Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 15

2044 0 23 0

Cái gã đàn ông mập mạp này đúng là một trong các nhà đầu tư hàng đầu của bộ phim này, nếu hiểu biết thì những diễn viên nữ ở nơi này chỉ có một mình Nguyễn Sương là người không có bối cảnh gì đáng nói, làm một quả hồng mềm dễ bắt bí.
Ngay lập tức Nguyễn Sương phản ứng lại chuyện gì đang diễn ra, nàng tránh khỏi cái đụng chạm của người đàn ông mập mạp, mặc dù gã mỡ heo kia vẫn chưa có chạm vào nàng nhưng nàng vẫn thấy cực kỳ ghê tởm.
Trước kia trong các bữa tiệc nhiều nhất cũng chỉ là mấy tên đàn ông thổi phồng cho nhau, nàng không nghe là được rồi, không nghĩ tới hôm nay sẽ như vậy, nhưng căn bản nàng không thể tức giận, thật khó khăn mới lấy được một nhân vật không phải sao, mặc dù nàng thật sự rất muốn dội chén rượu này lên trên đầu tên đàn ông toàn mỡ kia. Nhưng mà nàng không có can đảm kia, nàng chỉ có thể yên lặng uống sạch chén rượu kia sau đó kéo ra một nụ cười giả vờ.
Gã toàn mỡ kia không định buông tha cho Nguyễn Sương, ông ta tiếp tục rót rượu xuống chén của Nguyễn Sương còn ông ta vừa rồi không hề đụng vào, ha hả, giả vờ cái gì mà giả vờ, mấy minh tinh nữ này thích giả vờ nhất, một khi cho tiền thì chính là một kiểu bộ dạng khác, ông ta đã từng trải qua không biết bao nhiêu rồi, phụ nữ muốn bò lên giường ông ta không cần quá nhiều nhưng ông ta lại thích mấy loại có tính khiêu chiến như này.
Nhìn lại một chén rượu nữa, Nguyễn Sương cảm thấy tên toàn mỡ này thật sự quá đáng quá mức, phó đạo diễn cười đến đáng khinh: “Uống tiếp nào, uống tiếp, nhà tư sản vui vẻ cô muốn nhân vật gì mà không có chứ.”
Y Tiểu Phong đã vươn tay ra muốn uống giúp Nguyễn Sưng nhưng bị Nguyễn Sương kịp thời cản lại, nàng cầu nguyện sau khi uống xong chén nữa kia thì tên đàn ông mỡ heo này có thể buông tha cho nàng.
Đương nhiên nàng vẫn nghĩ quá mức đơn giản rồi, gã toàn mỡ kia cũng không hề có ý tứ nào là muốn dừng lại. Nguyễn Sương đành phải giả vờ đi toilet, nàng tạm thời rời khỏi hàng ghế khiến con người thấy khó thở này, nàng nghĩ mình có nên bỏ đi luôn không, nhân vật này không có được thì bỏ luôn đi, nàng ở trong nhà vệ sinh không ngừng điều chỉnh cảm xúc của bản thân, nàng nghĩ tới những lời Lãng Tinh từng nói, nhân vật phi tử trong bộ phim cổ trang này được thiết lập rất hài lòng, đạo diễn quay phim Trương Thành cũng rất có uy tín, cuối cùng nàng vẫn cắn chặt răng chuẩn bị đi vào.
Nàng liên lạc với Thẩm Kiều nhưng Thẩm Kiều không nhận điện thoại, vào thời khắc mấu chốt lại có thể không nhận điện thoại.
Trên đường quay về nàng bắt gặp Hứa Thư Ý.
Hứa Thư Ý ăn cơm cùng với nhà sản xuất và các bên phim truyền hình khác, khi cô đi ra ngoài để hít thở không khí thì nhìn thấy khuôn mặt đầy u sầu của Nguyễn Sương.
Nguyễn Sương giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nàng thương lượng với Hứa Thư Ý: “Có thể giúp tôi một chút không, sau khi tôi đi vào một vài phút cô gọi điện thoại cho tôi được không?”
Hứa Thư Ý “Lạch cạch” mở chiếc bật lửa, nàng hút điếu thuốc một hơi, trong ánh mắt tràn đầy xa cách, nàng nói chậm rì rì: “Không phải nói là không cần tôi quản sao.”
Hóa ra Hứa Thư Ý còn mang thù nàng nữa, lần trước ở trong phòng chỉ thiếu chút nữa nàng bị viêm phổi cấp tính, lúc ấy nàng nói nàng không cần Hứa Thư Ý quản.

Cô cũng đã nói như vậy rồi, Nguyễn Sương im lặng tránh ra, quả thật Hứa Thư Ý giúp nàng rất nhiều, người ta giúp là vì tình cảm, không giúp mới là bổn phận.
Quay trở lại ghế ngồi, người đàn ông toàn mỡ kia tiếp tục chuốc rượu Nguyễn Sương, Nguyễn Sương khinh thường đều muốn leo lên tới trời đi.
Gã toàn mỡ kia vẫn cứ khen Nguyễn Sương lớn lên xinh đẹp mãi, ông ta trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Sương, đôi tay mập mạp nhân cơ hội này sờ lên trên người Nguyễn Sương.
Nguyễn Sương hoàn toàn không nhịn nổi nữa, nàng thẳng tay hất rượu lên trên mặt gã mỡ heo kia: “Không diễn nữa, mấy người thích ai diễn thì để người đó diễn.”
Nguyễn Sương muốn rời đi nhưng lại bị chặn đường, gã toàn mỡ bị nàng hất rượu lên mặt không định buông tha cho Nguyễn Sương: “Hắt người như vậy xong lại định bỏ đi luôn?”
Động tĩnh phía bên này của các nàng làm kinh động những người khác, Y Tiểu Phong ở một bên lo lắng suông, phó đạo diễn chen vào trực tiếp quát Nguyễn Sương: “Cho cô mặt mũi còn không biết xấu hổ đúng không.”
Gương mặt gã toàn mỡ kia dữ tợn, ông ta hung dữ nói: “Hôm nay cô không cho gia một đáp án vừa lòng thì cô đừng có hòng rời khỏi chỗ này một bước.”
Những người khác đều sợ người đàn ông mập mạp này, không một ai dám đứng ra nói chuyện, chỉ có một mình Tôn Hinh ra mặt làm người hòa giải, cô ta khuyên Nguyễn Sương nói xin lỗi với gã toàn mỡ kia, việc này cứ vậy bỏ qua đi.
Xin lỗi? Nguyễn Sương cảm thấy đây là chuyện cười lớn nhất trên đời, nàng mới không nói xin lỗi với cái loại người này, rõ ràng nàng mới là người bị hại, dựa vào đâu mà nàng phải xin lỗi chứ.
Đương nhiên gã toàn mỡ kia cũng không đồng ý, ông ta hừ một tiếng: “Việc này xin lỗi cũng vô dụng, con điếm này hôm nay nhất định phải dập đầu xin tôi tha.” Gã toàn mỡ kia bắt đầu dùng từ ngữ ô uế bẩn thỉu, những người ngồi ở đấy không khỏi nhíu mày.
“Ông muốn ai dập đầu xin tha thế?” Hứa Thư Ý đẩy cửa đi vào từ bên ngoài.
Hứa Thư Ý nhìn thoáng qua Nguyễn Sương đang bị chặn lại, sau đó cô nhìn về phía tên đàn ông mập mạp, phản cảm nói: “Ông là đang muốn //// sao, có cần tôi gọi điện báo nguy không.”
Gã mập mạp kia biết Hứa Thư Ý, tuổi còn trẻ cô đã là ảnh hậu, trước phóng viên truyền thông đều có các loại lôi kéo hung hăng này, nhưng không phải cũng chỉ là một con hát mà thôi, ông ta sợ gì? Mới vừa có suy nghĩ này thôi ông ta lập tức nhìn thấy người vừa mới đi vào đang đứng bên cạnh Hứa Thư Ý, là Trình Tuấn, một đại cổ đông trong công ty quản lý có tiếng tăm vang dội nhất giới giải trí.
Trình Tuấn hỏi Hứa Thư Ý: “Hình như chúng ta đi vào vừa đúng lúc, ai là bạn bè của cô?”
“Bạn của cô cũng chính là bạn của tôi.” Trình Tuấn cười hì hì nhìn mọi người bên trong ghế ngồi.
Hứa Thư Ý cũng phối hợp mà gọi Nguyễn Sương một tiếng: “Cô còn không đi qua đây?”
Gã toàn mỡ lập tức thay đổi sắc mặt, lúc đối mặt với vấn đề của Hứa Thư Ý, ông ta trả lời ngay: “Chỉ là nói đùa mà thôi.”
Phó đạo diễn còn phải nhìn sắc mặt hơn so với gã mập mạp kia, ông ta nói rõ ràng còn mang theo kiểu lấy lòng: “Chỉ là làm sôi động không khí một chút, không nên coi là thật.”
Hai người này đều nghĩ muốn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, đắc tội với Trình Tuấn bọ họ đừng nghĩ lăn lộn trong giới giải trí này nữa.

Nguyễn Sương đứng ở bên người Hứa Thư Ý, nàng gửi cho cô một ánh mắt cảm kích, rõ ràng vừa rồi cô còn từ chối trợ giúp nàng... Quả nhiên là cứng miệng mềm lòng.
Trình Tuấn nghiêm mặt: “Nói đùa cũng nên có giới hạn chứ nhỉ?”
Rất rõ ràng Trình Tuấn cũng không hề muốn chỉ mấy câu đơn giản như vậy mà xong chuyện này, có một vài người ỷ vào việc mình có tí thân phận khi dễ minh tinh nữ thành thói quen.
Tên đàn ông mập mạp vâng vâng dạ dạ nói: “Đúng đúng đúng, là tôi quá đáng, tôi tự phạt ba chén để nói lời xin lỗi.” Thấy thái độ gã mập mạp kia thay đổi 360 độ, không chỉ có Nguyễn Sương mà mọi người đều khá tò mò thân phận của Trình Tuấn.
Lúc trước Nguyễn Sương đã mơ hồ biết thân phận Hứa Thư Ý không đơn giản, hôm nay càng thêm khẳng định suy đoán của nàng.
Gã mập mạp kia uống xong rượu rồi lại giả vờ giả vịt nói xin lỗi với Nguyễn Sương, tự nhận mọi chuyện sẽ qua đi như vậy.
Những người này thật đúng là nhìn sắc mặt người khác để làm việc, rõ ràng vài phút trước còn phá rối muốn nàng dập đầu nói xin lỗi, bây giờ tình thế đã khác thì lập tức xoay ngược lại thế này.
Rất rõ ràng Trình Tuấn không định chỉ đơn giản thế này đã buông tha cho gã mập mạp kia, anh ta nhìn Nguyễn Sương, hỏi nàng: “Cô cảm thấy lời xin lỗi này thế nào?”
Nguyễn Sương lắc đầu rồi lại gật đầu: “Chỗ này quá chướng khí mù mịt, chúng ta đi thôi.”
Trình Tuấn đã chuẩn bị nắm chặt tay tốt rồi, nghe thấy Nguyễn Sương nói thế thì tiếc nuối nói: “Không phải chứ, cứ thế mà bỏ qua?”
Hứa Thư Ý gật đầu với Trình Tuấn, nhắc nhở anh ta: “Đừng làm bẩn tay mình.”
Sau khi ba người bọn họ rời đi, gã mập mạp cùng với phó đạo diễn thở phì phò ngốc tại chỗ, Y Tiểu Phong nói thì thầm một câu xứng đáng, Tôn Hinh ê ẩm nói một câu với Tống Sơ Dao đang ở bên cạnh: “Tôi nói làm sao nhân vật này lại tìm Nguyễn Sương đâu, còn không phải bởi vì người ta có hậu đài.”
Tống Sơ Dao và Tôn Hinh không đối phó, hai người này vẫn luôn tranh giành nhau vị trí trong bộ phim này, cô ta trào phúng lại: “Nói cứ như cô không có vậy?”
Tôn Hinh tức giận nói: “Cô...”
Tống Sơ Dao trực tiếp lách qua người cô ta.
...
Lúc ấy Hứa Thư Ý hút xong điếu thuốc rồi quay lại ghế ngồi, cô cố gắng ném bỏ những lời mà Nguyễn Sương nói với cô, đối với cô mà nói Nguyễn Sương chỉ là một vị khách qua đường bình thường đến không thể bình thường

hơn, nhưng mà, càng không thèm nghĩ đến thì khuôn mặt giống như chú thỏ nhỏ của Nguyễn Sương vẫn cứ luôn di chuyển ở trong đầu cô.
Dù sao đã không biết giúp nàng bao nhiêu lần rồi, cũng không kém lúc này mấy.
Nguyễn Sương nhắm mắt đi theo đuôi Hứa Thư Ý, chờ đến khi ra bên ngoài, Trình Tuấn rất thức thời nói một câu với hai người: “Không quấy rầy hai người nữa.”
Nguyễn Sương mím môi: “Hôm nay rất cám ơn cô.” Bóng đêm đan xen với ánh đèn, trông gương mặt tuyệt mỹ của Hứa Thư Ý càng có vẻ thêm sức mị hoặc hơn, nhưng có sự đối lập chính là giọng nói của cô lạnh lùng đến không thể nào lạnh lùng hơn: “Không phải cô rất lợi hại sao?”
Nguyễn Sương bị chế giễu không thấy tí gì không vui cả, ngược lại nàng cảm thấy Hứa Thư Ý vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ.
Hứa Thư Ý đến gần bên Nguyễn Sương, sau khi xác nhận nàng không có gì quá đáng ngại, giọng cô biến thành dịu dàng: “Quay về đi, trợ lý của cô đang đợi cô đấy.”
Nguyễn Sương nói tạm biệt với Hứa Thư Ý, nàng lại biểu đạt lòng biết ơn một lần nữa, khóe miệng Hứa Thư Ý cong lên, cười nói: “Cô không nên cảm ơn Trình Tuấn nữa sao?”
Nguyễn Sương nghĩ muốn gõ đầu nàng, nàng hỏi cách liên hệ với Trình Tuấn từ Hứa Thư Ý, gương mặt Hứa Thư Ý lạnh nhạt, cô nói nhẹ nhàng: “Quên đi, phần cô muốn cảm ơn anh ta tôi đã tiếp nhận cùng lúc rồi.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: