Nguyễn Sương hoàn toàn nhớ mối thù này với Hứa Thư Ý, nàng ở tài khoản Weibo phụ ra, đăng một dòng tin trong Siêu thoại (*Super Topic) của Hứa Thư Ý: Hứa Thư Ý ăn hai chén cơm.
Một lòng chờ anti fan sẽ vào bình luận mắng mỏ giúp nàng, nàng đăng tin được một lúc lâu mới có một bình luận xuất hiện: “Nhiễm khói lửa nhân gian, yêu quá, yêu quá.”
Mặt Nguyễn Sương đầy dấu hỏi chấm, không chờ nàng từ trong khiếp sợ phản ứng lại, nàng bị người ta mời vào trong một nhóm... Nhóm fan Hứa Thư Ý. ( Diện mạo Ý)
Quản trị viên nhóm long trọng giới thiệu với nàng một phen, cái gì mà ngoài mặt là anti fan, thực ra là fan cứng, còn cho tài khoản nhỏ của nàng thân phận quản lý viên.
Nguyễn Sương không thể tưởng tượng nổi vốn là rất ngốc, nhưng ngay sau đó nàng nghĩ một chút, này cũng xem như là đánh vào trong quân địch nhỉ.
...
Tài khoản video của Nguyễn Sương có nhiều fan hơn tài khoản Weibo, trên cơ bản mỗi ngày nàng để đăng lên một video mới, những video này phần lớn đều là quay theo phong trào, bởi vì có rất nhiều fan cho nên có rất nhiều nhà kinh doanh liên hệ hợp tác, ngẫu nhiên nàng sẽ phát sóng trực tiếp bán hàng hóa kiếm tiền.
Còn không phải là sau video “Mẹ tôi là người lôi cuốn nhất” của nàng được lan truyền và nổi tiếng, nhà kinh doanh tìm đến cửa càng ngày càng nhiều.
Nguyễn Sương chọn lựa đến hoa cả mắt, Thẩm Kiều nhắc nhở nàng không nên bị tiền mê hoặc mờ mắt, còn phân tích cho nàng một lượt những liên quan lợi hại trong đó, nếu như chọn trúng vào sản phẩm ba không, không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng mà nói không chừng một kiếp nghề nghiệp cũng xin được chấm dứt tại đây thôi.
Công ty quản lý bên kia chọn giúp nàng mấy nhà kinh doanh có chất lượng đảm bảo.
Dù sao từ lúc này đến khi tham gia chương trình tạp kỹ và đóng phim mới còn có một thời gian, hoàn toàn có thể bắt kịp.
Địa điểm phát sóng trực tiếp được định ở một tòa cao ốc phát sóng trực tiếp, nơi này tụ tập rất nhiều chủ bá còn có minh tinh và các võng hồng.
Nguyễn Sương và Thẩm Kiều được nhân viên công tác hướng dẫn xuống dưới phòng phát sóng trực tiếp, hôm nay các nàng muốn livestream bán son môi, yêu cầu cần phải thử các màu son khác nhau, người hỗ trợ bán hàng là một người xuất sắc trong việc buôn bán hàng hóa.
Vừa phát sóng trực tiếp thử nghiệm chất lượng sản phẩm, một bên người hỗ trợ bán hàng sẽ vừa hỏi một vài vấn đề, Nguyễn Sương cực kỳ am hiểu cách các minh tinh trả lời ra sao, đại khái chính là “Đúng vậy, là kiểu này.”, mọi việc chỉ thế.
Nhưng mà điều khiến Nguyễn Sương không nghĩ tới là đối phương lại đưa ra một vấn đề về Hứa Thư Ý: “Nói một câu về ấn tượng của cô với Hứa Thư Ý.”
Nguyễn Sương rất muốn buột miệng thốt lên: “Quỷ chán ghét, quỷ hẹp hòi.”, cuối cùng cô vẫn là nghẹn nuốt nó lại, cực kỳ không có thành ý nói đến một vài câu phổ biến mà mọi người đều biết tới.
Phát sóng trực tiếp bán sản phẩm rất thuận lợi rồi kết thúc, đại khái là tạo hình môi Nguyễn Suong vốn dĩ đã đẹp, màu sắc cũng tương đối nhạt, thử nghiệm màu sơn có hiệu quả cực tốt, số lượng đơn đặt hàng vượt xa sự mong đợi, nàng không chỉ lấy được tiền công đã ước định mà còn lấy được một bao lì xì nhỏ.
Quay lại biệt thự ven hồ thì đã khuya nhưng trong phòng vẫn còn sáng đèn, quả nhiên khi Nguyễn Sương bước vào nhà nhìn thấy Hứa Thư Ý ngồi ở trước đàn dương cầm, nghe thấy đoạn nhạc Hứa Thư Ý đàn rất êm tại nhưng nàng nghe không hiểu.
Đột nhiên tiếng đàn im bặt, cô xoay người lại, ưu nhã lại mê người nói với Nguyễn Sương: “Nói lời trái với lương tâm ở ngay trước mặt người xem là loại cảm giác gì?”
Hứa Thư Ý bước từng bước một tới gần Nguyễn Sương, Nguyễn Sương lùi không thể lùi, phía sau nàng vừa đúng lúc là bức tường, cô muốn làm gì đây, nói với nàng không được hay sao, thật khó hầu hạ.
Nguyễn Sương nơm nớp lo sợ: “Cô muốn làm gì?”
Hứa Thư Ý cố ý thả chậm giọng điệu: “Cô cảm thấy tôi muốn làm gì?”
Nguyễn Sương nhớ tới nàng từng bị Hứa Thư Ý cưỡng hôn một lần kia, không thể nào, lần trước là nàng bị lôi ra thành công cụ của cô, lần này cũng chỉ có hai người các nàng, không phải là Hứa Thư Ý thật sự thích nàng đấy chứ? Chỉ bởi vì nàng nói một vài lời khen ngợi, chỉ một vài câu thán phục và ngưỡng mộ trên phát sóng trực tiếp thôi à?
Không có khả năng chứ?
Cũng không phải là không có khả năng này, nếu không vì sao cô lại cách nàng gần như vậy?
Hứa Thư Ý nhíu nhíu mày, cô lấy hai quyển sách từ phía sau lưng nàng đưa cho Nguyễn Sương: “Sách về diễn phim mà cô muốn đây.”
Lần trước Nguyễn Sương có hỏi cô muốn đọc sách về đóng phim, cô căn cứ vào bước đầu hiểu biết về kỹ năng diễn xuất của nàng để chọn ra hai quyển sách tương đối dễ hiểu, thông tin kiến thức cơ bản tương đối toàn diện.
Nguyễn Sương cảm thấy ngoài ý muốn, nàng hỏi: “Không phải lần trước cô nói tôi không được một tấc lại muốn tiến thêm một thước hay sao?”
Hứa Thư Ý nhún vai: “Cô không được chủ động yêu cầu, tôi có thể chủ động đưa cô.” Cắt, chắc chắn chỉ coi Nguyễn Sương nàng như một vật thí nghiệm ở trong lòng mà thôi.
Hình như còn chưa đủ, Hứa Thư Ý lại bổ sung thêm một câu: “Thực ra là do tôi không muốn nhìn thấy cái kỹ thuật diễn xuất cay mắt kia của cô lắc lư ngay trước mặt tôi, mệt rồi, tôi đi ngủ đây.”
Mẹ nó, người nào hả, ai có kỹ thuật diễn cay mắt?
Nàng hẹn Thẩm Kiều ở một quán trà sữa, Nguyễn Sương phát giận về Hứa Thư Ý với Thẩm Kiều, nàng muốn nhanh chóng có thể kiếm được đủ tiền sau đó dọn ra ngoài, nàng không thể chịu nổi cái tính âm dương quái khí kia của Hứa Thư Ý.
Thẩm Kiều vô tình chọc thủng nàng: “Ngoài miệng nói không chịu nổi nhưng mắt của cậu vẫn chịu được.”
Không sai, Thẩm Kiều chỉ cái con người Nguyễn Sương đã hẹn cô ta đến quán trà sữa rồi còn cầm sách lên xem, quyển sách kia nghe Nguyễn Sương nói là mượn được của Hứa Thư Ý.
Sách hơi cũ, bên trong còn có một vài bút ký màu lam và màu đỏ được ghi bằng bút bi cùng với tô những điểm quan trọng, quá rõ ràng, Hứa Thư Ý là một học sinh ngoan.
Nghe nói Hứa Thư Ý tốt nghiệp ở một trường có danh tiếng, ngành học chính là tài chính chuyên nghiệp, cùng với diễn thử với người khác, bởi vì lớn lên quá xinh đẹp, người kia không thử thành công nhưng bản thân cô lại được tuyển chọn.
Đẳng cấp sân khấu kịch bản kịch tính bao nhiêu, hỏi mười minh tinh thì có đến trên dưới tám minh tinh đều có câu trả lời này.
Thẩm Kiều nói: “Bằng cấp của Hứa Thư Ý quả thật là có thật, cô ấy đã hoàn thành từ sớm lúc trước, nếu là giả thì đã bị nện đầu từ lâu rồi, nhưng người ta cũng không có vẻ gì là một học bá kinh doanh, cho nên vẫn luôn rất cố gắng lấy được thiện cảm.”
Nguyễn Sương nhìn dòng chữ buồn tẻ: “Nếu như tôi có bằng tốt như vậy, tôi đã sớm kiêu hãnh.” Nàng thấy hơi bực bội, so sánh nàng với Hứa Thư Ý, có như thế nào cũng có loại cảm giác một bên là cả bầu trời một bên mờ nhạt âm thầm, quả nhiên người so với người càng tức chết.
Có người sinh ra đã được trời cao chúc phúc, có người sinh ra đã bị trời cao nguyền rủa, quên đi quên đi, so với rất nhiều người nàng đã hạnh phúc rồi, không được lại làm kiêu.
Thẩm Kiều nói ra nghi ngờ: “Thế nào mà tôi cứ cảm thấy thực ra con người Hứa Thư Ý rất không tồi, lần trước cậu nói cậu bị người ta bôi xấu danh tiếng, cô ấy còn nhấn thích cho cậu, lần này lại cho cậu mượn sách để đọc?”
“Theo tôi thấy là do lòng dạ cậu hẹp hòi đi?” Thẩm Kiều nói ra một câu chủ chốt, chọc đến mức Nguyễn Sương hô ngay lên: “Rốt cuộc cậu là phía bên Hứa Thư Ý hay là phe tôi đây.”
Nàng còn thuận tiện động não suy diễn hơn nữa: “Kiều Kiều, cậu bị Hứa Thư Ý thu mua rồi đúng không.”
Sau khi uống xong trà sữa, Nguyễn Sương nhớ ra nên quyết định mang về cho Hứa Thư Ý một ly, miễn cho bị cô nói nàng chiếm hầu hết tiện nghi của người ta.
Trà sữa này uống thật sự khá ngon, đặc biệt là trân châu ở bên trong, nàng mua thêm hai ly, một ly cho chính mình còn một ly khác dành cho Hứa Thư Ý.
Cũng khá vừa khéo, khi nàng quay trở về biệt thự, Hứa Thư Ý cũng đang thảnh thơi ngồi ở trên ghế trong sân, cô đeo mắt kính râm vừa nghe tai nghe.
Dường như Nguyễn Sương vừa xum xoe vừa cầm trà sữa ra, hắng giọng: “Thuận tiện mua cho cô.”
Hứa Thư Ý bên kia tháo kính râm xuống, cực kỳ không cho nàng mặt mũi, nói một câu: “Tôi không uống.” Không uống thì thôi, vừa đúng lúc, một mình nàng uống hai ly.
Hứa Thư Ý nhắc nhở nàng bên trong phòng có chuyển phát nhanh của nàng, vừa mới đưa tới, cô thay đổi tư thế ngồi, ánh mắt phức tạp nhìn Nguyễn Sương: “Hẳn là tôi đã viết ở trong hợp đồng rồi chứ nhỉ, có phải cô làm trái hay không?”
Viết gì? Nguyễn Sương nhớ lại cả nửa ngày, trên đó không hề nói nàng không thể mua sắm trên mạng mà, nhận chuyển phát nhanh cũng không được à, không thể hiểu nổi.
Nàng nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, nói với Hứa Thư Ý: “Tôi cảm thấy cô không thể hạn chế tôi những thứ này, mua đồ vật thì sao, cũng không phải tiêu tiền của cô.”
Cũng không biết người phụ nữ kia thích Hứa Thư Ý vì cái gì, dù sao nàng không chịu nổi.
Hứa Thư Ý như suy nghĩ gì đó nhìn Nguyễn Sương, cô nhớ lại tình cảnh khi cô nhận được hàng chuyển phát nhanh, cái hình ảnh kia không quá đẹp lắm, anh trai nhỏ giao hàng nhanh hỏi cô có phải là Nguyễn tiểu thư hay không, khi cô biết họ tìm Nguyễn Sương thì liền gật đầu, dưới cái nhìn chăm chú của anh trai nhỏ giao hàng nhanh cô ký xuống tên Nguyễn Sương.
Chờ đến khi anh trai nhỏ giao hàng nhanh rời đi, cô mới có thể nhìn thoáng qua thùng hàng thật kỹ, người phụ nữ ghê gớm này, cả một thùng này đoán chừng rất có thể nặng tới năm sáu cân đây.
Hứa Thư Ý lạnh nhạt nói với nàng: “Tôi nói rồi, không được mang bất cứ người nào đến nơi này, không được làm bừa bãi quan hệ nam nữ.”
Nguyễn Sương không thể hiểu được, nàng có làm gì đâu: “Tôi vừa mới chia tay, không phải cô đã nghe lén được hết hay sao, yên tâm đi, giữa tôi và Nghiêm Chỉ không có khả năng.”
“Biết chuyện tin đồn tôi chỉnh hình không, công ty quản lý của tôi đã điều tra ra, cái người bôi đen tôi chính là do Nghiêm Chỉ thả ra.”
Nói đến hành động của Nghiêm Chỉ, Nguyễn Sương rất thất vọng và buồn lòng, rõ ràng lúc trước quan hệ của hai người tốt như vậy, chia tay thì chia tay, nếu cô ta gặp được người tốt hơn thì nàng sẽ chúc phúc, nhưng căn bản nàng không thể tưởng tượng nổi Nghiêm Chỉ sẽ làm ra cái loại chuyện như này, đầu tiên là đâm phiếu cơm hộp của nàng, sau đó còn bắt cho nàng một bát nước bẩn.
Giới giải trí thật sự là một cái chảo nhuộm màu lớn, rõ ràng Nghiêm Chỉ thích cười đơn thuần giống như một trang giấy trắng lại bị nhiễm đen dày đặc.
Hứa Thư Ý nhìn thẳng vào nàng: “Lòng người trước tới nay đều tham lam, những loại chuyện như vậy đã có quá nhiều, chị em, người yêu, anh em, toàn bộ đều là giả, cô chỉ có thể tin tưởng mình cô.”
Thời điểm cô vừa mới tiến vào giới giải trí cũng từng trải qua, với loại chuyện này, vào thời điểm cô chỉ là người mới còn chưa có nổi tiếng, bất cứ kẻ nào đều sẽ đến dẫm lên một chân, cô từng bị đồn đại là muốn ra vẻ siêu sao, thiếu chút nữa đã bị chôn vùi trong tuyết, mà người thả ra tin tức này lại có thể là người đại diện cũ của cô.
Vì tiền, có một vài người thậm chí còn có thể không có giới hạn, người đại diện cũ của cô bị người đối địch thu mua, chỉ vì muốn đoạt một vai diễn từ trong tay cô, đương nhiên trời không chiều lòng người, người đại diễn cũ không có thành công còn ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, kim chủ sau lưng người đối thủ kia trực tiếp vứt bỏ cô ta.
Người muốn một bước lên trời trong giới giải trí quá nhiều, cái gì mà đạo đức, cái gì mà tố chất, chỉ có tiền và nổi tiếng là có lực hấp dẫn.
Nguyễn Sương cảm thấy Hứa Thư Ý nói quá đúng, vì muốn tỏ vẻ tán đồng và thiện ý của mình trong lời nói, nàng hỏi Hứa Thư Ý: “Có muốn đợi một lát nữa mở ra tôi cho cô vài miếng để dùng không?”
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, khuôn mặt Hứa Thư Ý đầy dấu hỏi chấm.
Hiếm khi Nguyễn Sương có được kiên nhẫn giải thích: “Không phải chuyển phát nhanh đến rồi sao, cô có muốn dùng thử hay không, cái nhãn hiệu này tôi từng dùng rồi, ấm áp, dán rất chặt, thật sự dùng siêu tốt.”
Nhìn biểu cảm Hứa Thư Ý trở nên cổ quái kỳ lạ, nàng cảm thấy thất vọng, ra sức giải thích: “Cô đừng sợ, tôi không phải bán hàng đa cấp, đề xuất một chút thôi, cô không muốn dùng thì thôi, chỉ là tôi mua quá nhiều, một người dùng thì sẽ rất lâu cho nên muốn chia sẻ với cô một chút, những lúc không có việc gì chúng ta cùng nhau dùng, bật nhạc lên, đốt một ít nến thơm, quá thoải mái luôn.”
Hứa Thư Ý đen mặt, xa cách nói: “Tôi không cần.”
Dẹp đi, Nguyễn Sương ôm trà sữa đẩy cửa vào phòng, nàng nhìn cái thùng lớn được đặt trên bàn. Phía trên còn tùy tiện viết ba chữ... Bao. Cao. Su
Chết tiệt, người bán hãm hại nàng, họ không phải là người mà, ô ô ô.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)