Nguyễn Sương bị oán hận, nàng quyết định không xen vào việc của người khác nữa, nàng không thân cũng chẳng quen với Hứa Thư Ý, sau một nữa nữa nàng phải rời khỏi nơi này rồi, giữa hai người nhiều nhất chỉ xem như mối quan hệ hời hợt, vẫn nên ít dính dáng đi một chút thì tốt hơn.
Nàng ngượng ngùng trả lời: “Tôi chỉ tùy tiện nói một tí thôi, cô ngại ồn ào tôi sẽ không nói.”
Hứa Thư Ý trợn mắt liếc nhìn nàng một cái, gần đây cô rất trống rỗng, nhưng cô rất rõ ràng Nguyễn Sương còn nhàn rỗi hơn so với cô, còn đang ban ngày ban mặt, không có lúc nào là Nguyễn Sương không lắc lư ở bên cạnh cô, còn cứ nói liền tù tì luyên thuyên ở bên tai cô, cô cố ý đùa nàng: “Nói đến người chết, trong phòng này cũng đã chết hơn người rồi.”
Nguyễn Sương hoảng sợ, nước được đun ấm vừa mới cầm vào trong tay, giọng điệu nàng cứng đờ: “Chết hơn người?”
Dường như Hứa Thư Ý không thấy vấn đề gì gật đầu, cô hỏi lại Nguyễn Sương: “Cô không biết sao? Hóa ra chủ nhà chưa từng nói qua cho cô biết à?”
Thật là khiến người ta không nói được lời nào, chủ nhà cũ của phòng này chỉ có một nhà mà bán hai người đã trốn rồi còn, nay lại còn có thể gạt nàng chuyện quan trọng như vậy, cho nên trước đó nàng muốn dán lá phù gì đó thật đúng là không hề làm sai mà, chỉ tiếc sau đó Hứa Thư Ý không đồng ý nên nàng ném đi rồi.
Nguyễn Sương an ủi bản thân: “Người có sinh lão bệnh tử, bình thường thôi.” Lại không phải thuộc dạng đột tử, đất dữ, nếu như là đất dữ, Hứa Thư Ý sẽ không mua nhà này đâu, Hứa Thư Ý còn khôn khéo hơn so với nàng, cô sẽ không phạm loại sai lầm này.
Không nghĩ tới Hứa Thư Ý chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của nàng, cô nhẹ nhàng nói một câu: “Hình như nói là treo cổ.”
Thôi xong, Nguyễn Sương đã lâm vào khủng hoảng, ban ngày ban mặt mà người nàng nổi đầy da gà, nàng còn một chút nghi ngờ nói cùng với Hứa Thư Ý: “Không phải là thật chứ? Cô chắc chắn không gạt người chứ?”
Lại cho phép nàng nguyền rủa người mà không cho phép cô gạt nàng? Hứa Thư Ý thoải mái hào phóng an ủi nàng: “Đừng sợ, phải kiên định tin vào chủ nghĩa duy vật.”
Vốn dĩ Nguyễn Sương còn có một chút nghi ngờ nay nàng đã cực kỳ tin không còn nghi ngờ gì với câu nói của Hứa Thư Ý, càng nói bảo nàng đừng sợ, Nguyễn Sương càng sợ kinh khủng hơn.
Đến buổi tối, Nguyễn Sương trở mình sang trái lại lật người sang phải, nàng không buồn ngủ một tí nào, cứ bật đèn lên rồi ngây ngốc nhìn chằm chằm vào trần nhà, dù sao chỉ cần nàng nhắm mắt lại sẽ bắt đầu suy nghĩ miên man, các loại hình ảnh ma quái thay đổi lượn qua lượn lại trong đầu nàng.
Trợn mắt cũng tới hừng đông rồi, nàng mang quầng mắt thâm cực kỳ dài đi vào trong sân phơi nắng, ở trong sân meo meo một lát, cuối cùng nàng lấy lại một chút tinh thần.
Hứa Thư Ý hút thuốc lá, cô lật trang kịch bản trong tay, cô giống như một người nhàn rỗi không có việc gì. Nguyễn Sương tò mò hỏi cô: ‘Cô không sợ một tí nào sao?” Sau khi hỏi cô xong vấn đề này nàng mới phản ứng lại vấn đề mà bản thân nàng hỏi ngu ngốc biết bao nhiêu, người ta đã biết từ lâu, không giống như nàng chẳng hay biết gì, nhưng người ta vẫn kiên trì mua căn nhà này ở chứng minh người ta không hề sợ một chút nào, một chút cũng không ngại.
Hứa Thư Ý ngẩng đầu, Nguyễn Sương nhìn từ bên phía sườn mặt cô, hàm dưới của cô rõ nét dẫn đến khí chất của cô càng thêm xuất chúng, những hành động đơn giản thường thấy như tư thế hút thuốc đều được cô làm xinh đẹp như vậy.
Hóa ra hút thuốc cũng có thể ưu nhã như vậy.
Hứa Thư Ý cười cười, cô nhìn Nguyễn Sương, bộ dạng nàng tê liệt ngồi phịch xuống ghế dựa, cô chậm rì rì nói: “Không sợ, nhìn bộ dạng này của cô là do không ngủ ngon giấc hả?”
Cái này không phải quá rõ ràng sao, Nguyễn Sương hy vọng hôm nay buổi tối sẽ không đến, nàng quay đầu lại nhìn căn biệt thự ngăn nắp, có cảm giác quỷ khí dày đặc, nàng không muốn bước vào đây một chút nào.
Cả người nàng rũ rượi không có sức lực, nói: “Tôi bật đèn một đêm liền, không dám ngủ.”
Thật sự nàng là người nhát gan.
Hứa Thư Ý dập điếu thuốc, cô dụi đầu mẩu thuốc lá xuống chiếc gạt tàn thuốc, cô nói: “Không làm chuyện trái với lương tâm, sợ cái gì?”
Nguyễn Sương phản bác: “Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ sao? Cô không sợ thứ gì?”
Hứa Thư Ý tự hỏi chính mình, cô có sợ thứ gì hay không, có đi, cô sợ hãi bị phản bội, dừng lại một chút, cô nói với Nguyễn Sương: “Phía bên kia tôi có quyển sách chủ nghĩa Mác, có muốn tôi cho cô mượn đọc tý hay không.”
Như vậy cũng được à? Nhưng mà mặc kệ được chưa, trước tiên nàng cứ thử xem.
Chạng vạng tối, nàng vừa mới ăn xong cơm chiều, phía bên ngoài bắt đầu mưa to, một lát sau, di động nhận được thông báo, vì trời mua quá to nên làm hỏng đường bộ, bắt buộc phải tiến hành sửa chữa đường dây điện gấp, cho nên sẽ cắt điện mấy tiếng.
Cái gì là dậu đổ bìm leo thì chính là tình huống này, Nguyễn Sương đặt quyển sách chủ nghĩa Mác mà Hứa Thư Ý cho nàng mượn ở bên cạnh chiếc gối đầu, cả người nàng cuộn tròn lại trong chăn, còn đặc biệt che kín đôi chân lại, cứ như vậy mấy tiếng trôi qua, pin di động đã dùng hết, ánh sáng cuối cùng cũng biến mất, trong phòng nàng hoàn toàn chỉ còn màu đen nhánh.
Mưa to liên tục không ngừng, từng giọt mưa lớn rơi xuống không ngừng đập lên trên cửa sổ, tiếng gió gào thét, Nguyễn Sương trốn ở trong chăn muốn khóc đến nơi. Trùm kín cả đầu một thời gian dài rồi cho nên Nguyễn Sương ló đầu ra chuẩn bị hít thở đàng hoàng một chút, ánh mắt nàng liếc qua nhìn cửa sổ sát đất một cái, nhánh cây dây mây leo trong sân biến ảo thành quái thú đang giương nanh múa vuốt trong đầu nàng, ngay lập tức nàng chui tọt vào trong chăn.
Lúc này trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân bồi hồi lại đi tới đi lui, hiện tại trong đầu Nguyễn Sương chỉ toàn là xà ngang, cái dây thừng thô thô và một đôi chân đang treo lơ lửng ở giữa không trung, sợ ơi là sợ.
Nàng nhắm hai mắt lại hay là trợn trừng đôi mắt đều không được, nàng quyết định đi ra ngoài nhìn xem sao, nói không chừng là Hứa Thư Ý ở bên ngoài thì sao.
Tay chân nàng nhẹ nhàng leo xuống giường, sờ soạng dọc theo vách tường tìm được đến chỗ tay nắm cửa, trái tim nàng nhảy lên kịch liệt, nàng từ từ mở cửa phòng ra, hỏi: “Là Hứa Thư Ý đúng không?”
Không có tiếng trả lời...
Chưa từ bỏ ý định, Nguyễn Sương đi ra ngoài phòng khách, cách từ phòng nàng đến phòng khách còn có một lối đi nhỏ, tối đen duỗi tay cũng không thể nhìn thấy ngón tay, nàng chỉ dựa theo cảm giác để đi về phía trước, nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân cùng với âm thanh đồ vật đang di chuyển, nàng lại gọi một câu: “Hứa Thư Ý.”
Nhưng vẫn không hề có tiếng trả lời như cũ, tim Nguyễn Sương đập lên như trống đánh, nàng sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
Di chuyển từng bước nhỏ về phía trước, hình như nàng bị vướng vào thứ gì, lúc này, một tia chớp đánh xuống, trong phòng khách bỗng sáng lên trong nháy mắt, chỉ một khoảnh khắc như vậy, Nguyễn Sương nhìn thấy một khuôn mặt quỷ dị trắng bệnh không hề giống con người, Hứa Thư Ý không hề lừa nàng, trong phòng này từng có người chết, á á á á, Nguyễn Sương sợ hãi la hét: “Đừng tới đây, á, tôi không quen biết ông á.”
Nhờ ánh sáng tia chớp sáng lên trong nháy mắt kia, Hứa Thư Ý cũng nhìn thấy Nguyễn Sương, cô nghe giọng Nguyễn Sương hét muốn hỏng luôn rồi, Hứa Thư Ý nói với Nguyễn Sương: “Tôi là Hứa Thư Ý.”
Cô vừa nói vừa đi đến gần Nguyễn Sương, Nguyễn Sương đã mất đi lý trí rồi, lời Hứa Thư Ý nói hoàn toàn đi vào trong tai của nàng, nhìn thấy Hứa Thư Ý đang đi đến gần nàng, nàng cảm thấy có khả năng đêm này nàng phải giao nộp chỗ này rồi.
Bởi vì sợ hãi quá độ, Nguyễn Sương hoàn toàn không thể nào cất bước về phía trước.
Đại khái Hứa Thư Ý cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao Nguyễn Sương lại sợ hãi như vậy, cô tháo mặt nạ và tai nghe xuống, nói lớn tiếng hơn: “Không có ma, vừa rồi cô mới nhìn thấy là tôi đang đắp mặt nạ.”
Nguyễn Sương nghe được những lời này, đúng lúc này lại có một tia chớp đánh xuống chiếu lên trên gương mặt Hứa Thư Ý, khuôn mặt kia quả thật là Hứa Thư Ý.
Nhưng nàng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng được, nàng hỏi Hứa Thư Ý: “Vừa rồi tôi mới gọi cô, làm sao cô không trả lời tôi?”
Hứa Thư Ý trả lời: “Vừa rồi tôi đeo tai nghe nên không nghe thấy.”
Cảm xúc mất khống chế của Nguyễn Sương đã bình phục lại được một chút, nhưng lại nghĩ lại tưởng tượng, có lẽ là quỷ mê hoặc nàng? Có thể tất cả đều là biểu hiện giả dối? Trong giọng của Nguyễn Sương mang theo tiếng khóc nức nở, ủy khuất và sợ hãi đến mức cùng cực, lời nói cũng không cất lên lời.
Lúc này Hứa Thư Ý tiến lên quyết đoán ôm Nguyễn Sương lại, giọng nói cô lại có vẻ phá lệ rõ ràng giữa tiếng mưa lớn: “Thật xin lỗi, tôi nói dối cô.”
“Bên trong phòng này từng có người chết là tôi lừa gạt cô.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)