Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6

2410 1 35 0

Tin bôi đen Nguyễn Sương chỉnh hình trôi qua rất nhanh, kỳ thật đối với chuyện Hứa Thư Ý và một vài diễn viên nữ cùng tổ phim nhấn thích cho nàng, đến nàng còn rất kinh ngạc, đặc biệt là Hứa Thư Ý khiến cho người ta không thể nào hiểu rõ được.
Vốn dĩ Hứa Thư Ý nhấn thích đã gây ra không ít sóng gió, rốt cuộc rất ít khi cô có động thái nào trên Weibo, cô không hề nhấn thích hoặc viết bình luận nào cho các diễn viên khác, nhưng Hứa Thư Ý lại có thể cho Nguyễn Sương một nút thích, sau đó đến những diễn viên khác trong đoàn phim cũng nhấn thích, lúc này fan của Hứa Thư Ý mới bình tĩnh lại.
Nói đến cùng thì đây cũng chính là tác phẩm về đề tài phụ nữ, cho nên phụ nữ giúp phụ nữ, rất thích hợp với ý tưởng mà bộ phim này biểu đạt.
Tất cả kịch bản mà người đại diện Lãng Tinh đưa cho nàng, nàng đều xem sơ lược qua một lần, ở trong văn phòng công ty, Lãng Tinh hỏi nàng: “Có vừa ý không?”
Nguyễn Sương hắng giọng một chút, có hơi ngượng ngùng hỏi: “Người nào cho nhiều tiền hơn ạ?”
Cả mặt Lãng Tinh đầy sọc đen.
Nguyễn Sương cảm thấy chính ra mình phải hỏi cụ thể một chút, nhưng những điều nàng hỏi không đúng hay sao, dù kịch bản có tốt đi nữa thì bảo nàng đi diễn miễn phí nàng sẽ không đi, nàng mới không tin loại chuyện chỉ đi lộ cái mặt ra là được.
Nếu không phải có quan hệ tốt, ai nguyện ý đi làm khách mời.
Lãng Tinh nói những ưu khuyết điểm của bộ kịch bản cùng với chi phí được bao nhiêu cho Nguyễn Sương biết, cô ta cũng đề cử Nguyễn Sương nên lựa chọn vai ác trong một kịch bản: “Theo tôi thấy nhân vật vai ác này có sắc thái biểu diễn sẽ rất kinh diễm, còn những nhân vật khác trung quy lại cũng rất bình thường, mặc dù được diễn nhiều nhưng đoán diễn xuất cũng không có tạo nên biến động gì.”
Nguyễn Sương rất muốn nói có thể nhận hết tất cả hay không nhưng nàng bị Lãng Tinh liếc mắt một cái đã nhìn thấu: “Không nói đến chuyện diễn chen chúc nhau không tốt, diễn nhiều bộ phim kém cỏi đối với bản thân cô cũng không có thêm nhiều hỗ trợ gì cho nên đừng có nghĩ.”
“Tôi nói rồi, lấy sắc đẹp của cô như thế kia nhất định sẽ nổi tiếng, vấn đề chỉ còn là thời cơ khi nào, một vai phụ nhỏ như kia cũng có thể giúp cô có thêm nhiều fan như vậy, tiềm lực vô hạn, cố lên đi.”
“Mặc khác những chương trình gameshow này tìm cô đã sắp bắt đầu ngay rồi, bản thân cô nên chuẩn bị sớm.” Nguyễn Sương hỏi Lãng Tinh: “Công ty chúng ta có hợp tác với văn phòng luật sư không?”

Lãng Tinh suy nghĩ một lát: “Nếu như cô muốn tìm luật sư thì có thể đi tìm Hứa Thư Ý.”
“Anh trai Hứa Thư Ý là luật sư.”
Nguyễn Sương quay trở về biệt thự ven hồ, niềm hy vọng thấy Hứa Thư Ý bị dập tắt, trong phòng chỉ có yên tĩnh.
Hiếm khi Hứa Thư Ý mới về nhà ăn cơm, khi cô vừa mới tiến vào cửa nhà thì nhìn thấy Giang Tử Lâm.
Giang Tư Lâm cứ một câu gọi dì một câu kêu chú cực kỳ thân thiết, giống như chuyện cô ta đi ra nước ngoài ba năm trước chưa từng xảy ra.
Hứa Thư Ý thả túi trong tay ra, một phen kéo Giang Tử Lâm đến trên ban công, giọng xa lạ: “Cô muốn cái gì?” Trong đôi mắt Giang Tử Lâm đẫm nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Thư Ý, em sai rồi.”
Bóng người trên gương cửa sổ đối diện đong đưa, mỗi người đều đang trình diễn vai của chính mình.
Hồi ức bị kéo về ba năm trước đây, Hứa Thư Ý quyết định công bố quan hệ của cô và Giang Tử Lâm, hai người các cô đi ven hồ, Giang Tử Lâm nói cô ta muốn đi theo đuổi mơ ước của chính mình, cô ra muốn đi du học để học thiết kế thời trang.
Mơ ước của cô ta cho nên đương nhiên Hứa Thư Ý không có khả năng ngăn cản, nhưng cô ta vừa bước chân đi đã không còn tin tức, vào thời đại thư từ gửi qua lại thuận tiện như vậy nhưng mà một cuộc điện thoại hay một tin nhắn cô ta cũng không hề gửi cho cô, mà những tin nhắn cô từng gửi cho cô ta lúc ban đầu cũng không nhận được bất cứ phản hồi nào.
Nhìn gương mặt quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn kia, Hứa Thư Ý nhàn nhạt nói: “Giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, ngày đó cô cũng thấy rồi đấy, tôi đã có bạn gái.”
Cô buông tay đang kéo Giang Tử Lâm ra, trong mắt chỉ toàn kiên quyết đoạn tuyệt.
Giang Tử Lâm muốn cầm lại tay Hứa Thư Ý: “Thư Ý, chị chưa từng dùng ánh mắt như thế này nhìn em, chuyện ba năm trước em có thể giải thích với chị, được không?”
Hứa Thư Ý: “Mọi thứ đều đã kết thúc.”
Bữa cơm này ăn cũng được được vui vẻ, tất cả mọi người im lặng không hề nói một câu, cha Hứa và mẹ Hứa nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Hứa Thư Ý, thật vất vả mới thoát ra được thì nay Giang Tử Lâm lại về rồi, họ rất sốt ruột.
Chờ đến khi Giang Tử Lâm đã rời đi, mẹ Hứa gọi Hứa Thư Ý lại hỏi mấy vấn đề: “Con có bạn gái mới? Mang về cho chúng ta nhìn xem? Người ta làm gì thế?”
Anh trai của Hứa Thư Ý là Hứa Trạch Ý cắt ngang câu hỏi của mẹ Hứa: “Mẹ à, mẹ cũng không hề quan tâm đến con, con cũng bôn ba mà.”
Hứa Thư Ý ném cho anh trai cô một ánh mắt cảm ơn sau đó đeo túi lên rời đi.

Đến buổi tối, Nguyễn Sương và Thẩm Kiều nói chuyện cực kỳ vui vẻ, Thẩm Kiều hỏi nàng ở cùng một chỗ với Hứa Thư Ý có cảm giác như thế nào, Nguyễn Sương nghĩ đến một vài lần hai người nói chuyện phiếm không được vui lắm, nhưng lại nghĩ đến lúc Hứa Thư Ý thích bài đăng của nàng, nàng cảm thấy cô cũng không chán ghét như vậy.
Nguyễn Sương lục lọi đến cái bài đăng giải thích chỉnh hình trên Weibo kia, ngón tay vô ý thức nhấn xuống chỗ Weibo của Hứa Thư Ý, mặc dù rất ít khi cô đăng Weibo nhưng số lượng người theo sát trên Weibo hàng ngày vẫn luôn giữ ở mức rất cao, nhấn vào một bài đăng Weibo mới nhất, toàn bộ bình luận đều là giục Hứa Thư Ý mau thêm mới tin tức, bình luận đạt đến mấy chục vạn.
Nhìn lại bình luận Weibo của chính mình, cho dù nàng đã tăng tới hơn một trăm vạn fan nhưng bình luận cũng chỉ có mấy ngàn.
Sau khi nói chuyện phiếm cùng Thẩm Kiều xong xuôi, Nguyễn Sương nhàm chán chạy ra ngoài xem đĩa phim đã lâu không xem tới, ngại màn hình di động quá nhỏ, nàng chỉnh sửa lại trong phòng sau đó đi đến chỗ tivi phòng khách.
Không may trùng hợp thế nào mà tay nàng vừa mới nhấn lên trên bảo bối yêu thích của nàng, tivi trong phòng khách bắt đầu truyền đến âm thanh không thể miêu tả.
Ngay sau đó có tiếng gõ cửa ngoài cửa, nàng mở cửa ra cùng Hứa Thư Ý bốn mắt nhìn nhau. Giọng nói trong trẻo rõ ràng của Hứa Thư Ý vang lên trong phòng: “Thu liễm một chút.”
Nguyễn Sương hận không thể tìm một cái bao tải nào đó trùm kín đầu mình, nàng đỏ mặt nhưng ngoài miệng vẫn không quên giải thích: “Có virus bất ngờ, tôi không cẩn thận nhấn phải.”
Mở ra thì đơn giản nhưng đóng lại thì gặp khó khăn, lòng bàn tay Nguyễn Sương tràn đầy mồ hôi, ánh mắt nàng còn thường xuyên liếc nhìn Hứa Thư Ý.
Hứa Thư Ý giống như một pho tượng, cô không hề có chút ý tứ nào muốn rời khỏi đó đi lên lầu hai, mà âm thanh đáng xấu hổ trên tivi vẫn cứ quanh quẩn hết lần này đến lần khác giữa hai người.
Không khí kỳ lạ tràn ngập giữa hai người các nàng, Hứa Thư Ý đoạt di động của Nguyễn Sương, đầu ngón tay bấm nhẹ một cái đã tắt được đường truyền màn hình, sau đó trả lại điện thoại cho Nguyễn Sương.
Hứa Thư Ý không kinh sợ khi thấy truyện quái dị, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Nguyễn Sương: “Tôi cảm thấy trên bản hợp đồng có thể thêm vào một điều, không được trái với trật tự công cộng và phong tục tốt đẹp.”
Ném cho nàng những lời này xong, Hứa Thư Ý quay về lãnh địa của cô, để lại một mình Nguyễn Sương tức giận tại chỗ.
Vừa mới có được một chút hảo cảm với Hứa Thư Ý nhưng toàn bộ biến mất không còn gì.
Không còn tâm trạng nào mà xem phim, rất nhanh Nguyễn Sương đã đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại nàng cầm cuốn kịch bản mà người đại diện đã lựa chọn cho nàng ngồi ở ghế sô ha trước cửa sổ sát đất và đọc.

Hứa Thư Ý đi từ trên cầu thang xuống, cô ngồi xuống đối diện Nguyễn Sương, nói: “Xem thấy thế nào?”
Nguyễn Sương đang ăn sandwich chân giò hun khói do đích thân nàng làm chỉ thiếu chút nữa chết nghẹn, lại nghĩ về chuyện tối hôm qua, nàng có xem gì đâu, lúc đó muộn rồi, mà kể cả không phải đêm muộn thì với tình huống như ngày hôm qua, chẳng lẽ nàng còn có hứng thú trốn một mình trong phòng xem trộm hay sao, còn hỏi nàng xem thấy thế nào, coi nàng thành cái gì thế.
Trong lòng Nguyễn Sương tràn đầy oán giận, nàng không biết mình muốn đáp trả lại cô thế nào.
Hứa Thư Ý cầm ipad trong tay lướt xem tin tức, cô không chú ý đến thay đổi biểu cảm phong phú của Nguyễn Sương lại tiếp tục nói: “Cô còn rất chăm chỉ, mới sáng sớm đã xem kịch bản.”
Nguyễn Sương bình ổn lại cảm xúc, hóa ra là hỏi chuyện nàng đọc kịch bản, là nàng tự nghĩ nhiều rồi, mà nàng cũng như vậy nàng không làm chuyện gì trái với lương tâm thì chột dạ cái gì.
Nghe thấy Hứa Thư Ý khen nàng, nói nàng không vui là gì, ngồi trước mặt nàng chính là ảnh hậu, vừa đúng lúc nàng có thể xin ít kinh nghiệm.
Trên quyển kịch bản này vừa đúng lúc có một vài chỗ nàng không hiểu, vì thế hỏi Hứa Thư Ý: “Vào đoạn này làm thế nào để biểu diễn được cảm xúc ra hết.”
Nàng đến từ một lớp đào tạo không chính quy, từ lâu cô đã đóng diễn viên quần chúng ở Hoành Điếm, bởi vì lớn lên xinh đẹp nên được lựa chọn làm lời mời đặc biệt, từng bước một diễn vai diễn nhỏ bé, đóng phim toàn dựa vào chính bản thân tìm tòi, người đời gọi cô là phái thể nghiệm.
Hứa Thư Ý dừng một chút, cô lấy quyển kịch bản trong tay Nguyễn Sương qua nhìn lướt một lượt, nói kinh nghiệm của bản thân cho nàng: “Với một cảnh này nếu cô muốn chỉ dựa vào thể nghiệm của chính mình mà diễn thì sẽ tương đối khó, còn có một biện pháp khá là tốt, cô đi thực hiện mấy động tác hít đất rồi lại đi đóng nói những lời thoại này, cảm giác kia tự nhiên sẽ xuất hiện.”
Nguyễn Sương dựa theo lời Hứa Thư Ý nói, nàng ngẫu hứng bắt đầu hít đất mấy cái rồi biểu diễn, nàng tiến lên lắc lắc cánh tay Hứa Thư Ý, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn: “Có phải tôi diễn rất khá đúng không?”
Bị nàng lắc đến mức có chút choáng váng, Hứa Thư Ý cầm lấy cánh tay nàng gỡ từng ngón tay của nàng ra: “Luyện tập thêm vài lần nữa sẽ càng tốt.”
Nguyễn Sương phát hiện ra đại lục mới, nàng không muốn buông tha cơ hội tốt như này, da mặt nàng dày hơn hỏi Hứa Thư Ý: “Cô có mấy quyển vài đóng phim hay không, có thể cho tôi mượn mấy quyển để xem không?”
Hứa Thư Ý không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, mà cô từ từ nhắc nhở nàng: “Cô chỉ là khách trọ ở tạm chỗ này, đừng có một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Nguyễn Sương âm thầm phun tào một câu “Keo kiệt”, ở trong lòng nàng, Hứa Thư Ý đã là một đồ quỷ đáng ghét rồi nay còn thêm quỷ hẹp hòi.

Hứa Thư Ý nghe thấy nhưng cô không phản ứng lại nàng, đến giữa trưa, cô đi vào trong phòng bếp làm một đĩa sườn heo chua ngọt cộng thêm một bát canh trứng gà cà chua.
Nguyễn Sương nhìn đĩa sườn heo chua ngọt mê người kia, đôi mắt nàng không chớp nhìn nó chằm chằm, Hứa Thư Ý rất hào phóng mời Nguyễn Sương ăn.
Nguyễn Sương còn đang tức giận Hứa Thư Ý keo kiệt, nàng không khách sáo nữa mà rất tự giác cầm đũa lên ăn. Cũng khá ngon, với tay nghề nấu nướng này sẽ đuổi kịp nàng nhanh thôi.
Hứa Thư Ý chống cằm, vẻ mặt cô đầy chờ đợi nhìn Nguyễn Sương: “Ăn ngon không?”
Bộ dạng này khiến Nguyễn Sương nhìn thấy khá sửng sốt, gương mặt trứng ngỗng điên đảo chúng sinh kia một khi dịu dàng quả thực là quá mức mê hoặc người, cả tiên cũng khó cưỡng, nếu không phải định lực của nàng kiên cường, ai có thể kháng cự được cái nhìn chăm chú này chứ.
Nguyễn Sương ngượng ngùng kì cục, Hứa Thư Ý làm sườn heo chua ngọt nhưng bản thân cô vẫn chỉ uống canh cà chua, một miếng cũng chưa động đũa, còn nàng khen thì ngược lại đã ăn được vài miếng.
Nàng ra sức gật đầu, trả lại cho Hứa Thư Ý một câu trả lời cực kỳ vừa lòng: “Ăn quá ngon.”
Sau khi nàng trả lời xong, Hứa Thư Ý thu lại nụ cười, không mặn không nhạt nói: “Vậy là tốt rồi.”
Cô dùng hộp thu lại những miếng sườn heo chua ngọt còn thừa lại.
Nguyễn Sương không hiểu vì sao, quả nhiên cô vẫn nhỏ mọn như vậy đi, chỉ cho nàng ăn mấy miếng sau đó thu lại hết rồi.
Nàng thấy Hứa Thư Ý xách theo hộp cơm rồi cầm chìa khóa chuẩn bị ra ngoài cửa, nàng mờ mịt hỏi một câu: “Cô muốn đi đâu?”
Hứa Thư Ý vịn một tay vào tường để đổi giày, cô mở cửa, hương thơm của hoa cỏ hòa lẫn trong không khí từ bên ngoài chui vào bên trong cánh cửa, khóe miệng cô khẽ cong lên: “Ở phía trước có một cái công viên, bên trong đó còn có một vài con chó bị bỏ rơi, tôi mang thức ăn cho chúng.”
Nguyễn Sương đứng im tại chỗ, trong lòng nàng thì mẹ nó chết tiệt mà!
Nàng lại có thể trở thành người nếm thử đồ ăn, là con chuột bạch để thí nghiệm, chỉ nghĩ thôi muốn ngửa mặt lên trời thở dài, người không bằng chó.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: