Quay lại trên xe, Nguyễn Sương hỏi Thẩm Kiều: “Kiều Kiều, cậu vừa mới chạy đi đâu thế?”
Thẩm Kiều lấy một hộp chân cua từ trong túi ra, cô ta nói: “Vừa đúng lúc chân cua trong quán trước mặt có đợt giảm giá, cho nên tôi đi mua mấy hộp, bởi vì có tiền lẻ cho nên tôi dứt khoát không mang di động, không có chỗ để.” Nghe thấy là có giảm giá, Nguyễn Sương cũng không có ý tứ muốn nói thêm vài câu với Thẩm Kiều, nàng bảo Thẩm Kiều xuống xe rồi cùng đi với cô ta đi mua chân cua.
Trên đường đi Nguyễn Sương kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra với Thẩm Kiều, đầu tiên là Thẩm Kiều tỏ vẻ xin lỗi vì vừa rồi cô ta tự ý rời bỏ cương vị công tác không nghe điện thoại, sau đó bắt đầu thổi phồng dành lời khen hoa mỹ cho Hứa Thư Ý, cô ta nói ra nghi vấn: “Tiểu Sương, cậu nói có phải Hứa Thư Ý có ý tứ gì đối với cậu hay không?” Nguyễn Sương không hiểu ra làm sao, nàng nghĩ nghĩ lắc đầu: “Sao có thể.” Mặc dù lúc trước nàng cũng nghĩ đến chuyện Hứa Thư Ý có ý nào đó đối với nàng, nhưng tuyệt đối không phải là cô có ý tứ với nàng, hơn nữa còn bị chứng minh là do bản thân nàng tự suy nghĩ linh tinh.
Thẩm Kiều càng không tin không bình thường: “Tôi là một người ngoài cuộc nên thấy khá rõ ràng, cậu thân là người ở trong cuộc nên không hiểu rõ lắm, tôi nắm chắc 90 phần trăm Hứa Thư Ý có ý tứ với cậu, nếu không người ta dựa vào cái gì giúp cậu? Làm từ thiện cũng không phải như vậy.”
“Chúng tôi ở cùng một nhà cũng coi như là một nửa bạn bè đi, cô ấy là người tốt đi.” Nguyễn Sương nghĩ một lúc rồi nói.
“Ha hả, Tiểu Sương cậu không đúng lắm, không phải lúc trước cậu nói cậu là anti fan của Hứa Thư Ý hay sao? Thế nào mà bây giờ lại khen cô ấy rồi?”
Nguyễn Sương lập tức phủ nhận: “Mặc dù tôi là anti fan của cô ấy, nhưng người không phải máy bay hai chiều, hiện tại tiếp xúc cảm thấy vẫn còn được nha.”
Khi hai người mua xong chân cua lại nhìn thấy một vài món ăn ngon có hoạt động, trong đó còn có một hoạt động là yêu cầu tham dự hỗ động của bọn họ, Thẩm Kiều nói: “Nếu không thì bỏ đi, cậu là một minh tinh xem náo nhiệt làm gì?”
Nguyễn Sương nói: “Tôi không xem náo nhiệt gì đâu, cậu đi là tốt rồi.”
Cứ như vậy Thẩm Kiều bị Nguyễn Sương đẩy ra đi theo chủ quán, cô ta không thể hiểu được mà bắt đầu hỗ động trò chơi nhỏ thành công lấy được phiếu giảm giá của món tôm hùm đất.
Nguyễn Sương cầm một hộp đồ ăn quay trở lại biệt thự, trong nhà không bật đèn, chắc là Hứa Thư Ý còn chưa quay về, nàng lấy mảnh giấy cùng với bút ra để lại một tin nhắn cho Hứa Thư Ý: Trong tủ lạnh có để lại tôm hùm đất và chân cua.
Sau đó nàng quay về phòng của mình, đối với hành động của phó đạo diễn và gã toàn mỡ kia nàng thấy quá ghê tởm, nhưng hiện tại nàng cũng không có biện pháp làm được gì khác, chỉ có thể vẽ vài vòng tròn nguyền rủa.
Buổi sáng ngày hôm sau, Nguyễn Sương nhìn thấy trong tủ lạnh không còn để lại đồ ăn nữa, nàng đặc biệt vui vẻ. Một đoạn thời gian tiếp theo, mối quan hệ giữa Nguyễn Sương và Hứa Thư Ý đặc biệt hài hòa, mặc kệ là Hứa Thư Ý làm mặt đen lạnh lùng không phản ứng, Nguyễn Sương đều cười hì hì, cho dù Hứa Thư Ý làm cái gì Nguyễn Sương cũng mở miệng khen cô vài câu trước.
Ngày này, Hứa Thư Ý đang điều chỉnh thử âm đàn ghi ta, Nguyễn Sương một ruộng được tưới nước khen ngợi, Hứa Thư Ý cảm thấy đau đầu, cô hít sâu một hơi, tạm dừng động tác trên tay, giọng điệu không kiên nhẫn: “Có phải cô vỗ vành móng ngựa hay không, tôi chỉ chỉnh âm.”
Từ sau đó Nguyễn Sương không thể nào dám tùy tiện mở miệng khen cô nữa, chỉ là nàng nhớ đến một câu kia của Hứa Thư Ý “Lòng biết ơn đã tiếp nhận cùng lúc” còn có một chút nghi hoặc.
Thời điểm nàng chán muốn chết thì nhận được điện thoại của viện trưởng trại trẻ mồ côi, viện trưởng hỏi gần đây nàng thế nào rồi. Nguyễn Sương nghĩ đến cảnh bữa tiệc lần trước liền cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhưng nàng vẫn rất kiên cường nói với viện trưởng rằng mọi thứ của nàng đều tốt, hiện tại nàng khá là hot, kiếm được rất nhiều tiền, còn nói một đống lời hay về bản thân mình, nàng quá lành nghề nói những điều mạnh miệng.
Mà đoạn nói chuyện này vừa đúng lúc bị Hứa Thư Ý nghe thấy, cô trực tiếp mở cửa ra vô tình bật hình thức chế giễu nàng: “Từ khi bắt đầu tôi đã biết cô là cái dạng người gì, không nên ôm chờ mong gì với cô mới đúng, cô nổi tiếng như vậy có tiền như vậy, vậy thì mong cô chuyển đi nhanh cho tôi.”
Nguyễn Sương nôn nóng muốn giải thích nhưng lại bị Hứa Thư Ý thẳng thừng cắt ngang: “Hiện tại tôi ngẫm lại lúc ấy thật sự không nên đi đến chỗ cô ngồi, có phải tôi làm hỏng chuyện tốt của cô rồi hay không?”
Rõ ràng từng câu nói không có một nửa chữ nào thô tục, rõ ràng là một ngày nóng bức nhưng Nguyễn Sương lại cảm giác được lạnh băng đến thấu xương, nàng quật cường kéo ra một nụ cười, nói: “Tôi chính là người như vậy, không giống như cô có xuất thân tốt, còn có rất rất nhiều thứ, thế giới của chúng ta căn bản không giống nhau.” Lòng tự trọng cuối cùng còn sót lại không thể để nàng rơi nước mắt, dù sao nàng cũng chịu ủy khuất từ nhỏ đến lớn mà. Nguyễn Sương quay lại phòng của mình, nàng ý thức được bản thân nàng và Hứa Thư Ý là người của hai thế giới, vốn dĩ không nên có liên quan nào. Lại một đêm Nguyễn Sương không được ngủ ngon giấc, nàng lấy di động ra, đăng nhập vào tài khoản phụ của mình muốn giải tỏa một chút, nhưng vào cả nửa ngày cũng không nhớ ra nổi điểm xấu nào của Hứa Thư Ý.
Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn đăng lên một tin “ Trên mặt Hứa Thư Ý có tàn nhang” để bản thân nàng bớt giận, nàng nhìn chằm chằm vào màn hình di động, không ngừng đổi mới, người bình luận đầu tiên chính là chủ trang là lần trước đã kéo nàng vào trong nhóm: “Yêu quá yêu quá, tàn nhang nhưng lại gợi cảm.”
Nguyễn Sương hoàn toàn không có cách nào, nàng lại chuyển sang tài khoản chính của mình, lướt từng bình luận trên Weibo của bản thân, nhìn thấy bình luận khen nàng, tâm tình nàng mới thoáng tốt hơn.
Mà Hứa Thư Ý ở trên lầu tập trung vào chỉnh âm đàn ghi ta, cô xoay tròn các nút phần đầu của đàn ghi ta, một tiếng tạch vang lên, dây đàn trực tiếp thứ sáu bị đứt ngang chọc vào trúng tay cô, một giọt máu chảy ra.
Hứa Thư Ý buông đàn guitar ra vào trong phòng vệ sinh để rửa vết thương, cô tìm chiếc băng dính dán lên trên. Sáng sớm, nàng nhìn thấy Hứa Thư ý ôm đàn ghi ta đi từ trên lầu xuống dưới, nhìn thấy dây của đàn ghi ta bị đứt, lại nhìn thấy Hứa Thư Ý trực tiếp ôm đàn ghi ta ngồi xuống trong sân.
Thỉnh thoảng nàng lại nhìn về phía Hứa Thư Ý, đầu tiên là Hứa Thư Ý dùng tay thử kéo thanh giữ bằng gỗ đã bị đứt dây cố định ra, nhưng mà cái thanh giữ vẫn không hề di chuyển, Hứa Thư Ý lại vào trong nhà tìm được thùng dụng cụ và lấy tơ vít cầm nó đem ra ngoài.
Nguyễn Sương nhìn thấy cô mân mê cả nửa ngày, thanh giữ vẫn không có cách nào nhấc lên được, nàng nghĩ một lúc vẫn là hỏi cô một câu: “Có cần tôi giúp không?”
Hứa Thư Ý chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên không nói gì.
Nguyễn Sương cảm thấy đầu nàng quá sắt đá, nàng chuẩn bị rời đi làm chuyện của bản thân, trong lúc vô tình nàng chú ý tới miếng băng dán trên ngón tay Hứa Thư Ý, nàng thở dài một tiếng: “Tôi giúp cô.”
Nói xong nàng nhanh chóng đi qua, chỉ nhẹ nhàng đã rút được thanh giữ ra ngoài.
Viên Trạm nói nàng là đại lực sĩ thực ra cũng không sai.
Tâm lý của Nguyễn Sương đặc biệt vững mạnh, nàng nói: “Tôi biết tôi khiến cho người ngại, nhưng mà cô không cần chịu đựng tôi lâu lắm đâu, cũng chỉ hơn nửa năm mà thôi, thật sự rất nhanh.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức không thêm phiền toái nào cho cô, cô yên tâm đi.”
Hứa Thư Ý rút hết dây của đàn ghi ta ra từ trong lỗ thủng, thay một cái mới vào đó, giọng cô nhàn nhạt: “Cô cũng biết cô khiến người khác thêm phiền phức?”
Giọng nói Nguyễn Sương rất nhỏ: “Ừ.”
Hứa Thư Ý lắp dây đàn mới xong, cô thử gảy vài tiếng, tiếng đàn du dương dễ nghe nhưng Hứa Thư Ý không hề giống vậy, khuôn mặt cô nặng nề, đuôi lông mày chỉ có sự lạnh lẽo, dưới ánh nắng sớm mai chiếu xuống, cảm giác xa cách cùng với không kiên nhẫn mãnh liệt bắn ra ngoài.
Nguyễn Sương cảm thấy bản thân bị cắn nuốt cực nhanh, nàng nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Hứa Thư Ý truyền vào lỗ tai: “Vậy thì mong cô nhớ kỹ, không nên chỉ nói cửa miệng.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)