Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17

2486 0 25 1

Ở trên Weibo Nguyễn Sương nhìn tờ thông báo của bộ phim mà bị Nghiêm Chỉ cướp mất, họ công bố các diễn viên chủ yếu, nàng nhìn tới nhìn lui, nhìn nghiêm túc tận ba lần cũng không tìm thấy tên của Nghiêm Chỉ.
Người mà diễn nhân vật vai ác kia lại cư nhiên là Tôn Hinh.
Đúng là báo ứng không sai, nghĩ lại bộ dạng Nghiêm Chỉ đứng khoe khoang ở trước mặt nàng, Nguyễn Sương lập tức cảm thấy vui sướng đến bùng nổ.
Nguyễn Sương đi siêu thị mua một ít trái cây và đồ ăn vặt để đến thăm trại trẻ mồ côi nơi mà nàng lớn lên từ nhỏ, trải qua quá trình xây dựng phát triển vốn dĩ một viện phúc lợi nhỏ bé trước kia đã biến thành quy mô khá lớn, đồ vật xây dựng bên trong cũng đã được hoàn thiện rất tốt.
Ngày thường Nguyễn Sương cũng sẽ hay thường quay lại đây nhìn mọi người, rồi tâm sự với viện trưởng, chơi cùng với các bạn nhỏ.
Trở lại nơi này, Nguyễn Sương sẽ có một cảm giác lòng trung thành, cái loại cảm giác quen thuộc này khiến nàng trở nên đặc biệt bình tĩnh.
Những bạn nhỏ trong viện phúc lợi vừa đúng lúc đang chơi trò chơi ở bên ngoài, nhìn thấy Nguyễn Sương cảm đám đều chạy ù qua, nhân viên làm việc ở đây cũng là đồng bọn cùng lớn lên với Nguyễn Sương, cho nên khi mà Nguyễn Sương phân phát đồ ăn vặt cho các bạn nhỏ mọi người đều không ngăn cản.
Tự bản thân Nguyễn Sương cũng cầm một cây phô mai lớn mở ra ăn, nàng lại đưa một cái cho nhân viên công tác Tiểu Trang, hai người ngồi xuống bậc thang, Nguyễn Sương cắn một ngụm phô mai, nhớ lại kí ức khi còn nhỏ: “Khi còn nhỏ chúng ta không có đồ ăn ngon như này.”
Tiểu Trang cười rộ lên, đôi mắt cong cong cực kỳ giống mặt trăng non: “Đúng vậy, nhưng tôi cảm thấy khi còn nhỏ kẹo que với chúng ta cũng siêu cấp ngon, tôi còn nhớ rõ khi còn nhỏ cậu còn giả vờ bị bệnh, có thế nào cũng đòi ăn kẹo que.”
Nguyễn Sương nhìn màu nền xi măng xám xịt, lộ ra nụ cười: “Ừm, khi đó viện trưởng biết tôi giả vờ bị bệnh nhưng vẫn mua cho tôi.”
Tiểu Trang gật đầu: “Đúng vậy, khi đó viện trưởng thích cậu nhất.”
Hai người nhìn đám bạn nhỏ đang cười nói vui vẻ vừa nhớ lại ký ức đã qua, một bên vừa tận tình cười, Tiểu Trang nói với Nguyễn Sương: “Trong nhóm người của chúng ta cũng chỉ có cậu và Nghiêm Chỉ đã có được tốt nhất.”
Cô ta đặc biệt hâm mộ tiếp tục nói: “Đã rất lâu rồi Nghiêm Chỉ không quay lại đây, gần đây cô ấy rất bận sao?” Nguyễn Sương gật đầu: “Chắc là vậy đi.”
Nàng đứng lên phủi bụi đất trên người mình, nói với Tiểu Trang: “Tôi đi vào bên trong tìm viện trưởng trước, đợi lát nữa lại nói chuyện với cậu.”
Viện trưởng đang đeo kính viễn thị ngồi trong văn phòng cố hết sức nhìn tài liệu trên bàn, bà nhìn thấy Nguyễn Sương đẩy cửa đi vào bèn tháo kính viễn thị xuống, lộ ra nụ cười hiền từ: “Tiểu Sương đã về rồi.”
Nguyễn Sương rất tự nhiên mở ngăn tủ ra tìm được một cái cốc giấy dùng một lần rồi đổ nước nóng vào cho mình, nàng dọn một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh viện trưởng, nàng dựa đầu lên vai viện trưởng hít hít cái mũi.
Viện trưởng từ ái vỗ vỗ đầu nàng, dịu dàng hỏi: “Có phải chịu ủy khuất gì hay không?”
Khi còn nhỏ, mỗi lần Nguyễn Sương chịu oan ức gì đều như vậy.
Nguyễn Sương quật cường nói: “Con không có việc gì.”

“Chỉ là nhớ mẹ.”
Viện trưởng không nói gì, bà biết Nguyễn Sương qua một lúc là sẽ tốt.
Nguyễn Sương cũng biết viện trưởng lớn tuổi, nàng lại không còn tùy hứng như khi còn nhỏ nữa, vài phút trôi qua, nàng nhấc đầu lên, vành mắt hồng hồng.
Viện trưởng nói với Nguyễn Sương: “Con nha, khi còn nhỏ cũng như vậy, ngoan cố không chịu được.”
Gần đây Nguyễn Sương chịu quá nhiều ủy khuất, giống như chưa từng có thứ gì được thuận lợi trôi qua, nhưng tuyệt đối Nguyễn Sương sẽ không nói chuyện không vui cho viện trưởng nghe.
Viện trưởng luôn không miễn cưỡng nàng, khi Nguyễn Sương còn nhỏ, viện trưởng sẽ kể chuyện xưa cho nàng nghe, Nguyễn Sương sẽ tự mình tốt lên.
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, viện trưởng nhớ đến chuyện chính, bà nói với Nguyễn Sương: “Đã nói không cần phải quyên tiền, làm sao con lại còn quyên?” Từ sau khi công tác Nguyễn Sương đều sẽ quyên một số tiền cho viện của bọn họ vào mỗi năm, viện trưởng tiếp tục nói: “Biết con kiếm được nhiều tiền nhưng cũng phải tích cóp cho chính mình nữa, mẹ nghe nói những người như các con kiếm được nhiều nhưng chi tiêu cũng nhiều.” Nguyễn Sương làm ra vẻ tức giận: “Con chính là lớn lên từ nơi này, không thể bởi vì hiện tại con không ở nơi này mà mẹ coi con như người ngoài đi.”
Viện trưởng bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này, mặc kệ các con có đi nơi nào, các con đều là con cái của mẹ.”
Nguyễn Sương làm nũng bán manh: “Con biết mẹ đau lòng con, kỳ thật con cũng chỉ muốn cho cuộc sống của mọi người càng tốt hơn một chút, xem như chút tâm ý của con.”
Sau đó Nguyễn Sương trực tiếp chuyển đề tài qua việc khác, về tình trạng sức khỏe cơ thể viện trưởng, nàng hỏi thật nhiều vấn đề, cuối cùng còn muốn viện trưởng nhất định phải chăm sóc thân thể, Nguyễn Sương lưu luyến không muốn rời mà phải rời đi, nàng nói hẹn gặp lại với đám nhỏ và mấy người Tiểu Trang.
Vừa đúng lúc cũng đi vào bên trong viện phúc lợi còn có Hứa Thư Ý, chân trước Nguyễn Sương vừa mới rời đi, sau lưng Hứa Thư Ý đã đuổi kịp, cô nhìn thấy bóng Nguyễn Sương đi xa, nhưng Nguyễn Sương không nhìn thấy cô. Không chỉ có minh tinh, còn có rất nhiều nhà kinh doanh dù nhiều hay ít đều sẽ làm chút từ thiện, Hứa Thư Ý cũng không ngoại lệ.
Hứa Thư Ý không rõ vì sao Nguyễn Sương lại xuất hiện ở chỗ này, cô và viện trưởng ở đây cũng quen thuộc, vừa đúng lúc viện trưởng ở cửa nhìn Nguyễn Sương rời đi, trong lúc lơ đãng Hứa Thư Ý hỏi bà: “Vừa rồi người kia...” Viện trưởng quay người lại lộ ra nụ cười ôn hòa: “Đứa nhỏ kia hả, chính là lớn lên ở chỗ này vẫn luôn nhớ về đây, còn thường xuyên quay lại đây thăm chúng tôi.”
“Đừng nhìn bộ dạng con bé không tim không phổi thế thôi, con bé cũng giống như cô vậy, đều là những đứa trẻ có trái tim nhân lành, lúc trước tôi nói không cho cô quyên tiền, dù có thế nào cô cũng vẫn cứ quyên, đứa nhỏ kia cũng như vậy, không khuyên nổi.”
Có một thứ gì đó nảy lên từ sâu trong lòng Hứa Thư Ý, từ lần đầu tiên hai người các cô gặp mặt, cô đã nhận định Nguyễn Sương là con người yêu tiền ham hư vinh, mãi cho đến lần trước cô nghe thấy Nguyễn Sương phù phiếm khoa trương khoác lác thổi phồng bản thân nàng trong điện thoại, điều đó khiến cô thất vọng đến tức giận, cô đã luôn nói sóng dậy không nghi ngại mà nói ra những lời tổn thương người khác.
Cho dù người ta có như vậy đi nữa, cô có tư cách gì mà thất vọng với tức giận chứ, huống chi hình như cô còn hiểu lầm....

Nói đến Nguyễn Sương, lại nói đến quá khứ, viện trưởng nói liền một mạch liên tục không ngừng nghỉ, trên mặt ôn hòa của bà đều là vẻ thương tiếc: “Thực ra đứa trẻ kia thực sự rất đáng thương, những đứa nhỏ khác đi vào nơi nào đều là vì trong nhà xảy ra chuyện, nhưng con bé là bị vứt bò, lúc ấy còn quá xưa, không có khóa học kỹ thuật phát triển như giờ, cha mẹ đẻ của con trẻ căn bản không biết là ai, hơn nữa con bé đó không chỉ bị vứt bỏ một lần...” Càng nói càng nhiều hơn, viện trưởng cảm thấy bà lỡ lời, bà nói với Hứa Thư Ý: “Thật ngại quá, có phần thất thốt rồi, chúng ta vào trong thôi.”
Không chỉ từng bị vứt bỏ một lần, người thông minh như Hứa Thư Ý lập tức hiểu rõ, chắc hẳn là sau đó Nguyễn Sương được người ta nhận nuôi, mà người nhà kia cuối cùng lại bỏ nuôi, cô đã từng nhìn thấy rất nhiều tin tức giống thế, có một vài người nhận con nuôi là do bản thân bọn họ không có con nên muốn nhận nuôi một đứa, chờ đến khi bản thân họ có thai sinh được một đứa con ruột rồi, hoặc là không còn quan tâm đến con mình nhận nuôi, hoặc là bỏ nuôi.
Hứa Thư Ý nhíu chặt mày, những lời nói này khiến cô thấy hơi không thở nổi, thời tiết bên ngoài đột nhiên thay đổi, mây đen kéo đến cuồn cuộn, từng đợt mưa trút xuống dưới, thực sự giống như một túi nilon trong suốt cực kỳ lớn khiến con người buồn đến sợ hãi.
...
Nguyễn Sương hẹn thời gian trước với Hứa Trạch Ý để đến văn phòng luật sư tìm anh ta, những điều Hứa Trạch Ý giảng giải với nàng cũng không khác biệt nhiều lắm với những lời mà công ty quản lý pháp vụ nói.
Nhưng mà Hứa Trạch Ý nói với nàng, trước tiên anh ta sẽ đi điều tra tài sản danh nghĩa của người kia một chút, nếu như có tài sản vậy thì rất dễ để nói, nếu như không có vậy có khả năng không thể lạc quan.
Vụ án này nàng toàn quyển ủy thác cho Hứa Trạch Ý, rất nhanh Hứa Trạch Ý đã lập án giúp nàng, nhưng mà tin tức không tốt là căn bản người nọ không thể liên lạc được, tòa án đành phải áp dụng cách thông cáo để truyền lại, trình tự sẽ kéo dài thời gian hơn.
Trải qua điều tra, Hứa Trạch Ý cho biết trên danh nghĩa người nọ không có bất cứ tài sản gì, Nguyễn Sương uể oải về uể oải, nhưng lại thế nào đem người nọ kéo vào danh sách đen những người thất tín cũng là tốt.
Ngày mở phiên tòa đến, người làm bị cáo kia quản nhiên không tới, thẩm phán đưa ra phán quyết khi thiếu vắng người, các nàng thắng kiện, tới giai đoạn chấp hành án, ở chỗ tòa án đó cũng có hệ thống mạng làm việc, họ nhận được thư yêu cầu điều tra và bảo vệ tài sản, sẽ thực hiện các bước kiểm tra với người bị chấp hành các khoản mục trên danh nghĩa như bất động sản, tài khoản ngân hàng, cổ phần công ty, vân vân. Còn các tài sản có liên quan sẽ tiến hành niêm phong và đóng băng.
Nhưng mà người nọ không có bất cứ tài sản gì, tòa án đành kéo người đó vào danh sách đen những người thất tín. Hứa Trạch Ý ngồi bắt chéo chân ở trong văn phòng làm việc, trong tay còn cầm di động chơi trò chơi, nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên lộc cộc, anh ta nhìn thấy em gái Hứa Thư Ý nhà mình, cả người đều lộ ra khí chất : “Ngọn gió nào thổi em tới đây thế này?”
“Nói xem nào, em muốn tố cáo ai xâm phạm quyền danh dự, anh sẽ giúp em soạn thảo đơn tố cáo ngay lập tức.” Hứa Trạch Ý nói đùa với cô, em gái của anh ta trước nay luôn khinh thường làm như vậy, nhưng những minh tinh khác lại thích nhất là dùng chiêu này, hơi một tí là luật sư đưa thư cảnh cáo.
Hứa Thư ý cầm hộp trong tay đặt lên trên bàn trước mặt Hứa Trạch Ý, nói: “Anh, không có việc gì thì em không thể tới đây thăm anh sao?”
“Đây là bài trí thủ công cùng với Lego mà anh vẫn muốn mãi, em đã tốn một số tiền lớn để mua về cho anh.”

Hứa Trạch Ý được cưng chiều đến kinh ngạc, anh ta vui mừng hớn hở mở chiếc hộp ra yêu thích không buông tay, hoàn toàn quên luôn Hứa Thư Ý đang đứng ở một bên.
Hứa Thư Ý làm bộ cảm thấy hứng thú với môi trường làm việc xung quanh của Hứa Trạch Ý, cô đi tới đi lui lung tung khắp nơi, tùy ý lật rở mấy quyển sách đang được đặt bên trong ngăn tủ, lại sờ sờ các loại mô hình phi cơ được trưng bày trên giá.
Sau đó, cô làm bộ lơ đãng hỏi: “Vụ án tranh chấp hợp đồng mua bán nhà của Nguyễn Sương cứ như vậy là kết thúc?”
Hứa Trạch Ý còn đang đắm chìm đồ vật trong tay mình, thình lình anh ta nghe thấy câu Hứa Thư Ý hỏi, anh ta không suy nghĩ gì nhiều trả lời :“Cũng không còn khác biệt mấy, trên cơ bản cứ như vậy.”
Hứa Thư Ý ngồi đối diện với Hứa Trạch Ý, cô xoay xoay chiếc ghế dựa, hỏi: “Cái gì mà gọi là trên cơ bản? Anh nói như vậy, hẳn là còn có biện pháp khác sao?” Cô vẫn rất tự tin với năng lực nghiệp vụ của anh trai mình, anh ta còn chưa đến ba mươi tuổi nhưng đã đạt đến giới hạn cao nhất trong ngành nghề mà anh ta làm việc.
Lúc này Hứa Trạch Ý tỉnh táo lại, anh lộ ra ánh mắt nghi ngờ, sau khi phản ứng lại Hứa Trạch Ý lại thay bằng nụ cười xấu xa: “Lần này em đến đây nói đến cùng hóa ra là vì Nguyễn Sương, vòng đi vòng lại luyên thuyên, thế này nhưng không giống em đâu, em gái à.”
“Còn mang theo quà tặng tiện nghi cho anh trai, hóa ra đều là có ý đồ khác, quá tổn thương trái tim anh trai rồi?” Hứa Trạch Ý làm ra vẻ ủy khuất.
Hứa Thư Ý nhìn Hứa Trạch Ý diễn hoàn mỹ hơn cả lần đầu, vô cùng ghét bỏ nói một câu: “Anh, nếu không anh chuyển qua ngành khác đi, sang đóng phim với em, ảnh đế còn không phải dễ dàng.” Hứa Thư Ý vô tình mà bật chế độ trào phúng.
Đương nhiên Hứa Trạch Ý cũng rất không khách khí nói với cô: “Hứa Thư Ý, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, em có ý nghĩ gì với Nguyễn Sương?”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: