Chắc hẳn Hứa Thư Ý đã sớm dự đoán được tình huống như vậy, nhìn thấy Nguyễn Sương sợ hãi như thế đã tác động đến sự mềm mại trong lòng cô, cô ôm Nguyễn Sương thật chặt, cố gắng trấn an cảm xúc của Nguyễn Sương. Nguyễn Sương đụng vào khuôn mặt mềm mại trong lòng, là cơ thể thật, ấm áp lại còn mang theo mùi hương nhàn nhạt, cảm xúc mất khống chế dần hòa hoãn lại.
Lúc này có điện lại, từng bóng đèn trong phòng đều sáng lên, Nguyễn Sương nắm lấy góc áo của Hứa Thư Ý nhanh chóng ngẩng đầu lên, không sai, người ôm nàng là Hứa Thư Ý.
Vào giây phút này đôi mắt Nguyễn Sương vẫn còn hồng hồng, mà tay Hứa Thư Ý còn ôm Nguyễn Sương, cô rất tự nhiên thu đôi tay lại: “Chỉ là đùa giỡn.”
Suy nghĩ của Nguyễn Sương chuyển lại điều này, nàng phẫn nộ nói: “Có phải hơi quá đáng rồi hay không.”
Chơi loại này vui đùa, thật sự dễ dàng hù chết người, có được không.
Hứa Thư Ý bị kéo khủng khiếp: “Không hài lòng cô có thể dọn ra ngoài đi.” Cô cầm lấy tai nghe và mặt nạ rồi cầm đồ uống ở trong tủ lại rồi lập tức đi lên lầu.
Nguyễn Sương còn định nói phản bác lại cái gì đó, nhưng hình bóng Hứa Thư Ý rất nhanh đã biến mất ở trước mắt nàng, quên đi quên đi, ăn nhờ ở đậu.
Nàng quay lại phòng nằm ở trên giường, trên người nàng dường như còn lưu lại mùi hương của Hứa Thư Ý dư lại, vừa rồi Hứa Thư Ý ôm nàng, đột nhiên có một suy nghĩ chiếm cứ trong đầu nàng, Hứa Thư Ý tịch mịch lạnh lẽo một mình, nhân cơ hội cô chiếm tiện nghi của nàng.
Cô còn gần gũi với nàng, lại còn ôm, nói không chừng thật sự có ý tưởng nào đó đối với nàng, nếu đổi thành người khác có khả năng mắc câu, nhưng mà cố tình Nguyễn Sương nàng không hề có nửa điểm ý nghĩ nào với Hứa Thư Ý. Hiện tại Nguyễn Sương vô cùng xác định Hứa Thư Ý có ý gì với nàng, vì ngăn ngừa hậu hoạn, nàng quyết định duy trì khoảng cách với Hứa Thư Ý.
Ngày hôm sau, Nguyễn Sương tìm một bộ so tay dài quần dài, bọc kín mít cả người, nếu không phải trong phòng mở điều hòa trung tâm, chắc nàng có thể bị hun chết nóng, nhưng mà không có cách nào, nàng sẽ không để Hứa Thư Ý sinh ra bất cứ ý đồ gì đối với nàng đâu.
Hứa Thư Ý nhìn cả người Nguyễn Sương bọc kín mít, cô cho rằng nàng vì kinh hãi quá độ nên bị lạnh, cô rất tri kỷ mà hỏi nàng: “Có muốn tôi mở nhiệt độ điều hòa cao lên không?”
Nguyễn Sương dùng sức xua xua tay: “Không cần, không cần.”
Nhưng mà vì có phần hơi áy náy nên Hứa Thư Ý phá lệ bao dung đối với Nguyễn Sương, cô nói: “Không có vấn đề gì, tôi đi mở cao lên một ít.”
Dưới ánh mắt cực kỳ bất mãn của Nguyễn Sương, Hứa Thư Ý mở nhiệt độ điều hòa lên cao tới ba mươi độ.
Giữa mười hai giờ trưa, ánh nắng mặt trời cực kỳ độc hại, Nguyễn Sương bị nóng không chịu được, nàng hối hận rồi, rốt cuộc nàng đang làm cái gì, thật bất hạnh chính là nàng bịt kín đến nổi rôm, nhìn mảnh da hồng hồng trong gương, thật đúng là tự làm bậy không thể sống mà, phòng nửa ngày lại đem chính mình tham gia vào trong.
Trong văn phòng công ty quản lý, Thẩm Kiều cười nói kháy với Nguyễn Sương: “Đây là cậu muốn đi đâu thế, làm sao lại tự biến bản thân thành bộ dạng này?”
Nguyễn Sương không có lời nào để mà nói, tổng thể nàng không thể nói bởi vì nàng đề phòng Hứa Thư Ý nên tự biến mình thành như vậy đi.
Người đại diện Lãng Tinh nói cho nàng một tin tức xấu: “Nhân vật vai ác tốt nhất mà lần trước chúng ta đã thỏa thuận kia bị người khác đoạt mất.”
Vai diễn mà bị đoạt mất thường có chuyện gì đó, đừng nói là những người tuyến mười tám như các nàng, cho dù là minh tinh tuyến một hai cũng không tránh được, cho nên trong phim truyền hình thường xuyên xuất hiện hiện tượng tung tin giả, rõ ràng là minh tinh kia, nhưng khi tới lúc khởi động máy lại đổi thành một minh tinh khác.
Có một vài nơi sẽ công khai nguyên nhân, ví dụ như nói vốn dĩ lịch trình của các minh tinh không được so sánh, hoặc là nói căn bản không hề có chuyện lần đó, tất cả chỉ là lời đồn, còn thật sự, rất nhiều lần thay đổi người đều là do nhà tư sản đổi, có tiền chính là quý ngài, không ký hợp đồng trực tiếp đổi người, người đó cũng không có gì có thể nói, còn ký hợp đồng mà thay đổi người thì người cũng không nói được cái gì, nếu như muốn làm ầm ĩ ư, vậy khả năng cuối cùng không có tấm vé điện ảnh nào sẽ thuộc về bạn, đều là trong một vòng tròn, đắc tội một người cũng tương đương với đắc tội một vòng tròn, dù sao mất nhiều hơn được.
Lãng Tinh tức giận nói: “Cô nói xem, chuyện thay đổi người sớm không nói muộn không nói, cứ thế nào phải chờ chúng ta từ chối toàn bộ những cuốn kịch bản khác rồi lại nói, làm quá hay.”
Lúc ấy sau khi Nguyễn Sương và Lãng Tinh quyết định diễn nhân vật vai ác này đã từ chối tất cả những quyển kịch bản khác được đưa qua, hiện tại muốn hỏi người ta để về, Lãng Tinh không làm mấy loại chuyện đó, Nguyễn Sương cũng không đồng ý.
Nhưng mà Lãng Tinh thấy hơi vui mừng: “Hôm nay cũng không hoàn toàn đều là tin xấu, phía bên đạo diễn Trương Thành có một bộ phim cổ trang, có một suất diễn nhân vật phi tử tương đối quan trọng, cô có muốn đi tham gia thử máy(Thử kính) hay không?”
Đương nhiên đi, Nguyễn Sương có bao nhiêu phân lượng, nàng vẫn tự mình hiểu được, mặc dù lúc trước nàng thoáng có điểm khởi sắc nhưng không có nghĩa là nàng không cất cánh được, có hy vọng diễn là nàng cũng thấy đủ. Nàng có mơ ước, cũng muốn trở thành ảnh hậu, nhưng trước mắt mà nói điều ấy với nàng quá xa xôi.
Ngày thử kính, Thẩm Kiều đi cùng với nàng đến Ảnh Thị Thành, gặp phải người cũ Nghiêm Chỉ.
Nghiêm Chỉ đặc biệt kiêu ngạo đứng trước mặt nàng, nói với nàng: “Nha, làm sao mà cô cũng tới chỗ này?”
Nguyễn Sương không muốn trả lời lại Nghiêm Chỉ, nhưng mà Nghiêm Chỉ lại không định buông tha cho nàng: “Nghe nói vai diễn mà cô muốn đóng kia bị ngâm nước nóng, thật không khéo nhỉ, cái vai diễn kia lại tìm đến tôi rồi đấy.”
Nghiêm Chỉ là cố ý, sau khi cô ta biết Nguyễn Sương chuẩn bị đóng vai nhân vật kia, cô ta đã làm nũng bán manh với nhà tư sản để xin được vai diễn kia, cô ta chính là không muốn cho Nguyễn Sương được điều gì tốt, cô ta sẽ không để Nguyễn Sương vượt qua cô ta.
Nguyễn Sương cảm thấy bản thân chưa từng quen biết qua Nghiêm Chỉ thế này, nàng nói: “Tùy tiện đi, dù sao cô diễn cũng không nổi được.” Đúng là sống lâu mới thấy, dùng thủ đoạn không quang minh để đoạt vai diễn của người khác lại còn không biết xấu hổ đến trước mặt người khác diễu võ dương oai: “Kỹ thuật diễn của cô thối nát thành như vậy còn có tâm tư kia, còn không bằng tôi luyện kỹ thuật diễn của bản thân cho tốt đi.”
Nghiêm Chỉ tức giận đến cứng miệng không trả lời được.
Trong lòng Nguyễn Sương nắm, nàng sợ mỗi một vai diễn của bản thân đều bị Nghiêm Chỉ phá rối cướp mất, nói vậy thật sự không thú vị gì, nhưng mà chắc hẳn kim chủ sau lưng Nghiêm Chỉ sẽ không một tay che trời, bằng không trực tiếp để cô ta đập thẳng nữ chính không phải tốt sao.
Thử vai diễn này cùng với nàng còn có một người con gái khác, sau khi các cô ấy diễn không đạo diễn tỏ vẻ hai người các nàng có ưu điểm cũng có các khuyết điểm, quả thật không quyết định ngay được, cuối cùng bảo các nàng quay về chờ tin tức.
Chờ tin thì chờ tin vậy, ai bảo các nàng chỉ là mấy diễn viên nhỏ.
Nguyễn Sương cố ý trốn tránh Hứa Thư Ý, trên cơ bản nàng chỉ ngốc ở trong phòng mình không đi ra ngoài.
Hôm nay Nguyễn Sương tắm rửa một lượt, nàng cắt vài miếng chanh mỏng ném vào trong máy tạo hơi nước, lại đắp một tấm chăn mỏng, nàng nằm ở trên giường, đắc ý và sung sướng mà hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã.
Đến buổi tối, Nguyễn Sương cứ cảm thấy cả người không dễ chịu, nàng kéo tấm thân mệt mỏi đi ăn tùy tiện chút gì đó, khi nàng quay về phòng vừa đúng lúc bị Hứa Thư Ý nhìn thấy, nhìn bộ dạng này của nàng, Hứa Thư Ý thuận miệng hỏi một câu: “Cô không sao chứ?”
Nguyễn Sương bị tức ngực khó thở, tổng thể nàng cảm thấy mình không thể hô hấp được, nàng nghi ngờ do gần đây nàng không nghỉ ngơi tốt, tất cả đều do Hứa Thư Ý, bịa ra chuyện xưa để dọa nàng, nàng trả lời: ‘Không có việc gì.” Nàng quay vào trong phòng giữ cửa khóa trái lại, vài phút trôi qua, Hứa Thư Ý gõ cửa ở bên ngoài, nàng đã nói mà, nhất định Hứa Thư Ý có ý đồ với nàng.
Hứa Thư Ý hỏi Nguyễn Sương: “Cô mới cắt chanh làm gì?”
Nàng không biết Hứa Thư Ý hỏi cái này làm gì, nàng trả lời: “Chanh kia là tôi tự mua, tôi muốn làm sao thì làm.” “Mau mở cửa.” Đại khái Hứa Thư Ý đoán được Nguyễn Sương đặt chanh vào bên trong máy tạo hơi nước, cô nghe thấy tiếng Nguyễn Sương ho khan.
Nguyễn Sương trốn tránh Hứa Thư Ý còn không kịp kìa, còn bảo nàng mở cửa cho cô ư, không có khả năng: “Tôi làm gì không cần cô phải quản.” Nàng càng ho khan hơn.
Tiếng đập cửa bên ngoài tạm thời tạm ngưng, không lâu sau Nguyễn Sương nghe thấy tiếng chìa khóa khua vang. Không phải chứ, lại còn có thể dùng chìa khóa dự phòng, đây là nghĩ muốn ép buộc?
Hứa Thư Ý dùng chìa khóa mở cửa đi từ bên ngoài vào, vừa đúng lúc Nguyễn Sương ở bên trong cánh cửa, nàng rụt rụt người lại, Hứa Thư Ý trực tiếp lướt qua nàng rồi mở cửa phòng ngủ thông với bên cửa sân ra giúp nàng, lại ngay lập tức đóng máy tạo độ ẩm.
Vốn dĩ Nguyễn Sương định nghiêm khắc chất vấn chuyện Hứa Thư Ý tự tiện xông vào phòng nàng, nhưng nàng quá khó tiếp thu rồi.
Đầu tiên là Hứa Thư Ý kéo nàng ra bên ngoài, sau đó nghiêm túc phê bình nàng: “Có phải cô không muốn sống nữa hay không? Trong máy tạo hơi nước ngoại trừ đổ nước vào thì không được bỏ bất cứ đồ vật nào khác vào.”
Thả mấy thứ như chanh vào đó rất dễ dàng nảy sinh vi khuẩn, làm tổn thương đường hô hấp vào phổi, Hứa Thư Ý nói đơn giản thông tin này cho Nguyễn Sương một lần, cuối cùng còn mắng Nguyễn Sương: “Tôi không muốn quản, chỉ là không muốn nhìn thấy có người xảy ra chuyện bên trong căn phòng này, cô có bệnh viện hay không thì tùy cô.”
Nguyễn Sương đứng ở bên ngoài quả nhiên cảm thấy cả người thoải mái rất nhiều, nàng không còn tức ngực khó thở cũng hết ho khan.
Không thể không thừa nhận Hứa Thư Ý hiểu biết nhiều hơn hẳn so với nàng, nàng lên tìm kiếm một vài thông tin trên mạng một lúc, phát hiện có rất nhiều người có tình huống như vậy rồi bị viêm phổi cấp tính.
May mắn chính là Hứa Thư Ý kịp thời phát hiện ra tình huống này, cho nên rốt cuộc nàng nghĩ cái gì thế hả, xuất thân người ta tốt, bằng cấp tốt, sự nghiệp hoàn hảo, cứ cho là tịch mịch cô đơn một mình cũng chướng mắt nàng ấy chứ.
Nhớ tới việc này trong lòng Nguyễn Sương còn thấy sợ hãi, ngày hôm sau, Nguyễn Sương đã khôi phục lại sinh lực, nàng da mặt dày tiến đến trước mặt Hứa Thư Ý, ngượng ngùng xoắn xít nói một câu: “Cám ơn.”
Hứa Thư Ý lạnh nhạt nói: “Không cần cảm ơn, tôi nói rồi, không phải tôi giúp cô.”
Nguyễn Sương quá xấu hổ không nói được gì, chỉ là nàng càng tích cực hơn lúc bình thường mà đi quét dọn nhà cửa với thu dọn sân.
Mặc dù trong hợp đồng không có điều khoản nào xác định rõ ràng nàng phải làm vệ sinh, nhưng lúc ấy vì không để bị đuổi đi nên Nguyễn Sương rất tự nhiên đều làm hết cả khi tầng hầm ngầm cùng với trong sân nàng sống. Thoáng cái đã đến ngày, nàng nhận được giấy thông báo của phim cổ trang, đạo diễn Trương Thành cảm thấy nàng thích hợp với nhân vật phi tử này hơn so với những diễn viên nữ khác, chọn ra một ngày trước khi khởi động quay bộ phim, mọi người cùng tụ tập lại ăn một bữa cơm cùng nhau.
Bữa tiệc thường có chuyện, những diễn viên nhỏ bé như các nàng cứ an tĩnh ngồi ăn cơm là tốt rồi.
Tới ngày đã hẹn trước, Nguyễn Sương trang điểm nhẹ nhàng một chút rồi cùng xuất phát với Thẩm Kiều, mục tiêu cần đến là một nhà hàng cao cấp, tính bảo mật riêng tư cũng được làm khá tốt, Thẩm Kiều nói chờ nàng ở trong xe, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác nàng xuống dưới ghế lô, đi vào thì cực kỳ dày đặc mùi khói thuốc lá, rất ồn ào, không hề nhìn thấy bóng dáng của đạo diễn Trương Thành chỉ có nhìn thấy phó đạo diễn ở đây cùng với mọi người.
Có những diễn viên nữ từng người là tiểu hoa Tôn Hinh mới nổi tiếng nhờ một bộ phim gần đây, diện mạo xinh đẹp mạnh mẽ, còn có diễn viên nữ được xưng là nữ thần phim cổ trang Tống Sơ Dao, cùng với phong cách xa xưa chất phác Y Tiểu Phong.
Theo tự nhiên nàng lại ngồi xuống cùng với Y Tiểu Phong, Y Tiểu Phong đặc biệt hưng phấn, Nguyễn Sương còn chưa có bắt đầu nói giao lưu vài câu với Y Tiểu Phong đã bị một người đàn ông có diện mạo cực kỳ mập mạp ở phía đối diện cắt ngang, ông ta trực tiếp đi đến bên người Nguyễn Sương, rót cho Nguyễn Sương một chén rượu, nói: “Nào, uống một chén.”
Mặt khác, có một bàn tay giả bộ lơ đãng muốn đặt lên trên vai của Nguyễn Sương.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)