Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 18

3014 0 32 0

Ý tưởng gì? Hứa Thư Ý buột miệng thốt lên: “Em cũng coi như là một nửa đương sự, có vận khí tốt hơn cô ấy một chút, nếu không người xui xẻo kia chính là em.”
Hứa Trạch Ý cũng không chuẩn bị đùa giỡn Hứa Thư Ý, anh ta khôi phục lại thái độ nghiêm túc: “Thật ra cũng không phải là không có biện pháp, bọn anh đã bắt đầu tiếp tục, cho dù lần này em không tới đây bọn anh cũng sẽ nghiêm túc làm việc, em đừng quên văn phòng của bọn anh chính là chuyên môn chấp hành những vụ như thế này đi, cho nên em à, em đến nơi này một chuyến thực ra có vẻ hơi dư thừa rồi.”
“Nhưng mà em yên tâm, đến lúc đó thành công anh sẽ nói với Nguyễn Sương là đều bởi vì em cả, em có chịu không.”
Hứa Thư Ý hiếm khi có cảm giác bị chơi xỏ, nhân đức của cô là không có nhường ai, cô nói: “Anh có tin em có biện pháp để anh quay về công ty cha ngay lập tức hay không, đến lúc đó anh còn có thể tự do thoải mái như bây giờ sao?”
Khiêu khích trắng trợn, đương nhiên Hứa Trạch Ý không sợ, thực ra nhìn thấy em gái mình có thể dời lực chú ý từ trên người Giang Tử Lâm sang trên người khác, anh ta thấy vui vẻ.
Tình yêu thời học sinh vì rất thuần khiết tốt đẹp, một khi xuất hiện vết nứt sẽ sinh ra hai thái cực khiến kết quả xoay ngược hoàn toàn, tình cảm thuần túy tốt đẹp lại trở thành đen tối, đáy lòng giống như một con rắn độc lượn một vòng, luôn thường cuộn lên lốc xoáy.
Đã rất lâu rồi Hứa Thư Ý không nhớ đến Giang Tử Lâm, cô nghe thấy anh trai cô nói nắm chắc mười phần, cảm nhận được một tia nhẹ nhàng, đi cùng với nó chính là một loại cảm xúc không thể nói rõ, sau khi vụ án của Nguyễn Sương thành công chấp hành đến tiền, nàng sẽ dọn ra ngoài ở.
Đoàn đội của Hứa Trạch Ý đã tiêu tốn một lượng lớn thời gian và sức lực, cuối cùng họ cũng tìm được chủ cũ của căn nhà, sau khi liên lạc với quan tòa chấp hành, mang ông ta về tòa án, ngay từ đầu ông ta còn cãi ngang không chịu nhận, một mực chắc chắn ông ta không có tiền, nhưng khi nghe tới muốn giam giữ ông ta lại, chủ nhà cũ sốt ruột, liều mạng kêu thảm thiết nói ông ta không phải không muốn trả lại tiền, ông ta biết chính mình đã vi phạm hợp đồng, đã muốn trả lại tiền cho nguyên cáo, nhưng bởi vì đánh bạc thua một số tiền đáng kể...
Chủ phòng cũ tỏ vẻ ông ta sẵn lòng trả lại tiền, nhưng không thể lất ra nhiều như vậy ngay lập tức được, cuối cùng hai bên nguyên cáo và bị cáo đưa ra thống nhất, chia từng kỳ nhỏ bị cáo sẽ trả lại một khoản tiền.
Khi mà Nguyễn Sương lấy được thỏa thuận thực hiện hòa giải, đặc biệt là khi món tiền của kỳ hạn đầu tiên đã đến tài khoản ngân hàng của nàng sau ba ngày.
Bệnh hay quên của Nguyễn Sương rất nặng, mặc dù bộ dạng của Hứa Thư Ý đối với nàng rất hờ hững, nàng vẫn làm giống như người không hề hấn gì, hôm nay vừa đúng lúc nhìn thấy Hứa Thư Ý đang tiêu khiển ở trong sân, nàng đi qua chỗ Hứa Thư Ý, chắp mu bàn tay ở sau người hỏi: “Anh trai cô thích cái gì?”
Với góc độ đứng của nàng ánh mặt trời hơi chói mắt, nàng đứng trong bóng râm, ánh sáng đằng sau lưng, chung quanh làn tóc ánh lên vòng sáng chói, nàng lẳng lặng chờ đợi Hứa Thư Ý trả lời.
Hiếm khi Hứa Thư Ý lộ ra ánh mắt dịu dàng: “Hửm? Cô thích anh trai tôi?”

Nguyễn Sương nhìn ra Hứa Thư Ý đang cố ý, nhưng mà nàng không tức giận, nàng nói thật: “Ít nhiều anh trai cô cũng tìm được người kia, bây giờ tôi đã nhận được khoản tiền đầu tiên cho nên muốn mua một ít đồ để thể hiện cảm ơn.”
Hứa Thư Ý không trả lời vấn đề của Nguyễn Sương nhưng ngược lại hỏi nàng: “Chẳng lẽ cô không có trả phí cho luật sư?”
Nguyễn sương không rõ nguyên do: “Tôi thanh toán rồi.”
Hứa Thư Ý: “Vậy thì không cần nữa, nếu đã trả phí luật sư, thì không cần làm những thứ vô ích như này, nếu như anh ấy thích ngôi sao trên trời, chẳng lẽ cô còn muốn đi hái sao cho anh ấy à.”
Bị Hứa Thư Ý nói lại như vậy, Nguyễn Sương cảm thấy cô rất có đạo lý, nàng thanh toán tiền, anh ta làm việc, ai cũng không nợ ai, nhưng thật ra Hứa Thư Ý ba lần bốn lượt giúp nàng nhiều việc, hình như nàng còn chưa có cảm ơn cô cho thật tốt, không suy nghĩ gì đã hỏi Hứa Thư Ý: “Cô giúp tôi nhiều chuyện như vậy, cô muốn bao nhiêu tiền?”
Hứa Thư Ý cười sảng khoái: “Tôi không cần tiền.” Cô đánh giá Nguyễn Sương một vòng: “Nếu không...”
Nguyễn Sương bị Hứa Thư Ý nhìn chằm chằm đến mức cả người không thoải mái, nàng lùi về phía sau vài bước, giành nói trước Hứa Thư Ý: “Tôi sẽ không lấy thân báo đáp...”
Hứa Thư Ý cười lạnh nhạt một tiếng: “Nếu không cô suy nghĩ một chút tới việc hái một ngôi sao... Những điều tôi làm chưa bao giờ là giúp cô, mà làm những việc tôi cho rằng đúng.”
Nói xong, cuối cùng Hứa Thư Ý lại bồi thêm một câu: “Lấy thân báo đáp? Đó là cô có lời rồi.”
...
Nguyễn Sương đi cùng Thẩm Kiều vào đoàn phim cổ trang, vừa mới vào đến đoàn phim thì nghe được tin phó đạo diễn thay đổi người, còn nghe được chuyện phó đạo diễn đã dùng quy tắc ngầm với không ít tiểu diễn viên.
Đối với Nguyễn Sương mà nói chuyện lần trước vẫn còn y nguyên trong ký ức của nàng, chỉ cần nhớ tới là nàng lạnh toát cả người, may mà đã đổi người.
Các nàng được sắp xếp ở bên trong một khách sạn ngôi sao gần đó, phòng đối diện của các nàng vừa khéo lại là phòng của Tôn Hinh, cách vách là phòng của Tống Sơ Dao.
Thế trận của Tôn Hinh là lớn nhất, cô ta mang theo năm trợ lý, Thẩm Kiều im hơi lặng tiếng phun tào một câu với Nguyễn Sương: “Còn không phải là làm nữ chính của bộ phim bùng nổ thôi sao, thế nào mà tác phong giống như một nhà giàu mới nổi vậy.”
Nguyễn Sương có ấn tượng không tốt về Tôn Hinh, lần trước trong buổi liên hoan, nhìn Tôn Hinh giống như một người hòa giải khuyên nhủ nhưng trên thực tế cô ta chính là người phía bên nhà tư sản, nàng nói với Thẩm Kiều: “Không nói đến cô ta.”
Nhưng mà Nguyễn Sương cố ý trốn tránh Tôn Hinh, người ta lại giống như theo dõi nàng.
Hai nhân vật của Nguyễn Sương và Tôn Hinh có rất nhiều cảnh cần diễn chung, một hồi Nguyễn Sương muốn xuống nước diễn, tôn hinh cố ý ca rất nhiều thứ, Nguyễn sương không ngừng xuống nước trở lên tới, biểu hiện của Tôn Hinh trước mặt người khác rất ấm áp, cô ta vẫn luôn nói xin lỗi với Nguyễn Sương, là do cô ta so suất. Nhưng khi không có người ngoài ở đó, cô ta lại thẳng thừng khinh miệt Nguyễn Sương: “Giả vờ cái gì nữa chứ, có phải cô hận chết tôi hay không?”

Thẩm Kiều kéo lại Nguyễn Sương đang muốn nổi bão rồi, sau đó Nguyễn Sương thành công bị cảm, đầu nàng mơ mơ màng màng, bởi vì không muốn kéo chậm tiến độ của mọi người, ngày hôm sau nàng vẫn chống đỡ thân thể đóng phim, nhưng bởi vì đầu óc choáng váng, có vài chỗ lời thoại nàng quên mất.
Nguyễn Sương đành phải nói với đạo diễn là nàng đổ bệnh, để đạo diễn quay cảnh của những người khác trước. Tôn Hinh lập tức châm chọc Nguyễn Sương: “Tôi nói mà, chỉ bằng cô làm sao có thể diễn được bộ phim này, quả nhiên có gốc cây to dựa lưng hưởng mát mẻ.”
Ngoại trừ Tôn Hinh ra thì những người còn lại cũng bắt đầu nghi ngờ năng lực làm việc của Nguyễn Sương, họ nói ngay cả lời kịch mà nàng cũng không nhớ nổi, nói nàng không chuyên nghiệp một tí nào, còn nói nàng giả vờ bị bệnh.
Nguyễn Sương nghĩ tới nghĩ lui, hình như nàng không hề đắc tội chỗ nào với Tôn Hinh thì phải, không biết vì sao Tôn Hinh lại âm dương quái khí với nàng như vậy, Thẩm Kiều an ủi Nguyễn Sương: “ Khả năng là cô ta ghen tị với cậu, sợ bộ phim quảng bá ra ngoài đến lúc đó cậu đoạt nổi bật của cô ta, cậu xinh đẹp thế này, kỹ thuật diễn còn tốt hơn so với cô ta, không chèn ép cậu thì chèn ép ai chứ, còn những người khác, xem náo nhiệt có ai không chê nhiều chuyện bao giờ đâu.”
Nguyễn Sương ngẫm lại thấy cũng đúng, bởi vì bị bệnh, nàng xin về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, ở trong bộ phim này nàng có một đoạn múa, ngoại trừ việc luyện tập học thuộc lời kịch nàng còn muốn luyện tập đoạn múa này, không có bất cứ nền căn bản nào của vũ đạo cho nên nàng học nó còn phải cố hết sức.
Hứa Thư Ý đi về từ bên ngoài, khi cô về đến tầng hầm ngầm tập thể hình vừa đúng lúc cô nhìn thấy Nguyễn Sương đang mặc áo thun màu trắng cùng với quần thể thao màu xám đang tập múa trước gương, lúc mà Nguyễn Sương giơ đôi tay lên phía trên liền lộ ra phần ai trắng như tuyết.
Ánh mắt Hứa Thư Ý dừng lại ở trên người Nguyễn Sương một lúc, cô cảm thấy nàng cũng khá xinh đẹp, khi mà ý nghĩ này vừa mới xuất hiện Hứa Thư Ý lập tức dời tầm mắt đi.
Từ trong gương Nguyễn Sương nhìn thấy Hứa Thư Ý, nàng ngừng lại, hỏi cô: “Thế nào?” Nàng không ôm quá nhiều hy vọng với cô, không chờ Hứa Thư Ý trả lời nàng nói luôn: “Nếu như cô ngại phải nói, bằng không cô giúp tôi dùng di động quay lại là được, tôi tự mình cân nhắc.”
Hứa Thư Ý từ chối yêu cầu của Nguyễn Sương, hơn nữa cô còn ném ra một câu: “Không suy nghĩ tìm một người múa thay thế sao?”
Nguyễn Sương đứng ngốc tại chỗ tự hỏi, hình như nàng múa cũng không kém như vậy đi.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: