Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

3817 0 48 0

 

Buổi tối, Nguyễn Sương dựa theo thời gian đã hẹn trước để đi đến nơi mà Nghiêm Chỉ đã hẹn với nàng, là một cửa tiệm cơm Tây xa hoa, nàng có hơi PTSD (*ptsd: rối loạn stress sau sang chấn), nước chanh buổi chiều vẫn còn là ký ức mới mẻ trong kí ức của nàng, cái loại cảm giác nghẹn khuất này vẫn cứ tiếp tục đến tận bây giờ, nếu như đối phương không phải là Nghiêm Chỉ, chắc hẳn nàng sẽ không chút do dự từ chối buổi hẹn hôm nay.

Huống hồ Nghiêm Chỉ cố ý nói hôm nay có chuyện quan trọng muốn nói với nàng, không biết có phải là muốn cầu hôn với nàng hay không, cuối cùng Nguyễn Sương nàng cũng có một gia đình của chính mình sao, lập tức nàng ném những chuyện không vui xảy đến hôm nay ra phía sau đầu.

Từ phía xa Nguyễn Sương nhìn thấy Nghiêm Chỉ, nàng vẫy tay ý chào hỏi với cô ta, Nghiêm Chỉ cũng nhìn thấy nàng, cô ta đón nàng lại.

Hôm nay Nghiêm Chỉ mặc một bộ váy trắng tinh, kết hợp với thiết kế sang trọng của cửa hàng lại càng tăng thêm sang trọng.

Nhìn thấy Nghiêm Chỉ quen thuộc gọi tên món ăn, từng tên món ăn được cô ta kể ra như cá chình, gan vịt, bạch tuộc nướng, tôm mẫu đơn, sò biển nhồi hạch đào giấm cam quýt, tất cả thứ đó Nguyễn Sương chưa từng nghe bao giờ.

Từ khi nàng thành minh tinh, nàng đã kiếm được không ít tiền, nhưng tính tiết kiệm từ trong xương cốt vẫn luôn đi cùng với nàng, chi phí cao nhất mà nàng từng bỏ ra ngoại trừ căn nhà nàng vừa mới mua ở ngoài kia, thì những ngày thường, nàng chỉ bỏ chút tiền cho việc mua đồ trang điểm và quần áo, đến nỗi ăn uống, có thể ăn no là được rồi.

Cũng không phải là nàng chưa từng nghe nói đến chi tiêu của những người có tiền, chỉ ăn có tí trái cây cũng phải trên mấy ngàn vạn, nàng không theo kịp.

Nghiêm Chỉ trò chuyện với nàng những thứ mới xảy ra gần đây cho đến chuyện công việc, cô ta sắp sửa phải vào đoàn đóng phim, lần này cô ta sẽ đóng vai nữ số ba.

Nguyễn Sương thật sự thấy vui thay cho cô ta, nàng nói với cô ta biết đạo diễn của đoàn phim này cũng quay rất là nổi, tên nhân vật nữ số ba này nghe nói cũng rất được ưa chuộng, nói không chừng cô ta cũng dựa vào đó mà nổi tiếng.

Nguyễn Sương nhấp một ngụm champagne được tặng sẵn, cả người nàng choáng váng, chắc chắn Nghiêm Chỉ không phải chỉ muốn nói cho nàng biết chuyện này mà thôi, cho nên nàng đang đợi Nghiêm Chỉ cất lời.

Cuối cùng Nghiêm Chỉ cũng chịu nói với Nguyễn Sương: “Thật xin lỗi, Tiểu Sương, chúng ta chia tay đi.”

“Chị cũng không thích gạt em, chị đã thích một người khác.”

“Ai thế?” Nguyễn Sương không rảnh để mà lo thương xuân thu buồn, chỉ là theo bản năng nàng hỏi ra vấn đề nàng muốn biết nhất.

Nghiêm Chỉ khó xử nói: “Em đừng hỏi, duyên phận giữa hai chúng ta đã hết, không có anh ấy cũng sẽ có người khác, chúng ta cứ đến vui vẻ, chia tay cũng vui vẻ đi.”

Nói cứ như nàng sẽ la lối khóc lóc làm loạn vậy, vì duy trì nét tự trọng cuối cùng của nàng, Nguyễn Sương hít hít cái mũi, làm bộ dạng một tra nữ, nói: “Thực ra tôi cũng định nói chia tay với chị, tôi cũng thích người khác, nếu đã vừa khéo như vậy tôi cũng không cần giả vờ làm gì nữa.”

Từ trong mắt Nghiêm Chỉ, nàng nhìn thấy hai chữ đáng thương, quả nhiên Nghiêm Chỉ không tin nàng, cô ta thẳng thừng chọc thủng nàng: “Em đừng ra vẻ kiên cường, em không lừa được chị đâu, em như vậy càng khiến cho chị không đành lòng, Tiểu Sương, chị muốn em chúc phúc.”

Nguyễn Sương đứng thẳng dậy từ chỗ nàng ngồi, nàng hất tay Nghiêm Chỉ ra: “Chị tin hay không thì tùy, tôi sẽ chúc phúc cho hai người.”

Sau khi bị chia tay, Nguyễn Sương tự nhốt mình trong nhà vài ngày, đoạn tình cảm này bắt đầu thuận theo tự nhiên nhưng khi kết thúc lại cực kỳ vội vàng, hai người các nàng lớn lên cùng nhau, cả hai đều có cùng một mơ ước là trở thành diễn viên, trở thành minh tinh, được sống dưới ánh đèn rực rỡ, kiếm được nhiều tiền.

Đối với đoạn tình cảm này, Nguyễn Sương cũng có nhiều hoặc là ít gì đó không lỡ buông, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt thương hại của Nghiêm Chỉ nhìn nàng, một chút không nỡ cuối cùng trong lòng nàng cũng biến mất, từ nhỏ đến lớn, nàng đã nhận được vô số ánh mắt như vậy, nàng chán ghét loại ánh mắt đó, nàng là trẻ mồ cô thì làm sao, nàng vẫn có thể sống hết đời vui vẻ như thường, thậm chí còn phải sống tốt hơn nhiều người.

Nguyễn Sương ăn vạ trên giường, tiếng chuông điện thoại di động vang lên không ngừng, nàng bực bội nhấc điện thoạt lên nghe, cái người nói ríu rít không ngừng nghỉ phía bên kia điện thoại chính là đứa bạn độc mồm  kiêm chức trợ lý, Thẩm Kiều.

"Cậu mau vào xem Weibo đi, bảo bối yêu quý Nghiêm Chỉ của cậu bị người ta chụp được cảnh đi vào khách sạn cùng với một người khác, cả đêm cũng chưa ra."

Giọng nói phía bên kia không kiềm chế được hét lên một tiếng lớn: "Cậu bị đội nón xanh rồi."

Nguyễn Sương không có bất cứ cảm xúc nào, nhàn nhạt nói: "Chúng tôi đã chia tay."

Tắt điện thoại xong, Nguyễn Sương mở Weibo nhấn vào tiêu đề, dựa vào mấy tên hot search cực nóng tìm được tên Nghiêm Chỉ, nhấn vào đề tài thì nhìn thấy vài bức ảnh, nàng phóng to bức ảnh ra, là ảnh Nghiêm Chỉ đang nắm tay một người đàn ông.

Ngay lập tức Nguyễn Sương không còn hứng thú, đạo bất đồng khó lòng hợp tác. (*đạo bất đồng bất tương vi mưu: không cùng chí hướng không cùng nhau mưu sự nghiệp được.)

Người đại diện gửi cho nàng một tin nhắn nói có một vai diễn vừa đúng lúc bị người khác đẩy ra, cô ta có quan hệ không tệ với nhà làm phim cho nên giúp nàng thế chân, suất diễn không nhiều lắm nhưng tổ chức diễn viên trong đó đều tốt.

Bộ phim này đúng là bộ phim mà Nghiêm Chỉ đã nói qua với nàng, Nguyễn Sương rất vừa lòng khi người đại diện nhận vai diễn đó, nàng nói một vài lời khách sáo với người đại diện rồi tắt điện thoại.

Tới ngày bắt đầu mở máy quay, Thẩm Kiều lái xe đưa nàng đi vào phim trường, nàng đã biết trước nữ chính trong bộ phim này chính là nữ diễn viên Hứa Thư Ý, so với việc nhìn thấy Nghiêm Chỉ xấu hổ, nàng càng sợ nhìn thấy Hứa Thư Ý hơn.

Chẳng qua chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng tốt, những diễn viên nhỏ bé như các nàng không cùng quay chung với nam chính và nữ chính, nàng đã xem qua kịch bản, cả hai vai diễn của nam chính và nữ chính đều không có vai diễn phụ phối hợp.

Khi đã đến phim trường, nàng và Thẩm Kiều đi vào trong phòng trang điểm, vừa đúng lúc bắt gặp Nghiêm Chỉ cũng đang ở bên trong phòng hóa trang.

Nàng nhìn thấy khuôn mặt Nghiêm Chỉ tràn đầy khẩn trương và kinh ngạc thì hơi đắc ý.

Nghiêm Chỉ dùng ánh mắt ý bảo hai người đi đến một phòng làm việc khác, trong giọng nói của cô ta đầy vẻ trách cứ: “Làm sao em lại đến chỗ này? Không phải chúng ta đã nói xong đến vui vẻ chia tay cũng vui vẻ hay sao?”

“Nguyễn Sương mà chị quen biết không phải như thế này, em ấy sẽ không muốn làm loại chuyện quấn lấy không buông như này.”

Nguyễn Sương cười rộ lên lộ ra chiếc răng nanh nhỏ trông thật đặc biệt, nàng đang định nói gì đó thì bị tiếng gõ cửa cắt đứt, người dựa trên cửa đúng là Hứa Thư Ý.

Cô nhìn Nguyễn Sương, nói: “Lại gặp mặt.”

“Tôi muốn trang điểm, việc riêng tư giữa hai người các cô có phải nên đợi một lát nữa rồi hẵng nói hay không?”

Nguyễn Sương và Nghiêm Chỉ đi ra khỏi phòng làm việc, ở bên ngoài, Nguyễn Sương nói cho Nghiêm Chỉ biết chỉ là nàng đến đây đóng phim mà thôi, mong cô ta đừng nghĩ nhiều.

Bên trong phòng làm việc, người trợ lý của Hứa Thư Ý nhận ra Nguyễn Sương, cô ta nói với Hứa Thư Ý lần trước nàng có mặt trong một bộ phim dân quốc rất nổi tiếng, Nguyễn Sương diễn vai vợ bé, còn diễn rất có linh hồn, lúc ấy trên mạng điên cuồng loan truyền một trận diễn xuất của nàng.

Hứa Thư Ý không nói gì, cô an tĩnh nhìn quyển kịch bản của chính mình, đợi lát nữa cô bắt đầu vào cảnh diễn đầu tiên.

Trước tiên đạo diễn quay một cảnh phim giữa Nghiêm Chỉ và Hứa Thư Ý, nhân vật mà Nguyễn Sương đóng là em gái lưu manh, cô ấy cho rằng nhân vật Nghiêm Chỉ đóng đoạt bạn trai của mình cho nên tiến lên đánh người, nam ba làm anh hùng cứu mỹ nhân, ngăn cản em gái lưu manh tiếp tục đánh người.

Ở đoạn này có một cảnh diễn cần tát tay, vốn dĩ Nguyễn Sương không cần phải diễn, từ sức lực đến góc độ đều vừa khéo hoàn hảo, cảnh đó chỉ một lần được đạo diễn cho qua, Nghiêm Chỉ bưng mặt, cô ta nhìn Nguyễn Sương trong ánh mắt chỉ toàn lửa giận.

Hứa Thư Ý xem xong cảnh diễn này thì được người trợ lý khuyên nên đi vào trong xe bảo mẫu tạm nghỉ ngơi một lúc.

Mấy cảnh diễn tiếp theo Nguyễn Sương đều chỉ cần một lần là qua, đối với biểu hiện của Nguyễn Sương đạo diễn rất vừa lòng, nhưng thật ra ông ta cảm thấy Nghiêm Chỉ diễn không đủ thực lực, lúc Nghiêm Chỉ diễn bị đạo diễn hô dừng rất nhiều mặt, nhiệt độ hôm nay nóng như vậy, lớp trang điểm của Nghiêm Chỉ hỏng mất, phía bên này đành phải đi quay cảnh người khác diễn trước.

Nguyễn Sương vừa mới uống hết rất nhiều nước, lúc diễn xong nàng không rảnh rỗi lo tháo trang sức gì gì đó, nàng chạy nhanh đến nhà vệ sinh để đi giải quyết gấp, cửa nhà vệ sinh đóng kín mít, từ bên trong truyền ra âm thanh, người ta đang làm chuyện trọng đại đây, một chốc lát không ra luôn được.

Nguyễn Sương tuyệt vọng chạy ra bên ngoài, nàng gõ cửa xe bảo mẫu, Nguyễn Sương nghẹn đến đỏ mặt ôm bụng, nàng gian nan nói: “Mượn nhà vệ sinh.”

Từ bên trong truyền ra giọng nói của Hứa Thư Ý: “Để cô ấy lên đi.”

Nguyễn Sương kẹp hai đùi lên trên xe, nàng nhìn thấy Hứa Thư Ý cái mặt đã đỏ bừng lại càng đỏ hơn nữa, vì cái gì mà cứ gặp chuyện xấu hổ như này luôn luôn gặp phải Hứa Thư Ý vậy.

Nàng muốn tranh đua một chút, nhưng mà bàng quang của nàng không biết cố gắng nên đành không quan tâm gì nữa vọt vào bên trong toilet, vào một giây kia Nguyễn Sương cảm thấy mình sắp khóc đến nơi, ra khỏi nhà vệ sinh, Nguyễn Sương xa cách nói một tiếng cảm ơn với Hứa Thư Ý, chỉ nhìn thấy Hứa Thư Ý nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng tán gẫu một câu: “Nhiệt độ hôm nay hơi nóng, uống nhiều nước.”

Hứa Thư Ý trả lời: “Vừa rồi cô mới tát rất tàn nhẫn nhỉ?”

Hửm? Đang nói là cảnh diễn nàng mới đánh Nghiêm Chỉ kia sao? Quả nhiên lúc hai người các nàng nói chuyện khi nãy đã bị cô nghe thấy, nàng cười mỉa, nói: “Tôi chuyên nghiệp thôi.”

Nghe được thì kệ nghe được, dù sao thì người chân trong chân ngoài cũng không phải là nàng, những diễn viên mờ nhạt như các nàng nói chuyện tình yêu rồi chia tay cũng không ai quan tâm.

Sau khi nàng vội vàng xuống xe, Nguyễn Sương đi vào trong phòng hóa trang để tháo trang sức, vừa mới ra đến nơi thì nhìn thấy cảnh Hứa Thư Ý lên sân khấu diễn.

Cảnh diễn này của Hứa Thư Ý đóng trong mưa, cô đóng vai nữ chính nhìn thấy người đàn ông mình yêu thao thiết đang ôm bạn thân của mình, cô đứng trong mưa nói lời tạm biệt với nam sinh đó.

Lời thoại trong cảnh diễn này không nhiều lắm, trọng tâm cần chú trọng chính là phải diễn ra được nhiều loại cảm xúc hỗn loạn, có không thể tin được, cũng có khổ sở đau lòng, có tức giận không tha cũng có dứt khoát đoạn tuyệt.

Nhiều cảm xúc như vậy không phải chỉ cần làm cảnh đứng ở chỗ đó khóc là được, Nguyễn Sương khá tò mò, ngày thường nàng chỉ nhìn thấy mấy vai diễn Hứa Thư Ý đóng ở trên tivi, hôm nay mới có cơ hội được xem trực tiếp, nàng nghỉ chân, quyết định đứng nhìn xem một lúc, Thẩm Kiều cũng đi cùng với nàng, hai người ở dưới bóng cây vừa phun tào vừa xem.

Nguyễn Sương nhìn một lúc, cảm xúc của nàng có phần mất khống chế: “Này diễn cũng thật tốt quá mức rồi đi, cậu nói xem, cô ta lớn lên đẹp như vậy, diễn phim cũng diễn tốt như vậy, ông trời ban cho phiếu cơm, quá tuyệt rồi.”

Một mình Nguyễn Sương cứ nói liên tục không ngừng mà toàn nói thật nhiều lời khen ngợi, mặc dù vốn từ của nàng nghèo nàn, khen tới khen lui cũng chỉ có được mấy từ như vậy, Thẩm Kiều cảm thấy không đúng lắm, cô ta từ từ nói vào một câu: “Không phải là cậu thích Hứa Thư Ý đấy chứ?”

Nguyễn Sương cảm thấy đây là trò cười hài hước nhất mà nàng được nghe: “Tôi là anti fan của Hứa Thư Ý, là anti fan, cậu hiểu không? Người trong thiên hạ này có chết sạch tôi cũng sẽ không thích Hứa Thư Ý.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: