Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 12

2062 0 24 0

Quả thực Nguyễn Sương tức giận đến muốn ngất tại chỗ, hóa ra người ta đã sớm biết mục đích của nàng, còn đang vui đùa chơi nàng đấy, di động không chỉ khóa lại mà còn đặc biệt là một cái màn hình chờ như vậy, đây không phải nghênh ngang trào phúng nàng hay sao?
Quên đi, nàng cũng không chuẩn bị giả vờ nữa, ngay trước mặt Hứa Thư Ý nàng trực tiếp đi vào trong phòng điều khiển khóa cái van lại, sau đó thẳng thắn hỏi Hứa Thư Ý: “Cái này là do tôi cố ý làm như vậy.”
Khuôn mặt minh tinh màn bạc của Hứa Thư Ý hiện biểu tình cô biết rõ.
Nguyễn Sương tiếp tục nói: “Có thể xóa bức ảnh lịch sử đen tối của tôi đi hay không.” Chỉ sợ không phải Hứa Thư Ý có sở thích ác độc gì đấy chứ, như chuyên môn thu thập ảnh xấu của người khác chẳng hạn, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai, thật là không nhìn ra mà.
Hứa Thư Ý nhìn chằm chằm mặt Nguyễn Sương, Nguyễn Sương nàng lớn lên có một gương mặt mềm mại, những lúc mà nàng không nói lời nào nhìn qua giống như một chú thỏ nhỏ mềm mại, nhưng nói chuyện hoàn toàn không giống, nhìn qua mấy ngày nay nàng cũng bỏ ra không ít tâm tư, cô thu hồi ý tưởng tiếp tục đùa giỡn Nguyễn Sương, mặc dù cô rất tức giận vì nàng dám làm bai mai bừa bãi, nhưng hình như tất cả cũng vì cô.
Hiếm khi nhìn thấy nụ cười ấm áp như gió mùa xuân trên mặt Hứa Thư Ý, Nguyễn Sương nghe thấy Hứa Thư Ý nói: “Tôi cảm thấy bức ảnh kia rất đáng yêu.”
Rất đáng yêu? Từ thần thái của Hứa Thư Ý nhìn qua thì cô cũng không hề nói dối, nhưng Nguyễn Sương mới không cảm thấy cái bức ảnh kia đáng yêu đâu, nàng mãnh liệt yêu cầu Hứa Thư Ý xóa nó đi.
Hứa Thư Ý mở bức ảnh chụp kia ra và liên tục hỏi Nguyễn sương có phải chắc chắn muốn xóa đi hay không, Nguyễn Sương gật đầu thật mạnh, nàng nhìn thấy ảnh nàng chật vật đứng trên mặt đất trong di động của Hứa Thư Ý, cả người toàn là bùn, tư thế buồn cười, nàng cũng không muốn nhìn nhiều thêm một cái.
Nguyễn Sương nhân cơ hội này lấy Ipad từ trong phòng ra, lúc trước nàng đã đồng ý với tiểu trong suốt Y Tiểu Phong muốn nàng giúp lấy được chữ ký của Hứa Thư Ý.
Muốn thêm một chữ ký không tính là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đâu nhỉ?
Nàng còn đặc biệt thanh minh với Hứa Thư Ý: “Không phải tôi muốn, là Y Tiểu Phong muốn, cô ấy là fan của cô, nhờ tôi giúp một chút.”
Nhất định phải nói rõ ràng, không thể để Hứa Thư ý hiểu lầm, nàng mới không phải là fan của Hứa Thư Ý đâu.
Lần này Hứa Thư Ý lại rất hào phóng ké tên cô lên trên Ipad, nét chữ mạnh mẽ có lực, giọng nói khôi phục lãnh đạm: “Nếu như là cô muốn chắc chắn tôi sẽ không ký.”
Cũng đúng, nàng không thích con người Hứa Thư Ý, người ta cũng không cần thiết thích nàng.
Rất nhanh sau đó Nguyễn Sương chuyển chữ ký sang cho Y Tiểu Phong: “Chữ ký của cô đây, tùy cô
Y Tiểu Phong vui vẻ trả lời lại Nguyễn Sương: “Cảm ơn chị, em quyết định mua một bộ áo thun màu trắng sau đó bảo chủ quán in lại chữ ký đó lên trên.”
Không gian giữa nàng và Hứa Thư Ý lại khôi phục như những lúc bình thường, Nguyễn Sương không còn nghĩ mọi cách lấy lòng Hứa Thư Ý, khoảng thời gian mỗi ngày không có Hứa Thư Ý là ngày mà nàng vui vẻ nhất.
Ngày hôm đó, sáng sớm Hứa Thư Ý đã ra khỏi cười, Nguyễn Sương duỗi người chiếm đóng chiếc ghế dài trong sân, nàng mở máy tính lên tìm kiếm mấy phim truyền hình đang nổi lên.

Một lát sau nàng nghe thấy tiếng ô tô, nàng cho rằng Hứa Thư Ý đã quay trở về, tâm trạng tụt xuống tận đáy cốc. Chờ đến khi người nọ đứng ở trước cửa sân, nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng trước mặt, hai nút áo ở gần cổ áo được mở ra, trên mặt anh ta lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Đây không phải là nhà của Hứa Thư Ý em gái tôi sao?”
Người này đúng là anh trai Hứa Trạch Ý của Hứa Thư Ý, Nguyễn Sương nói tạm thời nàng ở nơi này.
Hứa Trạch Ý nảy sinh hứng thú, anh ta ngồi xuống, giọng điệu mờ ám: “Sẽ không phải cô đang yêu đương với em gái của tôi đấy chứ?”
“Hoàn cảnh bên này tốt cũng đúng, nhưng rất hẻo lánh, tôi đã nói mà vì cái gì mà muốn đi xa như vậy, hóa ra là lén lút yêu đương à, cũng đúng, đường tình duyên này quả thật bắt buộc trái tim cẩn thận.”
“Nhưng mà hai người cũng phát triển quá nhanh rồi đấy, đã đến mức ở chung?”
Nguyễn Sương ho khan vài tiếng, nhìn Hứa Trạch Ý càng nói càng hăng kia, nàng thanh minh: “Tôi không có quan hệ gì với em gái anh...”
Nàng kể lại nguồn cơn sự việc cho Hứa Trạch Ý nghe một lần, Hứa Trạch Ý nói vừa đúng lúc nha, anh ta là luật sư, anh đồng ý tiếp nhận vụ án này.
Lại còn dễ dàng hơn nhiều so với trong tưởng tượng, vốn dĩ Nguyễn Sương muốn tìm Hứa Trạch Ý, thế nào anh ta lại tự mình tìm đến cửa.
Này quá tuyệt vời!
Nhưng mà Hứa Trạch Ý nói rằng tình huống chi tiết sẽ đến nói trong văn phòng, sau khi nói xong lại chuyển đề tài đến người nàng và em gái Hứa Thư Ý.
Anh ta hỏi Nguyễn Sương, nói ra điều mà anh ta nghi ngờ: “Cô thật sự không có quan hệ gì đặc biệt với em gái của tôi sao?” Lần trước lúc ở nhà, rõ ràng Hứa Thư Ý nói cô kết giao bạn gái mới.
Nguyễn Sương lại càng phi thường nhấn mạnh khẳng định hơn nữa trả lời anh ta: “Không có.”
Đối phương thở dài một hơi, anh ta nói em gái Hứa Thư Ý rất đáng thương, từ khi bạn gái cũ của cô xuất ngoại, tinh thần cô trở nên sa sút trong một khoảng thời gian, còn mắc bệnh kén ăn, may mắn đã thoát ra khỏi.
Bệnh kén ăn? Là một anti fan của Hứa Thư Ý, quả thật Nguyễn Sương chú ý đến Hứa Thư Ý từng giây phút một, cô công nhận có một đoạn thời gian Hứa Thư Ý gầy kinh khủng, ở trên màn ảnh đã gầy như vậy rồi, trong hiện thực còn gầy đến mức nào nữa.
Trò chuyện với anh ta một lúc, Hứa Thư Ý từ bên ngoài đã quay về, cô nhìn thấy hai người trò chuyện khá vui vẻ cũng không hề kinh ngạc, cô cởi áo chống nắng ra hỏi Hứa Trạch Ý: “Anh tìm em có chuyện gì?”
Hứa Trạch Ý trả lời cô: “Ba bảo anh tới đón em đến khách sạn ăn cơm, có bữa tiệc rượu cục.”
Hứa Thư Ý nhàn nhạt nói: “Anh biết rồi mà, em không thích đi đến mấy chỗ như thế, không đi.”
Hứa Trạch Ý đã sớm liệu đến loại kết quả này, nhưng mà anh ta vẫn phải tới làm bộ vậy, hai người bọn họ không có một ai bớt lo, người lớn trong nhà thế nào cũng phải bắt bọn họ từ bỏ sự nghiệp riêng của mình, anh ta đã bị nói đến mức sắp dao động rồi, ở phương diện này vẫn là em gái của anh ta kiên định hơn nhiều, mấy năm trước cô đã nói với người trong nhà rồi, trước ba mươi tuổi mà cô còn không lấy được giải nữ chính xuất sắc nhất của điện ảnh trong nước thì không cần người khác phải nói, cô cam tâm tình nguyện rời khỏi giới giải trí, ba muốn cô làm cái gì cô sẽ làm cái đó.

Từ khi biết được Hứa Thư Ý từng mắc bệnh kén ăn, Nguyễn Sương không kìm được bắt đầu đánh giá nàng cách kín đáo, dáng người Hứa Thư Ý rất tốt, cả xương cốt đều đẹp, cổ cô thon dài, khí chất xinh đẹp, góc vai vuông, vòng eo cao.
Người có khí chất cao sang như vậy cũng sẽ bởi vì một người mà bị bệnh kén ăn ư?
Sau đó nàng nghĩ đến người con gái Giang Tử Lâm kia đã quay về, mặc dù bệnh kén ăn của cô đã qua rồi, nhưng không chừng sẽ quay đầu trở lại thì sao, Nguyễn Sương càng nghĩ càng thấy không thích hợp, gần đây nàng quả thật rất ít khi nhìn thấy Hứa Thư Ý ăn cái gì.
Mấy ngày sau đó nàng vẫn luôn để ý đồ ăn của Hứa Thư Ý, mỗi khi Hứa Thư Ý không ăn đúng theo một ngày ba bữa cơm, Nguyễn Sương sẽ xuất hiện đánh bất ngờ mà từ trong phòng hoặc trong góc nào đó chạy ra, giả vờ giả vịt mà nói đến một tin tức nào đó, cái gì mà ăn cơm không đúng bữa sẽ mắc bệnh dạ dày, dẫn tới khả năng chuyển thành bệnh ung thư.
Mới đầu Hứa Thư Ý không hề để ý, nhưng thật ra cô có chút quen với một Nguyễn Sương to tiếng lừa gạt, thật sự cô không chịu nổi đành đặt trong bản hợp đồng một quy tắc nữa... Không được làm ồn, bảo nàng câm miệng lại. Nhưng mà Nguyễn Sương không những không giảm bớt đi, mà nàng thật sự làm nghiêm trọng sự việc hơn nữa, nàng không ngừng thả ra mấy tin tức còn có các kênh dưỡng sinh, Nguyễn Sương cảm thấy bản thân nàng chắc chắn ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng, vì thế nàng nói trực tiếp với Hứa Thư Ý: “Tôi còn có một người bạn, cô ấy vẫn luôn không ăn cơm hẳn hoi, sau đó vào ngày nọ cô ấy chết rồi...”
? Hứa Thư Ý buông quyển kịch bản trong tay xuống, trên gương mặt trắng nõn mà lại tràn ngập cảm giác chuyện xưa lộ ra vẻ nghi ngờ, cô nhìn Nguyễn Sương, Nguyễn Sương bị cô nhìn đến mức thấy hơi chột dạ, nàng không nên ăn không nói có.
Hứa Thư Ý từ từ nói: “Làm sao tôi lại cảm thấy cô đang nguyền rủa tôi nhỉ?”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: