Không đợi Nguyễn Sương trả lời, Hứa Thư Ý đóng ngay cửa xe lại. Hứa Thư Ý quay trở lại hiệu sách, Giang Tử Lâm nói với Hứa Thư Ý: “Em biết chị không có quan hệ gì với người vừa rồi, trong lòng chị vẫn còn có em đúng không?”
Hứa Thư Ý hít một hơi thật sâu, cô hơi ngẩng đầu: “Tử Lâm, tôi không có quan hệ gì với cô ấy không có nghĩa là trong lòng tôi còn có cô, chúng ta cứ thế này đi, dừng lại ở đây đều tốt cho cả hai.”
Cho dù Hứa Thư Ý không buông xuống được nhưng cô vẫn rất thanh tỉnh, không có ai mà không rời bỏ ai, quá khứ đã qua rồi. Cô bất đắc dĩ cười cười: “Chúng ta vẫn còn có thể là bạn bè.”
Giang Tử Lâm cười khổ: “Em không nghĩ xem chị như bạn bè.”
Hứa Thư Ý không hề trả lời lại Giang Tử Lâm, cô quay lại trong xe, Nguyễn Sương hổ thẹn cúi đầu xuống, nàng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cả người đều là lệ khí của Hứa Thư Ý, thật sự không phải nàng cố ý, nàng chỉ là muốn hàn gắn lại hai người bọn họ, để hai người họ quay trở lại làm lành với nhau, ai ngờ lòng tốt lại làm chuyện xấu.
Nàng ấp úng: “Chỉ là tôi thấy hình như còn... Với cô ấy...”
Điều chờ đợi Nguyễn Sương không phải là mưa rền gió giật mà chỉ là hai chữ nhẹ nhàng hờ hững: “Xuống xe.”
Hai chữ này giống như đã hao hết toàn bộ sức lực của Hứa Thư Ý, trong giọng nói của cô tràn đầy cảm giác tang thương.
Nguyễn Sương ngoan ngoãn xuống xe, ngày sau đó Nguyễn Sương không hề nói một lời nào cùng Hứa Thư Ý, cả người Hứa Thư Ý hoàn toàn là thái độ người sống chớ lại gần.
Nguyễn Sương ý thức được sai lầm của mình, nàng rất thức thời không hề đi đến gần Hứa Thư Ý.
Một câu nói diễn ra lần nữa giữa hai người vẫn là bởi vì nhân cơ hội trời vừa mới mưa xong, Nguyễn Sương cầm cần câu cùng với lưới cá đi đến bên hồ câu cá.
Trời vừa mới mưa, không có ánh mặt trời nên không phải phơi nắng, nàng ngồi xổm xuống xắn ống quần lên, nàng đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thư Ý vẫn ngồi ở trên ghế bập bênh lười biếng như cũ, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, lệ khí trên người Hứa Thư Ý giảm bớt nhiều, trên người cô khôi phục vẻ xa cách, lạnh nhạt của ngày xưa.
Vốn dĩ Nguyễn Sương dự định hỏi một chút xem Hứa Thư Ý có muốn ăn cá hay không, nhưng nghĩ lại có thể bản thân nàng không chiếm nhận được chỗ nào tốt đâu, vẫn nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại thì hơn.
Bùn đất bị nước mưa ngấm xuống không dễ đi, Nguyễn Sương một chân lún một chân nông đi về hướng bên hồ, càng đi đến gần bên trong càng không dễ đi, ngay lúc nàng chuẩn bị tới gần bên trong thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thầm than không xong, toàn bộ cơ thể nàng té lăn quay vào bên trong bùn.
Người nàng lảo đảo đổ về phía trước, không chỉ cơ thể mà cả mặt nàng cũng bị dây ra một tầng bùn.
Nguyễn Sương khóc không ra nước mắt, nàng phí sức lực thật lớn mới bò dậy từ mặt bùn, không rảnh mà lo nghĩ quá nhiều nàng quay lại đường cũ.
Hứa Thư Ý ở trên ban công nhìn lên không trung phát ngốc, Hứa Thư Ý nhìn Nguyễn Sương bị phủ đầy một lớp bùn thì phá lên cười.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Sương nhìn thấy Hứa Thư Ý cười vui vẻ như vậy, Nguyễn Sương bi bùn đất dính khắp người, nàng thử dùng tay để gạt lớp bùn trên mặt xuống nhưng toàn bộ tay nàng cũng đều là bùn đất, lăn lộn như vậy một lúc, bùn trên mặt nàng không những không bị tẩy đi mà còn càng lúc càng có xu thế bẩn hơn.
Đương nhiên, chuyện càng quá đáng hơn xảy ra, Hứa Thư Ý cười cong cả eo, cô cầm di động ở trên mặt bàn bên cạnh chụp một bức ảnh của Nguyễn Sương, cô nói: “Nào, tạo dáng một cái, tôi giúp cô lưu niệm một chút.”
Cảm giác hối lỗi khi nàng tự ý làm việc của Nguyễn Sương đối với Hứa Thư Ý ngay tại một giây này đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Có lẽ là đạt được thỏa mãn cực đại rồi, Hứa Thư Ý đi từ lầu hai xuống dưới, cô không khống chế được nụ cười, vừa cười vừa nói với nàng: “Tôi đến giúp cô vậy.”
Theo bản năng Nguyễn Sương giật lùi về phía sau một bước, nàng cảm thấy Hứa Thư Ý không có ý tốt đâu nên từ chối Hứa Thư Ý trợ giúp: “Tôi có thể tự mình đi.”
Hứa Thư Ý “Nha” một tiếng: “Tự cô muốn đi như thế nào, toàn thân cô trên dưới không có một chỗ nào sạch sẽ.” Nguyễn Sương tự mình dùng cả hai chân để giúp cởi đôi giày ra xong, nhìn thấy hai bàn tay đầy bùn đất, nàng ngơ người.
Hứa Thư Ý đứng ở một bên xem kịch vui ngáp một cái: “Không cần tôi giúp thì tôi đây đành lên trước rồi, nhắc nhở vài điều, không được làm bẩn trong nhà.”
Nguyễn Sương không có cách nào để gọi Hứa Thư Ý lại, giọng nàng mềm mại: “Giúp tôi rửa tay một chút đi.”
Hứa Thư Ý mở vòi nước tưới hoa ra, cô không chỉ giúp Nguyễn Sương rửa sạch hai tay mà còn dội toàn thân nàng trên dưới một lượt, Nguyễn Sương ướt sũng như chuột đứng ở bên trên mặt cỏ, trên đầu nàng nhỏ nước bùn xuống, trông vô cùng chật vật, cơn gió thổi qua còn thấy hơi lạnh.
Đứng ở trong sân, Hứa Thư Ý kiến nghị nàng: “Tốt nhất là cô cởi quần áo ra vào tắm rửa lại đi.” Trên mặt cô không che giấu nổi ghét bỏ.
Cởi quần áo? Làm sao có thể, đã nhìn bộ dạng ngu ngốc này của nàng, còn muốn nhìn bộ dạng khỏa thân của nàng, chỉ sợ cô nghĩ quá hay rồi, đang khi nàng còn tưởng tượng luyên thuyên, Hứa Thư Ý đi khuất trước mặt nàng.
Là nàng nghĩ nhiều rồi, nàng hắt xì một cái, sau đó nhanh chóng cởi quần áo ra, nàng để chân trần chạy vào trong phòng nàng ở tầng một, phòng rất lớn, bên trong xây một cái phòng bảo vệ, nàng thoải mái dễ chịu ngâm mình tắm trong nước ấm, hoàn toàn rửa sạch mùi tanh bùn đất.
Toàn bộ trong đầu nàng đều là bộ dạng Hứa Thư Ý cười nàng cong cả eo, cùng với bộ dạng cô chụp ảnh nàng. Nàng nằm trong bồn tắm, nghĩ phải làm thế nào mới xóa được tấm hình ngu ngốc của nàng trong di động của Hứa Thư Ý, mãi cho đến khi gameshow nàng tham gia quảng bá rồi, nàng vẫn không nghĩ ra biện pháp.
Phương Lôi vẫn canh cánh trong lòng chuyện Nguyễn Sương thắng cô ta, Hứa Thư Ý thì tính là cái cọng hành nào chứ, không phải chỉ lấy được cái ảnh hậu, nhân khí cao một chút thôi sao, nói đến cùng còn không phải chỉ là một người đóng phim, dựa vào cái gì để cô làm càn như vậy, người thân trên cao tầng của Phương Lôi thấy thất vọng về cô ta tột đỉnh, cảm thấy bùn nhão trét không lên tường: “Ánh mắt của cô không khỏi quá thấp rồi, đồng ý với cô là bởi vì tin tưởng kỹ thuật diễn của cô, nhưng cô lại có thể thua kém cô diễn viên không chính quy kia quá nhiều như vậy? Cứ coi như là miễn cưỡng bảo vệ cô, cô cảm thấy hữu dụng sao, cô coi người xem là đồ ngốc à? Hiện tại nhiều nhất là chúng tôi giúp cô cắt bỏ đoạn cô yêu cầu thêm diễn xuất, đừng có ra vẻ lẳng lơ, bây giờ tốt nhất cô nên mong chờ người xem không nhìn ra cô tự mình thêm vào bao nhiêu đoạn diễn, nhất thời sửa lại lời thoại thế nào, không bị mắng chửi là kết quả tốt nhất với cô rồi.”
Tiết mục của kỳ này được quảng bá ra bên ngoài đã dẫn được rất nhiều sự chú ý, nguyên nhân đầu tiên đương nhiên là do Hứa Thư Ý tham gia làm giám khảo, đại bộ phận người là lao tới xem Hứa Thư Ý.
[Tôi siêu thích bộ phim này, Hứa Thư Ý vĩnh viễn là thần, không phải kỹ thuật diễn của Phương Lôi cũng có thể hay sao, thế nào mà vào diễn chỗ này cứ có cảm giác kỳ quái sao đó.]
[Mặc dù vẫn có chút ăn nhập với bản gốc, nhưng mà Nguyễn Sương thật sự ngoài dự đoán của tôi, không nên bị mai một.]
Giữa một rừng tiếng hoan hô, có người phát hiện ra điểm bất thường.
[Tôi đã nói làm sao lại kỳ quái như vậy đâu, mọi người không cảm thấy Phương Lôi diễn muốn nhiều hơn quá nhiều so với bản gốc mà Hứa Thư Ý diễn sao, đây là cái quỷ gì, cần thiết phải nhiều quá mức như vậy à?”
[Người chị em, tôi cũng phát hiện ra, không chỉ có vấn đề nhiều hơn, mọi người không phát hiện có một chỗ đối thoại rất kỳ quái sao, căn bản trong nguyên tác không phải như vậy, lời thoại kia của Phương Lôi là do lâm thời cô ta tự thêm vào.]
Một bên nói về Phương Lôi thêm phần diễn còn tự ý sửa lại lời thoại, mặt trái dư luận càng ngày càng nhiều, công ty quản lý của Phương Lôi thuê tài khoản tiếp thị cùng với thủy quân liều mạng tẩy trắng, nhưng bị đôi mắt sáng như tuyết của mọi người trào phúng cho một trận.
Còn một bên khác, cán fan cắt đoạn diễn của nhân vật Nguyễn Sương đóng ghép vào một với nhân vật Hứa Thư Ý diễn trong nguyên tác, điều này hấp dẫn một đám fan CP, nhóm fan CP này còn tự đặt tên cho nhóm mình là “Bỉ Ý Sương Phi.” (*Hai trái tim đập như một)
Các fan của “Bỉ Dực Song Phi” cấu Nguyễn Sương và Hứa Thư Ý đến không được, toàn bộ đều là bong bóng phấn hồng lơ lửng, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của mấy cô gái này, bốn chữ “So Ý Sương Phi” vọt lên trên hot search, nhấn vào thì chính là đoạn ngắn biên tập được cắt ghép của Nguyễn Sương và Hứa Thư Ý.
Người đại diện của Hứa Thư Ý là Hoắc Linh vội vàng gọi điện thoại cho Hứa Thư Ý: “Từng biết fan CP khác phái của cô rất điên rồi, không nghĩ tới fan CP đồng tính của cô càng điên cuồng hơn, còn chưa kịp phản ứng lại đã nằm trên hot search, tôi lập tức liên hệ sắp xếp gỡ hot search kia xuống ngay.”
Nhưng điều khiến Hoắc Linh không nghĩ tới chính là Hứa Thư Ý chỉ nhàn nhạt nói: “Quên đi, đừng đi quản.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)