Ngày hôm sau, Nguyễn Sương hoàn toàn không có cảm giác đã ngủ, nàng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lúc này di động rung lên, nàng mắt nhắm mắt mở đọc tin nhắn, sau khi xác định không phải do Hứa Thư Ý gửi tới thì nàng thở phào một hơi thật nhẹ nhõm.
Trước khi chính thức biểu diễn, các nàng còn có một khoảng thời gian nhàn rỗi, nàng đi với Thẩm Kiều vào nhà ăn của khách sạn để ăn sáng, khi món cháo ngon lành của nàng được múc xong đặt lên trên bàn ăn, nàng đang chuẩn bị uống thì ngẩng đầu lên nhìn thấy Hứa Thư Ý.
Ban ngày ban mặt gặp quỷ sao.
Nguyễn Sương ra sức chớp chớp mắt, xác nhận không còn gì nghi ngờ nữa, phía bàn đối diện kia đúng là Hứa Thư Ý.
Không phải đâu, làm sao Hứa Thư Ý lại biết nàng làm bẩn sách của cô chứ, thành tiên rồi à?
Thẩm Kiều dùng chân đá Nguyễn Sương: “Một trong số các giám khảo lần này là Hứa Thư Ý.”
À, hóa ra là thế.
Nàng nhìn Hứa Thư Ý đang có ý đi đến chỗ của nàng, có lẽ do nàng chột dạ, nàng cảm thấy trạng thái kia của Hứa Thư Ý rất giống với kiểu dấy binh hỏi tội.
Nguyễn Sương quyết định kéo dài chuyện nàng đã làm bẩn sách của cô ra lâu hơn một tí, nàng sợ đến lúc đó Hứa Thư Ý hành động theo cảm tình, cô sẽ lạm dụng quyền lực giám khảo để cho nàng điểm thấp hơn.
Nàng cố gắng cong khóe miệng lên một độ cong vừa phải, Hứa Thư Ý nhắc nhở nàng: “Cuộc thi sẽ bắt đầu trong một lúc nữa, cô đã nắm vững phần của mình hay chưa?”
Chờ đến khi Hứa Thư Ý biến mất trong tầm mắt của mọi người, Tiểu Thấu Minh cũng giống như Nguyễn Sương, cô ta tiến lên hỏi nàng: “Cô rất thân quen với Hứa Thư Ý à?”
Nếu nói không thân thì hai người các nàng cùng ở trong một căn nhà, còn nói thân thì chẳng khác nào tự khiến bản thân nàng không thoải mái.
Nguyễn Sương nói: “Trước kia chúng tôi từng diễn chung với nhau, vẫn coi như quen.”
Tiểu Thấu Minh lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nói: “Nếu tôi cũng có thể diễn chung với Hứa Thư Ý thì tốt rồi.”
Nguyễn Sương nói: “Sẽ có cơ hội.” Chuyện sau này không chừng ai cũng có thể.
Trình tự thi đấu dựa vào thứ tự sắp xếp của giá trị mong chờ, giá trị chờ mong của Nguyễn Sương và Phương Lôi xếp hạng ở mức trung bình thấp.
Bên trong khu chờ đợi, mọi người túm tụm ghé đầu sát tai với nhau, Tiểu Thấu Minh quấn lấy Nguyễn Sương, cô ta cứ nhất quyết phải ngồi cùng với nàng, còn lôi kéo tay nàng nói lên nói xuống, cô ta hỏi Nguyễn Sương: “Có thể giúp tôi lấy chữ ký của Hứa Thư Ý hay không?”
Nguyễn Sương: “Cô buông tôi ra trước đã, máy quay còn đang ghi hình đấy.”
Tiểu Thấu Minh: “Sợ cái gì, chúng ta đều là con gái.” Cô ta nhìn Hứa Thư Ý đang ngồi trên ghế cố vấn cũng vừa khéo đúng lúc Hứa Thư Ý nhìn về phía của bọn họ, cô ta kích động không chịu được.
Nguyễn Sương bất đắc dĩ nói với cô ta: “Tôi là cong.” Nói xong câu đó, ngay lập tức cánh tay Tiểu Thấu Minh thành thật.
Nguyễn Sương nói với Tiểu Thấu Minh: “Tôi sẽ cố gắng giúp cô lấy được chữ ký.” Sau đó hai người các nàng trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Hứa Thư Ý nhìn hai người bọn họ đùa giỡn, cô nghĩ không phải tất cả mọi người đều giống như cô sẽ nhớ mãi không quên chuyện đã qua, có lẽ Nguyễn Sương như vậy mới là bình thường đi, còn bản thân cô nhốt mình trong quá khứ mới là đồ ngốc.
Biểu hiện của mấy nhóm phía trước thường thường, rõ ràng tất cả đều không phải người mới hoàn toàn, ho đều từng có kinh nghiệm biểu diễn, có một vài người diễn nhân vật hoàn toàn như là đang đến thăm nhà, ngay cả nhập diễn căn bản nhất cũng không làm được. Có người nhập vai nhưng lời thoại dáng người đều không thể diễn ra được đến nơi.
Nhóm diễn của Tiểu Thấu Minh chính là đóng vai một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên nông thôn, cũng không biết diễn viên hay là tổ tiết mục nghĩ như thế nào, cứ hễ là nông thôn thì sẽ ăn mặc rách rươi tung tóe, mặt tô bẩn hề hề, không nói đến vẻ bên ngoài, cảm giác khi diễn xuất cũng hoàn toàn không phải một người trung niên mỏi mệt.
Lập tức sẽ đến lượt nhóm của Nguyễn Sương và Phương Lôi, Phương Lôi hoàn toàn không thấy lo lắng, những thứ lời thoại cô ta cường thế muốn sửa hay muốn thêm tổ tiết mục đều không có ý kiến, đó là bởi vì trên cao tầng tổ tiết mục có người thân của cô ta đã thông qua, mặc kệ người đối diễn cùng với cô ta là ai thì nhất định cô ta sẽ chiến thắng, điều đó được định sẵn.
Cảnh diễn này là khi Nguyễn Sương đã biết được gương mặt thật của đối phương, cảm xúc của cô là sợ hãi, khiếp sợ, hành động là chạy trốn...
Nhưng mà trong quá trình diễn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhất thời Phương Lôi chỉnh sửa phương hướng lời thoại và cả hành động.
Không chỉ có Nguyễn Sương mà cả các đạo sư ( người hướng dẫn/ thầy giáo)đều cảm thấy lần này ngoài ý muốn. Không có nhiều thời gian cho Nguyễn Sương tự hỏi nữa, nàng nghĩ tới trong sách từng ghi phải nghe thật, cảm nhận thực, Nguyễn Sương chuyển tình cảm lên trên nhân vật, vai diễn kia của nàng sẽ có phản ứng như thế nào, cứ như vậy Nguyễn Sương rất thuận lợi tiếp chiêu cô ta.
Điều này ngoài ý muốn của Phương Lôi, bộ dạng này là cô ta cố ý làm, cô ta không chỉ muốn thắng mà còn muốn mượn chuyện này để quảng bá một đợt, để người xem nhìn thấy đối thủ của cô ta yếu nhớt bao nhiêu, không phải trước đó Nguyễn Sương từng bùng nổ nổi tiếng một đợt hay sao, dùng nàng giẫm lên trên để thượng vị không gì tốt hơn.
Cảnh diễn này trình diễn xong, nhóm đạo sư mơ màng sắp ngủ đều thanh tỉnh lại hết, quả thật Phương Lôi có thực lực, đương nhiên diễn xuất hoàn toàn không thể so sánh với Hứa Thư Ý, Hứa Thư Ý có quá linh khí, Phương Lôi diễn xuất trong vòng quy củ không thể tìm ra được điểm xuất sắc, nhưng cũng không tìm ra được rõ ràng điểm không tốt.
Nhưng khi so sánh Nguyễn Sương với Phương Lôi, Nguyễn Sương cư nhiêu đáng giá để thưởng thức, không nói đến nàng phản ứng rất nhanh, mà mấy chỗ nàng xử lý đều có ý nghĩ của chính mình, hơn nữa những suy diễn ra hoàn toàn có thể so sánh với nguyên tác.
Nhóm đạo sư bắt đầu khó xử, tổ tiết mục đã gửi cho bọn họ thông cáo, cho dù tình huống có như thế nào đều cho Phương Lôi ngôi sao, lúc ấy quả thật bọn họ không có ý kiến, bởi vì bọn họ cảm thấy Nguyễn Sương không có khả năng thắng nổi Phương Lôi nên không để ở trong lòng, ai cũng không nghĩ tới tình huống sẽ như vậy.
Vừa thấy khó xử nhưng rồi cuối cùng hai người đạo sư vẫn cho Phương Lôi ngôi sao, tới phía bên Hứa Thư Ý, Phương Lôi đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến thắng.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người chính là Hứa Thư Ý dành ba ngôi sao cho mình Nguyễn Sương.
Thời điểm Nguyễn Sương tháo trang sức ở phía sau khán đài, nàng nghe thấy cuộc nói chuyện phiếm của Phương Lôi cùng với nhân viên công tác trong tổ tiết mục, nàng lặng lẽ tiến lên phòng trang phục cách vách nghe lén.
Nàng nghe được nội tình của tổ tiết mục còn nghe thấy tên Hứa Thư Ý.
Nguyễn Sương đã biết toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, nghi vấn của nàng trở nên ngày càng nhiều, vì cái gì mà Hứa Thư Ý lấy sức một mình cô đối kháng lại toàn bộ đoàn phim? Điều quan trọng hơn chính là rốt cuộc Hứa Thư Ý có địa vì gì, nàng chỉ biết gia cảnh của Hứa Thư Ý khá tốt, còn lại nàng hoàn toàn không biết.
Quay lại biệt thự ven hồ, nàng thành thật cầm quyển sách bị làm dơ ra xin lỗi Hứa Thư Ý.
Hứa Thư Ý kiềm chế lửa giận, tay cô cầm theo quyển sách kia, tiếng trang sách vang lên loạt soạt, cô nói: “Cô đối xử tốt với sách của tôi như thế này đấy à?”
Nguyễn Sương lùi đến nơi rất xa, nàng rời xa áp suất thấp quanh người Hứa Thư Ý, nàng đề cao âm điệu: “Ngày mai tôi sẽ mua cho cô một quyển mới về ngay, sau đó lập tức tránh ở trong phòng.”
Bên ngoài yên tĩnh, Nguyễn Sương không kìm được tò mò mở cửa phòng ra lén lút đánh giá, nàng nhìn thấy HỨa Thư Ý vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ, cô cầm quyển sách đó trên tay, một lát sau cố ném quyển sách vào trong thùng ra, ngay sau đó bước lên cầu thang đi lên tầng hai.
Vào lúc học đại học Hứa Thư Ý quen biết Giang Tử Lâm, sau đó đến khi cô thích biểu diễn, là Giang Tử Lâm đưa sách cho cô nói cô hãy tiếp tục ước mơ của mình.
Ngày hôm sau, Nguyễn Sương chạy đến vài hiệu sách đều không tìm được quyển sách như thế, khi nàng sắp từ bỏ thì nhìn thấy Giang Tử Lâm đang ở trong một nhà sách không thu hút lắm, cũng nhìn thấy đối phương đang vẽ thiết kế đồ trên máy tính.
Nàng nghĩ, mặc dù cô gái này lớn lên không được xem như thu hút nhưng người ta lại có tài năng, khó trách làm ảnh hậu Hứa say mê đến mức không thể buông bỏ.
Nàng rối rắm không biết có nên chào hỏi với người ta hay không, đối phương ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy nàng, Giang Tử Lâm sửng sốt, cô ta nhớ tới từng gặp mặt Nguyễn Sương một lần rồi liền lộ ra nụ cười xấu hổ.
Hiệu sách này là do Giang Tử Lâm mở, dưới sự trợ giúp của Giang Tử Lâm cuối cùng Nguyễn Sương cũng tìm được quyển sách mà nàng muốn, đột nhiên nàng cảm thấy con người Giang Tử Lâm cũng không tệ lắm.
Tiện đà nàng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ muốn giúp hai người họ, cũng coi như là cảm ơn Hứa Thư Ý đã từng làm vì nàng, nàng tìm một cái cớ... Mua được sách rồi, nhưng xe tôi bị hỏng, có thể tới đón tôi một chút hay không? Rốt cuộc cũng là vì mua sách nên tôi mới tới đây.
Hứa Thư Ý trả lời: “Ha hả.” Thật phiền phức, nhưng cuối cùng vẫn dựa theo địa chỉ Nguyễn Sương đưa mà lái xe đến đón.
Trong lòng Nguyễn Sương không để ý nhiều, nàng không biết Hứa Thư Ý sẽ đến hay không đến đây, nàng lại nói với Giang Tử Lâm: “Tôi có thể giúp cô cũng chỉ được có thể, còn có được hay không thì phải xem bản thân hai người.”
Hứa Thư ý bị lừa gạt tới nơi, khoảnh khắc cô nhìn thấy Giang Tử Lâm là đã hiểu rõ mình vừa làm gì, cô kéo Nguyễn Sương ra ngoài nhét nàng vào trong xe, bóng người cô phủ từ trên cao nhìn xuống nàng, nói: “Cô lại thích làm bà mai như vậy à?”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)