
Nguyễn Sương dừng xe ở dưới nhà của Thẩm Kiều: “Tới nhà cậu rồi, xuống xe đi.” Nàng phất tay với Thẩm Kiều: “Cho dù là có lên trên mặt báo pháp trị tôi cũng là do tài năng của chính mình, nên không khiến cậu phải nhọc lòng lo lắng.”
Nàng lại bổ sung thêm một câu: “Qua mấy ngày nữa tôi phải chuyển nhà, đến lúc đó nhắn địa chỉ nhà qua cho cậu, chào nhé.”
…
Nàng thanh toán số tiền còn lại với chủ nhà, cầm từng túi to túi nhỏ của mình cùng với xe xuất phát đến căn biệt thự trước, bên trong căn biệt thự đã được xây dựng hoàn thiện, phong cách của chủ nhà cũ cũng không tồi, nàng chỉ cần mang túi vào là ở được.
Đi trên đường không hồi hộp một chút nào nhưng gần đến nơi lại hồi hộp không chịu được, nàng dùng chìa khóa mở cửa ra, đến khi nằm xuống sô pha nàng có một loại cảm giác sở hữu, thu dọn đồ vật một ngày trời, nàng mệt đến mức nằm xuống sô pha là ngủ ngay.
Khi nàng tỉnh lại vẫn là do bi một loạt âm thanh sột soạt va chạm kia lầm ầm ĩ, theo bản năng nàng ngừng thở, khi tỉnh táo lại mới ý thức được cái âm thanh sột soạt kia là tiếng chìa khóa mở cửa, xong rồi, nơi này là vùng ngoại ô hoang vu, có ăn trộm đột nhập, nàng e rằng mình phải tiếp xúc với tình cảnh này rồi, nàng còn chưa có hưởng thụ hết cuộc sống mới này cho tốt đâu, ngộ nhỡ đối phương là một tên hái hoa tặc thì làm sao đây, Nguyễn Sương bắt đầu miên man suy nghĩ.
Cánh cửa bị đẩy lộ ra một khe hở, Nguyễn Sương cho rằng tên hái hoa tặc này sẽ bật đèn lên ở cửa ra vào, nhưng tên hái hoa tặc hiện ra ngay trước mặt nàng lại chính là Hứa Thư Ý.
Hứa Thư Ý cũng kinh ngạc trợn trừng hai mắt giống như nàng, chẳng qua rốt cuộc cô có kiến thức rộng rãi, dưới trường hợp đáng xấu hổ như này vẫn là Hứa Thư Ý làm người đầu tiên tỉnh táo lại, cô cau mày hỏi: “Làm sao cô lại ở chỗ này?”
Nguyễn Sương nghĩ thầm, con người này đúng là trước sau như một lúc nào cũng tự cho mình đúng, nàng trả lời: “Tôi còn phải hỏi sao cô ở chỗ này, đúng là âm hồn không tan mà?”
Hứa Thư Ý coi nhẹ cái câu âm hồn không tan kia, cô nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Sương sau đó giống như nhớ đến cái gì, cô ngả bài nói với Nguyễn Sương.
Cuối cùng Nguyễn Sương hiểu ra, cái chủ phòng chết tiệt kia bán phòng đồng thời cho cả nàng và Hứa Thư Ý, phía bên Hứa Thư Ý đã làm xong thủ tục căn hộ nên căn hộ này thuộc quyền sở hữu của Hứa Thư Ý, nàng nhận ra mình đã bị lừa, thiếu chút nữa Nguyễn Sương nổ tung, nàng gọi điện thoại ngay cho người kia, điện thoại rung hết hồi chuông.
“Sẽ không phải là trốn rồi chứ?”
Hứa Thư Ý ném cho nàng một ánh mắt đồng ý, rồi làm ra một tư thế xin mời: “Mặc dù tôi rất thông cảm cho cảnh ngộ của cô nhưng tôi cũng không thể làm được gì.”
Đây là muốn nửa đêm bảo nàng đi, nàng có thể đi nơi nào? Hứa Thư Ý giống như một bộ máy không có tình cảm, cả người cô đều tản mát cảm giác xa cách.
Giữa hai người còn có xích mích, Nguyễn Sương hiểu rõ điều ấy, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, giọng điệu của nàng mềm mại: “Tôi không có chỗ nào có thể đi.”
Hứa Thư Ý lạnh nhạt mà xa cách: “Đó là chuyện của mình cô.”
Vừa rồi đúng là nàng bị mỡ heo che tim mà, thế mà nàng còn khen Hứa Thư Ý lớn lên xinh đẹp với Thẩm Kiều, còn khen cô diễn tốt.
Căn nhà này nàng cũng bỏ tiền ra, nàng bị lừa là do nàng xứng đáng sao?
Có lẽ để trấn an Nguyễn Sương, Hứa Thư Ý tiến cử một gợi ý: “Nếu hôm nay là tôi bị lừa, là cô đến sang tên căn nhà trước, cô sẽ cho tôi ở lại chỗ này sao?”
Theo bản năng Nguyễn Sương lắc đầu, khóe miệng Hứa Thư Ý cong lên mở cửa ra giúp nàng.
Nguyễn Sương lộn xộn kéo vali hành lý đi ra ngoài, nàng đứng ở trong sân ngẩng đầu lên nhìn chỗ phòng ở, căn phòng mấy trăm vạn nàng mới ở có mấy tiếng, thật mẹ nó oan mà.
Nàng quay lại ngồi trong xe, cảm thấy bản thân nàng xui xẻo vô cùng, chỉ ngắn ngủi có mấy ngày như vậy, nàng vừa trải qua bị chia tay, bị lừa, nhìn nhìn xuyên qua kính cửa xe về phía Hứa Thư Ý bên trong cửa kính, từ lúc gặp Hứa Thư Ý nàng bắt đầu không thuận lợi, Hứa Thư Ý là khắc tinh của nàng đi.
Nếu không làm sao lại vừa khéo như vậy, hai người cùng mua phòng ở nhưng người bị lừa lại là nàng.
Hôm nay nàng tạm chấp nhận ở lại trong xe một đêm, chờ đến mai sẽ lại đi tìm phòng ở. Ở trong lòng của nàng, nàng cho rằng số tiền kia vẫn có thể lấy về được.
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, rõ ràng thời tiết khá tốt thế mà bên ngoài lại nổi cơn mưa rơi xuống tí tách, từng giọt mưa rơi xuống nóc xe phát ra tiếng vang càng lớn hơn. Nguyễn Sương cuộn tròn người ở ghế sau, trời thì nóng lại không mở được cửa sổ, nàng thấy hơi nóng bức nên mở điều hoa lên.
Còn chưa kịp chờ nàng tiến vào giấc ngủ thì ngoài xe vang lên tiếng gõ cửa sổ lộc cộc, nàng ngồi dậy nhìn thấy Hứa Thư Ý đang cầm cái ô đứng ở bên ngoài, nàng ở cửa sổ xe thấp xuống một chút sau đó nghe thấy giọng nói Hứa Thư Ý đặc biệt nghiêm túc: “Có phải cô không muốn sống nữa hay không hả?”
Nguyễn Sương đã không còn kiên nhẫn, nàng tức giận nói lại cô một câu: “Căn phòng đã nhường lại cho cô, cô còn muốn sao nữa, làm gì đây, con đường này cũng là của cô sao? Tôi ngủ trong xe cũng ngăn trở cô à?” Nàng hơi tức giận làm loạn.
Hứa Thư Ý vẫn duy trì tư thế che ô không nhúc nhích, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Ở trong xe mở điều hòa ngủ giống như cô đã chết không biết bao nhiêu người, nếu cô không muốn chết thì xuống xe vào trong kia mà ngủ.”
Nguyễn Sương đi theo phía sau Hứa Thư Ý lại lần nữa đi vào trong biệt thự, cuối cùng Hứa Thư Ý vẫn còn có chút lương tâm.
“Chỉ có một đêm hôm nay, ngày mai tôi không muốn gặp lại cô.” Nói xong câu đó Hứa Thư Ý biến mất trong tầm mắt của Nguyễn Sương.
Nguyễn Sương kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay với Thẩm Kiều: “Kiều Kiều, tôi không còn nhà để về, làm sao bây giờ?”
Thẩm Kiều: “Thương mà không giúp được gì, nếu không cậu nói một tiếng với ảnh hậu Hứa để cô ấy châm chước một tí.”
Nguyễn Sương: “Ý chí cô ta sắt đá, trừ khi mặt trời mọc đằng tây.”
Đêm nay Nguyễn Sương không được ngủ ngon, nàng mở bừng mắt đã tới hửng đông, nàng hỏi qua công ty pháp luật, nhân viên pháp vụ nói với nàng loại tình huống này có thể khởi tố nhưng nếu đối phương chạy trốn, sau khi thắng kiện cũng không thể lấy lại được tiền.
Nói cách khác một đống tiền của nàng, tất cả đều ném đá trên sông, à không, ném đá trên sông còn có thể bắn lên bọt nước, còn đống tiền của nàng đến cái bọt nước cũng không thấy bắn lên.
Hai vành mắt Nguyễn Sương đen thui, nàng đánh giá cẩn thận căn phòng, lưu luyến không rời mà chuẩn bị chuyển đi, mặt hướng ngoài sân của phòng khách toàn bộ đều là cửa sổ sát đất nên có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh bên trong sân, nàng nhìn thấy Hứa Thư Ý đang mặc một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt đang đi vào bên trong nhà.
Vừa đúng lúc ánh mắt hai người chạm phải nhau, Nguyễn Sương lại cảm nhận được cái loại cảm giác ngạo mạn cùng với không kiên nhẫn kia, nàng thở dài một hơi mở cửa rời đi.
Hai người đi thoáng qua nhau, Hứa Thư Ý “Này” một tiếng, Nguyễn Sương tò mò xoay người lại, đột nhiên nàng không kịp đề phòng bị Hứa Thư Ý ôm vòng eo, đôi môi Hứa Thư Ý dán lên môi nàng.
Nguyễn Sương mở lớn đôi mắt, chờ đến khi nàng phản ứng lại thì nàng lập tức dùng sức đẩy Hứa Thư Ý ra, nàng càng đẩy, cánh tay đang ôm eo nàng của Hứa Thư Ý càng siết chặt.
Nhổ vào, tám phần là tên biến thái rồi.
Sau đó Hứa Thư Ý nhẹ nhàng nói một câu bên cạnh sườn tai trái nàng: “Có muốn ở lại căn nhà này không?”
Tiếp theo đó lại một lần nữa hôn đôi môi của Nguyễn Sương thế nhưng ánh mắt cô vẫn luôn nhìn về phía cổng sân.
Giang Tử Lâm đang cầm một bó hoa trong tay đứng ở ngoài đó.
Nguyễn Sương nghe thấy lời Hứa Thư Ý nói, nàng không có cốt khí mà thuận theo.
Quên đi, coi như bị heo gặm một cái.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)