Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11

2178 0 26 0

Câu trả lời này có cả trăm triệu lần Hoắc Linh cũng không nghĩ tới, rõ ràng là cô cực kỳ chán ghét cái loại gán ghép xào xáo CP để kiếm nhiệt này, Hứa Thư Ý giải thích là do các fan tự phát không phải cố ý để lăng xê.
Hứa Thư Ý không đi quản, nhưng mà fan của Hứa Thư Ý không vui.
[Người tuyến mười tám từ chỗ nào chạy tới, có còn muốn mặt mũi hay không.]
[Thật phiền phức, bản thân mình có cái dạng gì trong lòng còn không tự điểm xem, còn cố tình muốn dính lên cô ấy, muốn nổi tiếng đến điên rồi.]
[Ha hả, tâm cơ người này cũng thật là sâu.]
Nhóm thủy quân và fan của Phương Lôi cũng dốc toàn bộ lực lượng để chuyển hướng tiêu điểm từ Phương Lôi sang trên người Nguyễn Sương.
Nhưng sức chiến đấu của fan CP “So Ý Sương Phi” cũng không yếu, ba phương hỗn chiến, tổ gameshow lại thấy rất vui về chuyện này.
Nguyễn Sương thích thú nhìn bình luận trên Weibo, người đại diện của nàng là Lãng Tinh kiến nghị cho nàng thêm vài tiếng, hoặc là không trả lời, để mọi chuyện tiếp tục ủ sâu, dù sao mắng nàng và thích nàng mỗi bên chiếm một nửa, hoặc là nàng trả lời lại, nhưng Lãng Tinh cho rằng vẫn là không trả lời thì tương đối tốt hơn, đối phương là Hứa Thư Ý, độ nóng này khó có được.
Tai tiếng cũng là nổi tiếng, bị mắng không đáng sợ, đáng sợ chính là không người hỏi thăm.
Nhưng Nguyễn Sương trả lời lại cô ta: Trả lời lại thôi, nàng không hề muốn mượn Hứa Thư Ý để lăng xê bản thân, nàng chỉ muốn nghiêm túc đóng phim.
Câu trả lời vừa phát ra, fan của Nguyễn Sương bắt đầu đau lòng cho nàng.
[Sương Sương nhà chúng ta là tuyến mười tám nhưng không có nghĩa nhìn thấy người ta là phải dán lên trên người họ, mấy người nhạy cảm quá mức bao nhiêu, nhìn thấy đoạn cắt ghép được biên tập là tức giận không chịu được, vậy thì cứ trực tiếp dán còi cảnh báo lên trên trang xung quanh chính chủ của nhà mấy người đi, cho dù kẻ nào cũng không được tiếp cận.]
[Thật sự cho rằng thần tượng nhà mấy người là nhân dân tệ à, người người đều yêu.]
[Fan của người nào đó thật đúng là quá lắm rồi, không thể trêu vào, chúng ta trốn ngay thôi.]
[Mong mọi người chú ý hơn đến tác phẩm của Sương Sương, ít chú ý đến mấy thứ vô lý có được không.]
...
Nguyễn Sương cảm thấy vẫn rất hạnh phúc, nàng lại có thể cũng có một nhóm fan siêu tốt, còn nói đúng tiếng lòng trong tim nàng, Hứa Thư Ý lại không phải là hương hoa bánh trái gì, cắt, chỉ là... Nguyễn Sương nghĩ đến Hứa Thư Ý làm trái ý tổ tiết mục để giúp nàng, lại đến chuyện nàng lại mù mắt đi cầm dây tơ hồng, hiện tại nàng lại cảm thấy vui sướng khi có người gặp họa như vậy thấy hơi áy náy.
Hứa Thư Ý hơi đau đầu mà đồng dạng bị đau đầu còn có Hoắc Linh, mấy người các cô không có xóa bỏ làm rõ sự việc thì thôi, nhưng đối phương lại thật sự đi làm sáng tỏ, thật đúng là lần đầu tiên gặp. Nhưng mà Hứa Thư Ý vẫn nói không vấn đề gì: “Lời cô ấy nói chính là sự thật.”
Trên thực tế Hứa Thư Ý cũng thật sự không để nó trong lòng, hơn nữa vào lúc mà cô nhận xét kỹ thuật diễn, cô đã giúp Nguyễn Sương đơn thuần chỉ là bởi vì không quen nhìn tổ tiết mục làm quy tắc ngầm, nếu đổi thành bất cứ người nào cô cũng sẽ làm giống như vậy, chỉ vừa khéo người kia là Nguyễn Sương mà thôi.

Đối với Nguyễn Sương thì chuyện quan trọng trước mắt của nàng bây giờ chính là xóa tấm hình ngu ngốc kia của nàng trong di động của Hứa Thư Ý, lại bởi vì còn ôm một phần áy náy, nàng quyết định xuống nước trước, trước tiên lấy lòng Hứa Thư Ý để đích thân Hứa Thư Ý xóa nó đi.
Ngay lập tức Nguyễn Sương hành động, nàng dậy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng phong phú mỹ vị cho Hứa Thư Ý, đối với tay nghề nấu nướng của bản thân nàng cực kỳ có tự tin, nàng đã bắt đầu làm nhiều từ khi còn nhỏ, ai ăn cũng đều khen một tiếng.
Nàng nấu sò khô cháo hải sản, còn có củ cải chua cắt thành từng miếng nhỏ, lại cắt chân giò hun khói và trứng gà để làm sandwich, ép nước dưa chuột, lại chưng ít ngô cùng với khoa lang tím.
Chờ đến khi Hứa Thư Ý đi từ trên lầu xuống, Nguyễn Sương bắt đầu xum xoe ngay, nàng gọi Hứa Thư Ý vào ăn cơm sáng, còn nói nàng cố ý làm, khóe miệng nàng kéo cao nhìn thấy có hơi đau.
Không ngờ biểu cảm Hứa Thư Ý lạnh nhạt nhìn nàng một cái, giọng điệu nhàn nhạt trước sau như một: “Không được.”
Nguyễn Sương mới không dễ dàng từ bỏ, nàng đứng lên từ trên ghế rồi chạy đến trước mặt Hứa Thư Ý: “Cô thật sự không muốn ăn à? Lúc nào cũng ăn ngon, dù có việc bận rộn gấp gáp cũng phải ăn cơm sáng, có câu nói xưa rất đúng, một ngày được tính từ rạng đông, cơm sáng phải ăn no mới được.”
Nàng đứng ở trước mặt chặn đường đi của Hứa Thư Ý, hai mắt nàng phát sáng chờ đợi Hứa Thư Ý có thể ngồi xuống ăn cơm, sau đó nàng lập tức có thể nhân cơ hội năn nỉ ỉ ôi Hứa Thư Ý xóa ngay tấm hình xấu xa kia của nàng rồi, lịch sự đen tối không thể lưu lại.
Hứa Thư Ý liếc mắt nhìn nàng một cái: “Không muốn ăn.” Cô nhấc ngón tay thon dài mềm mại không xương lên ý bảo Nguyễn Sương tránh ra.
Sao con người này lại như vậy chứ, không cảm kích nàng tí nào, nàng cũng không tin không bình thường, buổi sáng hôm nay nhất định nàng phải bắt Hứa Thư Ý ăn bữa sáng mà nàng làm.
Khi nàng còn đang định tiếp tục ngăn cản, đột nhiên nàng không kịp đề phòng, Hứa Thư Ý trực tiếp bỏ đi qua một bên người nàng, cơ thể nàng nghiêng sang bên trái, Hứa Thư Ý tránh nàng rồi đi ra ngoài, cực kỳ quyết đoán, một chút cũng không thèm dây dưa.
Sau đó Nguyễn Sương cũng chỉ còn có thể ngước mắt trông mong nhìn Hứa Thư Ý mở siêu xe của cô rồi đi ra ngoài. Không phải chứ, cứ như vậy mà đi rồi, có lễ phép không? Nguyễn Sương nhìn đồ ăn đặt trên bàn mà bực vô cùng. Liệu Hứa Thư Ý sẽ không đi chia sẻ ảnh tượng đất của nàng với bạn thân của cô chứ, có phải các cô sẽ thảo luận với nhau là: “Nhìn này, người này sao lại ngu ngốc như vậy, cả người đều là bùn.”
Nguyễn Sương cũng tự nghĩ mình như vậy, làm sao nàng lại ngốc như thế chứ, câu cá không thành còn để cả người mình toàn là bùn.
Một kế không thành, trong đầu Nguyễn Sương nảy ra kế thứ hai, nàng quyết định mua một vài món quà nhỏ đưa cho Hứa Thư Ý.
Tâm trạng của nàng cũng không quá tồi, Nguyễn Sương một mình giải quyết bữa sáng, nàng nhìn một vài thứ còn thừa lại, lại nghĩ đến trước đó vài ngày Hứa Thư Ý nói tới con chó bị bỏ rơi, nàng đóng gói mấy đồ ăn thừa lại cách đơn giản rồi đi đến công viên cách đó có một chút, kỳ thật đây chính là một bìa cánh rừng, nàng huýt sáo một cái, những con chó đi hoang từ trong rừng nhảy tới, chúng nhìn Nguyễn Sương không có con nào dám đến gần.
Chắc là những chú chó bị bỏ rơi này cho rằng nàng là Hứa Thư Ý, đến khi tới gần mới phát hiện là một người xa lạ.

Nguyễn Sương ngồi xổm xuống mở đồ ăn ra, một vài chú chó nhỏ nhút nhát sợ hãi mới từ từ tiến lại gần, nàng vẫn cách chúng khá xa, vẫn ngồi xổm chống cằm như cũ nhìn mấy chú chó con ăn thức ăn.
Nàng nghĩ, có phải trước kia Hứa Thư Ý cũng làm như thế nào hay không, cô dịu dàng đưa đồ ăn cho mấy chú chó nhỏ.
Nói đến cùng thực ra Hứa Thư Ý cũng là một người dịu dàng đi.
Mấy ngày sau, mấy đồ vật mà nàng đã mua trên mạng để đưa cho Hứa Thư Ý chuẩn bị tới rồi, đây là nước hoa mà nàng tỉ mỉ lựa chọn, được xưng là nước hoa World Wrench Perfume, vẻ ngoài màu hồng phấn, chai nước hoa được thiết kế đặc biệt tinh xảo.
Nguyễn Sương cầm lấy chai nước hoa đi qua chỗ Hứa Thư Ý đang ngồi nghịch di động trong sân.
Mấy ngày nay nàng vẫn làm hai phần bữa sáng giống như cũ, Hứa Thư Ý vẫn cứ không có nhận cho, vẫn lạnh lùng với nàng.
Hứa Thư Ý biết nguyên nhân nàng làm như vậy, khi cô nhìn thấy chai nước hoa Nguyễn Sương đang cầm được đặt ở trước mặt nàng, nàng cố ý hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Sương đã chuẩn bị tốt lời trình tường lại từ sớm rồi, nàng nói lại một lần nữa chuyện gần đây Hứa Thư Ý đã giúp nàng, nàng cảm thấy cần phải cảm ơn cô cho thật tốt.
Hứa Thư Ý biết Nguyễn Sương yêu tiền như mạng, có thể khiến nàng tiêu pha mua một chai nước hoa thương hiệu nổi tiếng quả thật hiếm thấy, cô nói với Nguyễn Sương: “Tôi thử xem.”
Cô nhẹ nhàng mở nắp chai ra, nhấn tay một cái, cô ngửi thấy một chút mười hương cả người đều không thoải mái, cô xoay người muốn vào toilet nhưng bị Nguyễn Sương kiên quyết kéo lại.
Nguyễn Sương hỏi cô: “Này, cô không thích sao?” Tại sao lại thế này, ngay sau một câu nói thì không nói năng gì muốn chạy ngay.
Sau một màn lôi kéo như vậy trôi đi, Hứa Thư Ý trực tiếp phun ra, cô nôn ngay lên trên quần áo trên người Nguyễn Sương.
Nguyễn Sương ngây người như phỗng đứng im tại chỗ, nàng nhìn Hứa Thư Ý bịt miệng chạy vào trong phòng.
Sao lại thế, đây là mang thai không thành, không phải cũng là cong giống như nàng hay sao?
Não bộ của nàng bắt đầu hoạt động suy diễn một lúc mới phát hiện cả người nàng bị phun lên, Nguyễn Sương ghét bỏ bịt chặt mũi rồi chạy về phía toilet.
Nàng cảm thấy bản thân nàng thật sự rất xui xẻo, Nguyễn Sương vừa giặt quần áo vừa phun tào Hứa Thư Ý, nàng bắt đầu suy đoán đứa con mà Hứa Thư Ý đang mang là con của ai. Sau khi giặt sạch quần áo, Nguyễn Sương quay lại phòng khách, nàng còn đang suy nghĩ chuyện Hứa Thư Ý nôn, nhưng mà nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được bất cứ dấu vết nào để lại.
Một lát sau Hứa Thư Ý đi từ trên lầu xuống, cả người cô nhìn qua sắc mặt không tốt lắm, cô nhìn người ở phòng khách, Nguyễn Sương đã thay sang một bộ quần áo khác, nói: “Tôi chuyển tiền quần áo của cô qua Wechat.” Nguyễn Sương mở ra phát hiện Hứa Thư Ý đã chuyển cho nàng số tiền bốn đơn vị, có phần vui vẻ, nàng thuần kiếm lời. Nàng còn muốn tìm hiểu xem Hứa Thư Ý có mang thai hay không thì Hứa Thư Ý nói ngay: “Còn nước hoa kia cô vẫn tự giữ lại mà dùng đi.”
Cái gì? Nguyễn Sương cảm thấy Hứa Thư Ý quá bắt bẻ, không biết rốt cuộc cô thích cái gì, nàng thở dài, tự nhỏ hai giọt nước hoa lên trên cổ tay mình, thôi xong, cái mùi gì thế này, một mùi dược chui vào trong khoang mũi nàng, lại còn có hơi tanh, Nguyễn Sương lập tức buồn nôn.

Cái gì mà mang thai không có thai gì chứ, cái nước hoa này có độc, nàng đi vào phòng vệ sinh rửa sạch mùi nước hoa, thẳng tay ném lọ nước hoa đi, cái gì mà nước hoa World Wrench Perfume, nàng cảm thấy rõ ràng là nhân gian đẩy nhanh nôn hương.
Cả ngày chỉ thăm hỏi cái nước hoa ban tặng, Nguyễn Sương không ăn được một chút gì, nàng cảm thấy bộ dạng xum xoe này hoàn toàn không thể thực hiện được, nàng quyết định đổi sang cách nghĩ khác, trực tiếp thừa dịp Hứa Thư Ý không chú ý, xóa ảnh trong di động của cô là tốt rồi.
Ngày thường Hứa Thư Ý không rời tay khỏi di động, nàng quan sát vài ngày không tìm thấy cơ hội, suy nghĩ một lúc lâu, Nguyễn Sương quyết định làm một chuyện tàn nhẫn, không có cơ hội nàng có thể tự sáng tạo cơ hội, nàng quan sát thấy di động Hứa Thư Ý không đặt mật khẩu, cái này thuận tiện hơn rất nhiều.
Mọi người bình thường Nguyễn Phương phải phụ trách tước nước cho hoa, nàng một bên dùng ống tưới nước, một bên nhìn chằm chằm từng cử chỉ hành động của Hứa Thư Ý, khi cô không chú ý đến bên này, nàng bắt đầu thực hiện kế hoạch của chính mình.
Nàng cố ý bật bộ điều khiển chính của đường ống nước, sau đó gọi Hứa Thư Ý ra rồi nói với cô rằng có lẽ đường ống nước kết nối hỏng với vòi nước rồi, đường ống nước vẫn cứ bị rò rỉ nước mãi, nàng hỏi Hứa Thư Ý: “Không biết nước bị rò ra ở đâu?”
Hứa Thư Ý nghe thấy tiếng la của Nguyễn Sương nên đi từ trong phòng ra, cô đứng bên người Nguyễn Sương nói: “Tôi kiểm tra một chút.” Nguyễn Sương cố gắng khống chế không được nở nụ cười, nàng tìm lý do để quay vào trong phòng: “Tôi về trong phòng xem đường thoát nước có bị hỏng hay không.”
Lực chú ý của Hứa Thư Ý hoàn toàn đặt ở trên đường ống nước trước mặt, cô gật đầu có lệ: “Ừ.”
Nguyễn Sương vừa đi về trong phòng vừa cười, khi nãy nàng mới nhìn thấy Hứa Thư Ý ngồi ở trước bàn lớn trong phòng khách, lúc cô đi ra di động vẫn đặt ở trên bàn.
Trên mặt bàn là di động của Hứa Thư Ý, nàng thật cẩn thận đi lại gần phía cái bàn, nhìn xuyên qua ô cửa sổ sát đất cực kỳ lớn, nàng nhìn thấy Hứa Thư Ý đang ngồi xổm trên mặt đất, cô quay lưng lại phía nàng, thật đúng là trời cũng giúp nàng mà.
Trên mặt nàng lập tức treo lên nụ cười sẽ chiến thắng ngay thôi, nàng cầm di động Hứa Thư Ý lên, màn hình di động bật sáng, trong chớp mắt nụ cười tươi biến mất trên mặt nàng, thay thế vào đó chính là thần thái nghiến răng nghiến lợi.
Màn hình chờ di động của Hứa Thư Ý là một hình icon ngáp, còn kèm thêm một câu: Muốn xóa ảnh à, không có cửa đâu.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: